Beta: Tiểu Tuyền
Liên Mạn Nhi thương lượng cùng Trương thị, muốn gọi xe cùng với con
la đưa cho nhà cũ về, dùng cái này để dạy dỗ Tứ Lang, đồng thời cũng xả
giận cho Liên Diệp Nhi.
“Như vậy. . . . . .” Trương thị do dự một chút nhưng cũng đồng ý với
đề nghị của Liên Mạn Nhi: “Xe và con la đều là cha con đồng ý, tự tay
cha con cho mượn đi. Hiện tại cha con không có ở nhà, nếu mẹ lại gọi xe
la cho mượn về, sau này cha con sẽ mất mặt.”
“Chuyện này, mẹ cháu nói có đạo lý” Ngô Vương thị thấy Liên Mạn Nhi
muốn vì Liên Diệp Nhi xả giận, cũng khuyên: “Nếu ngay từ đầu không cho
mượn thì cũng thôi. Hiện tại mượn đã cho mượn, nửa đường lại lấy về còn
không bằng ngay từ đầu không cho mượn.”
Liên Mạn Nhi làm sao không hiểu đạo lý này. Chuyện của nhà cũ, chuyện của Tứ Lang, thật ra thì nàng không muốn quan tâm, nàng đề nghị như
vậy, chủ yếu chỉ muốn trút giận cho Liên Diệp Nhi thôi.
“Vậy thì cứ mặc hắn thế sao?” Liên Mạn Nhi hỏi, giọng nói có một chút hòa hoãn.
“Chỉ lần này thôi, hạng người như hắn, sau này khẳng định cha
con sẽ không thèm để ý đến hắn đâu.” Trương thị liền nói: “Không tin chờ cha con trở lại, nếu kể ra chuyện Tứ Lang bảo Tam bá dắt la, con xem
xem cha con có tức giận hay không?”
“Cha con khẳng định tức giận.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Tính tình Tứ Lang không ra gì, mọi người cũng nên bớt giận đi, bực
bội với hắn thì không đáng. Tựa như mẹ cháu nói, chỉ lần này thôi.” Ngô
Vương Thị lại khuyên giải.
Trương thị và Ngô Vương thị dàn xếp ổn thỏa như vậy, nói cho cùng chỉ vì hôm nay Tứ Lang tương thân (tổ chức lễ cưới, lễ dạm hỏi). Ở cái niên đại này, dân gian có một cách nói thà rằng hủy đi mười ngọn
miếu chứ không phá một cửa hôn nhân. Trong ý thức của người nông dân mộc mạc, hoàn thành hôn nhân của người khác là chuyện hành thiện tích đức,
nên yêu cầu đạo đức căn bản. Mà chuyện phá hỏng hôn nhân sẽ là tội ác
tày trời, tuyệt đối không thể làm. Cho dù là người trong cuộc cũng không đối phó, loại chuyện này mọi người sẽ lựa chọn tha thứ, nhẫn nhịn.
“Được rồi, chỉ lần này thôi.” Triệu thị vẫn không nói lời nào, đến lúc này liền khuyên Liên Diệp Nhi.
“Lợi cho hắn quá rồi.” mặc dù trong lòng Liên Diệp Nhi vẫn mất hứng nhưng cũng đành thôi.
Nếu Liên Diệp Nhi đã như vậy. Liên Mạn Nhi cũng không nói muốn gọi xe ngựa và la của nhà mình về nữa.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Liên Mạn Nhi an bài người chuẩn bị ăn
cơm. Mắt Liên Diệp Nhi lại xoay chuyển lòng vòng. Rồi bước xuống đi ra
ngoài.
“Diệp Nhi con đi đâu?” Triệu thị nhìn thấy cũng đoán được Liên Diệp
Nhi muốn đi về nhà cũ. Triệu thị lo lắng Liên Diệp Nhi muốn đi gây
chuyện liền gấp gáp gọi Liên Diệp Nhi lại: “Mẹ biết trong lòng con không thoải mái. . . . . . . Đừng đi nữa. Chúng ta ăn tại nhà tứ thẩm thôi.
Đi đến đó ăn miếng ăn thù ghét làm gì? Cha con còn ở đằng kia, đến chỉ
làm khó cha con.”
Miếng ăn thù ghét, đây là lời mà Chu thị thường nói …, hiện tại cũng bị Triệu thị học xong.
Hai mẹ con kéo ra nói một trận, cuối cùng Liên Diệp Nhi thấy Triệu thị nóng nảy, mới nhượng bộ.
Buổi trưa Liên Thủ Tín không trở về, đoán chừng là ăn ở bên ngoài. Vì vậy, trong nhà Ngũ Lang và Tiểu Thất ở thư phòng. Liên Mạn Nhi các nàng thì ở hậu viện Đông phòng, còn mời tới nhóm con dâu sắp xếp vải vóc ở
trong nội viện. Cùng nhau phân ra ba chỗ ăn cơm.
Bàn thức ăn trong nội viện chuẩn bị đồ ăn thực lợi ích, một bồn lớn
thịt luộc chưng dưa chua, bồn lớn thịt ba chỉ xào đậu hủ, còn có khoai
tây sợi chần sơ xào cùng củ lạc chiên, mặt khác còn chuẩn bị dưa muối
nhỏ cho người thích ăn mặn ăn cơm, món chính là cơm trắng cùng bánh bao
bột lúa mì.
Cho dù hiện tại đang trong tháng giêng, thức ăn như vậy cũng đã hiếm
thấy. Con dâu nhà nông dân buông thả cái bụng, ăn cũng không ít hơn đàn
ông bao nhiêu. Mọi người ăn vui vẻ nên làm việc có sức lực, tận tâm hơn.
Một bàn của Liên Mạn Nhi các nàng cùng với Ngũ Lang, Tiểu Thất chỉ có một ít thức ăn là tinh xảo hơn một chút, trong thức ăn không có nhiều
thịt.
Liên Diệp Nhi ăn cơm xong, vẫn chạy đi nhà cũ, lần này, nàng trở lại rất nhanh.
Bát Miếu cùng với Tam Thập Lý Doanh Tử đường xá xa xôi, người nhà lão Vương bởi vì xem mặt nên trời còn chưa sáng liền từ trong nhà khởi
hành, ở Liên gia ăn cơm trưa xong đã nhanh chóng cáo từ trở về. Xe lừa
kéo đi không nhanh, hiện tại bọn họ khởi hành chắc phải xẩm tối mới có
thể về đến nhà.
“Tứ Lang còn nói để cho bọn họ ngồi xe trở về, nói xe ngựa nhanh, hắn còn nói muốn đích thân tiễn đưa về. Nhưng người ta không đồng ý, nói là quá phiền toái người khác, ngồi xe nhà mình trở về là được.” Liên Diệp
Nhi trở lại, nói lại với Liên Mạn Nhi.
“Như vậy xem ra người nhà này coi như cũng được, không đến nỗi không thực tế.” Trương thị nghe xong liền nói.
Liên Mạn Nhi cũng gật đầu, mặc dù nghèo khó, muốn gả đến nhà tương
đối giàu có , nhưng lại không bị che mắt bởi phú quý sáng ngời, thấy lợi liền muốn, người như vậy so với Tứ Lang có thể làm người khác ưa thích nhiều hơn.
“Người ta nói gì cũng không muốn ngồi xe, chỉ ngồi xe lừa, Tứ Lang
còn nói muốn đưa tiễn, còn muốn để cho cha muội dắt la cho hắn ” Liên
Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi: “Nhờ có muội đi mới ngăn được cha muội,
không để cha muội đi.”
Liên Mạn Nhi cũng hiểu, Liên Diệp Nhi ăn cơm xong bỏ chạy đi nhà cũ,
tuy nói là vì hỏi thăm tin tức, nhưng quan trọng hơn là lo lắng Liên Thủ Lễ lại bị Tứ Lang sai khiến.
“Muội nói như thế nào?” Liên Mạn Nhi cười hỏi. Nhìn sắc mặt mới vừa
rồi lúc Liên Diệp Nhi vào nhà, nàng cũng đoán được Liên Diệp Nhi nhất
định là xả giận rồi.
“Muội liền nói với Tứ Lang, hắn muốn cưỡi la thì tự mà cưỡi. Cha muội là Tam thúc của hắn, là trưởng bối của hắn, không phải là nô tài cho
hắn sai sử, không phải là tiểu nhị hắn thuê. Bằng vào cái gì trời lạnh
lẽo mà bọn họ ngồi xe thì ngồi xe, cưỡi la thì cưỡi la, còn cha muội
phải dắt la đi dưới mặt đất, không phải như vậy là làm cho người ta nhìn à.” Liên Diệp Nhi nói lại lời lúc trước đã nói qua với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi không nhịn được cười theo, nàng cảm thấy Liên Diệp Nhi nói thật hay.
Mặc dù mọi người đều nói phải chịu đựng, nhẫn nhịn nhưng cuối cùng
Liên Diệp Nhi vẫn đến ngay trước mặt người khác cho Tứ Lang không còn
mặt mũi.
“Điều này không trách Diệp Nhi được ” Ngô Vương thị liền nói: “Tứ
Lang quá không có ánh mắt rồi, không nên lặp đi lặp lại chuyện nhiều
lần như vậy.”
Mặc dù không nói chuyện Tứ Lang làm không đúng, nhưng dưới tình
huống Liên Diệp Nhi ở tại chỗ, hắn còn muốn tiếp tục khi dễ Liên Thủ Lễ, không phải là đi tự tìm phiền phức à.
“Xằng bậy cũng phải có giới hạn chứ.” Liên Mạn Nhi liền nói, hơn nữa quá xem thường Liên Diệp Nhi.
“Nghe muội nói vậy hắn không vui, còn nói gì hắn là anh muội. Muội
nói chuyện với hắn như vậy là không lớn không nhỏ, còn nói muốn dạy dỗ
muội gì đấy. Cha muội còn ba phải.” Liên Diệp Nhi lại nói tiếp: “Không
phải là cha muội ngăn muội. Muội còn có rất nhiều lời muốn nói. Cuối
cùng, muội cũng không có để cho cha nuội đi dắt la cho hắn.”
“Vậy hắn đi đưa người của Vương gia chưa? Đi tới đấy, hay là cưỡi la đi?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
“Đi. Hắn không dám cưỡi la một mình, cần phải có người dắt cho hắn.
Muội không để cha muội dắt cho hắn, hắn liền tìm tiểu nhị đánh xe của
nhà tỷ bảo người ta dắt cho hắn.” Liên Diệp Nhi đáp.
“Hả?” Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày.
“Người ta không có đồng ý, nói mình tới để đánh xe. Hắn còn quở trách người ta một trận. Bày đặt kiêu ngạo, hắn làm như hắn là đại lão gia
nhà ai. Hắn còn nói, tiểu nhị kia chính là Tứ thúc phái đi cho hắn sai
bảo. Tiểu nhị kia không nghe hắn sai bảo, hắn sẽ nói cho Tứ thúc biết,
để cho tiểu nhị kia chịu không nổi cái gì đấy.”
“Người ta nói trời đông giá rét, sáng sớm đã đi theo đón người. Về
sau vẫn ở bên ngoài chiếu khán gia súc. Cũng chỉ uống một ngụm nước ấm.
Vẫn là đại tẩu nghĩ tới, để cho Kế Tổ ca tiễn đưa. Vừa rồi lại bắt người ta dắt la, người ta cơm còn chưa được ăn.”
“Về sau thì sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Hắn để cho tiểu nhị kia đánh xe, hắn ngồi xe đưa người của Vương gia đi.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Nói là còn thuận tiện đưa bà mai trở về
trấn trên.”
Tiểu nhị kia ăn cơm nhà Liên gia, mặc dù nhà cũ đãi không tốt, mặc dù bất mãn Tứ Lang, cuối cùng vẫn còn nhớ kỹ lời căn dặn của chủ nhân.
“Hôn sự kia nói định rồi hay chưa?” Trương thị cũng hỏi.
Liên Diệp Nhi chỉ lắc đầu.
“Thế nào. Người ta không chọn trúng Tứ Lang?” Trương thị gấp gáp hỏi
lại, trở về cũng không chịu ngồi xe ngựa nhà Liên gia. Có thể bởi vì
Vương gia không định kết thân với Liên gia.
“Không phải, Vương gia nói với bà mai, bảo là muốn trở về nghĩ lại, hai ngày nữa sẽ cho tin chính xác.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“À.” Trương thị gật đầu, tình huống như thế cũng không hiếm thấy.
Trải qua xem mặt xong, nhà gái không quyết định ngay lập tức mà trì hoãn khoảng hai ngày, đi về nhà thương lượng một chút, hoặc là hỏi thăm một
chút. “Ta xem Nhị đương gia hăng hái đối với cửa hôn sự này, nhưng lão
gia tử cùng lão thái thái có chọn trúng hay không?”
“Bà nội nói cô nương Vương gia ít nói, ông nội thì rất vừa ý.” Liên
Diệp Nhi liền nói: “Nói cô nương trên núi đều trung thực, tài giỏi, lão gia tử còn nói xem Vương gia cũng là cái người thành thật.”
“Ông nội cho lão Vương gia một túi mười cân đậu phộng, người ta không lấy.” Liên Diệp Nhi lại nói: “Bà mai muốn năm cân đậu phộng, dường như
còn muốn tiền thưởng.”
Tình huống này rất rõ ràng, mọi người nhà cũ chọn trúng cô nương
Vương gia, muốn cửa hôn sự này thành, chỉ đợi đến Vương gia gật đầu.
“Ngươi nói xem, cái này là Tứ Lang bên kia quá nóng vội, hay là Vương gia che giấu thận trọng?” Ngô Vương thị cùng Trương thị nhỏ giọng bàn
bạc. Liên Diệp Nhi có thể đem chuyện nàng từ nhà cũ nghe được, nhìn qua
được đều nói rõ ràng, nhưng có một số việc lại không đơn giản như vậy.
“Chuyện không có ở trước mặt ta, nên không rõ lão Vương gia rốt cuộc
là dạng người gì, cái này thật đúng là không tiện nhận xét.” Trương thị nói: “Đợi hai ngày nữa, nhìn bên đó hồi âm là biết rồi.”
Sau buổi trưa, Liên Thủ Tín từ bên ngoài trở về, Liên Mạn Nhi liền
cho Liên Diệp Nhi một cái liếc mắt. Liên Diệp Nhi chạy đến trước mặt
Liên Thủ Tín nói lại một lần chuyện Tứ Lang sai khiến Liên Thủ Lễ như
thế nào.
“Có chuyện này? !” sắc mặt Liên Thủ Tín liền thay đổi.
“Chuyện này Diệp Nhi còn có thể nói láo sao?” Trương thị liền nói:
“Trên đường không ít người đi lại, chàng đi ra ngoài hỏi thăm một
chút là biết mà.”
Không phải Liên Thủ Tín cho rằng Liên Diệp Nhi nói dối, mà là không tin Tứ Lang dám làm như vậy.
Liên Diệp Nhi lại thuật lại chuyện Tứ Lang nói khoác lác như thế nào trước mặt người Vương gia… với Liên Thủ Tín.
“Ngày đó lời của ta nói với hắn vô ích rồi, ai!” nắm tay Liên Thủ
Tín đập bắp đùi một cái, bộ dạng có chút vô cùng đau đớn. Vừa mới đối
với Tứ Lang dấy lên chút hi vọng, nhưng Tứ Lang lại làm cho hắn thất
vọng. Miệng toàn nói dối, khoe khoang xé trời, hơn nữa sai khiến trưởng
bối, mấy việc này, mặc dù trong lòng Liên Thủ Tín nghiêng về Tứ Lang đi
nữa, cũng không thể không sinh lòng chán ghét.
Bên này vừa nói chuyện, phía ngoài đã có người đi vào bẩm báo nói Tứ Lang tới, muốn gặp Liên Thủ Tín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT