So với Tứ Lang, Liên Thủ Tín cảm thấy mấy đứa nhỏ nhà mình thật sự rất hiểu chuyện. Liên Chi Nhi đã xuất giá là đứa lớn nhất cũng là đứa phúc hậu nhất, còn ba đứa nhỏ Ngũ lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều thông minh, lanh lợi, nhưng không lây dính bất kỳ thói xấu hào nhoáng nào.

Hôm nay nhà Liên Mạn Nhi có rất nhiều sản nghiệp, bất kể đối xử với tiểu nhị làm thuê, hay nô bộc bán đứt, quy củ là quy củ nhưng bình thường chung đụng, hay lúc nói chuyện đều rất ôn hòa. Rất nhiều người đều nguyện ý tới Liên gia làm việc, không chỉ vì Liên gia cho tiền công hợp lý mà còn vì một nguyên nhân quan trọng là nhà Liên Mạn Nhi không hành hạ đầy tớ, làm việc ở nhà Liên Mạn Nhi mọi người có thể cảm nhận được một phần tôn trọng.

Cho nên, nếu nói bởi vì Tứ Lang từng đi theo qua Thái Thương được phú quý một thời gian ngắn mà học thói xấu, thì thật không đủ sức thuyết phục.

Có mấy lời trong lòng Liên Thủ Tín đã hiểu, nhưng vẫn không thể nói ra.

“Chỉ có mấy chuyện này thì không thể nói cả buổi được?” Trương thị lại hỏi Liên Thủ Tín.

“Hắn còn nói với ta chuyện khác.” Liên Thủ Tín nói với Trương thị: “Chính là hôn sự với lão Vương gia, hắn nói lão gia tử, lão thái thái đều rất hợp ý, người một nhà đều rất hài lòng, chính hắn cũng cảm thấy tốt. Chỉ có điều lão Vương gia bên kia không lập tức nhận lời ngay mà bảo về suy nghĩ. Hắn nói với ta, muốn hai ngày nữa sẽ mang mấy thứ Lễ vật đến thăm hỏi nhà lão Vương.”

“Ai ôi, vậy là hắn coi trọng con gái người ta rồi.” Trương thị cười nói: “Ta nghe Diệp Nhi nói, dáng vẻ cô nương nhà lão Vương kia rất đẹp, mặt trắng trẻo, mắt rất to.”

“Tâm tư Tứ Lang linh hoạt thật. ” Ngô Vương thị nói: “Người ta xem mặt xong, nếu bên kia nói là đợi tin, vậy thì đàng hoàng ở nhà đợi tin, nhiều nhất chỉ tìm người giúp đỡ nói một vài lời có ích gì đó. Hắn nghĩ ra điều này cũng tốt, trực tiếp đi thăm hỏi người nhà bề trên.”

“Hắn quả thật nhiệt tình linh hoạt, nhiệt tình cơ trí, nếu có thể dùng ở chỗ khác thì tốt rồi.” Liên Diệp Nhi hừ một tiếng nói.

“Cha. Vậy cha nói gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.

“Ta chưa nói gì, ta bảo hắn về nhà thương lượng cùng lão gia tử, lão thái thái và cả cha mẹ hắn.” Liên Thủ Tín nói.

“Tứ thúc, hắn vừa muốn đi thăm hỏi, lại muốn tặng lễ. Bữa cơm hôm nay là cha mẹ hắn đến vay tiền nhà cháu, hắn mà đi thăm hỏi, mang theo lễ vật thì lấy tiền ở đâu ra. Nhất định là hắn muốn Tứ thúc lấy tiền cho hắn.” Đột nhiên Liên Diệp Nhi nói.

“Hơ…” Liên Thủ Tín chợt hiểu ra. Lúc ấy bởi vì hắn tức giận và thất vọng Tứ Lang cho nên căn bản không nghĩ tới phương diện này.

“Cha, vậy hắn không có mở miệng vay tiền cha không?” Liên Mạn Nhi hỏi, nhìn sắc mặt Liên Thủ Tín hẳn là Tứ Lang chưa nói ra miệng.

“Không có.” Liên Thủ Tín liền nói: “Chỉ xin cha cho hắn mượn xe ngựa một ngày, còn nói đổi lại phu xe khác gì đó. Khi đó, trong lòng cha đang nén giận, hắn nói gì cha cũng không nghe kỹ. Các con nói như vậy, cha mới nhớ ra, hình như hắn nói tiền bạc không thuận lợi, lần đầu tiên đến thăm nhà gái, mấy thứ lễ phải chọn tốt. Không thể cầm trên tay thứ không ra gì . . . . . .”

“Đoán chừng bọn họ dự tính vay tiền của nhà Diệp Nhi, còn việc này sẽ trông cậy vào các ngươi chủ động móc tiền ra đó.” Ngô Vương thị ở bên liền nói.

Liên Mạn Nhi gật đầu, quả đúng là như vậy. Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang mấy người này lòng tham quả thật không nhỏ, hướng nhà Liên Diệp Nhi vay tiền chỉ vì một bữa cơm, hơn nữa vừa mở miệng đã đòi một xâu tiền. Chờ mong sự “Giúp đỡ” của Liên Thủ Tín từ mấy người này sẽ như thế nào? Chắc chắn không phải “Số lượng nhỏ” như mấy xâu tiền đâu.

“Cha bọn nhỏ, vậy chàng có đồng ý cho mượn xe hay không?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.

“Ta chưa hứa, trước bảo hắn về nhà thương lượng đã.” Liên Thủ Tín liền nói, đương nhiên vì biểu hiện của Tứ Lang khiến trong lòng Liên Thủ Tín không vui vẻ, nên không sảng khoái cho hắn mượn xe nữa.

Buổi tối, chờ mấy người Ngô Vương thị, Triệu thị đi rồi. Một nhà ngồi vây quanh ở chung một chỗ. Trương thị và Liên Mạn Nhi ở dưới đèn thêu thùa may vá, Ngũ lang xem tiểu Thất viết chữ, còn lại Liên Thủ Tín nằm bên cạnh chiếc bàn, liếc xem một quyển sổ sách như có như không.

“Lúc này rồi, Tứ Lang còn chưa tới mượn xe của ta. Ta xem chừng, hắn trở về nói với lão gia tử. Lão gia tử đã không đồng ý.” Liên Thủ Tín mở miệng nói.

“Thấy vừa ý người ta, nhưng lại sợ nhà người ta không đồng ý nên muốn đi thăm hỏi, thật ra thì cũng không có gì.” Tay Trương thị vẫn không ngừng, cũng không ngẩng đầu, chỉ lên tiếng nói: “Nhưng lại đòi xe ngựa, đòi hậu lễ gì đó, tỏ ra giống nhà giàu có, đoán chừng vì cái này mà lão gia tử không đồng ý.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Liên Thủ Tín vô cùng tán thành nói: “Lão gia tử vẫn luôn dung túng Tứ Lang. Nhưng hôm nay ông đã bác bỏ cách Tứ Lang an bài. Người cách nhau một thế hệ, sẽ có khác biệt một chút. Huống chi ta thấy lão gia tử cũng không phải chỉ nghe Tứ Lang nói. Tuy có dung túng, nhưng không phải ông mặc kệ tất cả.”

“Rồi hãy nói, dựa theo tính cách của lão gia tử, người ta bên kia bảo đợi tin tức, Tứ Lang lại vội vàng như vậy, lão gia tử sẽ cảm thấy mất thể diện vì quá hấp tấp.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, lại nói.

Mặc dù nói là ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới con dâu, vốn dĩ Liên lão gia tử có tư duy truyền thống, nên loại hành động này của Tứ Lang vẫn làm mất thể diện.

“Cha rất hiểu ông nội đó.” Liên Mạn Nhi đang ở bên cạnh cười nói.

“Nhà cũ bên kia quả thật thiếu con dâu có năng lực.” Trương thị thở dài nói: “Cô nương nhà người ta càng tốt, thì càng sợ không nhìn trúng Tứ Lang và nhà cũ. Còn cô nương không tốt thì cũng không được, sau này một đại gia đình sẽ không có cách nào trải qua êm ấm.”

“Cửa hôn sự này không biết có thể thành không đây. . . . . .” Liên Thủ Tín thở dài nói.

Bất kể dù thất vọng với Tứ Lang thế nào, trong lòng Liên Thủ Tín vẫn rất quan tâm chuyện này.

Ngày thứ hai, cho đến chạng vạng tối, Tứ Lang cũng không tới nhà Liên Mạn Nhi mượn xe. Ngược lại là Ngô Vương thị từ trấn trên được tin tức, chạy tới nói cho Trương thị biết là hôn sự của Tứ Lang không xong.

“. . . . . . Bên kia sai người báo tin cho bà mối Tôn, lúc ta từ trong nhà đi ra vừa lúc gặp phải bà mối Tôn đi vào trong thôn, đoán chừng là hướng nhà cũ bên kia đưa tin rồi.” Ngô Vương thị nói với Trương thị.

“Không phải nói trở về thương lượng một chút ư, sao nhanh như vậy đã hủy rồi?” Trương thị giật mình nói.

“Sai người báo tin cho bà mối Tôn, người một nhà trở về thương lượng, nói là nhà cũ các ngươi phô trương, khí phái, còn có tiền đồ của Tứ Lang, người ta cảm thấy không xứng.” Ngô Vương thị liền nói.

“Hả?” Liên Mạn Nhi nghe cũng rất giật mình, chuyện này quả thật khiến người ta không biết phải nói thế nào, hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, còn có Tứ Lang hành hạ, bố trí một phen, thế nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại rồi!

“Cách nói này thật mới mẻ.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền nói: “Xem mặt, nếu không nhìn trúng dung mạo thì cũng không nhìn đến đối phương, cái loại nói không xứng với đối phương này thật đúng là . . . . . .”

“Cái này, cũng chỉ là cách nói ngoài mặt.” Ngô Vương thị liền hướng Trương thị liếc mắt một cái rất có thâm ý.

“Thím bọn nhỏ, ngươi hỏi thăm được gì rồi?” Trương thị gấp gáp hỏi lại.

“Cái này là tại ngày hôm qua gặp gỡ, tới tới lui lui ầm ĩ phô trương rất lớn. Rồi hãy nói, bên nhà cũ các ngươi phàm là có chút chuyện gì, thì người ở chung quanh đây đều đặc biệt để mắt.” Ngô Vương thị hơi giảm thấp giọng nói: “Họ nói nhà người ta không chọn trúng Tứ Lang, nói Tứ Lang quá nông nổi, người lại không thành thật, khoác lác đến tận trời.”

“Cô nương nhà người ta đúng là muốn gả đến chỗ tốt một chút, nhưng cả nhà họ đều là người kiên định. Không phải thoáng một cái đã nghĩ hưởng phúc cao gì, con gái người ta lại có khả năng làm việc, không sợ chịu khổ. . . . . . . dung mạo lại không tệ, cho nên muốn tìm người đàng hoàng phúc hậu một chút, có chút của cải thì sau này cuộc sống sẽ trải qua thư thái hơn.”

“Chỉ có chúng ta nói chuyện với nhau nên ta không giấu gì ngươi, có gì nói đó. Nhà cũ bên kia, một đám bên đông một đám bên tây, cô nương bình thường đều cố kỵ, sợ sau này trải qua cuộc sống không tốt. Nhưng cô nương này, người ta không để ý chuyện đó, chủ yếu là không nhìn trúng Tứ Lang.”

“Là cảm thấy nhân phẩm Tứ Lang không được sao?” Trương thị liền nói.

“Đúng, nghe nói lúc gặp mặt người ta đã nhìn ra rò, tuy lúc ấy chưa nói gì, nhưng trở về vừa thương lượng với nhau thì đều cảm thấy không được.” Ngô Vương thị lại giảm giọng xuống chút nữa: “Ta còn nghe nói, bên kia người ta nghe thấy được lời ong tiếng ve của Tứ Lang rồi, gì mà ở trong thành ăn uống, chơi gái, đánh bạc đấy . . . . . .”

Nhìn ra rò, là thổ ngữ của nhà nông ở Tam Thập Lý Doanh Tử, ý tứ tương đương với nhìn ra sơ hở.

“Hả?” Trương thị giật mình: “Lời đồn này đã truyền tới. . . . . . bên kia sao?”

Ý trong lời nói của Trương thị là khẳng định do Liên Lan Nhi truyền lời đồn đãi của Tứ Lang sang đấy.

“Trước khi người ta tới đã hỏi thăm qua, sau đó dọc theo đường trở về có lẽ đã nghe được tiếng gió.” Ngô Vương thị liền nói: “Cả đám người lớn nói cười ha ha, có thể đã vô tình nói lộ ra miệng cái đó. Càng khó bảo đảm là không cố ý nói…”

“Ai u, chuyện này gây nhau ầm ĩ thật, ngày đó cha mấy đứa nhỏ còn cố ý phái người qua bên kia nói chuyện, căn dặn nàng ta không đi truyền lời đồn đãi. Chúng ta nghĩ là có thể nàng ta sẽ yên tĩnh. Ai ngờ lại. . . . . .”

“Dù cho nàng ta bên kia không nói, thì những lời nói lúc trước cũng không cách nào thu trở về. Cái này một truyền mười, mười truyền một trăm . . . . . .” Ngô Vương thị liền nói.

“Đúng là thế.” Trương thị gật đầu: “Nhà cũ bên kia rất hài lòng cửa hôn sự này, còn bố trí lớn, nhưng nhanh như vậy đã thất bại, không biết phản ứng của họ thế nào đây. . . . . .”

Trương thị băn khoăn rất có đạo lý, vì tình hình nhà cũ giờ phút này, so với tưởng tượng của Trương thị còn hỏng bét hơn.

Tiểu nha đầu đi vào bẩm báo, nói là Lục lang ở nhà cũ tới, muốn tìm Liên Thủ Tín. Vừa lúc Liên Thủ Tín lại không ở nhà, đã mang theo mấy người làm đi vào ruộng xem lúa mì vụ đông. Ngũ lang đang ở tiền viện nói chuyện và chào hỏi Lục lang.

“. . . . . . Nói là Tứ Lang ầm ĩ với ông nội, ông nội áp đảo không được, suýt nữa đã đánh nhau. Gây nhau rất lớn, ông nội tức đến không chịu được. Là bà nội sai Lục lang tìm đến chúng ta, bảo chúng ta nhanh chóng đi qua.” Ngũ lang kêu Lục lang đi về trước, rồi ra hậu viện báo với Trương thị.

“Không phải là hắn không vui sao? Cho dù trong lòng không dễ chịu, nhưng người trong nhà không thể đánh nhau a, rốt cuộc là chuyện lớn gì đến phải thế?” Trương thị không hiểu liền nói.

“Lục lang nói không rõ ràng lắm.” Ngũ lang liền nói.

“Muội biết, muội biết. . . . . .” Bên này đang nói chuyện, chỉ thấy Liên Diệp Nhi vội vã chạy vào nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play