“Lão gia, Lý lang trung đã ở lại cả đêm, đến hừng sáng mới đi.” Quản sự Hàn Trung đang đi vào cùng Liên Thủ Lễ, nghe thấy Liên Thủ Tín gọi nên bước lên đáp.
Liên Mạn Nhi quay đầu lại liền thấy Liên Diệp Nhi đang đẩy cửa vào. Liên Diệp Nhi nhìn thấy ánh mắt của Liên Mạn Nhi thì vội vàng đi tới trước mặt Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ vừa về hả? Cả đêm không ngủ sao?” Liên Diệp Nhi thấy mặt Liên Mạn Nhi có vẻ mệt mỏi liền nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, lúc trời vừa tối thì nhận được tin, chúng ta lập tức thu dọn đồ, quay về ngay trong đêm.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng nhìn Liên Thủ Lễ bằng ánh mắt khó hiểu, hạ giọng hỏi Liên Diệp Nhi, “Diệp Nhi, cha muội tới đây làm gì?”
Vào lúc này, mọi chuyện đều có quản sự, đầy tớ nhà Liên Mạn Nhi, có cả người trong thôn giúp đỡ, Liên Thủ Lễ nên giống Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, ở cạnh Liên lão gia tử chứ.
“Vừa rồi cha muội lên núi, mấy cụ già trong thôn nói ông nội sắp không qua khỏi rồi, nên chuẩn bị hậu sự, vì vậy cha lên núi xem nơi đào mộ.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi.
“Vậy à.” Liên Mạn Nhi gật đầu, thầm nghĩ đây là chính sự, chỉ là… “Chuyện này không phải là…”
Mắt Liên Mạn Nhi liếc qua Liên Thủ Nhân, những chuyện như đi xem phần đất xây mộ thì nên là con trai cả như Liên Thủ Nhân làm chứ.
“Hắn không đi, nói là không thể rời xa ông nội nên bảo cha muội đi.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Ồ.” Liên Mạn Nhi ồ một tiếng đầy ý tứ. Đúng vậy, lúc này sao Liên Thủ Nhân có thể rời khỏi Liên lão gia tử được chứ. Dù mọi người đều nói Liên lão gia tử sắp không xong rồi nhưng nhỡ ông có thể tỉnh lại thì sao? Dù là không qua được thật thì chỉ cần tỉnh lại một lúc là tốt rồi. Di ngôn của người già lúc lâm chung điều rất có giá trị.
Đương nhiên Liên Thủ Nhân sẽ không rời xa Liên lão gia tử dù chỉ một giây rồi.
Hơn nữa, Liên Mạn Nhi dự đoán, nếu Liên lão gia tử thật sự tỉnh lại thì người hắn muốn gặp nhất cũng là Liên Thủ Nhân.
Kể cũng đúng, hai người này sống chung mấy chục năm, Liên Mạn Nhi cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu thở dài.
“Lại đi mời, lại đi mời.” Trong lúc đó, Liên Thủ Tín thúc giục Hàn Trung mời Lý lang trung tới lần nữa.
Hàn Trung biết lúc này không phải là lúc có thể nói lý với Liên Thủ Tín, hơn nữa chủ nhân đã ra lệnh, hắn cũng chỉ có thể đi làm. Vì vậy hắn dạ một tiếng, đi ra cửa mời Lý lang trung.
Mấy người trong nhà, bao gồm Chu thị, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Liên Kế Tổ…, dù đều có chút hiểu Liên lão gia tử không qua khỏi rồi nhưng trong lòng vẫn còn chút hi vọng và may mắn. Hi vọng Liên lão gia tử có thể tỉnh lại, có thể khỏe lên.
Lý lang trung được mời đến rất nhanh.
Liên Thủ Tín kéo tay Lý lang trung, xin ông cứu Liên lão gia tử. Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên Lý lang trung gặp trong suốt những năm làm thầy thuốc của mình. Ông đã bắt mạch cho Liên lão gia tử mấy lần, cũng là người ở bên Liên lão gia tử lâu như vậy, giờ chỉ cần nhìn sắc mặt của Liên lão gia tử là ông đã biết, người này sắp qua đời rồi. Nhưng nhìn Liên Thủ Tín, Lý lang trung thầm thở dài, ngồi vào cạnh giường bắt mạch cho Liên lão gia tử.
Lý lang trung làm vậy cũng không chỉ bởi nể mặt Liên Thủ Tín, dù chỉ là nhà bình thường, ông cũng sẽ làm như vậy để trấn an. Lý lang trung làm thầy thuốc nhiều năm, được coi trọng không chỉ bởi vì ông thật sự có bản lĩnh mà còn do ông khôn khéo và chính trực.
Lý lang trung nghiêm túc bắt mạch một lúc liền đứng dậy, Liên Thủ Tín bước lên hỏi han.
“Lý tiên sinh, cha ta sao rồi? Cần thuốc gì, Lý tiên sinh cứ kê đơn.”
“Thuốc có thể có tác dụng ta cũng đã kê rồi…” Lý lang trung thở dài, lắc tay áo.
Giống như để xác nhận lời của ông, Tưởng thị vén màn cửa đi vào, tay bưng một chén thuóc nóng hổi.
“Thử lại lần nữa, nếu có thể nuốt được thuốc này xuống thì sẽ có thêm vài khả năng sống.” Lý lang trung thấy thuốc đã sắc xong liền nói.
Mặt Liên Thủ Tín sáng lên, đám người Chu thị, Liên Thủ Nhân cũng le lói hi vọng. Mọi người vội vã lót dưới đầu Liên lão gia tử, Chu thị cầm thìa múc thuốc, đút cho Liên lão gia tử.
Nhưng một thìa thuốc dù đã miễn cưỡng đút vào trong miệng thì cũng theo khóe miệng của Liên lão gia tử mà chảy ra. Đây chính là tình trạng của câu nói, cơm nước đều không thể nuốt.
Cứ như vậy, Chu thị đút cho Liên lão gia tử hai thìa, cuối cùng tay bà cũng run lên.
Lần đầu tiên Liên Mạn Nhi thấy tay của Chu thị run mạnh đến vậy, hơn nữa lần này cũng không phải là làm bộ nữa. Mọi người trong phòng gần như đều rơi nước mắt, Liên Thủ Nhân còn òa lên khóc. Chỉ có Chu thị, dù vành mắt đỏ hoe nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
Đúng như mọi người đã nói, Chu thị là một người “kiên cường”.
Đã đến nước này rồi, Liên Thủ Tín vẫn không chịu từ bỏ, hắn bảo Ngũ Lang bưng chén thuốc, hắn tự tay cầm thìa, tự tay đút thuốc cho Liên lão gia tử.
Chỉ là, kì tích vẫn không xảy ra. Thuốc kia đút vào bao nhiêu thì chảy ra bấy nhiêu.
Liên Thủ Tín thử mấy lần, cuối cùng cũng chỉ có thể suy sụp buông tay. Đúng lúc đó, Liên Mạn Nhi phát hiện, hình như chăn của Liên lão gia tử hơi rung. Liên Mạn Nhi mở to hai mắt, sợ mình vì một đêm không ngủ mà hoa mắt, liền bảo tiểu Thất nhìn.
Tiểu Thất cũng nhìn thấy.
“Hình như vừa rồi tay của ông nội cử động.” Tiểu Thất liền nói.
Liên Thủ Tín vội vàng trèo lên giường gạch, vén chăn lên. Tay của Liên lão gia tử có khớp xương thô to, làn da thô ráp, đó là bàn tay đặc biệt của người nông dân, thể hiện sự vất vả cả đời của họ.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, quả thật ngón tay của Liên lão gia tử giật giật.
“Cha…” Liên Thủ Tín nắm lấy tay của Liên lão gia tử, mắt vội vã nhìn mặt Liên lão gia tử.
Mắt Liên lão gia tử không mở ra nhưng có thể thấy mí mắt giật giật, tiếp theo, miệng của Liên lão gia tử cũng nhúc nhích hai cái.
“Lão gia tử tỉnh, lão gia tử tỉnh.”
“Đây nhất định là do biết con trai đã về, lão gia tử này, cố gắng chống đỡ để đợi được con trai của ông ấy.” Phía ngoài có người trong thôn bàn tán.
“Cha, cha, cha tỉnh dậy đi, cha mở mắt ra nhìn xem, con đã về.” Liên Thủ Tín nghẹn ngào nói.
Có lẽ lòng hiếu thảo của Liên Thủ Tín thật sự làm trời cao cảm động, cuối cùng Liên lão gia tử cũng chậm chạp, khó khăn mở mắt ra. Cặp mắt kia đã hoàn toàn không còn thần thái ngày thường.
Liên Thủ Tín vội vàng đến gần đầu của Liên lão gia tử, miệng liên tục gọi cha.
Cuối cùng mắt Liên lão gia tử cũng nhìn vào mặt Liên Thủ Tín, không biết ông có nhận ra Liên Thủ Tín hay không, chỉ thấy miệng ông mấp máy, lại chỉ phát ra hai tiếng a a vô nghĩa.
Liên Thủ Tín kề lỗ tai vào miệng Liên lão gia tử nhưng lúc này, đến tiếng a a cũng không có.
“Ngũ Lang, tiểu Thất, Mạn Nhi, mau lên, để ông nội nhìn mặt các con.” Liên Thủ Tín vươn một tay ra, lau qua loa khuôn mặt, liền ngoắc gọi Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đến gần Liên lão gia tử để Liên lão gia tử có thể thấy họ.
Liên Thủ Tín cũng hiểu được, Liên lão gia tử sắp không xong rồi. Hắn hi vọng trong những giây phút cuối cùng của mình, Liên lão gia tử có thể thấy mấy đứa con của hắn.
“Cha, mấy đứa nhỏ đây này, đều đi cùng con về, tới thăm cha. Cha, cha nhìn mấy đứa nhỏ một chút đi.” Liên Thủ Tín lớn tiếng nói, lại bảo Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất gọi.
“Ông nội.” Mấy hài tử cũng gọi.
Liên lão gia tử mấp máy miệng hai cái, phát ra một tiếng a vô nghĩa, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Ông quay lại tư thế nằm yên không nhúc nhích, chỉ có miệng hơi mấp máy, phát ra tiếng thở nhỏ khó khăn chứng minh ông còn sống.
“Số tuổi này của Liên lão gia tử cũng không coi là nhỏ. Con cháu đều ở trước mặt…., chao ôi, chuẩn bị hậu sự đi.” Lý lang trung nói một câu như vậy, liền ôm quyền với Liên Thủ Tín rồi xoay người rời đi.
Nơi này đã không cần ông nữa.
Liên lão gia tử trút hơi thở cuối cùng ở giờ Tị ba khắc.
Từ lúc bắt đầu hôn mê đến lúc cuối cùng qua đời, ông cũng không nói thêm câu nào nữa.
“Con cháu đều ở trước mặt, con trai và cháu trai đều từ xa xôi gấp gáp quay về, lão gia tử cũng không cần nhớ mong nữa, đã có thể ra đi.” Có lão nhân trong thôn nói như thế.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu, không có ai phản bác.
Lúc Liên lão gia tử qua đời, mấy đứa con trai đều có mặt, đời cháu trừ Tam Lang đi ở rể (theo tông pháp thì hắn đã không còn là con cháu của Liên gia nữa, hắn không có mặt cũng không quan trọng) thì chỉ còn Tứ Lang đang không rõ tung tích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT