Mọi người có thể nói cái gì đây? Bọn họ không thể phụ họa lời nói của Liên Diệp nhi. Làm cha mẹ thương yêu con cái là trời sinh, nhất là cái từ mẫu thân này, ở trong lòng mọi người nó đại biểu cho từ ái. Vô luận con cái như thế nào, thân là mẫu thân thì tình thương của mẹ đối với con cái vĩnh viễn sẽ không thay đổi, sẽ không phai màu.
Có người làm mẫu thân lại đi xem thường con trai ruột của mình sao? Mặc dù có, mọi người cũng sẽ không nguyện ý thừa nhận. Bởi vì sẽ phá vỡ chỗ nhận thức mềm yếu nhất, tốt đẹp nhất trong tim của bọn họ.
Nhưng mọi người cũng không có cách nào phản bác lời của Liên Diệp nhi. Bởi vì, trong lòng người nào cũng biết, đó là sự thật. Bởi vì Liên Thủ Lễ không có nhi tử, quanh năm trong tâm lý luôn phải thừa nhận áp lực cực lớn. Chu thị làm mẫu thân, không chỉ không khuyên giải, ở cả trước mặt lẫn sau lưng bà đều mắng Liên Thủ Lễ là “Tuyệt hậu” .
Nếu nói mắng chửi người thì không nên mắng chỗ khiếm khuyết của người ta. Đừng nói là mẹ ruột, cho dù là hai họ và người bên ngoài, bình thường cũng sẽ không níu lấy chỗ đau của Liên Thủ Lễ mà ra tay.
Chu thị đối xử với Liên Thủ Lễ bằng đủ các loại lời nói thì không cần phải bàn cãi, ngay cả ánh mắt bà nhìn Liên Thủ Lễ , cũng thường thường sẽ lộ ra khinh thị và thần sắc xem thường.
Mọi người chỉ có thể than thở.
Có lẽ, Liên Thủ Lễ không phải là không có phát hiện điều này. Hắn chỉ không có cách nào đi đối mặt thôi, cho nên lừa mình dối người làm như không thấy thái độ của Chu thị đối với hắn.
“Mệnh cha cháu quá khổ.” Vành mắt Liên Diệp nhi đỏ lên. Nàng rất đau lòng cho Liên Thủ Lễ.
“Diệp nhi đứa nhỏ này thật là hiếu thuận.” Ngô Vương thị liền nói.
Biểu hiện của Liên Diệp nhi, khiến cho Liên Mạn Nhi nhớ tới kiếp trước từng nghe qua một câu nói. Thượng Đế đóng một cánh cửa, tất sẽ vì ngươi mà mở ra một cánh cửa khác. Cảnh ngộ của Liên Thủ Lễ rất bất đắc dĩ, rất khổ, nhưng hắn có một khuê nữ như Liên Diệp nhi .
Hiểu chuyện, hiếu thuận, giỏi giang, còn nhỏ tuổi đã có thể bảo vệ cha mẹ và nhà mình bằng bất cứ giá nào.
Nếu như Liên Thủ Lễ có thể cố gắng quý trọng, không đi quấn quýt những chuyện vô vị kia nữa, thì cuộc sống về sau của hắn tuyệt đối sẽ không kém so với bất kì ai.
Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp nhi đều là người chịu khó, Liên Thủ Lễ lại có thủ nghệ. Lại có một nhà Liên Mạn Nhi trợ giúp nữa, nhà Liên Diệp nhi căn bản không cần lo lắng đến vấn đề kinh tế. Điều duy nhất cần lo lắng , là sợ Liên Thủ Lễ trải qua chuyện này mà vẫn còn không nhớ lâu, vẫn còn đối với Chu thị nói gì nghe nấy. Như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cả nhà ba người bọn họ, tiến tới ảnh hưởng tới cuộc sống của bọn họ.
Chi phí ăn mặc có khá hơn nữa, nhưng luôn luôn có chuyện bực bội, vậy cũng không được gọi là cuộc sống tốt lành.
“Chắc chắn sẽ có ngày khổ tẫn cam lai .” Liên Mạn Nhi khích lệ Liên Diệp nhi, “Tam bá và muội cùng Tam bá mẫu sau khi trải qua chuyện này, chắc Tam bá cũng có thể hiểu được một chút. Sau này ba người nhà muội một lòng, ngày tốt lành đang chờ các muội đó.”
“Vâng, đợi lát nữa cha muội trở lại, muội sẽ nói cẩn thận lại với ông. Sau này chúng ta nhất định phải có cuộc sống thật tốt!” Liên Diệp nhi kiên quyết nói.
“Các muội nhất định có thể trôi qua những ngày tốt lành.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Khẳng định , ông trời đang nhìn xuống đấy.” Trương thị cũng nói.
Mọi người không nói đến đề tài này nữa. Lại hỏi đến chuyện ở riêng của Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa.
“Cái này nếu hiếu thuận nghe lời , thì mình không ra ở riêng, không đòi cái này cái khác. Còn không nghe lời sẽ gây ra không biết bao nhiêu chuyện , có phần chọc lão gia tử tức chết thì được chia gia sản. Còn phải đưa tiền dưỡng lão cho hắn. Kết quả, người ta còn không thỏa mãn, ngại chia quá ít!” Trương Thải Vân chậc chậc thở dài nói.
Đối với chuyện Liên lão gia tử chết đi, nội bộ Liên gia xử lý vô cùng khiêm tốn. Hoặc phải nói chính xác hơn là, che dấu đi, ai cũng không đi truy cứu. Làm như vậy, chủ yếu nhất vẫn là do thái độ của Chu thị. Chu thị nói rõ muốn hàm hồ cho qua chuyện này. Sở dĩ bà ta làm như vậy, nguyên nhân cũng không khó để suy đoán.
Liên gia tự mình che giấu, nhưng không ngăn được mồm miệng của mọi người. Ở trong miệng của mọi người, nhất trí đều nói Liên lão gia tử là bị tức chết .
Về phần tội đầu sỏ gây nên, thì chính là Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang, còn có Liên Lan nhi.
“Lão thái thái rất lợi hại, bắt nạt chúng ta, còn có Tam bá thì bà lợi hại nhất. Nhưng với Nhị đương gia , chỉ sợ bà không có năng lực này rồi.” Trương thị nói.
Chu thị cũng có chút sợ Liên Thủ Nghĩa.
“Người kia, một khi hắn mạnh mẽ lên, sợ rằng trong mắt sẽ không có ai. Cái gì hắn cũng dám nói, chuyện gì, hắn cũng dám làm. Là một người vô pháp vô thiên.” Trương Khánh Niên nói.
“Lời này thật đúng là không sai.” Ngô Ngọc Quý cũng nói, “Lúc này tranh giành tài sản, còn không biết hắn sẽ làm ầm ĩ thành cái dạng gì.”
Trên thực tế, Liên Thủ Nghĩa đang gây đến không còn hình dạng gì. Bởi vì Liên Thủ Nhân cắn chết không chịu phân nửa phần tài sản của hắn, Chu thị cũng mở miệng nói chuyện đứng về phía Liên Thủ Nhân, nói sẽ không cho hắn thêm một phân tiền nào.
Trên trán Liên Thủ Nghĩa gân xanh nhảy loạn, hắn mắng to Liên Thủ Nhân, lại vạch trần những vết sẹo cũ của Liên Thủ Nhân một lần. Thế còn chưa đủ, hắn thấy rõ thái độ của Chu thị không thay đổi liền dứt khoát chuyển hướng đầu mâu sang phía Chu thị.
“Lão thái thái, lão thái thái a. . . . . .” Liên Thủ Nghĩa dứt khoát ngay mặt không gọi Chu thị là mẹ nữa, “Ngài nghĩ thế nào, ta biết rõ. Bởi vì cái gì mà ngài hận ta như vậy, trong lòng ta tựa như gương sáng. Còn có thể bởi vì gì, không phải là bởi vì đại khuê nữ của ngài sao?”
“Đại khuê nữ của ngài tìm tới tận cửa làm tức chết cha ta. Nếu không phải ngài sợ hãi nói chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến đại khuê nữ của ngài, thì ngài có thể đè ép chuyện này xuống sao? Ngài đã sớm náo ngất trời rồi, còn không phải đổ hết trách nhiệm lên trên người ta. Còn có Tứ Lang, dù sao hắn cũng không ở đây, ngài đổ cứt lên người hắn, hắn cũng không thể đi ra ngoài phản bác ngài.”
“Nói gì mà chuyện xấu đều là do Tứ Lang làm. Ta không tin, ta nói, là Liên Lan Nhi nàng hại con ta, ta bắt nàng bồi thường con ta, nàng có bồi thường được không?”
“Lão thái thái, tim ngài lớn như thế nào, mà sao chỉ thiên vị cho người xấu xa đó. Chỉ chiếu cố cho khuê nữ, còn nói gì đồ trang sức đeo tay, sao ta không nhìn thấy qua nó lần nào? Cho dù ngài có, cũng đã sớm thêm cho khuê nữ của ngài rồi! Chúng ta đều không phải là ruột thịt của ngài, ngài bảo chúng ta nuôi sống ngài làm gì, ngài cứ muốn đồ của nhà lão Tam lão Tứ làm gì? Sao ngài không đến ngồi ở đầu giường đặt lò sưởi ở nhà lão La gia đi?”
“Ngài cũng muốn đi a, chỉ sợ người ta không để cho ngài đi, cầm cây gậy đuổi ngài ra ngoài.”
Liên Thủ Nghĩa không màn chuyện gì nữa rồi, càng mắng càng không có cố kỵ. Thật ra thì tính tình của Liên Thủ Nghĩa có rất nhiều chỗ giống Chu thị, nói thí dụ như khi đã tức giận rồi, thì sẽ không che đậy miệng mình, chỉ nói sướng miệng là được, không cần suy nghĩ hậu quả, cũng tuyệt đối không bận tâm cảm thụ của người nghe.
“Bà già ăn cây táo, rào cây sung kia, bà ăn của Liên gia, ở của Liên gia, nhưng lòng bà lại ở bên ngoài. Hôm nay có một vài lão nhân ở đây, bà nói thật đi, bà lừa dối cha ta cả đời rồi, có phải chúng ta là con của cha ta, nên bà nhìn chướng mắt chúng ta hay không? Khuê nữ của bà không phải là con của cha ta, nên bà mới thiên vị nàng ta nhất. . . . . .”
Liên Thủ Nghĩa còn chưa nói xong, Chu thị đã gào thét lên một tiếng, chạy thẳng nhào về phía hắn.
“Ngươi, cái đồ táng tận lương tâm, đồ con rùa, đồ súc sinh, súc sinh, ta liều mạng với ngươi . . . . . .” Chu thị vướng chân vướng tay đập xuống kháng, giày cũng chẳng thèm đi, đã chạy thẳng tới chỗ Liên Thủ Nghĩa, một đôi tay giương lên phía trước, sắc mặt dữ tợn, nhìn dáng dấp hận không được một ngụm nuốt Liên Thủ Nghĩa, hoặc là xé Liên Thủ Nghĩa thành mảnh nhỏ.
Liên Thủ Nghĩa ngoài miệng nói hung ác, không chịu nổi, nhưng đúng là hắn không dám động thủ với Chu thị. Thấy Chu thị nhào tới, Liên Thủ Nghĩa liền vội vàng né tránh. Chu thị là chân bó, lại không mang giày, dưới cơn tức giận, đứng cũng không vững, thoáng cái đã đụng ngã vào băng ghế mà Liên Thủ Nghĩa vừa ngồi. Ở bên cạnh, đám người Liên Thủ Nhân vội vàng chạy tới vịn, Chu thị vùng vẫy tứ chi một hồi lâu, mới được mọi người vịn lên rồi đỡ lên trên giường gạch.
Ngồi ở trên giường gạch, chân Chu thị không đứng dậy nổi, thắt lưng cũng không nâng dậy nổi rồi, chỉ khóc hu hu, nước mắt nước mũi tràn đầy mặt.
“Sao ta lại nuôi sống một tên súc sinh như vậy, ta không sống được nữa, cho ta sợi dây, để cho ta đi theo lão đầu tử đi. . . . . .”
Ở niên đại này, yêu cầu về trinh tiết đối với nữ nhân tương đối nghiêm khắc. Hiện tại, bị con trai ruột nói như vậy trước mặt mọi người, cho dù mọi người biết rõ Liên Thủ Nghĩa nói nhảm, nhưng Chu thị cũng đã mất hết mặt mũi rồi.
Mất thể diện là một mặt, về mặt khác, Chu thị tuổi lớn rồi mà bị con trai ruột nói như vậy, nếu bị truyền ra ngoài sẽ bị mọi người đồn đãi, Chu thị có thể thật sự không cách nào sống nổi nữa.
Phía ngoài nói là bà hành hạ con dâu, hại chết tôn tử …, bà có thể bỏ mặc. Nhưng liên quan đến chuyện danh tiết, chính là chạm đến điểm yếu của Chu thị.
Chu thị có cá tính kiên cường, luôn cho mình làm trung tâm nhưng cũng có điểm yếu. Nếu không phải Liên Thủ Nghĩa vô pháp vô thiên thì một câu nói phảng phất như ở chín tầng trời, chúng con cháu của bà cả đời cũng sẽ không chạm đến cái điểm yếu này.
“Ta không để yên cho hắn đâu, không phải là ta chết, thì chính là hắn chết. . . . . .” Chu thị vừa nói lại vừa muốn giãy giụa xuống đất, muốn cùng Liên Thủ Nghĩa liều mạng đến người chết ta sống.
Dĩ nhiên mọi người đều lôi kéo bà, còn vừa lôi kéo vừa an ủi.
“Để cho hắn cút khỏi trước mặt ta, để cho hắn biến, nhìn thấy hắn ngực ta đều đau.”
. . .
Khi Liên Thủ Tín từ nhà cũ về đến nhà, đã là buổi trưa rồi. Hắn chưa trở lại nên mọi người không ai đi. Liên Mạn Nhi thấy sắc mặt Liên Thủ Tín biến thành đen nhánh, cả người mỏi mệt không chịu nổi, thì đã đoán được cả buổi hôm nay Liên Thủ Tín không dễ chịu gì.
Đã sớm dự đoán muốn không đếm xỉa đến chuyện của người bên kia cũng không dễ dàng như vậy, có thể thấy nhà cũ bên kia làm ầm ĩ không hợp thói thường đến bực nào rồi.
Mọi người hỏi Liên Thủ Tín kết quả.
“Phân ra rồi, phân ra theo ý tứ của lão thái thái.” Liên Thủ Tín nói.
“Nhị đương gia đồng ý?” Trương thị hỏi.
“Hắn không muốn đồng ý, là lão thái thái liều mạng.” Liên Thủ Tín cố ý che giấu đoạn sự thật nào đó, chỉ trả lời đơn giản, “Là thật sự liều mạng. Hắn không đáp ứng, lão thái thái có thể thật sự tìm chết.”
Liên Thủ Tín nói đơn giản, nhưng mọi người có thể tưởng tượng tình cảnh thảm thiết lúc đó.
Mọi người tới đều muốn cẩn thận hỏi thăm, nhưng nhìn bộ dạng Liên Thủ Tín không muốn nói, nên đều thức thời ngậm miệng. Đám người Trương Thanh Sơn biết chuyện kế tiếp sau tang sự của Liên lão gia tử coi như là làm tốt rồi, không có ảnh hưởng gì đến một nhà Trương thị, lúc này mới yên tâm rời đi.
Sau đó, vài mấy người Ngô gia cũng cáo từ. Triệu thị và Liên Diệp nhi bởi vì biết Liên Thủ Lễ đã về nhà trước rồi, cũng vội vàng cáo từ trở về.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Chờ tất cả mọi người đi, Trương thị cẩn thận dò hỏi Liên Thủ Tín.
Lấy sự hiểu biết của nàng với Liên Thủ Tín , Liên Thủ Tín có sắc mặt như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện khó lường gì rồi.
“Buồn chết người!” Người ngoài đều đi về rồi, Liên Thủ Tín liền suy sụp, “Sao ta lại là người một nhà với . . . . . .”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT