“Cái gì?” Nghe Liên Mạn Nhi nói Triệu thị thắt cổ rồi, Liên Thủ Lễ lập tức dừng tay lại.

Chu thị, Liên Tú Nhi và Liên Diệp Nhi đều nhìn về phía Liên Mạn Nhi, dường như các nàng không có nghe rõ Liên Mạn Nhi nói cái  gì.

“Tam bá nương thắt cổ tự tử rồi.” Liên Mạn Nhi cố tỏ ra lo lắng nói.

“Trời ơi.” Liên Thủ Lễ hét to một tiếng, cũng không nói năng gì với Chu Thị, vội sải bước đi ra ngoài.

Liên Diệp Nhi cũng chạy ra ngoài, chạy đến cửa, liền xoay người lại hướng về phía Chu Thị nói: “Cháu… nếu mẹ cháu mà chết thì chính là do bà làm hại.”

Chu Thị chấn động, trong lúc nhất thời không thể mở miệng phản bác được, cũng không biết là do hận ý khắc đầy trong đôi mắt của Liên Diệp Nhi, hay là bị tin tức Triệu thị thắt cổ làm cho khiếp sợ.

Liên Mạn Nhi vội kéo Liên Diệp Nhi đi ra ngoài, chạy thẳng tới Tây sương phòng.

Liên Thủ Lễ chạy mấy bước đã vào Tây sương phòng, trong miệng kêu: “Mẹ đứa nhỏ, mẹ Diệp Nhi”.

“Ở trong phòng.” Trương Thị nghe thấy được, liền nói vọng ra bên ngoài.

Liên Thủ Lễ liền vén màn cửa xông vào.

Trong phòng, mặc dù Triệu thị đã rửa mặt, vành mắt vẫn hồng hồng, nhưng không rơi nước mắt nữa, Trương Thị ngồi đối diện nàng, đang khuyên nhủ nàng.

“Mẹ đứa nhỏ, nàng, nàng không có…” Liên Thủ Lễ đứng ở đó, ngơ ngác nhìn Triệu thị.

“Ta không có gì?” Triệu thị không hiểu.

“Tam bá, sao mặt mũi bá lại trắng bệch, đổ nhiều mồ hôi như vậy, có chuyện gì sao?” Trương Thị nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Liên Thủ Lễ, lại càng hoảng sợ, vội hỏi lại.

“Sao Mạn Nhi nói, nói…” Liên Thủ Lễ hơi bình tĩnh lại, giơ tay lên lau cái trán đang đổ đầy mồ hôi lạnh một cái.

“Mạn Nhi đã nói gì?” Trương Thị liền hỏi.

Lúc này Liên Mạn Nhi đã dẫn Liên Diệp Nhi trở lại.

“Tam bá, cháu xin lỗi.” Liên Mạn Nhi vội vàng cười nói, “Nếu cháu không nói như vậy, nhất định là cái tát của bá đã ở trên người Diệp Nhi rồi.”

“Là giả à? Làm bá sợ muốn chết.” Liên Thủ Lễ đặt mông ngồi xuống mép giường, thành thật nói. Hắn thật sự đã bị dọa sợ, bây giờ chân cũng mềm nhũn.

“Mạn Nhi, rốt cuộc con đã nói gì rồi?” Trương Thị liền hỏi Mạn Nhi.

“Con, con nói Tam bá nương thắt cổ tự tử.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Lễ như vậy cũng có chút xấu hổ.

“Con cái đứa nhỏ này, lời này có thể tùy tiện nói sao? Tam ca, Tam tẩu, đứa nhỏ Mạn Nhi này nói chuyện không biết nặng nhẹ, hai người cũng đừng để trong lòng”. Trương Thị vội vàng nói xin lỗi, cũng vì Liên Mạn Nhi giải thích.

“Mạn Nhi tỷ cũng vì tốt cho chúng ta.” Liên Diệp Nhi đã sớm nhào vào trong ngực Triệu thị, lúc này liền ngẩng đầu lên, nức nở nói.

“Con cũng không có cách nào khác.” Liên Mạn Nhi nói. Lần này dường như Chu Thị đã quyết định chủ ý, nhất định phải để Liên Thủ Lễ đánh Liên Diệp Nhi để trút giận thay bà, từ đó mà lập uy. Mà Liên Thủ Lễ quá thành thực, nếu như lấy cớ không đến nơi đến trốn, căn bản sẽ không giải được cái cục diện bế tắc kia.

“…Vừa lúc hù dọa bà nội một chút” Liên Mạn Nhi lại nói.

Khi không lại bắt nạt con dâu là một chuyện, thực sự đem bức tử con dâu lại là một chuyện khác. Vẻ mặt vừa nãy của Chu Thị khi nghe tin Triệu thị thắt cổ tự vẫn, đã chứng minh Liên Mạn Nhi nghĩ không sai.

“May mà có Mạn Nhi lanh trí.” Lúc này Liên Thủ Lễ cũng đã hiểu rõ, nở nụ cười hiền hậu.

“Chuyện ngày hôm nay là nhà ta làm liên lụy mọi người.” Trương Thị liền nói.

“Gì mà liên lụy với không liên lụy,cũng không phải là người ngoài.” Liên Thủ Lễ liền nói.

“Không liên quan đến chuyện của nhà Tứ thẩm, là mẹ ghét bỏ ta…” Triệu thị vừa khóc nói. “Bụng ta không chịu tranh giành, ta cũng muốn sinh con trai…”

“Tam tẩu, đừng khóc.” Trương Thị vội khuyên Triệu thị.

“Mẹ còn muốn hưu ta.” Triệu thị khóc ròng nói. “Tứ đệ muội, trong lòng ta rất khổ, nhà của mẹ đẻ của ta cũng không còn ai, ta phải làm thế nào đây…”

Mẹ ruột của Triệu thị đã sớm qua đời, sau đó cha nàng lại cưới thêm một vợ kế. Mẹ kế của Triệu thị mang theo một đứa con gái, sau đó lại sinh thêm một đứa con trai. Hai năm trước, cha của Triệu thị cũng đã qua đời, mẹ kế đối với Triệu thị cũng không có tình cảm, bình thường cũng không lui tới. Triệu thị cũng chẳng khác gì có nhà mẹ đẻ, lại không ở trong tam bất khứ(*).

Tâm bệnh của Triệu thị rất đơn giản, bởi vì không sinh được con trai nên không biết trước tương lai thế nào, sợ bị bỏ, không có chỗ nào có thể đi.

“Mẹ cũng chỉ nói thế thôi, cha sẽ không đáp ứng đâu.” Liên Thủ Lễ nói.

“Tam bá, chuyện này phải xem bá thế nào.” Trương Thị nói.

“Cũng đã nhiều năm như thế rồi, không có con trai thì không có con trai, ta chấp nhận. Chẳng phải chúng ta vẫn rất tốt đấy sao, nàng còn sợ cái gì.” Liên Thủ Lễ nói.

“Tam bá nương, bá xem, tam bá đối với bá rất tốt, còn có Diệp Nhi, cuộc sống không phải là rất tốt đấy sao, mấy lời của bà nội, bá cứ coi như là gió thổi bên tai.”

***

“Nàng ta cũng đã học làm ầm ĩ rồi, còn thắt cổ tự tử.”

Trong Thượng phòng, Chu Thị đang ngồi trên giường, tức giận nói.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Thị lại để ý. Chuyện này, nếu đổi lại là Hà Thị, chắc chắn Chu Thị sẽ không tin. Nhưng là Triệu thị thì lại khác, từ trước đến nay Triệu thị là người hiền lành, nhiều năm như vậy, gặp uất ức cũng chỉ nhịn, nhiều nhất cũng chỉ khóc, chưa bao giờ làm ầm ĩ lên, càng đừng nói đến thắt cổ tự tử. Chu Thị rất rõ ràng, những kẻ luôn đem cái chết giắt ở khóe miệng, sẽ không thật sự đi tìm cái chết, nhưng Triệu thị là người như vậy, cũng rất có khả năng không nói tiếng nào mà đi thắt cổ.

“Tú Nhi.” Chu Thị gọi Liên Tú Nhi, “Con đi xem một chút, tam tẩu con rốt cuộc là thế nào.”

***

Tây sương phòng, tất cả mọi người đang an ủi Triệu thị.

“Cô cô, cô tới đây làm gì?” Ngoài cửa sổ, Tiểu Thất đột nhiên lớn tiếng nói.

Là Liên Tú Nhi tới đây, nàng tới đây làm cái gì?

Trong đầu Liên Mạn Nhi chợt lóe linh quang, vội đi tới bên cạnh Triệu thị, thấp giọng nói: “Tam bá nương mau nằm xuống.”

“Làm gì vậy Mạn Nhi?” Triệu thị nhìn Liên Mạn Nhi, không hiểu nàng muốn làm gì.

Liên Mạn Nhi không nói gì, đỡ Triệu thị nằm xuống giường gạch.

“Xuỵt, đừng nói chuyện.” Liên Mạn Nhi nói, lại kéo kéo Liên Diệp Nhi: “Diệp Nhi, muội khóc đi, khóc càng to càng tốt.”

Cơ hội hiếm có này, phải hù dọa Chu Thị một chút, làm cho bà ta sau này không dám nói hưu Triệu thị nữa. Liên Mạn Nhi lại nhanh chóng dặn dò mấy câu ở bên tai Liên Diệp Nhi.

Ánh mắt Liên Diệp Nhi lập tức sáng lên, nghiêm túc gật đầu với Liên Mạn Nhi, rồi thật sự nhào vào Triệu thị khóc rống lên.

“Mẹ, mẹ, người đừng bỏ lại con.”

“Tam bá, bá không muốn Tam bá nương bị hưu, thì trước hết phải nghe lời của cháu.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Lễ.

Liên Mạn Nhi vừa mới bố trí xong, thì Liên Tú Nhi đã vén rèm đi từ bên ngoài vào, Tiểu Thất cũng theo sát đi vào, còn chớp chớp mắt với Liên Mạn Nhi.

“Tam tẩu làm sao vậy, mẹ tìm tẩu nói chuyện.” Sắc mặt Liên Tú Nhi đen sì.

Không ai trả lời Liên Tú Nhi, tất cả mọi người đều vây quanh Triệu thị.

“Mẹ đứa nhỏ, sao nàng lại nghĩ không thông như vậy?” Liên Thủ Lễ ôm đầu, ngồi xổm ở dưới đất.

Triệu thị thật tìm chết rồi?

Liên Tú Nhi liền đi về phía trước hai bước, bởi vì Liên Diệp Nhi phủ phục ở trên người Triệu thị, Trương Thị và Liên Mạn Nhi lại ngăn cản nàng, nàng không nhìn thấy mặt Triệu thị, chỉ có thể thấy Triệu thị nằm thẳng tắp ở đó, hình như thật sự không thở nữa.

Triệu thị thật sự đã chết rồi, bằng không Liên Thủ Lễ thành thật như vậysẽ không có cái bộ dạng kia, còn có Liên Diệp Nhi đang khóc, cũng tuyệt đối không giống như là đang giả vờ.

“Tiểu Thất, đệ mau gọi cho cha và mọi người tới giúp.” Liên Mạn Nhi liền la Tiểu Thất.

Liên Tú Nhi cũng có chút luống cuống, nàng cũng không nói chuyện, vội xoay người đi lên Thượng phòng báo tin cho Chu Thị.

Triệu thị hơi cứng đờ nằm ở đó, lẩm bẩm nói: “Này, như này sẽ tốt sao?”

Trong Thượng phòng, Chu Thị vừa nghe thấy lời của Liên Tú Nhi nói.

“Tú Nhi,con nhìn thấy rõ ràng rồi chứ?” Chu Thị liền hỏi Liên Tú Nhi.

“Mẹ, Tam tẩu nằm ở đó bất động, con thấy hình như không còn thở.” Liên Tú Nhi liền nói.

“Thật… thật sự đã chết rồi?” Chu Thị nghe xong lời của Liên Tú Nhi nói, nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Ông trời của tôi ơi.” Chu Thị hai mắt trợn ngược, thẳng tắp ngã về phía sau.

[Chú giải]

*Tam bất khứ: Bình thường, lúc người vợ phù hợp với bảy điều kiện, dựa theo quy định về lễ nghi và pháp luật, người chồng có thể yêu cầu bỏ vợ. Nhưng phạm vi bao hàm của 7 điều đó quá rộng, khả năng gia đình nhà chồng lợi dụng nó làm cái cớ là rất lớn, bởi vậy lại lập ra tam bất khứ(3 điều không đi), để bảo đảm người vợ sẽ không bị bỏ rơi bất cứ lúc nào. Tam bất khứ được thấy sớm nhất ở trong cuốn “Đại đái lễ ký” của triều đại nhà Hán, cụ thể như sau:

  1. Có chỗ để lấy nhưng không có chỗ để về: ý chỉ gia tộc người vợ chết hết, nếu như người vợ bị bỏ thì sẽ không có chỗ nào để về.
  2. Có hơn 3 năm để tang: chỉ người vợ từng mặc đồ tang 3 năm vì ông-cô(mặc đồ tang của cha mẹ chồng) => chỗ này hơi khó hiểu. Ông-cô ở đây có nghĩa là bố mẹ đẻ, bố mẹ chồng, chị em gái của bố, chị em gái của chồng. Nguyên văn Hán-Việt là chỉ thê tử tăng thế gia ông cô phục tang ( trượng phu đích phụ mẫu phục tang ) tam niên đích.
  3. Trước nghèo hèn, sau phú quý: chỉ người chồng lấy vợ khi nghèo hèn, sau đó lại phú quý.

Thất xuất chi điều(Bảy điều bỏ vợ): Không hiếu thuận với cha mẹ chồng; không có con cái(khiến cho chồng bị tuyệt hậu); dâm đãng; có thói ghen tuông; có bệnh hiểm nghèo; lắm điều; trộm cướp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play