Lúc không có chuyện gì, người một nhà còn phân tích xem loại người như Viêm đạo bà có thể làm ra thủ đoạn hại người gì. Trương thị cũng hứa phàm là Viêm đạo bà nói những lời gì, đều sẽ nói lại cho Liên Mạn Nhi nghe, Viêm đạo bà muốn bà làm gì, ngoài mặt có thể bà sẽ thuận theo, nhưng nhất định sẽ kể lại hết với nàng, không có chuyện tự mình làm chủ.

Những năm này, Trương thị đã quen nghe lời mấy hài tử nói, hơn nữa, trong lòng bà cũng nhận định, bọn nhỏ đều thông minh hơn bà và Liên Thủ Tín, lại còn đi theo Lỗ tiên sinh học hành nên chắc chắn chúng sẽ giỏi hơn hai người bọn họ. Nghe lời con gái nói sẽ không bị thiệt thòi.

“… Bà ấy nói, phải lén cho con ăn thuốc này, không được để con biết. Lúc đó ta liền nghi ngờ.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi: “Còn nói chẳng qua chỉ là chút thuốc Đông y, ăn thế nào cũng sẽ không có tác hại gì. Bà ấy làm như ta không biết suy nghĩ vậy. Cho dù ta có nghĩ như vậy đi chăng nữa thì cũng phải tùy vào người nào chứ. Con mới có bao nhiêu tuổi, còn chưa xuất giá, làm sao có thể ăn đồ lung tung đây.”

Hai mẹ con đang nói chuyện thì Cát Tường đi vào bẩm báo, nói là đã bắt Viêm đạo bà lại.

“Tốt” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Bất kể dùng lí do gì, phải giữ bà ta lại mới được. Chờ ta tìm ra bằng chứng.”

Cát Tường vâng một tiếng liền luôi xuống.

Mặc dù trong lòng Liên Mạn Nhi nghi ngờ Viêm đạo bà, nhưng vì trước đó không có chứng cớ xác thực, lại không thể trở mặt, chỉ có thể đề phòng Viêm đạo bà trước.

“Cha và ca ca cũng nên về đến rồi mới phải.” Liên Mạn Nhi vừa thì thầm, vừa muốn sai người đi ra cửa xem, thì tiểu nha đầu từ phía ngoài đi vào bẩm báo Ngũ Lang trở về.

Rất nhanh Ngũ Lang vội vội vàng vàng đi tới.

“Ca, chuyện thế này.” Liên Mạn Nhi vừa theo sát Ngũ Lang vừa kể tóm tắt chuyện đã xảy ra. Cũng nói với Ngũ Lang đã bắt Viêm đạo bà lại, cho người coi chừng rồi.

“Tốt.” Ngũ Lang nhận thuốc viên, nhìn một chút, liền gật đầu nói: “Ta phải đi cho người kiểm nghiệm thứ này. Nếu có vấn đề gì lập tức trói lão bà tử kia.”

“Nếu không có thì sao?” Trương thị hỏi một câu.

“Không sao ạ. Thuận tiện giáo huấn bà ta một chút.” Ngũ Lang liền nói: “Bình thường đòi mấy lượng tiền dầu vừng còn chưa tính, không duyên cớ lại đi bày cho người ta uống thuốc. Bà ta nào phải dạng người tốt lành gì.”

“Ừ” Trương thị chỉ ừ một tiếng.

“Đúng, ca nói rất đúng.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

“Cha con đâu? Không phải đã đưa tin rồi sao, sao giờ còn chưa về nữa? Hay là trên đường xảy ra chuyện gì?” Trương thị lại vội hỏi.

“Cha con cũng về rồi, chỉ là trên đường gặp được Trầm Tam gia, nên đi cùng ngài ấy rồi ạ. Bên phía Tiền gia cũng phải an bài người theo dõi, ngộ nhỡ họ thấy tình hình không đúng lại chạy mất.” Ngũ Lang đáp.

Thiện Hỷ báo lại với Liên Mạn Nhi chuyện Viêm đạo bà lại tới tìm Trương thị, còn lén lén lút lút đuổi hết nha hoàn ra ngoài. Liên Mạn Nhi liền đoán được Viêm đạo bà muốn ra tay. Nàng liền nói với Trầm Nghị và Trầm Thi, cũng đến chỗ Trầm Tam phu nhân kể cho bà nghe.

Về chuyện này, hai nhà sớm ngầm hiểu. Liên Mạn Nhi và Trầm Tam phu nhân thương lượng để Mạn Nhi về nhà giữ Viêm đạo bà lại trước. Trầm Tam phu nhân bên kia phái người đi trông chừng Tiền gia, vừa sai người gọi Trầm Tam gia trở về.

Trước khi đi, Trầm Lục từng dặn dò Trầm Tam gia chuyện này. Giờ Trầm Lục không ở nhà, đương nhiên Trầm Tam gia sẽ đảm trách, càng thêm chú ý kỹ lưỡng.

“Ca, huynh mau đi đi.” Liên Mạn Nhi nghe Ngũ Lang nói như vậy, liền thúc giục.

“Ừ” Ngũ Lang lập tức đứng dậy, cầm thuốc viên đi ra cửa.

“Rốt cuộc bụng dạ bà ta có dạng gì, dám dùng thuốc tính kế chúng ta.” Nhìn Ngũ Lang đi ra ngoài, Trương thị liền nói. Lời bà nói đương nhiên muốn ám chỉ Viêm đạo bà.

Liên Mạn Nhi không đáp lại lời Trương thị, mà gọi Thiện Hỷ tới dặn dò một lượt, bảo nàng đi Trầm phủ một chuyến, báo tin cho Trầm tam phu nhân.

Sai Thiện Hỷ đi rồi, Liên Mạn Nhi còn gọi mấy nha đầu, đại nương quản sự đi vào phân phó. Sau đó ngồi trong phòng chờ đợi cùng Trương thị.

Tiểu nha đầu bưng trà nóng và điểm tâm nóng hổi lên. Liên Mạn Nhi chỉ ăn một chút, còn Trương thị thì một chút cũng không ăn. Biết mình đen đủi bị người ta tính kế, muốn ám hại mẹ con bà, dù là ai đi nữa thì trong lòng cũng không chịu nổi.

Nửa canh giờ trôi qua, Ngũ Lang từ bên ngoài bước nhanh vào.

“Mau ngồi xuống, uống ngụm trà đi con.” Trương thị vội bảo Ngũ Lang ngồi xuống, lại hỏi: “Viên thuốc kia…”

Mặc dù Liên Mạn Nhi tò mò nhưng không hỏi chuyện, chẳng qua chỉ nhìn Ngũ Lang. Sắc mặt Ngũ Lang hết sức khó coi, ánh mắt chứa đựng tức giận cùng cực.

“Đúng là lão bà tử lòng dạ gan góc hiểm độc.” Ngũ Lang không ngồi xuống mà cắn răng mắng một câu.

“Thuốc kia thật sự có vấn đề.” Trương thị liền sợ hết hồn, sắc mặt cũng thay đổi.

“Không chỉ có vấn đề, viên thuốc đó còn là vấn đề lớn.” Ngũ Lang trầm mặt: “Viên thuốc kia đặc biệt cho nữ nhân dùng, đó là thuốc ra máu bầm, còn là liều lượng lớn, nếu uống hết sẽ không ngừng chảy máu, không cẩn thận thì mệnh cũng không còn.”

“Ôi!” Trương thị kêu một tiếng, cả người đều run lên. Ngũ Lang đã có ý nói giảm đi, nhưng người từng trải như Trương thị sao lại không nghe hiểu đây. Viêm đạo bà cho viên thuốc màu trắng này, rõ ràng tương tự với thuốc sẩy thai tàn ác. Ngay cả phụ nữ trưởng thành chưa chắc đã chịu được, chứ đừng nói đến nữ hài tử chưa trải qua việc sinh dưỡng.

Hơn nữa, ăn phải thứ thuốc này vào, cho dù có thể cứu được tính mạng thì thân thể cũng bị hủy hoại không ít. Cho dù có mời lang trung, có thể bổ dưỡng trở lại, lan truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.

“Thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, lão bà tử này là người số khổ, vậy mà có thể ra tay hạ độc hại người. Chúng ta đã đắc tội bà ta khi nào chứ… Lòng lang dạ sói mà…” Trương thị vừa mắng, vành mắt đã đỏ lên.

Có lẽ trong lòng Trương thị, mặc dù tin tưởng hài tử nhà mình hơn, nhưng vẫn có chút ảo tưởng về Viêm đạo bà. Trương thị không muốn tin tưởng Viêm đạo bà xấu xa như vậy, có thể ra tay hại người tàn ác như vậy.

“Uổng phí một mảnh hảo tâm của ta, đồ lang tâm cẩu phế.” Trương thị lại mắng.

“Mẹ à, không đáng để mẹ thương tâm vì bà ta đâu ạ.” Liên Mạn Nhi thấy vành mắt Trương thị đỏ lên liền khuyên nhủ: “Bà ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm lừa gạt tiền bái thần phật, chuyện này chắc chắn do bên kia sai khiến bà ta làm.”

“Mạn Nhi, không phải mẹ thương tâm vì bà tử độc ác ấy.” Trương thị liền nói: “Chỉ là mẹ nghĩ đến mà phát sợ. May mà mẹ không nghe lời bà ta, bằng không, cả đời mẹ đều sẽ hối hận… không sống nổi mất thôi.”

Nói như vậy, Trương thị càng thêm sợ hãi, dang tay ôm Liên Mạn Nhi vào lòng, nức nở khóc.

“Con gái mẹ mệnh khổ mà, lần này con trở về, may mà thoát khỏi quỷ môn quan. Những người này đều chỉ muốn chúng ta không được tốt. May nhờ ông trời có mắt…” Trương thị vừa khóc, vừa nói liên miên.

Liên Mạn Nhi bị Trương thị ôm, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Nàng biết, chuyện này đã kích thích Trương thị nhớ lại từng chuyện trước kia.

“Mẹ, bây giờ mẹ đã hiểu rõ chưa. Đã nhớ bài học này chưa?” Liên Mạn Nhi không khuyên Trương thị, mà hỏi nàng: “Mẹ à, sau này những thứ tam cô lục bà, giả thần giả quỷ, người còn muốn dẫn về nhà nữa không?”

Liên Mạn Nhi nghĩ tới mượn cơ hội này, thuận tiện giáo huấn Trương thị một lần, chặt đứt nguy cơ phiền toái thế này xảy ra nữa.

“Mẹ biết rồi, sau này mẹ sẽ nhớ kĩ.” Trương thị liền nói: “Thiếu chút nữa hại chết con, một bài học lớn như vậy sao mẹ không nhớ rõ được chứ. Chắc chắn đến chết mẹ vẫn sẽ nhớ đến. Gì mà Viêm đạo bà, Vu đạo bà, sau này mẹ không bao giờ… tin tưởng những người này nữa.”

“Sau này, mẹ đều sẽ nghe các con hết.” Cuối cùng Trương thị còn khẳng định: “Phần tiền riêng kia mẹ cũng không giữ nữa, đều giao cho mấy người các con, tránh trường hợp những kẻ đó lại tính toán đến tiền của ta.”

Liên Mạn Nhi nằm trong lòng Trương thị nhìn Ngũ Lang một cái, hai huynh muội trao đổi ánh mắt, thầm vui mừng, lại có chút ít bất đắc dĩ.

“Mẹ à, người trước hết đừng khóc nữa. Chuyện trước mắt vẫn đang chờ chúng ta xử trí mà.” Ngũ Lang vội khuyên Trương thị.

Trương thị nghe Ngũ Lang nói muốn xử lý chính sự, vội lau khô nước mắt, thả Liên Mạn Nhi ra. Từ đó về sau, Trương thị càng tin lời của mấy đứa nhỏ, nhất là Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, lúc nào bà cũng để trong lòng, hoặc sẽ không tự chủ trương chuyện gì nữa. Sau này Liên gia hòa thuận an bình, phát triển không ngừng, chuyện này cũng được coi như một nhân tố quan trọng.

“Đã có chứng cớ rõ ràng, huynh mau sai người trói Viêm đạo bà lại đi.” Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang: “Hỏi cung bà ta xem, bên Tam gia và cha cũng dễ động thủ.”

Hai huynh muội ghé sát vào nhau, nhỏ giọng thương lượng một hồi.

“Muội không tin bà ta không muốn sống.” Liên Mạn Nhi nói Ngũ Lang: “Cứ như vậy, bảo đảm bà ta ngoan ngoãn thú nhận.”

“Ừ.” Ngũ Lang gật đầu, rồi truyền lệnh xuống.

Sương phòng hậu viện, trong một gian sạch sẽ, Viêm đạo bà ngồi trên giường gạch cạnh cửa sổ, hai bên là Tiểu Hỷ và Đa Thọ. Hai nha đầu đang mời Viêm đạo bà uống trà, ăn điểm tâm, lôi kéo bắt chuyện với bà ta.

Trà ngon, điểm tâm cũng là thứ tốt, vẻ mặt hai nha đầu đều niềm nở tươi cười, song, Viêm đạo bà ngồi đó cảm giác như đang đứng đống lửa, ngồi đống thang.

Đương nhiên trong lòng bà ta có cảm giác không tốt, vừa từ phòng Trương thị đi ra đã bị hai nha đầu này chặn lại. Đã ngồi đây hơn nửa canh giờ, bà ta muốn đi nhưng đều bị hai nha đầu cứng rắn giữ lại. Nhìn hai nha đầu tươi cười, cùng với hai tiểu nha đầu, bốn năm bà tử tráng kiện đang chặn ngoài cửa, Viêm đạo bà có loại dự cảm xấu, sợ rằng bà ta không đi ra được nữa.

Nghĩ vậy, vầng trán Viêm đạo bà lại thêm ướt đẫm mồ hôi.

“Các cô nương, thời gian không còn sớm, lão bà tử ta thật sự cần phải đi.” Viêm đạo bà lại một lần đứng lên: “Các cô nương muốn thắp hương, lễ tạ thần, hỏi quẻ, đều tính cho lão bà tử ta đi, sẽ không lấy tiền của các cô nương nữa. Sáng mai ta sẽ quay lại.”

Tiểu Hỷ và Đa Thọ đều đứng lên, một trái một phải kéo Viêm đạo bà lại.

Hai nha đầu đang muốn mở miệng giữ lại, đã nghe được phía ngoài có tiếng bước chân lộn xộn.

“Mau bắt yêu bà kia lại, đừng để bà ta chạy thoát. Cô nương ăn thuốc bà ta đưa sắp không xong rồi.” Theo tiếng bước chân đến cửa, giọng nói cũng truyền vào rõ ràng.

Trong lòng Viêm đạo bà có quỷ, vội than ôi một tiếng, trong lòng âm thầm kêu khổ. Trương thị thật sự nghe lời bà ta, nhanh như vậy sẽ đưa thuốc cho Liên Mạn Nhi uống. Mà thuốc này thật đòi mạng mà, nhanh như vậy đã phát tác. Còn ác liệt hơn là bà ta còn chưa đi khỏi. Thuốc này không nên phát tác nhanh như vậy a, chẳng lẽ mẫu tử Tiền gia sợ Liên Mạn Nhi không chết, cố ý tăng thêm liều lượng trong dược?

Thật đúng là hại chết người mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play