Ba ngày sau khi chôn, theo quy định mọi người phải đi đắp mộ. Liên Thủ Tín và Ngũ lang hai ngày nay không được nghỉ ngơi đầy đủ nhưng hôm nay vẫn dậy rất sớm.

Mọi người ăn điểm tâm, thấy còn sớm nên ngồi lại cùng nhau uống trà, nói chuyện.

“ Nhị lang hôm nay xin nghỉ được không?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.

“ Nhất định là được, hôm đó hắn nói đã xin được hôm nay nghỉ một ngày.” Liên Thủ Tín đáp.

Người lớn qua đời, năm đầu tiên có rất nhiều quy củ, trong đó có mấy ngày tương đối quan trọng, ví dụ như ngày đắp mộ hôm nay, sau đó là ngũ kỳ và thập kỳ, mọi người trở về tề tựu đông đủ để tiến hành nghi thức cúng bái. Mà một kỳ trong ngũ kỳ, thập kỳ chính là bảy ngày.

Như vậy, cho đến tròn một năm, lúc đó mọi người sẽ tập trung lại một lần nữa, tổ chức nghi thức cúng bái long trọng, sau đó dựa theo nghi thức ngày thường, tế tổ, tảo mộ là được.

“ Tiếc là Tam lang về không kịp rồi.” Trương thị nói.

Lúc Liên lão gia tử qua đời, Liên Thủ Tín có phái người đưa tin đến Thái Thương cho Tam lang. Nhưng do đường xá xa xôi, Tam lang kiểu gì cũng không về kịp để dự tang lễ của lão gia tử.

“ Cũng không còn cách nào, ta nghĩ qua hai ngày nữa, bên đó chắc sẽ nhận được tin, không cần biết là khi nào, chỉ cần hắn có thể trở về là được rồi.” Liên Thủ Tín nói.

“ Vậy nhất định là sẽ về được.” Trương thị gật đầu, “ Nghe nói hắn sống bên đó rất tốt, cả nhà đó đều đối xử tốt với hắn. Vợ hắn cũng sinh được một tiểu tử trắng mập, làm cho người nhà Vương gia vui mừng khôn xiết, mở tiệc mời khách một ngày. Nếu lúc Tam lang về mà có thể mang theo đứa nhỏ thì tốt biết mấy.”

Tam lang tính tình hiền lành lại hiểu ý người, lúc trước ở Liên gia cũng là người ít bị mắng nhất.

“ Vậy phải xem nhà Vương gia bên kia rồi.” Liên Thủ Tín thở dài nói.

“ Đúng vậy.” Trương thị nói.

Mọi người đang nói chuyện thì Triệu thị và Liên Diệp Nhi đến, Liên Thủ Lễ đến là để cùng Liên Thủ Tín và Ngũ lang qua nhà cũ trước, sau đó mới lên núi đắp mộ cho Liên lão gia tử.

Lien Thủ Lễ vác theo cái xẻng, đắp mộ là cần phải làm đầy cho ngôi mộ mới. Liên Thủ Tín và Ngũ lang đều đứng dậy, hôm nay tiểu Thất cũng xin nghỉ học, cùng với hai người đi nhà cũ.

Trương thị, Triệu thị, Liên Mạn Nhi, Diệp Nhi đều không đi.

Theo quy định, ngày này đợi mọi người đi đắp mộ trở về, sẽ cùng nhau ăn cơm, hơn nữa lại còn do nhà cũ chuẩn bị. Nhưng mọi người đều hiểu tính Chu thị, lại nói lúc Liên lão gia tử còn sống, cơm đoàn viên ngày tế tổ cũng không cho bọn họ ăn, do đó, mẹ con các nàng cũng không muốn sang đó cho người ta mất hứng.

“ Chúng ta cứ về đó ăn đi, cha mấy đứa nhỏ nói với ta, sẽ cho nhà bếp làm mấy món ăn, đến lúc đó đem qua xem như là chúng ta đưa thêm đồ ăn.” Trương thị nói với Triệu thị và Diệp Nhi. “ Cha bọn nhỏ nói lão thái thái ăn uống dè sẻn, chúng ta sang đấy ăn uống chùa, sợ rằng lão thái thái mất vui.”

Liên Thủ Tín không muốn để Chu thị nói này nói kia, cho nên sớm đã thương lượng với Trương thị, tự chuẩn bị đồ ăn. Như vậy, lúc ăn cũng không cần nhìn sắc mặt người ta, sau này đỡ thêm mấy lời ra tiếng vào.

“ Bà dè sẻn cũng xem người đấy, đối với chúng ta thì tiếc, đối với người khác lại không có như vậy đâu.” Liên Diệp Nhi nói, “ Bà sợ nhất là chúng ta ăn của bà, đừng nói ăn của bà, bà đau lòng, cho dù chúng ta ăn của mình bà cũng không vui đâu.”

Đây là nói Chu thị muốn Liên Thủ Lễ cấp dưỡng cho bà, muốn làm cho Triệu thị và Diệp Nhi sống không vui.

“ Chuyện này, ta nhất định sẽ nhớ suốt đời.” Mỗi khi nói đến chuyện này với người ngoài Liên Diệp Nhi nói không hề che dấu.

………………

Nhà cũ

Lúc mấy người Liên Thủ Tín, Ngũ lang qua đến nhà cũ, Nhị lang đã chờ ở đó rồi. Nhị lang cũng cầm theo cái xẻng, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đều ở phòng trên, đầu Liên Thủ Nghĩa hình như là hết đau rồi, hắn ngồi ở phòng trên. Lục lang cũng xin nghỉ học, ngồi đó với Liên Thủ Nghĩa.

Chu thị và Tưởng thị chuẩn bị đồ cúng, Hà thị và Nha Nhi đang ở bên cạnh phụ giúp. Nhưng, chân chính làm việc chỉ có Nha Nhi, Hà thị chỉ đi qua đi lại giả vờ bận rộn thôi. Chu thị không nhìn cũng không sai bảo nàng ta.

Chu thị chuẩn bị đồ cúng rất tận tâm và phong phú, một bát mì sủi cảo làm bằng bột mì trắng, một miếng thịt, một bát đậu hũ, một đĩa trái cây và một bình rượu trắng.

So với lúc làm đám tang cho Liên lão gia tử, dường như đến bây giờ Chu thị mới ý thức được Liên lão gia tử đã qua đời rồi, bắt đầu nhớ lão gia tử, coi trọng hậu sự của Liên lão gia tử.

Đồ cúng chuẩn bị xong, đựng trong một cái giỏ xách, bên trên để một ít giấy tiền vàng bạc, đưa cho Liên Thủ Nhân cầm, Liên Kế Tổ thì ôm một cái bàn nhỏ, mấy người nói một tiếng với Chu thị rồi cùng nhau rời đi.

Lúc ra khỏi cửa lớn của nhà cũ, Nhị lang vác cái xẻng, nhưng ra đến đầu thôn lại đưa cho Lục lang.

Trên đường đi, anh em, chú cháu mấy người không nói câu nào, chỉ có Liên Thủ Tín hỏi Nhị lang mấy câu về công việc ở tiệm xe ngựa, còn có tiểu Thất nói chuyện ở trường với Nhị lang.

Mọi người đều nghiêm trang, quy củ, chỉ có Liên Thủ Nghĩa miệng cười toe toét, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng so với ngày thường vui vẻ hơn mấy phần.

Đến trước mộ Liên lão gia tử, để đồ cúng và bàn xuống, các con trai và cháu trai lần lượt đào đất đắp mộ, cho đến khi mộ phần biến thành một gò đất to, Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ mới dùng xẻng chỉnh sửa lại một phen.

Việc này cũng không phân biệt ai phải làm, mà Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ hai người xưa nay trồng hoa màu là tốt nhất nên việc này bọn hắn làm rất thỏa đáng.

Đợi đắp mộ xong, mọi người lại bày đồ cúng lên bàn, sau đó nghiêm chỉnh quỳ trước bàn, vừa đốt giấy vừa khóc lên.

Lát sau, người đi theo Liên Thủ Tín đến khuyên giải, mọi người mới đứng dậy, đem rượu vẩy trước mộ của Liên lão gia tử, còn về đồ cúng thì xếp vào trong giỏ xách, vẫn là Liên Thủ Nhân cầm, mọi người trở về nhà cũ.

“ Lát nữa ăn món gì?” Liên Thủ Nghĩa hỏi Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, sau đó lại nói, “ Miếng thịt này lát nữa phải cho ta ăn đấy.”

Tương tự như lúc trước thức ăn mừng năm mới, tế tổ xong, mọi người đều ăn hết. Hôm nay thức ăn cúng lão gia tử xong, đem về cũng để cho mọi người ăn.

Tuổi tác của Liên lão gia tử ở thời đại này tuy không thể nói là vô cùng thọ, nhưng cũng không phải thuộc loại mất sớm. Căn cứ theo phong tục tập quán, đồ cúng trước linh đường và mộ phần của ông, có thể đem đến cho người khác tuổi thọ và sự may mắn. Hơn nữa, đám con cháu đời sau còn nhờ vào đó phù hộ mà được phát tài, điều đó làm cho đồ cúng của ông còn mang ý nghĩa cát tường. Lúc còn chưa đưa tang, đồ cúng bày ở linh đường bị mấy người hàng xóm trộm đi không ít.

Loại trộm này, không thể coi là hành vi xấu mà trong trường hợp này, đồ cúng càng bị trộm nhiều thì tang gia càng có mặt mũi.

Lúc mấy người trở về nhà cũ, thấy Tưởng thị đang hái rau, còn Chu thị thì ngồi trên giường.

Khi lão gia tử còn sống, mỗi ngày Chu thị luôn cất chăn đệm của bà, bây giờ Chu thị không cất nữa mà học lão gia tử ban ngày cuộn căn đệm lại để đó.

Lão gia tử mất rồi, đầu giường ở đông phòng đã thuộc về Chu thị. Song, Chu thị không hề chiếm lấy vị trí đó, mà giữ lại một vị trí bằng nửa cái chăn, từ đó mới đặt chăn đệm của bà.

Mọi người vào phòng, chào Chu thị sau đó rối rít ngồi xuống.

“ …. Lát nữa con bảo mẹ của bọn nhỏ đưa mấy món đồ ăn qua …” Liên Thủ Tín ngồi xuống nói với Chu thị.

“ Đưa thì đưa, các ngươi là đại tài chủ có tiền mà …” Chu thị mỉa mai nói.

Mọi người cũng đã quen với cách nói chuyện như vậy của Chu thị rồi, mà dù có làm gì đi nữa thì Chu thị cũng nói được, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Do đó, Liên Thủ Tín hoàn toàn không để trong lòng, xem như mình bị điếc, chậm rãi uống chén trà Tưởng thị đưa cho.

Tưởng thị rót nước xong, đến hỏi Chu thị có thể bắt đầu nấu cơm được chưa.

“ Vợ của hai ngươi đâu?” Chu thị hỏi Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ.

Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ nhìn nhau, có hơi ngạc nhiên, bình thường những trường hợp như vậy bà chưa từng hỏi đến Trương thị và Triệu thị.

Lien Thủ Tín nói ra một cái cớ, Trương thị thật không thể đi được, Liên Thủ Lễ cũng thay Triệu thị nói cớ mơ hồ gì đó.

Chu thị hừ lạnh một tiếng.

Ngũ lang lơ đãng nhìn Liên Thủ Nghĩa, tiểu Thất hỏi Lục lang nương hắn đang ở đâu.

“ Nương Nhị lang không có ở đây sao? Kêu bà ấy giúp đỡ chút việc nhà, vừa đúng lúc!” Liên Thủ Nghĩa vội kêu Hà thị lên phòng trên phụ giúp, sau đó hắn ta vẫn là nhịn không được lại nói thêm một câu, “ Đến lúc đó một mình bà ấy ăn, nương cũng bớt được vài miệng ăn.”

Đây rõ ràng là nói Chu thị sợ các con dâu ăn cơm của bà.

Chu thị tức lên, sắc mặt sa sầm xuống.

Hà thị nghe Liên Thủ Nghĩa gọi, lập tức đi vào, nàng ta đang ở ngoài giúp đỡ Tưởng thị. Chu thị ngồi trên giường buồn bực hồi lâu, thỉnh thoảng lại gọi với ra ngoài dặn dò gì đó, chỉ là lát sau, bà ngồi không yên nữa, tụt xuống giường đi ra ngoài xem Tưởng thị làm cơm.

Đợi bày xong cơm, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Lục lang chủ động ngồi xuống bàn, chỉ có Liên Nha Nhi nhút nhát không dám ngồi xuống trước.

Hiện giờ Chu thị nhìn Liên Thủ Nghĩa vô cùng chán ghét, không nhịn được phát hỏa, còn muốn mấy đứa con khác làm chủ cho bà.

“ Đừng để hắn xuất hiện trước mặt ta, ta mà nhìn thấy hắn ta sẽ sống ít đi mười mấy năm. Các ngươi đều không lo, để hắn ức hiếp quả phụ như ta đây …”

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nghĩa đều không lên tiếng, Chu thị đành phải nhìn qua Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín bị nhìn ghê quá, đành phải buồn bực mở miệng.

“ Mẹ, đây là cơm cúng mộ của cha.”

Bữa cơm này, Chu thị không thể không cho Liên Thủ Nghĩa ăn, Chu thị hết cách bèn quay sang lớn tiếng mắng Hà thị. Cuối cùng, Hà thị không ăn cùng mà bị Tưởng thị kéo ra ngoài, dọn riêng một phần cho nàng ta, lúc này mới yên chuyện.

Sau đó, cả nhà Liên Thủ Nghĩa trở thành khách quen trên bàn cơm của Chu thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play