Tính tình Chu thị là như vậy. Phong tục phổ biến ở thời đại này đều là cổng lớn không ra, cổng trong không bước. Nếu đặt ở thời đại kiếp trước của Liên Mạn Nhi, người ta thường gọi là “trạch” (yên định). Chu thị này đã quá quen cố định một chỗ. Đừng nói Ngũ lang thành thân, dù có là ông trời hạ phàm thì cũng chưa chắc đã mời được bà xuống giường.

Nhưng có lẽ vì Liên Thủ Tín, nhất là có Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi nói tốt vào, thái độ cũng chân thành, nên lần này, dù Chu thị có từ chối thì cũng không nói ra lời gì khó nghe như mọi khi.

Liên Mạn Nhi thầm cười, như vậy cũng tốt, dù không thể dỗ cho Chu thị vui vẻ thì cũng đã dụ được bà thuận theo, không tuôn ra lời nào khó nghe. Chỉ cần không biến chuyện mừng của Ngũ Lang thành chuyện xui rủi đã may lắm rồi.

Ngũ Lang thành thân, Chu thị không đến dự, Liên Thủ Tín cũng không muốn mời Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ.

“Bà nội không đi, đến lúc đó các cháu nên ở nhà hầu hạ bà.” Liên Thủ Tín nói với Liên Kế Tổ và Tưởng thị.

Liên Kế Tổ và Tưởng thị vội vã gật đầu vâng dạ, nói sẽ chăm sóc Chu thị thật tốt.

“Chao ôi…” Chu thị than lớn một tiếng, đầu vẫn nửa cúi, nói: “Ta là bà nội mà nghèo khó túng quẫn. Ngũ Lang cưới vợ, cũng không có gì để tặng cháu trai.”

Từ lúc vào nhà, trừ khi phải nói một hai câu thì Trương thị vẫn im lặng. Một mặt vì ở trước mặt Chu thị, nàng thật sự không có gì để nói. Mặt khác, cũng là lý do chủ yếu nhất, do nàng biết Chu thị không muốn thấy nàng, nàng nói nhiều sai nhiều, bớt nói sẽ ít sai.

Hễ là người bình thường làm chuyện gì cũng muốn thật vui vẻ, thuận lợi hoàn thành. Các nàng đến thăm Chu thị, đều không muốn làm cho Chu thị không thoải mái, khiến mọi người đều không vui.

Nghe những lời này của Chu thị, Trương thị có chút khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống không đáp, chỉ nhìn Liên Thủ Tín một cái.

Liên Thủ Tín liền cụp mắt xuống.

Trương thị và Liên Mạn Nhi lại nhìn nhau.

Chu thị vẫn là Chu thị, dù cho bà có thái độ hòa nhã với nhà Liên Thủ Tín thì cũng không hề thể hiện rằng bà đã đổi tính hoặc có tình cảm với nhà Liên Thủ Tín.

Bà luôn phải dựa vào sự phụng dưỡng của con cháu, vậy mà đến khi cháu trai thành thân lại không muốn tặng bất cứ thứ gì. Nhớ lại trước kia Liên Chi Nhi thành thân, Chu thị đưa mấy thứ quà tặng kia… chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.

Thay vì tặng mấy thứ khiến Ngũ Lang khó chịu, không bằng dứt khoát đừng tặng thì hơn.

“Bà nội, xem bà nói gì kìa. Ca cháu thành thân, sao có thể nhận quà từ lão nhân người được chứ. Dưới gầm trời này làm gì có đạo lý này phải không?” Liên Mạn Nhi cười nói: “Bà không cần tặng thứ gì đâu ạ! Chỉ cần lúc rảnh rỗi, thắp hương bái phật, trước mặt bồ tát bà niệm thêm hai câu cầu phước cho ca ca là được rồi ạ, như vậy đã tốt lắm rồi. Bà đã cao tuổi, lại giàu phước đức, cầu thần bái phật linh nghiệm hơn chúng cháu rất nhiều đấy ạ.”

Chu thị là người thông minh. Nhất là ở một số chuyện, Chu thị còn linh mẫn nhạy cảm hơn người khác rất nhiều. Lời của Liên Mạn Nhi câu nào cũng là khen tặng nhưng vào tai bà lại vô cùng chói tai, nghĩ kĩ lại càng thêm khó chịu, nhưng muốn phản bác lại không tìm thấy lời nào.

“Ta làm gì có phẩm hạnh gì, ngươi không cần nói ta như vậy.” Một lát sau chỉ nghe thấy Chu thị đáp.

“Bà nội, Mạn Nhi nói rất đúng, bà không cần tặng thứ gì cả. Có việc vui, bà vui vẻ cùng mọi người là được rồi.” Ngũ Lang cũng nói một câu.

Sau đó, Liên Thủ Tín lại thăm hỏi mấy câu về việc nhà với Chu thị và Liên Kế Tổ, còn dặn Liên Kế Tổ hàng ngày phải chịu khó, chăm sóc cả nhà… rồi người một nhà mới đứng dậy cáo từ ra về.

“Biết các ngươi bận rồi, nếu không phải vội về xuống sữa cho cháu gái chắc gì các ngươi đã thèm về.” Giọng Chu thị ẩn ẩn châm chọc.

“Nương, người nói gì vậy, nương vẫn là nương của con mà.” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ. Bây giờ tính tình Chu thị ngày càng khó hiểu, bọn họ đến ngồi lâu chút thì bà thấy phiền. Nếu nhanh chóng ra về bà lại không hài lòng. Tiêu chuẩn dài ngắn này cũng không theo chuẩn mực nào, toàn bộ đều do tâm tình của bà quyết định.

Nói xong, mọi người đều đi ra ngoài.

“Lão Tứ à, để bọn họ về trước đi. Con nán lại chút, nương có vài lời muốn nói.” Mắt thấy Liên Thủ Tín muốn đi ra, Chu thị vội nói.

Liên Thủ Tín liền dừng bước.

“Lão Tứ, tới đây, ta chỉ nói mấy câu thôi, không tốn bao nhiêu thời gian của con đâu.” Chu thị gọi Liên Thủ Tín một lần nữa.

Lời này đã chỉ rõ bà muốn nói chuyện riêng với Liên Thủ Tín.

“Vậy… mọi người đi trước đi, ra ngoài chờ ta.” Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ rồi nói với Trương thị.

Trương thị nghe vậy liền hiểu ý Liên Thủ Tín là hắn không muốn ở lại đây lâu, lát nữa sẽ cùng cả nhà về, vì vậy liền gật đầu, dẫn Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất ra ngoài.

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị dẫn Liên Nha Nhi, Đại Nữu Nữu đi theo sau, tiễn mọi người ra ngoài.

Bởi vì phải đợi Liên Thủ Tín nên cả nhà ra khỏi phòng cũng không đi nhanh, đến giữa sân thì dừng lại xem xét cảnh vật xung quanh.

“Mảnh đất này vẫn để trống như vậy sao, mùa xuân sang năm có định làm gì không?” Trương thị chỉ vào mảnh đất dưới cửa sổ thượng phòng phía đông, hỏi Tưởng thị.

Mảnh đất đó vốn là Đông sương phòng, nhà Liên Thủ Nghĩa dỡ hết phòng ốc ra, chỉ để lại một mảnh đất trống. Hiện tại, mảnh đất này đã đươc dọn dẹp, đang dùng để chất củi và một ít đồ vật hỗn tạp.

“… Hôm trước đã bàn bạc với bà nội, cháu muốn chuyển chuồng gà ra đấy, tránh đến mùa hè nhiều mưa lại phải để gà vào nhà, sẽ có mùi hôi. Nhưng bà nội định chuyển hết thành vườn rau.” Tưởng thị vội cười nói với Trương thị.

“Cả hai ý đều được.” Trương thị liền nói.

“… Vẫn phải nghe lời bà nội.” Tưởng thị vừa cười vừa nói.

Trương thị liền nhìn về phía thượng phòng, sau đó khẽ thở dài nhưng không nói gì. Trương thị hiện tại dù không có tâm cơ gì nhưng đã không giống như trước nữa.

Nhìn xong phía đông, Trương thị liền xoay người nhìn Tây sương phòng. Trong Tây sương phòng hiện tại tất nhiên là không có người ở, bên trong ngoài quan tài của Chu thị thì còn có lương thực và một số đồ vật linh tinh.

Dù sao cũng là nơi từng sống nhiều năm, Trương thị không khỏi nhìn thêm mấy lượt. Lại nghĩ tới hiện tại, so sánh với trước kia, trong lòng bất chợt cảm thấy bùi ngùi.

“… Dù không có người ở nhưng cách dăm ba bữa, cháu và cha Nữu Nữu vẫn tới dọn dẹp. Nhớ lại lúc Tứ thẩm còn ở đây, đã quan tâm giúp đỡ chúng cháu không ít.” Tưởng thị nói.

“Chao ôi… đã làm khó các cháu rồi.” Dù sao Trương thị vẫn mềm lòng, liền thở dài.

“Làm khó gì đâu.” Nụ cười của Tưởng thị có chút khổ sở: “Có ăn có uống, còn mong gì hơn nữa. Chuyện trong viện này Tứ thẩm còn có gì không biết chứ.”

Tưởng thị đầy bụng tâm sự, muốn nói với Trương thị nhưng Trương thị chỉ mải nhìn xung quanh, khách sáo đáp vài lời với Tưởng thị. Dù là tình cờ nói một hai câu thì Liên Mạn Nhi ở cạnh cũng vô tình hoặc cố ý chuyển đề tài.

Qua mấy lần, Tưởng thị cũng bỏ ý định kể khổ với Trương thị.

Mọi người cứ như vậy từ từ đi ra ngoài, vừa đi tới vườn rau thì nghe thấy tiếng mở cửa. Là vợ Xuân Trụ ở cách vách biết các nàng tới, lại nghe thấy Trương thị nói chuyện ngoài sân nên đi sang.

Trương thị thấy vợ Xuân Trụ cũng rất vui mừng. Hai người liền cùng nhau trò chuyện.

Mùa đông năm nay, vợ Xuân Trụ vẫn làm ở xưởng dưa chua của Liên Chi Nhi cả mùa đông như trước. Nhưng bây giờ nàng đã là tổng quản của xưởng. Liên Chi Nhi rất coi trọng nàng. Nàng còn dẫn theo hai khuê nữ, để chúng cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt.

Hai năm qua, nhờ nhà Liên Mạn Nhi phát tài mà những người ở Tam Thập Lý Doanh Tử và mười dặm tám thôn xung quanh cũng được lợi theo. Mấy nàng dâu có quan hệ tốt với Trương thị lại càng được hưởng phúc.

Bây giờ nhà Xuân Trụ cũng là phú hộ, vợ Xuân Trụ có hai con gái và một đứa con trai còn ít tuổi, hai đứa cháu của nàng đều đang làm việc trong sản nghiệp của Liên gia.

Mọi người từ từ đi tới cửa, Liên Mạn Nhi quay đầu lại nhìn về phía thượng phòng, thầm nghĩ, không biết Chu thị nói gì với Liên Thủ Tín. Nhưng nàng cũng chỉ nghĩ qua, không chú ý lắm. Hôm nay cả nhà đã hoàn toàn yên tâm để Liên Thủ Tín nói chuyện riêng với Chu thị, bởi vì Liên Thủ Tín đã không còn chịu sự thao túng của bà nữa.

Trong Đông thượng phòng, sau khi mấy người Trương thị, Liên Mạn Nhi ra khỏi, thần sắc của Chu thị liền biến đổi.

Bà thả lỏng cơ thể, sắc mặc cũng hiền hòa hơn.

Chu thị vẫy tay lần nữa, bảo Liên Thủ Tín ngồi xuống cạnh bà.

“Con là ta dứt ruột đẻ ra, còn chê ta sao?” Bởi vì Liên Thủ Tín không lập tức tuân lệnh nên Chu thị liền nói.

“Nương, sao có thể thế chứ.” Liên Thủ Tín liền đi tới, ngồi xuống mép giường cạnh Chu thị.

“… Lần này con trở về, lúc nào rỗi rãi thì tới chỗ dì ba thăm hỏi một chút.” Chu thị nói với Liên Thủ Tín: “Hai ngày trước, dì dượng ba còn nhắc tới con. Ngũ Lang cưới vợ, người ta cũng phải tặng quà.”

Liên Thủ Tín chỉ cười ha ha mà không trả lời.

Tất nhiên Chu thị nhận ra Liên Thủ Tín không muốn đi.

“… Con còn có người thân nào nữa? Chỉ biết cố gắng qua lại với Trương gia bên kia. Con phải có chút tâm nhãn chút chứ, thân thích bên này con cũng nên duy trì quan hệ.” Chu thị nghiêm khắc dạy bảo Liên Thủ Tín: “Bây giờ con chưa cảm thấy gì, chờ sau này, về lâu về dài, con già rồi sẽ chịu thiệt cho coi. Hai con mà có chuyện gì sẽ không có người nói giúp con đâu. Người ta là người của Trương gia, ăn của con, nắm chắc con trong tay, người ta sẽ không nhớ những điểm tốt của con!”

“Nương, người nói gì vậy. Cái gì mà người của bên này bên kia.” Liên Thủ Tín nghe Chu thị nói vậy cũng có chút khó chịu không muốn nghe.

Mà những chuyện này lại là chuyện mà Chu thị muốn nói với Liên Thủ Tín nhất.

“Con ấy à, vẫn không có tâm nhãn như thế.” Chu thị thấy nói với LiênThủ Tín như nước đổ lá khoai, bà cũng mất hứng. Nhưng hôm nay bà sẽ không giống như trước, tùy hứng nổi giận với Liên Thủ Tín nữa.

Có thể nói, ở trước mặt nhà Liên Thủ Tín, Chu thị đã có thể kiềm chế tính khí của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play