Edit: Huyền Phạm
Beta: Sakura
Hà Thị ngăn Liên Mạn Nhi lại, đôi mắt không để ở trên người Liên Mạn Nhi mà nhìn vào cái bát Liên Mạn Nhi đang cầm.
“Mạn Nhi, trong cái bát cháu cầm là cái gì vậy? Thẩm ngửi thấy ở
trong sân nhỏ đầy mùi thơm, là thịt hầm cách thủy a.” Hà Thị nói, liền
vươn tay, muốn mở vung xem bên trong cái bát.
Liên Mạn Nhi nghiêng người tránh né.
“Ông nội, cháu mang đồ ăn đến rồi.” Liên Mạn Nhi cố ý gọi lớn tiếng một chút.
“Ừ.” Liên lão gia trong phòng đáp ứng.
“Nhị thẩm, đây là xương hầm cách thủy.” Liên Mạn Nhi liền đối với Hà
Thị cười cười, nhấc màn cửa đi vào nhà, đặt bát canh trên mặt bàn của
Liên lão gia.”
“Hôm nay bọn cháu đi chợ bán đậu phộng, mua xương thịt về hầm cách
thủy, còn có lá gan chiên, cùng bánh màn thầu, cha và mẹ bảo cháu mang
tới cho ông cùng bà nếm thử.” Liên Mạn Nhi đối với Liên lão gia cười
nói.
“Tốt, tốt.” Liên lão gia liền gật đầu.
Liên Mạn Nhi theo phòng trên đi ra, trở lại bên trong Tây sương phòng.
“Đồ ăn đều đã cho người mang qua cho ông nội trước, mau lên giường,
chúng ta cũng ăn cơm đi.” Trương Thị đã đem bàn ăn bố trí thỏa đáng, cả
nhà đều cởi giày lên giường, ngồi vây quanh bên bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.
“…Đây là từ năm ngoái đến năm nay mới được ăn lại xương sườn đó.” Liên Thủ Tín than thở nói.
“Liền như vậy chỉ có mấy miếng, hầm với hai hũ dưa chua, mỗi người còn không được một miếng.” Trương Thị gật đầu nói.
Liên Mạn Nhi nhớ tới thời điểm nàng vừa tới, bộ dạng Tiểu Thất nhìn thấy thịt, lòng không khỏi chua xót thay bọn hắn.
“Chúng ta ăn nhanh lên a, con nhìn ý tứ Nhị thẩm, một hồi khẳng định sẽ tới.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Diệp Nhi nói, hai lần trước con mang đồ ăn tới cho ông nội, Nhị
thẩm ăn một nửa chén cơm đã muốn thôi. Thẩm thế nhưng bao giờ cũng ăn
nhiều nhất, lúc nào không phải là ăn đến cuối cùng, cái kia chính là
muốn nghĩ đến bên chúng ta kiếm chút gì ăn đấy. Diệp Nhi nói, ông nhìn
thấy, nói với thẩm, lại để cho thẩm ăn cơm thật ngon. Chứ không nhất
định thẩm phải đến đây.” Liên Chi Nhi nói.
“Thế nhưng lần này là xương sườn, con xem ông nhất định không thể ngăn được.”
Mấy người cùng mấy đứa trẻ con nhìn thoáng qua nhau, tốc độ ăn cơm
đều nhanh hơn. Không phải bọn hắn keo kiệt, mà là Hà Thị là người không
biết khách khí, mặc kệ có bao nhiêu thứ cũng không đủ cho nàng ăn.
Quả nhiên Liên Mạn Nhi vừa gặm được một nửa miếng xương sườn, bên ngoài màn cửa đã vang lên.
“Vợ lão Tứ, mọi người thế nào còn đóng cửa ăn cơm?” Thanh âm của Hà Thị vang lên ngoài cửa.
“Mạn Nhi, con đem cửa đóng lại hả?” Trương Thị nhỏ giọng hỏi.
Liên Mạn Nhi đem xương sườn trong miệng gặm sạch sẽ, rồi lấy khăn lau lau miệng, sau đó mới gật nhẹ đầu. Nàng đoán được Hà Thị nhất định sẽ
qua, dĩ nhiên là phải đem cửa đóng lại.
“Thế nào mà giữa ban ngày mọi người còn không cho ta vào cửa à?” Hà Thị ở bên ngoài vừa gõ cửa vừa nói.
“Nhị thẩm, thẩm chờ một chút, cháu mở cửa cho thẩm.”
Đem mấy thứ trên bàn thu thập xong xuôi, Liên Mạn Nhi mới từ trên giường gạch đi xuống, ra mở cửa cho Hà Thị.
“Thế nào giữa ban ngày còn cài cửa?” Hà Thị vừa bước chân vào liền
quở trách Liên Mạn Nhi. “ Mọi người làm chuyện gì mà sợ người khác trông thấy?”
“Nhị thẩm, sao thẩm lại nói chuyện như thế. Trong phòng cháu có
chuột, chuyên môn ăn vụng uống trộm đấy. Chúng ta để một vò dầu ở gian
ngoài, đợi không có người, chuột tiến đến ăn vụng, sẽ đem cửa đóng
vào.” Liên Mạn Nhi cười híp mắt nói, sau đó lại cố ý nói thêm: “ Ai
ôi!!! Vừa rồi có một con chuột lớn, thừa dịp ta mở cửa liền vào nhà
rồi.”
“Ta thế nào không có nhìn thấy cái kia?” Hà Thị vừa nói chuyện, vừa
vội vàng đi đến bên trong phòng, cũng không biết nàng có nghe được Liên
Mạn Nhi nói nàng là chuột hay không, hay là đã hiểu nhưng trong nội tâm
nghĩ đến ăn trước nên chẳng quan tâm tới.
Hà Thị đi vài bước liền vào phòng, đã nhìn thấy Trương Thị cùng Liên
Chi Nhi đang dọn dẹp cái bàn, rất nhanh trên mặt bàn xương thịt đều
không còn.
“Đây là đề phòng ta sao” Hà Thị mất hứng mà nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
“Nhị tẩu, vừa vặn chúng ta cũng ăn xong cơm tối. Mau qua đây ngồi
đi.” Trương Thị lại để cho Ngũ Lang đem bàn ăn đi ra ngoài, lấy chỗ cho
Hà Thị ngồi.
“Nhị tẩu, ngồi đi.” Liên Thủ Tín chào hỏi Hà Thị rồi đi ra ngoài.
“Vợ lão tứ, các ngươi thời gian này có thật nhiều chuyện tốt.” Hà Thị thấy trong phòng mùi thịt không có tan hết, giọng điệu nói chuyện liền
có vị chua. “Nhìn xem chúng ta thật đáng thương, suốt ngày chỉ có ăn
rau, mấy đứa cháu trai của muội thèm thịt đến mức, tối đến đi ngủ còn tự cắn chính mình.”
“Nhị tẩu, những ngày tốt lành của các ngươi còn ở phía sau kia. Đợi
đại bá của các ngươi làm quan, các ngươi liền thành người nhà quan gia,
không giống như chúng ta, đời này cũng chỉ kiếm ăn trong đất.” Trương
Thị nghĩ nghĩ lên tiếng.
Hà Thị liền nhếch miệng.
“Cái đó còn phải đợi đến ngày tháng năm nào kia.” Hà Thị nói ra cái
này, liền hướng bên người Trương Thị đụng đụng, giảm thấp thanh âm xuống nói: “ Nha đầu Hoa Nhi kia bị thương ở chân, nói là tốt rồi, nhưng ta
xem, sợ là lưu lại sẹo rồi. Cửa hôn sự với Tống gia kia, ta xem muốn
hỏng rồi.”
“Không thể nào.” Trương Thị hướng bên cạnh xê dịch, tránh đi Hà Thị
phun nước miếng vào, “ Hôn kỳ không phải lập tức đến đấy ư, bên kia cũng không có nói gì. Đại tẩu cũng nói với ta, trên đùi Hoa Nhi không có lưu sẹo….Việc này quan hệ cũng không nhỏ, ta không thể nói lung tung.”
“Ta còn có thể không biết.” Hà Thị lên tiếng. Chuyện này Liên Thủ
Nhân cùng Cổ Thị đều từng đi tìm Liên Thủ Nghĩa cùng nàng. Nàng cũng rất rõ ràng, hôn sự của Liên Hoa Nhi liên quan đến tiền đồ của Liên Thủ
Nhân, mà tiền đồ của Liên Thủ Nhân lại quan hệ đến tương lai cả nhà bọn
họ. “Ta cũng chỉ nói với muội, người khác ta còn không nói cho biết.”
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi rửa xong chén, đi từ ngoài tiến vào,
nghe thấy những lời này của Hà Thị. Liên Mạn Nhi trong nội tâm liền nghĩ Hà Thị tuy nói như vậy, chỉ sợ nàng không quản được cái miệng của mình.
“Mạn Nhi, các cháu hôm nay lên trấn trên bán đậu phộng ư?” Hà Thị liền hỏi Liên Mạn Nhi.
“Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi đáp.
“Ai ôi!” Hà Thị liền ai ôi một tiếng, con mắt đảo quanh trên người
Liên Chi Nhi. “Khoan hãy nói, Chi Nhi những ngày này xinh đẹp hơn nhiều
a.”
Liên Mạn Nhi có chút kỳ quái, Hà Thị như thế nào đột nhiên nói lời như vậy.
Trương Thị cũng nhìn kĩ Liên Chi Nhi, nhẹ gật đầu, nàng cũng hiểu
được sắc mặt cùng tóc tai của Liên Chi Nhi gần đây tốt lên rất nhiều,
trong nội tâm liền thật cao hứng.
“Chi Nhi cũng mười bốn tuổi rồi.” Trương Thị thở dài. Mười bốn tuổi,
qua vài năm liền muốn lấy chồng rồi, Trương Thị đột nhiên giật mình,
nàng những năm này đều vì bốn chữ hiền lương thục đức, vậy mà sơ sót
chính con gái lớn của mình.
“Bộ dáng này của Chi Nhi, thật đúng là xinh đẹp, trách không được
,bán đậu phộng đều là thiếu gia có tiền hướng đến Chi Nhi mua.” Hà Thị
liền ha ha mà cười nói.
“Nhị thẩm, thẩm nói cái gì?” Trương Thị đem ánh mắt theo trên người Liên Chi Nhi thu hồi lại, nhìn Hà Thị hỏi.
“Ta nói Chi Nhi xinh đẹp quá, muội còn không biết, hôm nay ở chợ, tụ
tập quanh Chi Nhi đều là thiếu gia có tiền…” Hà Thị một câu còn chưa có
nói xong, trên mặt đã trúng một cái tát của Trương Thị.
“Ngươi, ngươi như thế nào lại đánh người?” Hà Thị một tay che mặt, không thể tin nhìn Trương Thị.
Trương Thị trợn tròn tròng mắt, một tay nắm chặt tóc Hà Thị.
“Ta đánh ngươi thế nào á? Ta còn muốn xé rách miệng của ngươi.”
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi ở một bên đều ngây dại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT