Anh không hề thay đổi chút nào, trên người vẫn toát lên vẻ tao nhã
mang ý vị sâu xa. Mái tóc lay động khi nghiêng người, hàng lông mày khẽ
nhíu lúc chuyên chú nghĩ ngợi, cùng đôi môi mỏng hé mở khi bàn luận vấn
đề với người khác, đều vẫn quyến rũ đến thế…
Cô gần như cho rằng đó là một giấc mơ, nhưng trong mơ trái tim không đau đớn chân thực đến vậy.
Toàn thân Lăng Lăng đều đang run rẩy, cố gắng vịn lấy thành cầu thang mới có sức đứng vững.
Yoshino trông thấy cô, im lặng vẫy tay với cô, ý bảo cô đi qua đó. Cô không nhớ mình phải điều chỉnh hô hấp hết mấy lần, lau những giọt mồ
hôi rịn ra trong lòng bàn tay mất bao lâu, cuối cùng thu hết dũng khí đi về phía giáo sư Katou đang nói chuyện với Dương Lam Hàng.
Nói đúng hơn, là về phía Dương Lam Hàng đang nói chuyện với giáo sư Katou của cô.
“Thầy Dương, chào thầy ạ!” Lăng Lăng đi đến bên cạnh Dương Lam Hàng,
cúi đầu thật sâu, đúng chín mươi độ tiêu chuẩn, nói bằng tiếng Trung.
Anh xoay người nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh không một gợn sóng, hơi hơi
nghiêng người, nhàn nhạt đáp lại, y như mùi hoa nhài nhàn nhạt trên
người anh.
Giáo sư Katou dùng tiếng Anh giới thiệu họ với nhau: “Đây là du học
sinh đến từ trường đại học T các cậu, vô cùng xuất sắc, vô cùng chuyên
cần… tên là Bạch Lăng Lăng.”
“Bạch Lăng Lăng…” Anh thấp giọng lặp lại một lần, giống như lặp lại một cái tên hoàn toàn xa lạ.
Những lời Lăng Lăng định nói sau đó hết thảy đều nghẹn lại, tâm trạng kích động cũng bị sự lãnh đạm của anh làm xẹp xuống.
Nhật Bản thực sự rất xa, xa đến nỗi có thể khiến anh dần quên mất tên cô…
Giáo sư Katou lại giới thiệu với Lăng Lăng: “Vị này là giáo sư Dương
Lam Hàng, là giám khảo được đặc biệt mời đến trong hội nghị lần này.
Thầy ấy tới Nhật Bản lần này chủ yếu là do nhận lời mời của giáo sư
Ikeda, đến Viện nghiên cứu vật liệu tiên tiến của chúng ta làm một
chuyến thăm hỏi giao lưu.”
Không đợi Lăng Lăng tiêu hóa xong tin tức quan trọng này.
Katou lại nói: “Thầy đây là giáo sư của đại học T các em, chắc là em biết chứ?”
“Dạ biết! Sao lại không biết được ạ?” Lăng Lăng nặn ra một nụ cười. “Thầy Dương là thần tượng của em…”
“Ồ?! Khéo vậy ư?!”
“Vâng, thật khéo quá!”
Tất cả những chuyện này, là trùng hợp, hay là…
Giáo sư Katou lại dùng tiếng Anh nói với Lăng Lăng: “Bạch, sau khi
hội nghị kết thúc, giáo sư Dương muốn cùng chúng ta về Osaka. Em phụ
trách chăm sóc thầy ấy nhé, nếu thầy muốn mua thứ gì, hoặc thăm thú các
thắng cảnh, em hãy dẫn đường giúp thầy Dương…”
Nụ cười của Lăng Lăng lập tức đông cứng, bảo cô phụ trách chăm sóc anh, chi bằng chém cô một đao cho xong.
“Được ạ.” Cô không có lựa chọn nào khác đành nhận lời.
Dương Lam Hàng cùng Katou nói chuyện về hành trình, Lăng Lăng giả vờ
như đang chăm chú xem poster, tinh thần lại lâm vào trạng thái ngơ ngẩn, hơn nữa phổi còn có hiện tượng thiếu ôxy trầm trọng.
Lăng Lăng âm thầm đi đến bên cửa sổ, đứng trước cửa sổ hít một hơi
thật sâu không khí trong lành, nhằm đảm bảo phổi sẽ không bị hoại tử
trên diện rộng vì thiếu ôxy.
Bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng Trung thanh nhã: “Sống ở Nhật Bản vẫn tốt chứ?”
Tầm mắt anh dừng lại ở một nơi xa xăm, vẫn là phong thái nho nhã
thanh lịch mà xa cách, vẫn là sự tiết chế thâm trầm không thể xâm phạm
ấy, cho dù đứng trong tầm tay, cũng vẫn xa xôi đến thế.
Lăng Lăng muốn nói: Tốt lắm!
Lại vừa muốn nói: Không tốt tí nào!
Cuối cùng, cô hít hơi thật sâu, bày ra vẻ cười dịu dàng mà phụ nữ
Nhật thường dùng nhất, dùng tiếng phổ thông Trung Quốc nói rõ ràng: “Làm một con đàn bà… được thầy phong lưu vài đêm rồi tiện tay vứt bỏ, cuộc
sống của em cũng… xem như rất tốt!”
Lúc Lăng Lăng nhìn sắc mặt anh hết xanh rồi lại trắng, trong ánh mắt không còn thần thái lý trí nữa…
Lúc Lăng Lăng nhìn mười ngón tay anh nắm chặt, hàm răng cắn chặt,
trừng mắt nhìn cô vẻ muốn nói lại thôi, Lăng Lăng cười càng rực rỡ, cố ý khom người một góc trăm hai mươi độ trước anh, nói: “Thầy Dương, cảm
ơn!”
Thời gian đã qua lâu như vậy, Lăng Lăng cứ ngỡ bản thân đã có thể
thản nhiên tiếp nhận nỗi đau thất tình, cứ ngỡ cô chưa bao giờ oán hận
sự vô tình của anh, nhưng khi cô nhìn thấy sắc mặc cực kỳ kém của anh,
cả buổi tức giận không thôi, tâm trạng Lăng Lăng chưa lúc nào tốt đến
vậy.
Giờ đây cô đã rõ mình hận anh biết dường nào… Vốn dĩ không có níu
giữ, không có dây dưa, chỉ thống hận anh sao dễ dàng nói lời chia tay,
hận anh không cho cô một cơ hội giải thích mà từ bỏ tình yêu cùng hứa
hẹn dành cho cô.
Hận anh, vô cùng vô cùng hận anh.
“Thầy Dương, em phải làm Oral Presentation, không thể cùng thầy nói chuyện phiếm! Hẹn gặp lại sau!”
Nói xong, dưới ánh mắt khác thường của anh, Lăng Lăng sải những bước chân kiêu ngạo nhất đi vào phòng hội nghị.
***************
Hội nghị bắt đầu đúng giờ, mỗi một báo cáo đều khiến Lăng Lăng vô
cùng kinh ngạc thán phục, bởi vì những vật liệu có tính năng ưu việt này đều là những thứ cô chưa bao giờ đọc thấy trong tài liệu.
Đây là người Nhật, bọn họ không ngừng tiến bộ, bọn họ cũng sáng tạo
ra văn minh rực rỡ, nhưng đất đai nhỏ hẹp đã tạo nên văn hóa nhỏ hẹp của bọn họ, những thứ tốt đẹp nhất, bọn họ vĩnh viễn chỉ chia sẻ với người
mình.
Mà nền văn hóa huy hoàng năm ngàn năm của Trung Quốc… Haiz! Đừng nhắc tới thì hơn!
“Vị tiếp theo, Bạch Lăng Lăng!” Chủ tịch hội nghị gọi đến tên cô.
Khi Lăng Lăng đi lên bục cao dưới ánh đèn mờ, đứng trước màn hình máy chiếu.
Khi cô nhìn thấy Dương Lam Hàng hơi nghiêng người về trước, dưới ánh
sáng xanh lơ, đôi mắt mênh mông như khói nước ánh lên vẻ thâm sâu tĩnh
mịch…
Thế giới trong chớp mắt trở nên tĩnh lặng…
Lăng Lăng quên cả hô hấp… Đờ đẫn đứng yên tại chỗ.
Anh cách cô… rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được sự lạnh lùng
điềm tĩnh như biển sâu của anh, có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhài vô
cùng nhẹ.
Có thể lại vì nhịp tim đập nhanh của anh mà quên mất phải nói gì.
Trong phút chốc, tình cảm sâu nặng cùng quá khứ đắm say ập đến như
thủy triều, trong ngực cô bỗng dâng trào một cảm giác nóng bỏng lạ
thường.
Trong phòng hội nghị yên tĩnh, họ nhìn nhau, dường như tất cả đều
chưa từng thay đổi, cô vẫn là Bạch Lăng Lăng của quá khứ, còn anh vẫn là thầy Dương của cô.
Thời gian và không gian bỗng đảo lộn dị thường, Lăng Lăng cảm thấy
chính mình như trở lại thời khắc bảo vệ đồ án tốt nghiệp đại học, trở
lại khoảng thời gian anh và cô đối mặt nhau lần đầu tiên cũng như thời
nghiên cứu sinh của cô…
Cô tức anh, ghét anh, luôn miệng mắng anh “biến thái”, nhưng trong
lòng vẫn nhen nhóm một loại cảm giác khó tả bị vẻ lạnh lùng hờ hững của
anh hấp dẫn.
Vậy còn anh thì sao? Liệu có giống cô không buông bỏ được đoạn tình
cảm này, cũng như không chạy thoát khỏi màn sương mù của ký ức.
Anh đến Nhật Bản, lựa chọn đến đại học Osaka để viếng thăm trao đổi học thuật, là vì cái gì đây?
Thấy cô đứng sững sờ trên bục, chủ tịch hội nghị không thể không lo
lắng đến thời gian quý báu của những học giả khác, bèn nhắc nhở Lăng
Lăng. “Có thể bắt đầu rồi.”
Lăng Lăng như bừng tỉnh từ trong mộng nhìn xem những người khác đang
chờ cô mở lời, lại quay đầu nhìn đề mục nghiên cứu trên màn hình, mới
sực nhớ ra mình đang ở đâu.
Cô xấu hổ đứng ngay ngắn lại, lịch sự cười cười với mọi người, bắt
đầu dùng tiếng Anh nói: “Chào buổi sáng mọi người, tôi tên là Bạch Lăng
Lăng, đến từ đại học Osaka, tôi rất vui khi có được cơ hội lần này để
chia sẻ đề tài nghiên cứu của mình với mọi người, đề mục nghiên cứu của
tôi là…”
Lăng Lăng dùng hai mươi phút, trình bày mạch lạc báo cáo cô đã học
thuộc lòng, giảng giải kết quả nghiên cứu của mình một cách rõ ràng
chuẩn xác.
Không ai biết với phần trình bày hai mươi phút ngắn ngủi, cô đã tốn
thời gian lẫn tâm huyết hơn một năm trời nghiên cứu kỹ lưỡng, thí nghiệm lặp đi lặp lại. Tất nhiên, Lăng Lăng cũng không biết, cực khổ thường là ân huệ ông Trời ban cho phụ nữ, một người phụ nữ đã trải nghiệm qua sự
rèn giũa của cuộc đời, tự tin xuất phát từ trong tâm, kiên định theo
đuổi những điều mình muốn, trên người cô ấy sẽ toát ra một loại ý vị đặc biệt…
Nhất là nụ cười của cô ấy, thoạt trông dịu dàng bình lặng, càng nhìn
càng thấy một vẻ xinh đẹp xâm lấn mạnh mẽ, xuyên thẳng qua linh hồn một
người đàn ông…
Đợi đến khi toàn bộ nội dung báo cáo được trình bày xong, trong lòng
Lăng Lăng như trút được gánh nặng mà thở phào, cung kính cúi chào mọi
người nói: “Xin cảm ơn!”
Sau đó, cô chờ đợi câu hỏi của người khác.
Từng câu hỏi được người ta đặt ra, cô thong thả đáp trả, lần lượt trả lời một cách đơn giản rành mạch.
Hai mươi phút sau, bên dưới lâm vào một khoảng im lặng, tầm mắt Lăng
Lăng không tự chủ được dừng lại trên người Dương Lam Hàng ngồi ở bàn
đầu.
Cô rất muốn nghe xem anh có câu hỏi nào không, có lẽ sẽ rất có chiều
sâu, có lẽ sẽ rất bén nhọn, có lẽ anh sẽ giống như khi bảo vệ tốt
nghiệp, hỏi cô đến á khẩu không trả lời nổi.
Nhưng cô vẫn muốn anh hỏi một câu… hệt như trước đây.
Chủ tịch hội nghị hỏi: “Còn có câu hỏi nào không?”
Lăng Lăng chờ mong nhìn Dương Lam Hàng, nhưng anh… lại né tránh ánh mắt cô…
Không nói một lời nào.
“Xin cảm ơn!” Trong tiếng vỗ tay, Lăng Lăng cúi đầu thật sâu một lần
nữa, bước xuống bục, trở về chỗ ngồi của mình. Lại có người đi lên, hội
nghị vẫn đang tiếp tục, nhưng Lăng Lăng không còn tâm trạng nào đi nghe
những nghiên cứu đó.
Cô chỉ cảm thấy những khuôn mặt chung quanh đều đang lắc lư, bản thân tựa như một hồn ma lang thang trên một đất nước xa lạ, trong một hội
trường xa lạ không có nơi nào để bám víu.
Nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế.
Cô đến Nhật Bản rốt cuộc là vì cái gì?
Trước kia, là vì một ngày có thể trở thành người phụ nữ xứng đôi với anh.
Về sau, là vì một bụng oán khí uất nghẹn trong lòng kia, để khi lại
đứng trước mặt Dương Lam Hàng, anh sẽ nhìn thấy những thay đổi của cô mà hối hận ngày trước đã sai lầm đánh mất cô.
Hiện tại, đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì Dương Lam Hàng lựa chọn trầm mặc, đó là một loại trầm mặc
khiến người ta vô vọng, đánh bại mọi sự kiên trì cùng trông mong của cô.
Anh dùng trầm mặc nói với cô, cô trở nên như thế nào cũng không liên quan gì đến anh.
Tình yêu của anh đã khô cạn từ một năm trước.
Cô nỗ lực học cách kiên cường hơn thì sao chứ? Cô trở nên ưu tú hơn
thì sao chứ? Cô có thể đứng trước mặt anh, kiêu ngạo ngẩng cao đầu,
nhưng anh đã không còn bận tâm nữa…
Trên thực tế, Lăng Lăng đã đánh giá cao định lực của Dương Lam Hàng.
Bề ngoài anh tỏ vẻ lạnh lùng, cũng không có nghĩa lòng anh đã chết.
Đối mặt với người con gái mình yêu thương, anh không có cách nào vừa
liều chết áp chế khát vọng trong lòng mà vẫn có thể đi nghiên cứu soi
xét những kết quả thí nghiệm huyền diệu kia.
Dương Lam Hàng căn bản không nhìn thấy slide sau lưng Lăng Lăng, càng không nghe được những lý luận cô trình bày, cái anh có thể nhìn thấy…
là ngữ điệu mềm mại kia, nụ cười dịu ngọt, còn cả những đường cong tinh
tế được tôn lên bởi bộ quần áo công sở tiêu chuẩn, cùng với chuỗi lắc
trân châu trên mắt cá chân hoàn toàn không phù hợp với kiểu ăn mặc đứng
đắn của cô…
Cô rốt cuộc vẫn đạt được thứ mình muốn – sự tự tin.
******************
Phần hội nghị học thuật của buổi sáng đã xong, nghỉ giải lao một tiếng đồng hồ.
Vì thời gian có hạn, các nhân viên phục vụ cho hội nghị đã sớm chuẩn
bị đâu vào đấy các phần ăn cố định đặt trên bàn, thức ăn hoàn toàn giống nhau, chỗ ngồi có thể tùy ý chọn lựa.
Do đó các giáo sư thì ngồi với nhau, còn các sinh viên quen biết nhau ngồi cùng một chỗ.
Lăng Lăng vừa chọn một vị trí ngồi xuống, hớp một ngụm nước đá,
Yoshino liền ngồi cạnh cô, chỉ chỉ vào Dương Lam Hàng đang ở cách họ
không xa, tận lực hạ giọng hỏi cô bằng tiếng Nhật. “Anh ta là giáo sư
Dương mà chị kể à?”
Lăng Lăng suýt chút nữa bị sặc nước đá, ráng nuốt mạnh xuống.
“Cậu đừng nói bậy.” Lăng Lăng chột dạ nhìn về phía Dương Lam Hàng,
anh đang trò chuyện với một người Mỹ tóc nâu, vẻ như vô cùng hợp cạ…
“Chị không cần phủ nhận, ánh mắt chị nhìn anh ta rất khác biệt.”
Nếu biết trước cô sẽ gặp phải Dương Lam Hàng ở đây, có đánh chết cô cũng không kể với Yoshino chuyện quá khứ của mình.
Bây giờ thì cô đã hoàn toàn trong suốt trước mặt Yoshino, muốn giấu cũng không giấu được.
“Chẳng trách chị nhớ mãi không quên anh ta, tuổi trẻ như vậy, đẹp
trai như vậy, lại còn là giáo sư, thực sự rất xuất chúng!” Yoshino nói
bằng tiếng Nhật.
“Thực ra, so với Nhật Bản, xét phong giáo sư ở Trung Quốc tương đối
dễ dàng hơn.” Lăng Lăng nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: “Tuy vậy, anh ấy
đúng là rất xuất sắc, làm việc còn liều mạng hơn, yêu nghề hơn cả người
Nhật các cậu.”
Không hiểu vì sao, Dương Lam Hàng vốn đang nghe tay người Mỹ kia khoa môi múa mép bỗng hơi nghiêng mặt một chút, cô thoáng thấy khóe miệng
Dương Lam Hàng hơi nhếch lên, thoảng qua chút ý cười chưa kịp nắm bắt đã biến mất.
“Lần này anh ta đến Nhật, hai người liệu có thể có cơ hội nối lại
tình xưa không?” Câu hỏi này của Yoshino khiến Lăng Lăng cứng cả người.
Lăng Lăng thử rất nhiều lần vẫn không thốt ra được tiếng nào, sắc mặt tái nhợt lắc đầu. “Có thể anh ấy kết hôn rồi.”
“Tại sao chị không hỏi thẳng anh ta?”
Thực ra cô muốn hỏi, nhưng vẫn không thể đi đến trước mặt Dương Lam Hàng, hỏi anh: Anh đã kết hôn chưa?
Nhỡ đâu anh nói: Tại sao em lại hỏi vậy?
Cô nên trả lời sao đây?!
Cô lại nhìn về phía Dương Lam Hàng, đúng lúc anh cũng nhìn về phía họ bên này, tưởng chừng nghe thấy đối thoại của họ.
Lăng Lăng cảm thấy mình may mắn, may là họ nói bằng tiếng Nhật, không phải tiếng Anh.
Cô hít sâu một hơi: “Cái gì qua cũng qua rồi, làm người phải nhìn về phía trước!”
…
Vừa ăn cơm trưa xong, phần hội nghị buổi chiều lại bắt đầu.
Lăng Lăng khổ sở chịu đựng cho đến khi hội nghị kết thúc, muốn quay
về phòng đánh một giấc ngon lành, bổ sung cho giấc ngủ trường kỳ thiếu
thốn, nào ngờ giáo sư Katou và Dương Lam Hàng từ đằng trước đi tới.
Cô đang định làm bộ như không nhìn thấy, lỉnh đi, giáo sư Katou đã gọi giật cô lại.
“Bạch, chờ chút.” Ông dùng tiếng Anh nói.
“Giáo sư Katou, thầy có việc gì không ạ?” Cô nhẫn nhịn toàn lưng đau
nhức mà cúi đầu, mặc dù trong lòng vô cùng phẫn uất với kiểu lễ nghi
này.
“Giáo sư Dương muốn đi dạo khu Ginza và Vịnh Tokyo, thầy ấy không
quen thuộc lắm với nơi này, hy vọng em có thể theo giúp thầy ấy.” Thái
độ giáo sư Katou cực kỳ khách khí. “Không biết em có thời gian không?”
“Em cũng lần đầu tiên đến Tokyo mà.” Lăng Lăng cố ý liếc Dương Lam
Hàng một cái, lời nói xoay chuyển, biến thành giọng điệu ngọt ngào:
“Nhưng dù sao, giáo sư Dương là ân sư của em, nếu thầy đã mở lời, em
đương nhiên phải nhận mệnh.”
Cô đem ba chữ “giáo sư Dương” nhấn đặc biệt mạnh.
“Cám ơn!” Dương Lam Hàng nói.
“Có thể cống hiến sức lực cho thầy, đó là vinh hạnh của em ạ!”
Thấy Dương Lam Hàng thoáng bình phục hô hấp, chịu đựng sự châm chọc của cô, tâm tình Lăng Lăng bỗng nhiên phơi phới hẳn.
Mọi sự mệt mỏi lẫn buồn ngủ đều bốc hơi hết sạch.
**************
Nghe đồn, khu Ginza của Tokyo cùng đại lộ Champs-Élysées ở Paris, đại lộ Số Năm nổi tiếng của New York, là ba trung tâm phồn hoa đô hội của
thế giới. Hôm nay được nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, các bảng
quảng cáo lộng lẫy của Chanel, Dior, Louis Vuitton mê hoặc mắt người,
khiến mỗi cô gái qua lại đều xách theo trên lưng các túi ghi đầy những
chữ Gucci cùng LV, ngược lại, các thương hiệu này đều trở nên xa hoa tầm thường.
Đây chính là cái gọi là phồn hoa, cái gọi là tầng sâu văn hóa, thú vị, rất thú vị!
Lăng Lăng đi giữa đám đông chật chội, chỉ tập trung vừa nghiên cứu bản đồ, vừa hỏi đường.
Cô không để tâm chú ý nhiều lắm đến người đi bên cạnh, bởi vì với một người đàn ông như Dương Lam Hàng tuyệt đối không thể chú ý quá nhiều,
nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Vừa đúng vào giờ tan tầm cao điểm, dòng người hối hả tràn ra từ tàu
điện ngầm, đụng phải Lăng Lăng đang vùi đầu nghiên cứu bản đồ.
Cô vốn đang đi giày cao gót bị va chạm phải bước lùi lại, suýt ngã
sấp xuống, may mắn phía sau có người ôm lấy eo cô, đỡ cô khỏi ngã.
Nhiệt độ quen thuộc, mùi hương quen thuộc.
Cô muốn giãy ra, anh lại ôm càng chặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT