Đây là bài Vịnh Liễu của Hạ Tri Chương, bản dịch thơ của Hoàng Giáp Tôn
Hạ Tri Chương 賀知章 (659-744), người Quảng Đông, tự Quý Chân. Ngoài tài thơ văn, tiểu thuyết, còn có tài viết chữ thảo, chữ lệ rất đẹp. Tính phóng khoáng, thích uống rượu. Bạn thân của Lý Bạch. Đỗ tiến sĩ, làm Thái Tử Tân Khách Bí Thư Giám, rồi từ quan về làng làm đạo sĩ. Lúc ra về vua có tặng thơ, thái tử và bá quan đều đưa tiễn. (thivien.net)
Đây là trích một đoạn văn thơ được mọi người ưa thích mà Liên Mạn Nhi biết đến, nội dung trong đó nói về khung cảnh thời tiết đẹp tuyệt mỹ của đầu mùa xuân tháng hai.
Tác giả sang tác bài thơ này sinh ra ở Giang Nam, bài thơ trên cũng là miêu tả cảnh đầu mùa xuân ở Giang Nam. Tháng hai ở phủ Liêu Đông, mặc dù cũng có mùa Xuân tuy khác xa địa phương khác, nhưng mà cũng có một chút nào đó giống như trong bài thơ trên, cũng mang theo một khung cảnh tràn đầy xuân ý tươi đẹp. Mùa xuân thời thiết hơi se lạnh, một cái lạnh không hòa hợp với mùa, chính là lúc này đây các loại cỏ dại nóng lòng nhất, kiên cường nhất cũng không có nẩy mầm. Nếu như nói tháng hai xuân phong ở phủ Liêu Đông là một việc nhất định phải tới, nhưng nó cũng không phải mang theo một màu xanh như lụa, mà cái lạnh sắc bén đâm vào mặt.
Nhưng so với gió lạnh tháng chạp, tháng giêng, gió tháng hai được coi như đã ấm áp, thời đại này người nông dân chủ yếu sống dựa vào trồng trọt, con người cùng thiên nhiên sống chặt chẽ dựa vào nhau, người nông dân quen thuộc với việc nông có thể từ trong ngọn gió nơi này cảm giác được, mùa đông sắp qua, mùa xuân chân chính sẽ phải đã tới.
Một ngày mới bắt đầu từ sáng sớm, một năm mới bắt đầu từ mùa xuân. Mùa xuân, là một mùa tràn đầy hi vọng.
Đối với một nhà Liên Mạn Nhi mà nói, là một mùa khởi đầu đầy mong đợi.
Chuyện vui mừng lớn nhất hiện nay, chính là ngày thành thân của Trương Thái Vân mà mọi người mong đợi cuối cùng đã đến.
Trước đó một ngày, một nhà Trương Thanh Sơn, Lý thị, Trương Khánh Hoà , Trương Vương thị liền đánh xe ngựa, mang theo Trương Thái Vân cùng đồ cưới của nàng đi đến nhà Liên Mạn Nhi. Mọi người một nhà lớn nhỏ đều ở nhà Liên Mạn Nhi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai Trương Thải Vân sẽ từ trong nhà Liên Mạn Nhi xa giá gả ra ngoài.
Loại thành thân song phương khi hai nhà đều cách nhau khá xa, rất nhiều người đều ở trong ngày thành thân hôm ấy, cả nhà tân nương sẽ xuất phát đến nhà người thân ở gần đã bàn bạc thỏa đáng từ trước, mượn nhà chờ gả ra ngoài. Nhưng dưới tình huống này, vì có thể canh đúng giờ lành, trời còn chưa sáng thì một nhà tân nương đã phải xuất phát từ rất sớm, khoảng cách xa hơn một chút, thì phải xuất phát càng sớm.
Mọi người Trương thị, Liên Mạn Nhi đã ở nhà thương lượng xong xuôi, cảm thấy làm như vậy, đối với cả nhà Trương Thanh Sơn, Lý thị, còn có Trương Thái Vân mà nói là cách làm tốt nhất, không quá mức mệt nhọc và khẩn trương. Trương Thanh Sơn cùng Lý thị tuổi cũng đã cao, trước lúc Trương Thái Vân lên kiệu còn phải chuẩn bị trang điểm thay y phục tân nương tử. Vì vậy, hai nhà đã thương lượng, sẽ để cho người một nhà Trương gia tới đây trước, ngày thành thân liền ở trong nhà Liên Mạn Nhi đợi đến giờ lành sẽ ngồi xe hoa xuất phát gả ra ngoài.
“Nhà chúng ta vừa lúc ở gần, không giống như nhà mọi người ở xa như vậy, nếu như nhà ta ở xa thì không nói tới làm gì. Nhưng hiện tại đã có điều kiện tốt rồi, làm gì không muốn nhàn hạ còn muốn giống như nhà người ta bận rộn đến thế.” Trương thị lúc ấy đã nói như vậy.
Trương thị là cô ruột của Trương Thái Vân, đây là quan hệ vô cùng thân thiết, chuyện nàng thu xếp cho Trương thái Vân đợi gả ở nhà nàng cũng là chuyện làm danh chánh ngôn thuận, huống chi chỉ là mượn phòng xá một chút. Vì vậy người Trương gia sau khi suy nghĩ, liền đáp ứng.
Hai đứa bé Tiểu Bành và tiểu Hổ cũng cùng đi theo xe tới đây. Chỉ có hai người Trương Khánh Niên và Hồ thị là không có tới. Ngày mai Trương gia bên kia còn có rất nhiều thân hữu muốn tới tham gia hỉ yến, vì vậy Trương gia không thể không để người ở lại. Hai người ở lại trong nhà, chính là phải chịu trách nhiệm ngày mai mang theo thân hữu tới đây tụ họp.
Bởi vì hôn kỳ của Trương Thái Vân diễn ra ở tháng hai, cho nên từ lần trước sau khi trở về từ nhà Liên Mạn Nhi, cả tháng giêng nàng phải ở trong nhà mà không có đi đâu xa quá Tam Thập Lý Doanh Tử. Hôm nay nhìn thấy Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng mọi người không thân mật là không được rồi.
“Ở cùng cô cả của nàng, so sánh với ở cùng ta còn thân thiết hơn.” Trương Vương Thị mặc trên người một thân quần áo mỏng mới tinh màu trắng ngà trên chân mang một đôi giầy cùng màu, vừa cười vừa nói với Trương thị.
Lúc này, Trương Thái Vân đang tựa vào bên cạnh Trương thị, vẻ mặt tươi cười thật rực rỡ.
“Mẹ cháu lần này nhặt được tiện nghi rồi, sau này cứ để cho Thái Vân tỷ trở thành khuê nữ của mẹ cháu đi, mọi người thấy sao?” Liên Mạn Nhi liền cười nói.
Mọi người trong phòng đều nở nụ cười, biết người của Trương gia đã tới, Ngô Vương thị liền mang theo Liên Chi Nhi cùng Ngô Gia Ngọc, Triệu thị mang theo Liên Diệp Nhi cũng đều chạy tới. Sau đó, La Tiểu Yến mang theo Nhị Nữu Nữu cùng La Tiểu Tước tới, tiếp theo Tưởng thị mang Đại Nữu Nữu và Liên Nghiền Nhi đi đến.
“. . . sau này ta còn có thể có được thêm một nữ nhi tốt như Thái Vân đó.” Trương thị vuốt mái tóc đen nhánh của Trương Thái Vân, cười nói.
Cô cháu hai người vốn dĩ từ trước đến giờ tình cảm đã rất tốt, hiện tại lại ở gần nhau, Trương Thái Vân là một người mạnh mẽ phóng khoáng giỏi giang, sau này nếu Trương thị cần người làm thêu thùa, giúp đỡ những việc trong nhà thì Trương Thái Vân chính là người lựa chọn tốt nhất. Mà Trương Thái Vân trong cuộc sống về sau cho dù có gặp phải vấn đề gì khó khăn, có Trương thị ở nơi này, cũng có thể lo liệu giúp đỡ mọi chuyện lớn nhỏ, trong lúc bận rộn cần người giúp đỡ cũng không cần phải vất vả đường xa về cầu trợ nhà mẹ đẻ.
Có lẽ có người sẽ nói, hôm nay lấy cuộc sống sung túc như nhà Liên Mạn Nhi mà nói, người làm trong nhà đông đảo, không cần Trương Thái Vân phải vất vả làm cái gì. Bản thân Trương Thái Vân lại chính là cháu gái ruột ở bên cạnh Trương thị, dù sao sẽ không giống với người khác.
Được vãn bối thường xuyên ở bên người, cũng không nhất định muốn vãn bối hầu hạ, phụng dưỡng mình. Chỉ cần có vãn bối thường xuyên qua lại thăm hỏi nói chuyện giải sầu, đối với người lớn tuổi áo cơm không lo mà nói, là một loại an ủi tinh thần lớn nhất.
Mọi người nói đùa một trận, liền rối rít lấy đồ đã chuẩn bị từ trước ra thêm trang cho Trương Thái Vân.
Trương thị thêm trang cho Trương Thái Vân là hai cây vải, một đôi vòng tay làm bằng vàng bên trên có khắc họa tiết hoa văn tượng trừng cho hỷ sự vui vẻ, hai cái khăn tay hình vuông thêu hoa văn xinh đẹp giống nhau như đúc, là khăn tay tượng trưng cho vợ chồng đồng tâm, ngoài ba thứ trên còn có thêm một bộ Kim tam, cái khác còn có một bộ bao gối thêu hình uyên ương do đích thân nàng may.
Ban đầu nhà Liên Mạn Nhi đã đưa cho Trương Thái Vân một phần đồ thêm trang, chẳng qua là không có tuyên truyền giảng giải với người ngoài. Hôm nay lại cho thêm một phần thêm trang này, còn lại đều là do người bên ngoài đưa đến tặng. Trương thị và Liên Thủ Tín cũng đã thương lượng qua, sau này các cháu gáu, cháu gái họ, cùng cháu gái hàng xóm chờ xuất giá, cũng án theo tiền lệ những thứ lấy ra cho Trương Thái Vân làm lễ thêm trang, bên ngoài thêm trang cũng lấy những thứ này. Như vậy là tất cả mọi người đều giống nhau, sau này cũng ít đi rất nhiều chuyện bàn tán không hay.
Về phần tình lý ,mặt khác phải làm như thế nào, vậy thì hoàn toàn là do các nàng chính mình linh hoạt nắm giữ.
Ngô Vương thị đưa đồ đến thêm trang, cũng là hai cây vải, cái khác còn có hai cây trâm, một đôi Đinh Hương, một cặp nhẫn. Liên Chi Nhi cùng Ngô Gia Ngọc hai người các nàng còn tự mình tặng một đôi bao gối, một đôi hà bao, một đôi trâm hoa, còn có hai bao quần áo da.
Ngô gia từ trước đến nay ở trên phương diện lễ tiết, đều ra tay rất rộng rãi. Ngô Vương Thị bên này thêm trang cho Trương Thái Vân, Ngô Ngọc Quý bên kia còn tặng cho nhà trai thêm một phần lễ là một phần tiền mừng hỷ.
Trong tình huống này, cả đôi nam nữ thành thân song phương hai bên đều có lễ không nhỏ, chỉ cần lựa chọn mang theo một phần lễ tặng là được rồi. Ngô gia làm như vậy, có chút rộng rãi quá mức, biểu hiện mình cùng Trương gia, Lục gia đều có quan hệ không phải quan hệ bình thường, cũng biểu hiện có qua lại thân thiết đối với hai nhà này.
“Chúng ta đều đã thương lượng xong, đến lúc đó ta sẽ mang theo Mạn Nhi, ngồi vào bàn tịch Tân hôn, Gia Hưng cùng cha hắn hai người bọn họ a, sẽ làm cho bọn họ ngồi bàn thủ tịch đi.” Ngô Vương thị cười nói, “Chi Nhi thì ta không thể để nàng ngồi vào được rồi, Gia Ngọc liền ở lại nhà phụng bồi chị dâu nàng vậy.”
Ngô Vương thị nói muốn mang theo Mạn Nhi ngồi vào, mà không phải nói muốn cùng Trương thị cùng nhau ngồi vào, liền lộ ra vẻ Liên gia và Ngô gia đã thân như người một nhà.
Liên Mạn Nhi ở một bên mỉm cười, nàng rất thích nghe Ngô Vương thị nói chuyện. Ngô Vương thị là người rất biết cách làm người, nói chuyện hay làm việc cũng làm cho người ta thoải mái, làm cho người ta càng ngày càng muốn cùng nàng thân cận. Khó có được chính là, nàng làm cái gì cũng không phải chỉ là tỏ vẻ mặt ngoài mà thôi, làm việc gì cũng khiến người ta khen ngợi.
Trương thị tất nhiên là một người mẹ rất tốt, nhưng ở chỗ Ngô Vương thị nàng lại có thể học được rất nhiều thứ hữu dụng. Sau khi Liên Chi Nhi gả vào Ngô gia, nói chuyện làm việc đều thành thục hơn không ít, giỏi giang lên rất nhiều, liên quan mật thiết với việc Ngô Vương thị dạy bảo là không thể tách rời.
Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng tặng một phần thêm trang, là một đôi bao gối thêu hoa, một đôi bao quần áo da thêu hoa, một đôi nửa đoạn màn cửa thêu hoa ( đặc biệt mùa hè ở bên trong nhà dùng là thích hợp nhất), còn có một bộ chậu gỗ, là do Liên Thủ Lễ đích thân làm ra, Liên Diệp Nhi cũng tặng hai cái hà bao cùng hai chiếc khăn tay do đích thân nàng thêu.
La Tiểu Yến đưa thêm trang cho Trương Thái Vân là một đôi bao gối thêu hoa, một đôi áo gối thêu hoa, một đôi bao quần áo da thêu hoa, còn có một đôi hà bao.
Bởi vì Nhị Lang cùng La Tiểu Ưng đều ở trong thành bắt đầu làm việc, gia cảnh La gia đã có cải thiện rất rõ ràng. Nhưng La Tiểu Yến lấy ra mấy món đồ này là tự bản thân may, so với những người khác đưa, vô luận là vải vóc, hay là thủ công, cũng còn kém một đoạn.
La Tiểu Yến tựa hồ cũng có chút ý áy náy mà giải thích.
“. . . . . .may thêu của ta không được tốt cho lắm, nhưng cũng là một phần tâm ý của ta do chính tay ta làm ra, mọi người đừng chê cười a. . . . . .”
“Nghe cháu nói những lời này kìa, có cái phần tâm ý là được rồi.” Trương Vương thị liền nói.
Còn lại Tưởng thị là đại biểu thay mặt cho người nhà cũ Liên gia tới tặng lễ thêm trang. Nhà cũ bên này, từ lúc cùng Trương gia kết hôn, phàm là sanh con, Trương gia cũng sẽ tới xuống sữa, Kế Tổ đón dâu, Liên Hoa Nhi xuất giá, Nhị Lang thành thân, Trương gia tất cả đều tặng lễ. Hôm nay Trương Thái Vân xuất giá, về tình về lý, nhà cũ đều nhất định phải cho thêm trang.
Từ lúc Tưởng thị đi vào cửa, Liên Mạn Nhi vẫn ở trong trạng thái tò mò, lần này, nhà cũ bên kia không biết sẽ đưa ra cái dạng gì thêm trang. Lần trước thêm trang cho Liên Chi Nhi đã cố tình muốn làm cho người khác ngột ngạt, nhà mình cháu gái còn như vậy, người ngoài thì sao? Trương thị lúc đó cũng từng tức giận oán trách qua, nhưng sau đó vì nhiều lý do liền giả bộ hàm hồ bưng bít cho qua. Hôm nay Trương Thái Vân là trưởng tôn nữ của Trương gia, nếu nhà cũ chiếu theo Liên Chi Nhi thêm trang khi đó, Trương Vương Thị nhất định sẽ đánh tới tận cửa.
Nhưng chờ Tưởng thị lấy ra một phần thêm trang, Liên Mạn Nhi vừa nhìn liền đã biết, lo lắng của nàng là hoàn toàn không cần thiết. Nhà cũ bên kia, lần này rất biết điều, dựa theo quy củ mà tặng lễ, người nhà cùng người ngoài gặp chuyện giống nhau nhưng xử sự khác nhau, tự trong lòng bọn họ đều biết rất rõ ràng.
Nhà cũ cho Trương Thái Vân thêm trang là ba thước vải xanh lớn, một cái chăn trên bề mặt có in hoa, cái khác còn có hai cái hà bao thêu hoa, bốn cái túi lưới thắt đồng tâm kết.
Vải xanh lớn và chăn, vừa nhìn đã biết được mua từ trấn trên. Về phần hà bao cùng túi lưới, thì hiển nhiên là xuất từ trong tay Tưởng thị làm ra đến.
Liên Mạn Nhi thậm chí còn suy đoán, nhà cũ đưa đồ thêm trang chỉ có mấy thứ phía trước, còn lại mấy thứ khác biệt phía sau là do Tưởng thị tự mình chuẩn bị, cố ý bỏ thêm vào.
Nói như thế nào đi nữa, mặc dù phần này thêm trang so với nhà người ta có hơi nhẹ một chút, nhưng lúc đầu cũng không có cái gì cố ý khiến cho người ta ngột ngạt, mà là xài tiền mua về từ bên ngoài.
Chuyện nhà cũ cho Liên Chi Nhi thêm trang lần trước, người trong Trương gia ai cũng biết, nhìn phần thêm trang này cho Trương Thái Vân, họ liền trao đổi ánh mắt lẫn nhau, rồi cười cười thu lấy.
Chờ đồ thêm trang của mọi người đều được nhìn qua một lần rồi, Liên Mạn Nhi vừa cười nhẹ nhàng vừa đem Trương Thái Vân kéo vào Tây phòng, nàng cũng tự mình chuẩn bị cho Trương Thái Vân thêm một phần thêm trang khác. Liên Mạn Nhi thêm trang cho Trương Thái Vân, là châm tuyến do chính nàng làm ra. Trong đó có một cặp hà bao, hai cái khăn tay thêu hoa, hai cái khăn tay màu đỏ thẫm, còn có hai cặp tất chân.
“Tiền mua vải cóc và kim chỉ, may vá, còn có thêu hoa, cũng là muội một mình tự làm. Từng đường may từng mũi chỉ mới làm ra được đó, may thật nhiều ngày, không tới hừng sáng thì muội còn chưa có ngủ đâu, Thải Vân tỷ. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười cười đem lễ vật đưa lên, cũng ám hiệu cho Trương Thái Vân phải nhớ được “cực khổ” và “ân tình” của nàng đã bỏ ra.
“Chờ sau này đến lượt muội xuất giá, ta cũng sẽ thêu như vậy cho muội.” ở đây không có ai ngoài hai người, chỉ có nàng và Liên Mạn Nhi ở chung một chỗ, mới vừa rồi Trương Thái Vân còn tỏ ra vẻ đoan trang hiền thục lập tức đều tan thành mây khói, liền khôi phục bộ dạng hoạt bát ngày thường. Nàng rất không khách khí, nhận lấy mấy thứ châm tuyến từ trong tay Liên Mạn Nhi, rồi lật qua lật lại xem xem.
Chuẩn bị đồ cho Trương Thái Vân, Liên Mạn Nhi dĩ nhiên bỏ nhiều tâm huyết, mặc dù không có khoa trương như chính nàng nói như vậy.
“Mạn Nhi, tài kim chỉ của muội hiện tại làm ra thật đẹp.” Xem xong rồi, Trương Thái Vân liền tỏ vẻ nàng đặc biệt hài lòng, “Nhất định là do muội học của cô cả, nên mới học được khéo tay. Còn ta theo mẹ ta học, liền học đặc biệt dở cũng đặc biệt đần a.”
“Tỷ đừng tự kiếm cớ cho mình a.” Liên Mạn Nhi không một chút khách khí mà khinh bỉ Trương Thái Vân một trận,” Mợ cả tay nghề dở chỗ nào, chỗ nào đần a, lần trước mẹ tỷ thêu đồ cho tỷ của muội, muội nhìn thấy rất rõ ràng a, không thể kém so với mẹ muội thêu nha.”
Trương Thái Vân bị vạch trần, không có tức giận, chỉ hì hì cười.
“Đây là của muội, cái này của Ca ta cùng Tiểu Thất ….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT