Nửa đêm, chương trình “Phi thành vật nhiễu”! phát lại cũng đã kết thúc, vậy mà cánh cửa phòng đọc sách của vị giáo sư nào đó vẫn đóng chặt. Lăng Lăng hơi bĩu môi, có đến mức bận rộn như vậy không chứ, một tuần liền đều ngủ trong phòng dành cho khách. Không được, hôm nay cô nhất định phải có biện pháp, nếu không ông xã cô sẽ quên béng cô mất.
Tắm rửa một chút rồi Lăng Lăng khoác áo ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đọc sách. Ánh đèn bàn lành lạnh chiếu lên khuôn mặt trầm tư của Dương Lam Hàng, trông tựa như một bức tranh thủy mặc thật đẹp, thật huyền bí.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh ngước lên, mỉm cười hỏi: “Còn chưa ngủ sao?”
Lăng Lăng vốn ghét nhất mấy gã đẹp trai, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười này, mọi nỗi ai oán đều tan thành tro bụi, bay đi theo làn gió.
“Vâng... Đang chờ anh.” Giọng cô nghe mềm mại đến chảy nước.
Đôi tay đang đặt trên bàn phím máy tính của vị giáo sư nọ bỗng cứng đờ, nhìn tài liệu trên màn hình máy tính, rồi lại nhìn bà xã đầy vẻ quyến rũ, khó mà lựa chọn...
Lăng Lăng ngồi xuống bên cạnh anh: “Thầy Dương à, cần em giúp gì không?”
Dương Lam Hàng suy nghĩ giây lát, rồi đưa cho cô hai tập tài liệu, nói: “Giúp anh xem lại đoạn dịch này... Có vài từ chuyên ngành tiếng Trung anh không chắc chắn lắm.”
Lăng Lăng thầm rủa vị giáo sư: “Không chịu học tiếng Trung cho tốt đi, đến từ ngữ chuyên ngành cũng không biết diễn đạt bằng tiếng Trung, thật là làm em phải mất mặt!”
Mở tài liệu ra, bên trong là một loạt từ ngữ về hàng không vũ trụ... Cánh quạt động cơ của tàu Thần Châu số X... Trục quay tuabin... Thông số tính năng...
Lăng Lăng lặng lẽ ngước nhìn người ngồi trước mặt, người đàn ông hoàn mỹ đến tột độ này chính là một nhà khoa học chân chính... Ba chữ “nhà khoa học” cao quý thực sự là dành cho anh.
“Này... em có thể hỏi anh một câu được không?” Lăng Lăng khẽ hỏi.
Dương Lam Hàng rời mắt khỏi báo cáo, ngước lên nhìn cô. “Có chỗ nào không hiểu sao?”
Cô lắc đầu, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn anh. “Bài thi tiếng Anh cấp bốn của anh được năm mươi điểm thật à?”
Dương Lam Hàng nghe cô hỏi thế, bật cười thành tiếng. “Thật chứ sao, anh không tải phần luyện nghe và cũng không có thời gian viết bài luận.”
Hừ, cô biết mà, lần đó anh chỉ an ủi cô nên mới nói vậy.
“Vậy thì sao lúc bảo vệ luận văn, anh lại cố tình làm khó em? Anh ghen à?”
Dương Lam Hàng đưa tay vén mấy sợi tóc trước trán cô, nhẹ nhàng trả lời: “Anh không hề có ý định làm khó em, anh chỉ muốn thảo luận với em về đồ án tốt nghiệp của em thôi. Hơn nữa, cái chính là anh có chút ý kiến đối với thầy hướng dẫn của em, không hiểu sao thầy ấy lại để em mất hàng năm trời thực hiện một đề tài chẳng có chút giá trị nào như vậy.”
“Anh tưởng ai cũng giống anh à?”
Lăng Lăng liếc nhìn báo cáo anh đang viết, bĩu môi nói. “Ngày nào cũng thiết kế tàu vũ trụ."
Nghe thấy vậy, vị giáo sư nọ lập tức tắt máy tính.
“Anh làm gì thế?”
“Anh muốn cho em biết... anh nhớ em đến nhường nào..."
Sau một nụ hôn quay cuồng, quần áo trên người Lăng Lăng đã xộc xệch... Cô rúc vào lòng anh, vừa cởi cúc áo sơ mi của anh vừa hỏi: “Còn nói nhớ em, thế tại sao ngày nào anh cũng ngủ trong phòng dành cho khách?”
Vị giáo sư nọ khẽ thở dài than vãn: “Tối nào em cũng ngủ sớm như vậy, mà anh thì không đành lòng đánh thức em... lại sợ mình không nhịn được gọi em dậy...”
Action 2
Kết quả thi đã có, Lăng Lăng nhận được điện thoại của giáo viên văn phòng khoa, cô bị trượt môn Cơ sở khoa học vật liệu, năm sau học lại hoặc đổi môn khác. Cúp máy, Lăng Lăng giận dữ đấm mạnh một cái vào sofa: “Sao trên đời này lại có lắm tay giáo sư biến thái như thế cơ chứ?”
Vị giáo sư nào đó đang định ra khỏi nhà, lập tức đóng cửa lại, bước đến, ngồi bên cạnh cô, đặt tay lên hai bờ vai đang run lên vì tức giận của cô, hỏi: “Sao vậy, gặp phải người biến thái giống anh à?”
“Không, còn biến thái hơn anh nữa cơ, quả thực là quá độc ác!”
‘Vậy à?”
“Chính là cái kẻ dạy môn Cơ sở khoa học vật liệu ấy, không ngờ ông ta lại cho em trượt.”
Vị giáo sư nọ im lặng không nói gì!
Lăng Lăng đang bừng bừng lửa giận, tiếp tục cất tiếng oán trách: “Anh nói xem, cái đầu gã đó có phải là có vấn đề gì rồi không, các môn học trong chương trình tiến sĩ rõ ràng chỉ là hình thức, có ai đánh trượt học viên bao giờ?”
“Em có đi học buổi nào không?” Vị giáo sư nọ định dùng lý lẽ để khuyên giải bà xã.
Nào ngờ Lăng Lăng lại trả lời với vẻ hết sức hùng hồn: “Nhưng em có viết báo cáo mà, Tiêu Tiêu đã nộp giúp em.”
Vị giáo sư nọ không còn gì để nói, đến báo cáo cũng lười không mang đi nộp, thảo nào không biết người dạy mình là ai.
Thế này đi, để em gọi điện cho Tiêu Tiêu hỏi xem vị giáo sư đó là ai, rồi anh nói giúp với ông ta giùm em một tiếng, bảo ông ta cho em qua môn này nhé!” Thấy vị giáo sư nọ im lặng, Lăng Lăng khẽ vuốt ve ngực anh, chớp chớp mắt: “Người ta không muốn năm sau phải học lại mà...”
“…”
Vị giáo sư nọ lẳng lặng lùi về phía sau, bưng ly trà nguội ngắt chỉ còn một nửa trên bàn lên, nhấp một ngụm.
Người ở đầu bên kia đã bắt máy, cơn giận của Lăng Lăng vẫn chưa tan hết: “Tiêu Tiêu, cái ông giáo sư dạy môn Cơ sở khoa học vật liệu đó là ai thế? Thật xấu xa quá đi, không ngờ lại cho trượt tớ.”
“Cơ sở khoa học vật liệu?” Người ở đầu điện thoại bên kia ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không phải là thầy Dương sao?”
Thầy Dương á? Là thầy Dương nào vậy...” Lăng Lăng chợt ngẩn người, rồi lập tức kêu toáng lên: “Là Dương Lam Hàng sao?”
Ở đầu bên kia, Tiêu Tiêu thấp giọng hỏi: “Lăng Lăng, thầy Dương thật sự cho cậu trượt á?”
Cô sắp nôn ra máu, còn có thể là giả được sao?
“Thầy Dương đúng là hiếm có... Tớ yêu thầy đến chết mất thôi!”
Gác máy, Lăng Lăng trợn mắt nhìn vị giáo sư nọ lúc này vẫn đang điềm nhiên uống trà: “Anh!”
Vị giáo sư nọ chậm rãi đặt ly trà xuống bàn, nói: “Em có thể không đi học, nhưng ít nhất cũng phải biết người dạy mình là ai chứ?”
“Nhưng anh cũng không thể đánh trượt em như vậy được!”
“Năm sau nhớ đi học đầy đủ, thiếu một buổi thì đừng hòng qua môn này.”
“Vậy em không đi nữa, em chọn môn của thầy khác.”
Vị giáo sư nọ ngồi dựa lưng vào chiếc sofa, tư thế hết sức tao nhã: “Anh không ký, em có chọn cũng vô ích!"
Cái nhân phẩm kiểu gì thế này?
Sau khi xem xét tình hình, Lăng Lăng quyết định sử dụng chính sách mềm mỏng: “Hàng, đâu phải là anh không biết, em rất bận...”
“Còn bận hơn anh sao?”
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô vòng qua eo anh, cánh môi xinh xắn dán vào cái cổ nhẵn bóng của anh: “Thầy Dương, em biết lỗi rồi mà, thầy cho em qua đi!”
“Xin lỗi, anh không có hứng thú với mấy cái quy tắc ngầm.”
“Hôm qua em vừa mua một chiếc áo ngủ mới, màu đỏ...”
Vị giáo sư chính trực nọ hít một hơi thật sâu.
“Còn trong suốt nữa.”
Ánh mắt vị giáo sư nọ trở nên mơ màng...
“Em mặc thử cho anh xem nhé?”
“Lát nữa anh còn có cuộc họp...”
“Chỉ xem một chút thôi mà, không cần quá nhiều thời gian đâu...”
Lăng Lăng tức tốc trở về phòng, thay chiếc áo ngủ mới mua, rồi nhanh chóng bước ra.
Nửa tiếng sau, Lăng Lăng nằm bò trên người vị giáo sư không có hứng thú với mấy cái quy tắc ngầm kia, cười hỏi: “Thầy Dương, môn Cơ sở khoa học vật liệu đó em không cần học lại chứ?”
“Ừ, không cần nữa."
“Cảm ơn thầy!”
Dương Lam Hàng đưa mắt nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút là cuộc họp bắt đầu, anh vội vã chạy vào phòng tắm.
Lăng Lăng cầm chiếc áo sơ mi mới tới, đưa cho anh vì chiếc cũ vừa bị cô giật đứt hai chiếc cúc rồi. Cô cất tiếng hỏi: “Đúng rồi, anh bận rộn như thế, tại sao còn phải đi dạy chứ?”
“Kiến thức cơ sở về khoa học vật liệu của em không tốt lắm, anh sợ người khác dạy không nghiêm túc.”
Nói xong, Dương Lam Hàng không dám chậm trễ thêm chút nào nữa, vội vã sửa lại quần áo, bước ra cửa.
Trước khi cửa đóng lại, anh nghe thấy Lăng Lăng nói: “Năm sau em sẽ học lại, em nhất định sẽ không bỏ tiết nào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT