Du thuyền tiến về phía biển khơi mênh mông, Lăng
Lăng đứng bên lan can tàu, hòa mình vào sóng nước vô tận, trước mắt chỉ
còn lại những đàn cá bị phân tán… Nhìn hoàng hôn dần buông, cô hiểu
rằng… đêm nay sẽ trải qua trên biển.
Cô không chỉ một lần nhìn ra sự chờ mong trong mắt Dương Lam Hàng, cũng không tiếc nuối đem bản thân giao cho anh. Chẳng qua là, nếu cho anh tất cả, sẽ đổi lại được kết cục thế nào đây?!
Dương Lam Hàng từ trong phòng điều khiển đi ra,
đứng sau Lăng Lăng, du thuyền chìm nổi gánh lấy sức nặng của sự kích
động trong lòng anh, làn váy bị gió biển thổi tung khơi gợi khát vọng
trong anh. Có Trời biết, anh đã luôn nghĩ đến việc cởi bỏ áo quần mỏng
manh của cô, biến cô thành người phụ nữ của anh…
Anh đi qua, cởi áo khoác của mình… khoác lên vai Lăng Lăng.
“Nơi này gió lớn, chúng ta vào trong đi.”
Cô xoay người, hai tay đưa về phía eo anh, ôm chặt lấy anh từ sau lưng.
Hương thơm ngát của hoa nhài cùng mùi thơm đặc biệt của thiếu nữ hòa quyện
vào nhau, theo gió biển lay động… Thần trí anh nhất thời bị mê hoặc, anh nâng khuôn mặt cô lên, nghiêng mặt ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của cô…
Lăng Lăng cả người run lên, một luồng cảm giác mềm nhũn từ những dây thần
kinh mẫn cảm nhất sau tai truyền đi khắp toàn thân, cô tận lực khống chế tiếng rên rỉ sắp vụt ra khỏi miệng, nhắm hai mắt, để mặc đôi môi anh di chuyển trên mỗi tấc da thịt mình.
Nụ hôn của anh dần dần không
chịu khống chế, bàn tay tìm đến khuôn ngực mềm mại, đầu ngón tay khẽ
vuốt ve nơi thần kinh nhạy cảm của cô… Thân thể anh mất kiểm soát mà run rẩy, toàn thân run lên trong nỗi khao khát…
“Đừng…” Cô thực sự không thể chịu nổi trêu đùa như vậy, cô bắt được tay anh, thở hổn hển cầu xin.
Anh lập tức dừng tay lại, không dám lộn xộn nữa, “Ừm, anh xin lỗi!”
Lăng Lăng trong lòng thầm thở dài không thôi!
Haiz! Cô biết Dương Lam Hàng chịu ảnh hưởng văn hóa phương Tây, người nước
ngoài làm chuyện này đều coi trọng hai bên tình nguyện, phụ nữ nếu muốn
sẽ chủ động đề xuất, nếu không muốn thì không thể cưỡng ép, đấy là tôn
trọng. Nhưng vấn đề đây là Trung Quốc, Lăng Lăng là một cô gái truyền
thống chịu ảnh hưởng của năm ngàn năm văn hóa Nho Gia, bảo cô chủ động
yêu cầu, cô thà nhảy xuống biển tự sát còn hơn!
“Nghe nói phụ nữ
Mỹ rất cởi mở. Họ nếu thích anh sẽ chủ động yêu cầu, đã từng có cô gái
nào mời mọc anh chưa?” Cô rúc vào lòng anh, nhỏ giọng nói.
“Có, rồi…”
“Vậy anh có đồng ý không?”
Anh lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Trước kia chỉ chuyên tâm làm thí nghiệm,
không có tâm trí nghĩ đến ai khác, từ sau khi biết em, mới rất muốn cùng em…”
Thấy hai má Lăng Lăng đỏ ửng, anh nhận ra mình đã mạo phạm, liền gấp gáp giải thích nói: “Xin lỗi em! Ở Mỹ thì đây là lời ca ngợi
đối với phụ nữ, anh quên mất ở Trung Quốc đối với con gái nó là lời xúc
phạm nặng nề nhất.”
“Không sao!” Cô lại hỏi: “Ở Mỹ, phụ nữ sẽ nói “không” ư?”
Cô không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn tham khảo và đối chiếu trên
phương diện văn hóa, mọi người tuyệt đối không được hiểu lầm.
“Ừ, lúc họ vô cùng không thích.”
Bạn giáo viên nào đó vốn tôn sùng khoa học tự nhiên hiển nhiên không có
“hứng thú” gì với vụ khác biệt văn hóa, ôm lấy vai cô nói: “Đi thôi, vào trong ăn chút gì đi.”
“Ở Trung Quốc…” Lăng Lăng nói: “Phụ nữ hiếm khi nói “được”, trừ phi cô ta có mục đích khác.”
Anh nhìn cô, ánh hoàng hôn đem con ngươi của anh nhuộm thành một màu đỏ thẫm…
“Á…” Lăng Lăng bị anh nhìn đến lúng túng, bèn chạy thẳng về phía cầu thang. “Vào trong ăn gì đó thôi.”
Ai ngờ cô vừa đi hai bước, sau lưng có một sức mạnh thật lớn kéo lấy tay
cô, chân cô mất thăng bằng, cả người ngã vào vòng ôm của anh. Nụ hôn của anh phủ xuống, hôn sâu bất tận mà quấn quýt, lâu đến nỗi mây chiều tan, thủy triều rút…
Áo khoác anh tuột xuống trong gió… Ấm áp mất đi, cảm giác se lạnh ập tới, Lăng Lăng nhắm mắt, cảm thấy cạp váy trên eo
được nới lỏng, khóa kéo sau lưng hạ xuống, quần áo mỏng manh bay xuống
như phiến lá…
Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn chuyện đã phát
sinh cũng như sắp phát sinh. Du thuyền chở theo tình yêu nồng cháy
giương buồm khởi hành giữa biển khơi, tình yêu đã không còn hư vô, giấc
mơ nay đã ở bên người.
“Em… hơi lạnh…” Sóng biển uyển chuyển đánh vỡ tiếng ngâm nhỏ vụn.
Anh ôm lấy cô, sải bước hướng về phía trong khoang thuyền, nhẹ nhàng đặt
trên chiếc giường êm ái, chăn đắp màu tím thẫm làm tôn lên da thịt trắng nõn của cô, từng tấc đều mềm nhẵn.
Trên boong tàu, gió biển cuốn lấy chiếc váy, mang xuống biển khơi…
Người trong khoang thuyền đã không còn quan tâm đến thứ gì khác nữa… Môi mềm
ấm áp từng chút cắn nuốt lấy thân thể mềm mại trên giường sớm làm người
ta điên cuồng kia…
******
Bức màn tím thẫm che khuất ráng
chiều nhuốm đỏ cùng những con sóng nhấp nhô. Xuyên qua ánh sáng mờ nhạt
trên rèm cửa, cả căn phòng nhuộm dần một màu đỏ sẫm.
Bạn công tử
phong lưu nào đó nói: Màu tím dễ dàng khơi gợi mơ tưởng xa xôi của con
người nhất. Nhưng không biết rằng, ở thời khắc nhất định nào đó, màu
trắng thuần khiết cũng không kém phần lẳng lơ, trêu ghẹo…
“Lăng Lăng…” Dương Lam Hàng mơ hồ gọi tên cô.
Nhiều năm như vậy, anh đã hình thành thói quen phỏng đoán thâm ý của cô trong mỗi lời nói qua mạng Internet hư ảo, cũng quen thận trọng quan sát ánh
mắt hòng đoán biết thế giới nội tâm của cô. Anh đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần: Mình không quan tâm liệu có sở hữu được hay không, chỉ cần
mỗi khi muốn gặp cô ấy đều có thể nhìn thấy là được rồi…
Trên
thực tế, là đàn ông, ai có thể chân chính thực hiện được “vô dục vô
cầu”?! Anh làm sao tránh khỏi những phút giây cô đơn tịch mịch, vô số
lần thầm gọi tên cô trong lòng! Đã bao nhiêu lần mơ tưởng đến một ngày
này…
Hiện tại, được ôm lấy cô chân thật, chạm đến nhiệt độ cơ thể cùng sự mềm mại của cô, anh mới hiểu được kiểu yêu đương tinh thần tự
cho là thỏa mãn kia mới nực cười biết bao… Anh chỉ muốn làm một việc,
đem cô đặt dưới thân, cần gì đoạt nấy, anh muốn đem cả sinh mệnh dẫn
nhập vào trong cơ thể cô…
Áo ngực bằng ren trắng toát mở ra dưới
đầu ngón tay quất quýt của anh, vô tội xuôi theo ra giường mềm mượt rơi
xuống, những đường cong phập phồng ẩn hiện của thiếu nữ hiện lên toàn bộ trước mắt… Lăng Lăng lần đầu tiên phơi bày thân thể trước một người đàn ông. Cũng là lần đầu tiên nhìn rõ, trong đôi con ngươi đen nhánh thâm
sâu phản chiếu rõ nét cơ thể vừa lả lướt, vừa tinh tế, nhỏ bé của cô.
“Không cần… nhìn… không được.” Giờ phút này, cho dù có yêu đối phương nhiều
đến mấy, Lăng Lăng cũng không cách nào chịu được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt. Cô ngượng ngùng nâng người, vươn tay che đi đôi mắt rực lửa của
anh…
Thế nhưng, hoàn toàn ngoài dự kiến của cô, Dương Lam Hàng
trái ngược hẳn với phong cách ga-lăng thường ngày, bắt được cổ tay cô,
thuận thế đem cô ấn ngược trở lại trên chăn mỏng. Tay cô bị giữ lên cao
hai bên đầu, đặt trên mái tóc dài tán loạn, nửa người dưới bị anh áp
chận lên, không thể nhúc nhích.
Anh nhìn cô thật sâu, thân mình
trắng như sứ, tóc dài tựa tấm màn đen, mơ hồ tỏa ra một tầng ánh sáng
tím, tựa như ảo mộng. Anh cẩn thận tinh tế đọc từng chi tiết của cô, đọc thấy hơi thở cả hai đều không còn tiết tấu, nhịp tim hai người càng lúc càng kịch liệt cuồng loạn… Đọc thấy lý trí của anh hoàn toàn đánh mất,
cả cơ thể lẫn trái tim đều đặt lên người con gái dưới thân….
Lăng Lăng thấy không ngăn cản được ánh mắt của anh, đành tự mình nhắm mắt
lại. Cô những tưởng nhắm mắt rồi sẽ không nhìn được gì cả, có thể thoát
khỏi tình cảnh xấu hổ chết người này, nhưng không ngờ rằng, không có thị giác quấy nhiễu, tri giác ngược lại càng thêm nhạy cảm.
Anh khẽ áp lên người cô, hương hoa nhài bị hơi thở dồn dập của anh thổi bay… Đầu ngón tay khẽ run của anh đặt trên thân thể cô.
“Ưm…” Cô run rẩy một trận từ đầu đến chân, cảm giác vui thích kỳ diệu theo đầu ngón tay anh lan khắp toàn thân.
Lăng Lăng mở mắt ra, rõ ràng là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, hiện giờ bỗng trở nên thật xa lạ. Anh là Dương Lam Hàng sao?
Là thầy giáo Dương thích cười nhẹ hờ hững, trầm tĩnh thanh cao đó ư?
Là thầy giáo Dương vẻ mặt cương trực nghiêm nghị không thể xâm phạm ở trên lớp đó ư?
Là thầy giáo Dương cùng cô nghiêm túc thảo luận vấn đề khi hướng dẫn đề tài đó ư?
Không phải! Tuyệt đối không phải!
Trước mắt, người đàn ông đang ôm lấy cô, đôi mắt sáng mờ đi, làn môi mỏng hé mở vô cùng gợi cảm…
Anh là yêu nghiệt! Anh là người đàn ông của cô!
Thấy cô bất động, Dương Lam Hàng buông tay ra, chậm rãi cởi nút áo, dây
lưng, cởi áo sơ-mi, hành động tuần tự trước sau vẫn chuẩn mực như vậy,
thong dong như vậy, nhanh chóng nhưng không vội vàng hấp tấp.
Ánh sáng càng mờ nhạt, tiếng sóng biển càng mãnh liệt. Trên con thuyền hơi
chồng chềnh, sắp xảy ra một hồi phong hoa tuyết nguyệt, khiến cô có chút xốn xao, có chút chờ mong…
Nhất thời hưng phấn, Lăng Lăng đưa
tay, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhẵn nhụi êm mượt của anh, bờ vai dẻo
dai của anh, vòm ngực rộng lớn của anh, còn cả thắt lưng không chút mỡ
thừa của anh. Bình thường nhìn anh mặc quần áo rất có phom, biết dáng
người anh rất đẹp, không ngờ cảm giác chạm vào da thịt còn tuyệt vời
hơn.
“Hàng…” Cô run giọng gọi tên anh, bởi vì ấp ủ đã lâu, lần
đầu tiên gọi cứ tự nhiên, tốt đẹp đến thế. Nghe ra giống như cặp vợ
chồng già, đã dắt tay nhau qua cả một quãng đường đời.
Anh cũng
không lập tức bắt đầu, mà là… nửa quỳ trên giường, nâng bắp chân của cô
lên, từ túi quần lấy ra một chiếc lắc màu bạc, trên mặt đính một chuỗi
những hạt trân châu trắng muốt hình giọt nước…
“Cái này anh mua
nhiều năm trước.” Anh nâng chân Lăng Lăng lên, một mặt đem chiếc lắc
trân châu thánh khiết đeo vào mắt cá chân cô, mặt kia thấp giọng nói:
“Mỗi lần nhìn nó, anh đều tưởng tượng bộ dạng nó khi được đeo lên mắt cá chân của em, đong đưa lấp loáng…”
Trong vừng sáng tím, chân cô
mượt mà tròn trịa, hệt như những viên trân châu mỹ lệ kia. Ngón tay anh
nhẹ nhàng vuốt ve trân châu, vuốt ve đôi chân mượt mà của cô, cảm thán:
“Thật sự rất đẹp, đẹp hơn anh tưởng tượng rất nhiều…”
Cùng với
tiếng sóng biển xa xa, giọng nói của anh tựa như khúc nhạc vô cùng động
lòng người, làm rung động con tim. Thanh âm dư thừa của anh biến mất
trên bắp chân cô…
Chỉ trong chốc lát, trên đôi chân thon dài nhẵn mịn của cô lưu lại một chuỗi dấu hôn màu hồng nhạt…
“Hàng…”
Anh cấp tốc đi vào không chút do dự…
Thế giới phút chốc chao nghiêng.
Cùng lúc trống rỗng được lấp đầy, đau đớn cũng theo đó mà xâm nhập.
Mỗi một lần đều đau như dao cứa!
Mỗi một lần đều đau tận xương cốt!
Nhưng mỗi một lần chạm nhau đều là sự va chạm giữa trái tim và trái tim, là
sự kết hợp giữa thân thể và linh hồn, là ngọt ngào chất chứa khổ đau.
Cô cũng không hề trách cứ sự mạnh bạo của anh. Đã nguyện ý giao phó thân
xác cho anh, là chấp thuận chịu đựng phần đau đớn này. Cô ôm chặt thân
thể anh, điên cuồng gặm cắn môi anh, cứng rắn đem thống khổ nuốt xuống.
Nếu nói địa ngục và thiên đường cùng nhau xuất hiện, đó nhất định chính là
loại thời điểm này, khoái cảm thổi quét thân thể cùng đau đớn đến hấp
hối giao hòa cùng nhau, tựa như linh hồn rơi vào vực sâu không đáy.
Nhìn vẻ mặt say sưa của anh, Lăng Lăng bỗng nhiên hiểu được: Quá trình vừa
rồi anh còn chịu dày vò hơn cả cô, anh đè nén lẫn kiềm chế nhu cầu của
bản thân, khơi gợi khát vọng trong cô, chẳng qua là hy vọng cô biết
rằng, yêu, không chỉ đơn thuần là người đàn ông chiếm giữ thân thể người phụ nữ…
Mà đó là hai người… yêu nhau!0
******
Con thuyền lênh
đênh trên biển, đong đưa không theo quy luật nào, va chạm với trùng
trùng sóng biển, điệp điệp con nước. Cuối cùng mặt trời cũng biến mất
dưới làn nước biển, gió biển gào thét, đuổi theo thân thuyền kịch liệt
lay động…
…
“Em sao thế?” Dương Lam Hàng rốt cuộc phát
hiện ra sự khác thường của cô, động tác chậm lại, sờ sờ hai bên tóc mai
dính bết mồ hôi của Lăng Lăng, hơi kinh ngạc “Rất đau sao?”
Chịu đựng cơn choáng váng, Lăng Lăng lắc đầu.
“Không việc gì! Chỉ là… có chút đau.” Cô buông đôi môi sưng đỏ ra, giọng nói mơ mơ hồ hồ.
Anh rút thân mình ra, máu đỏ tươi từ đùi cô nhuộm dần trên ra giường.
“Em?!” Anh sợ hãi tái mét, bởi vì hoảng sợ mà nói năng có phần lộn xộn: “Em, em là lần đầu tiên!”
Lăng Lăng ngây người. Chẳng lẽ cô không nên là lần đầu tiên ư?!
Làm sao vẻ mặt của anh cứ như thể đã xảy ra chuyện gì đó không thể lý giải. Anh coi cô là loại con gái nào chứ?!
Một cơn chua xót nồng đậm trào dâng trong lòng, chất lỏng nóng hổi theo
khóe mắt chảy xuống. Người khác nhìn cô thế nào cũng không sao, nhưng
Dương Lam Hàng không nên nhìn cô như vậy. Cô yêu anh, cái gì cũng nguyện ý trao cho anh, cái gì cũng tình nguyện từ bỏ. Rốt cuộc đổi lấy lại là
cái nhìn kiểu này.
“Em đừng khóc! Anh xin lỗi! Anh không biết!”
Anh vươn tay kéo áo sơ-mi, lau nước mắt cho cô. Thấy nước mắt cô không
ngừng tuôn rơi, anh hơi luống cuống tay chân, càng không ngừng giải
thích: “Anh xin lỗi, anh tưởng bại trai em… Anh tưởng em… Là anh không
tốt!”
Nhìn anh căng thẳng như thế, uất ức của Lăng Lăng cũng tiêu tan hơn phân nửa, ít nhất trong giờ phút thân thể giao chồng lên nhau
như vầy, cô không thể không thuận theo mà cùng anh thảo luận vấn đề
trinh tiết. Cô dằn lòng cố lờ đi cảm giác mất mát, nhoẻn miệng cười với
anh: “Không sao đâu!”
“Em biết không…” Ánh mắt anh lấp lánh trong suốt, anh ngồi bên người cô, bế lấy cô, ôm chặt cô vào lòng…
Anh kể lại một sự kiện:
Đó là lần thứ hai Dương Lam Hàng nhìn thấy Lăng Lăng, cách lần gặp đầu
tiên khoảng hai ngày. Anh đến đại học T làm một số thủ tục, vừa vặn ở
cửa hông đại học T bắt gặp Uông Đào nắm tay Lăng Lăng, đi vào một nhà
nghỉ sơ sài… Sơ sài đến mức một đêm cùng lắm là mười tệ…
Dương Lam Hàng cứ thế nhìn, nhìn Lăng Lăng cười nhẹ cùng Uông Đào đi vào, cũng nhìn cô mang vẻ cười ngọt ngào cùng cậu ta đi ra.
Đó là hai tiếng đồng hồ dài nhất trong đời anh, chờ đợi đến khánh kiệt
toàn bộ kiêu hãnh của một đời. Đó là hai tiếng đồng hồ anh mãi mãi không bao giờ muốn nhớ lại, đau đớn xé nát tim gan nghiền vụn tất cả tình yêu trong lòng anh…
Anh suýt chút nữa đã chạy vọt vào ngăn cản…
Anh nói, nếu anh có một chút xíu tư cách thôi… anh sẽ không đứng nhìn như thế…
Nhưng anh không hề có tư cách, chàng trai bên người Lăng Lăng là người yêu của cô, còn anh cái gì cũng không phải!
Anh nói, hôm đó anh đã đập nát kính xe.
Anh nói, hôm đó anh đã rơi giọt lệ duy nhất trong kiếp này.
Vì người con gái anh toàn tâm toàn lực yêu thương và bảo vệ, vì người con
gái vĩnh viễn không bao giờ ngoái đầu nhìn anh, vì sự si tình diệt sạch
mọi hy vọng của anh, cũng vì cô đã có thể tìm được hạnh phúc của chính
mình…
“Em không có… Ngày đó, Uông Đào dẫn em đi gặp mẹ anh ấy…” Lăng Lăng vội vàng giải thích.
Đôi mắt con người nhìn mà không thấy rất nhiều thứ, khiến cho bạn lúc cười
vui, căn bản sẽ không nhìn ra lệ nơi đáy mắt kẻ khác. Khi cô cùng mẹ
Uông Đào tâm sự chuyện gia đình, cô nào có thể ngờ, người mình yêu nhất
đang ở gần trong gang tấc, vì cô mà trái tim tan vỡ!
Anh ngạc nhiên nhìn cô, không thốt nên lời.
“Hàng, từ khi quen anh, em cũng chỉ muốn cùng anh… ở một chỗ…” Thực ra, cô không cố ý muốn giữ lại cái gì cho anh, chỉ là không muốn cùng những người đàn ông khác ngoài anh có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào. Giống như một loại bản năng
kháng cự của phụ nữ.
“Cảm ơn em!”
Anh ôm lấy thân thể cô,
kéo cằm cô, từng nụ hôn thâm tình mà nhỏ vụn đáp xuống môi cô, phát ra
tiếng nỉ non trầm khàn: “Bất kể ở quốc gia nào, thời đại nào, lời em nói đều là những lời ngợi khen lớn nhất đối với đàn ông!”
“Bởi vì,
em yêu anh!” Cô hôn trả anh, da thịt trần trụi dính chặt lấy nhau cùng
một chỗ, xúc giác khác nhau, nhiệt độ cơ thể khác nhau, ma sát làm phát
ra những tia lửa khác nhau.
Cô dang chân ngồi lên đùi anh… Đã
không còn đau đớn, có chăng là khoái cảm đặc thù từ đầu lưỡi dây dưa
trong nháy mắt truyền đến nơi họ kết hợp với nhau… rồi từ nơi đó lan
tràn đến toàn thân. Anh ôm cô càng chặt hơn, chặt đến nỗi cô không cách
nào nhúc nhích, để mặc anh rút ra thật chậm, rồi lại thăm dò tiến vào.
“Còn đau không?” Thấy cô lắc đầu, anh mới bắt đầu chuyển động thong thả từng chút một, thật cẩn thận quan sát biểu hiện của cô.
Du thuyền lắc lư càng lúc càng nhanh, trên mặt biển nổi lên tầng tầng bọt
nước. Thuyền đong đưa mạnh đến nỗi khiến Lăng Lăng choáng váng từng cơn, trước mắt một mảnh mơ hồ, ngoại trừ những hạt trân châu rung lắc kịch
liệt nơi mắt cá chân, cô không còn nhìn thấy gì nữa…
Rất nhiều ký ức bị lắc ra, rơi xuống trước mắt cô.
Từ lần đầu tiên họ chat chit, lần đầu tiên ái mộ nhau, hẹn nhau gặp mặt;
gặp nhau lần đầu ngoài cổng ký túc xá nữ, ngày bảo vệ tốt nghiệp là lần
đầu tiên họ đối diện nhau trong thời gian dài; lần đầu tiên họ ôm nhau,
lần đầu nói chuyện thâu đêm; còn có, khi ở thành phố B, cô lần đầu tiên
phát hiện mình đã yêu anh…
Trong lúc nhớ lại, Lăng Lăng rốt cuộc
không còn cảm thấy đau đớn không chịu đựng nổi, ngược lại cảm thụ được
một cơn khoái cảm tuôn trào toàn thân, không rõ là cảm giác gì, giống
như trên thế giới chỉ còn lại hai người họ, mà anh chính là tất cả của
cô! Thân thể cô cũng không còn thuộc về chính mình, mà hoàn toàn thuộc
về anh…
Chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm chấm
chấm chấm (Tỉnh lược những chỗ có chứa TT! Các bạn thân yêu tùy ý phát
huy trí tưởng tượng, tùy ý YY!)
Cùng lúc dòng nóng bỏng từ thân
thể anh phun trào, anh nhanh chóng bắt được môi cô, để cho tiếng kêu
cuồng nhiệt biến mất trong miệng cô, để hạnh phúc chảy xuôi trong thân
thể ôm lấy nhau của hai người.
Này rượu ngọt ủ lâu năm, hôm nay
cuối cùng cũng tỏa hương say lòng người. Này tình yêu gặm nhấm con
người, hôm nay rốt cuộc tu thành chính quả.
Lăng Lăng ôm anh thật chặt, nhưng cứ luôn cảm thấy dù ôm chặt đến mấy cũng không an toàn.
“Anh có thể đừng rời bỏ em không? Anh không thể rời bỏ em…”
Thời
khắc người phụ nữ hiến dâng thân thể, cũng là dâng hiến toàn bộ bản
thân. Cô sợ hãi, bởi vì cô đã không còn gì nữa, nếu Dương Lam Hàng rời
bỏ cô, cô sẽ phát điên mất.
******
Trong phòng tắm, ánh sáng yếu ớt chiếu lên từng dấu hôn trên người Lăng Lăng, nói không rõ là đau, hay là ngọt?
Đem những tia nước âm ấm tẩy rửa thân thể sau yêu đương cuồng nhiệt, nước bắn lên những dấu xanh tím, hơi có cảm giác đau rát.
Lăng Lăng thẹn thùng xoay người, không dám đối mặt với ánh mắt không chút
kiêng dè của Dương Lam Hàng. Anh từ phía sau ôm lấy eo cô, xoay cô lại,
đặt trên vách tường thủy tinh lạnh lẽo…
“Anh?!”
“Once more?”
——————-
0 Ở đây tác giả chỉ dùng một chữ “爱” (ái) để diễn tả
cho hai câu, bạn có thể hiểu chữ “yêu” thứ nhất là “sex”, chữ “yêu” thứ
hai là “love”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT