Liên lão gia tử say sưa nói sau nửa ngày. Liên Thủ Tín nghe câu hiểu câu không, ông nhìn trái phải hai đứa nhỏ nhà mình, thấy Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất mở to mắt chớp chớp liền yên lòng liên tục đồng ý tất cả lời Liên lão gia tử nói.

Liên Thủ Tín nghe không hiểu lắm nhưng không vấn đề gì, hai đứa nhỏ đều thông minh hơn ông, nhất định đã nghe hiểu, xem biểu hiện của hai đứa hẳn lời Liên lão gia tử nói không phải chuyện xấu không thể đáp ứng gì. Chờ lát nữa về nhà, ông hỏi lại hai đứa là được.

“Cha, cha yên tâm đi, con biết rồi ạ.” Liên Thủ Tín nói với Liên lão gia tử.

“Vậy thì tốt rồi.” Ánh mắt Liên lão gia tử lướt qua ba cha con Liên Thủ Tín, có mấy lời ông không thể nói quá rõ ràng. Nhưng ông hiểu Tứ nhi tử Liên Thủ Tín rất rõ, ông biết Liên Thủ Tín là người thực thà, còn nhiệt tình, mềm lòng. Mặc dù hôm nay đã làm quan thất phẩm nhưng đối nhân xử thế lại không kiêu ngạo chút nào.

Như vậy rất không tồi, nhưng những khi ứng đối với loại tiểu nhân gian xảo, ngoài miệng bôi mỡ hắn khó tránh khỏi chịu thiệt.

Cả đời Liên lão gia tử lúc nào cũng làm điều tốt giúp đỡ mọi người, nhưng chỉ chán ghét duy nhất loại người như vậy.

Nói hồi lâu, Liên lão gia tử lại hỏi thăm tình hình của mấy đứa Liên Mạn Nhi. Ông hỏi Ngũ Lang trước, sau đó hỏi tới Tiểu Thất.

“Tiểu Thất định lúc nào đi thi đồng sinh thí*?” vẻ mặt Liên lão gia tử ôn hoà hỏi thăm.

*Đồng sinh thí: thi học trò nhỏ, thấp hơn tú tài một bậc.

Khi Liên lão gia tử nói những lời này, Liên Mạn Nhi vẫn luôn một mực yên tĩnh lắng nghe bên cạnh, nhìn xem sắc mặt Liên lão gia tử có gì khác lạ. Dường như hôm nay Liên lão gia tử có chút khác thường. Đương nhiên, cái gọi khác thường này là so với lời nói và việc làm lúc trước của Liên lão gia tử. Mà loại khác thường này kỳ thật mới là biểu hiện bình thường nhất của người làm cha, làm ông nội trong nhà người bình thường.

Liên lão gia tử vậy mà thật sự quan tâm đến bọn họ, rốt cục nghĩ thông rồi sao? Rốt cục bị cảm động? Hay bởi vì rốt cục tự bản thân cảm giác được mình lớn tuổi nên tâm tính phát sinh thay đổi?

Hay còn nguyên nhân nào khác? Có liên quan gì đến chuyện một nhà Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị tới thăm sao?

“Bây giờ còn chưa xác định, đợi khi đi phủ thành mời Sở tiên sinh kiểm tra nó rồi nói sau ạ. Còn phải hỏi lại ý Lỗ tiên sinh nữa.” Đối với câu hỏi của Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín vẫn luôn đáp lời theo đúng sự thật.

“Tốt.” Liên lão gia tử nhẹ gật đầu, cảm khái một câu: “Các con gặp được quý nhân, được quý nhân tương trợ là mệnh, là thời vận đó. Có người tu cả đời, tu mấy đời cũng không có được phúc khí này!… Sau này không được quên người ta tốt.”

“Ừ!Là như vậy” Liên lão gia tử gật đầu.

“… Tuy tuổi Mạn Nhi còn nhỏ, chưa cần xuất giá vội, nhưng nên có ý định trước, gặp được mối tốt liền tranh thủ định ra. Cả đời khuê nữ trong nhà chỉ có một chuyện đại sự này. Phải nghe ngóng gia đình đối phương rõ ràng, nhân phẩm hài tử là quan trọng nhất…” Liên lão gia tử lại nói đến chuyện hôn sự của Liên Mạn Nhi.

Bất kể như thế nào, những lời Liên lão gia tử nói đều là lời hay, Liên Thủ Tín kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.

Đúng lúc này, Chu thị vén màn cửa từ bên ngoài đi vào. Chu thị đi theo phía sau Tưởng thị. Trong tay Tưởng thị bê cái thớt, bên trên thớt đặt hai con dao phay, còn có một ít nhân cải trắng đã băm được một nửa.

Chu thị không để ý đến ai cởi giày lên giường, sai Tưởng thị đặt thớt đồ ăn xuôi theo mép giường. Tưởng thị lại quay người đi ra ngoài cầm cải trắng và một chậu lớn nhân cải đi vào. Đại Nữu Nữu cũng đi theo Tưởng thị tiến đến, trong ngực ôm một bắp cải trắng.

Chu thị ngồi trên giường gạch, Tưởng thị đứng cạnh mép giường, cạch cạch cạch băm lên nhân rau.

Liên lão gia tử không thể không lớn giọng nói chuyện, miễn cho mấy người Liên Thủ Tín không nghe rõ.

Khóe miệng Liên Mạn Nhi co rút. Nàng từng nghe Trương thị nói qua, từ lúc bà vào cửa liền phát hiện Chu thị đặc biệt thích ngồi trên giường gạch làm việc. Nhưng không phải như Liên Mạn Nhi nghĩ là ngay từ đầu, mà tới khi Chu thị lớn tuổi mới biến thành thế này.

Chân Chu thị nhỏ, đương nhiên đứng lâu sẽ thấy mỏi, bây giờ còn đang ngày đông giá rét, gian ngoài tối đến lạnh muốn kết băng, có thể tưởng tượng được rét lạnh bao nhiêu. Từ chỗ đó mới thấy được ngồi trên giường gạch trong phòng ấm áp thoải mái vô cùng.

Đương nhiên, ở Liên gia được ngồi làm việc trên giường gạch là đặc quyền của Chu thị. Đổi lại là người khác, mặc kệ làm việc nhiều mệt mỏi bao nhiêu, gian ngoài lạnh bao nhiêu, đều phải gắng gượng chịu đựng ở gian ngoài. Đã từng có một lần, lúc ấy cũng là nấu cơm, Hà thị đòi vào buồng trong nhặt rau liền bị Chu thị mắng cho cẩu huyết lâm đầu.

Bản thân Chu thị ngồi trên giường gạch làm việc do bà là lão già sắp xuống mồ còn phải hầu hạ già trẻ một nhà, là bà siêng năng, giỏi giang, càng vất vả công lao càng lớn. Nếu đám con dâu dám làm như vậy lại là lười biếng, lôi thôi, ăn gì cũng không đủ, làm gì cũng không được.

Bên này Liên lão gia tử nói chuyện với Liên Thủ Tín, bên kia Chu thị và Tưởng thị đã băm xong một chậu nhân rau. Tính nết Chu thị không tốt, nhưng công bằng mà nói Chu thị người này quả thật có thể làm việc. Nhìn bà băm nhân rau cánh tay vô cùng có lực, một chút cũng không hề chênh lệch với người trẻ tuổi như Tưởng thị.

Liên Mạn Nhi chăm chú nghe Liên lão gia tử và Liên Thủ Tín nói chuyện, đột nhiên Tiểu Thất nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo nàng.

Liên Mạn Nhi hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua Tiểu Thất. Tiểu Thất liền nghiêng cái đầu nhỏ tới ghé vào bên tai Liên Mạn Nhi nhỏ giọng thì thầm hai câu.

“Tỷ, vừa rồi bà nội liếc nhìn tỷ mấy lần á.”

Liên Mạn Nhi nghe xong, vô ý thức nhìn sang hướng Chu thị. Đúng lúc đụng phải Chu thị đang nhìn nàng. Không thể không nói Chu thị và Tiểu Chu thị quả thật giống nhau, ánh mắt hai bà nhìn người đều sắc bén y chang nhau.

Chu thị bắt gặp Liên Mạn Nhi đang nhìn bà liền không đếm xỉa tới dời tầm mắt đi, còn hừ mũi một tiếng.

“Băm xong mớ rau làm nhân này cháu đi lấy thịt tới đây.” Chu thị buông dao phay, phân phó Tưởng thị.

Tưởng thị dạ một tiếng, bưng chậu nhân rau đi ra ngoài, ngay sau đó lại bưng một chậu khác từ gian ngoài vào, trong chậu đựng một thớ thịt sườn.

Chu thị vẫn ngồi trên giường gạch lấy thớ thịt trong chậu ra bắt đầu sắt nhỏ. Loại việc sắt thịt này cho tới bây giờ Chu thị chưa hề để người khác làm, đều phải do bà tự mình làm mới được.

Liên Thủ Tín lại nói thêm vài lời với Liên lão gia tử, nhìn thời gian không còn sớm liền đứng dậy cáo từ. Liên lão gia tử còn có chút lưu luyến, mạnh mẽ giữ lại, thẳng đến khi Liên Thủ Tín nói có việc mới thôi.

“Cha, bên ngoài lạnh, lão nhân người đừng xuống đất.” Thấy Liên lão gia tử định xuống đất mang giày tiễn họ, Liên Thủ Tín bước lên phía trước ngăn cản.

“Được, cha đây không tiễn các con nữa. Lão đại, con thay cha tiễn chúng đi.” Liên lão gia tử không miễn cưỡng thêm, quay sang nói với Liên Thủ Nhân.

Cuối cùng, Liên Thủ Nhân và Tưởng thị dắt theo Đại Nữu Nữu tiễn ba cha con Liên Thủ Tín ra đến tận cửa lớn.

Về đến nhà, Trương thị hơi ngạc nhiên khi thấy bọn họ ở nhà cũ lâu như vậy.

“Sao đi tới cả buổi vậy?” Trương thị hỏi.

“… Cả nhà dì dượng Ba ở thôn Hương Hà đến…” Liên Thủ Tín kể hết chuyện một nhà Thương Hoài Đức, Tiểu Chu thị muốn dọn đến Tam Thập Lý Doanh Tử định cư cho Trương thị nghe.

“Hả” Trương thị liền buông việc trong tay xuống hỏi kỹ càng sự tình.

“… Dáng vẻ hơi giống bà nội, con thấy tính tình cũng không khác lắm.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị. Còn nói dung mạo Thương Bảo Dung rất xinh đẹp, cách ăn mặc cũng phù hợp. Tướng mạo Thương Bảo Căn không giống cha cũng chẳng giống mẹ. “Con thấy còn hơi ẻo lả.”

“Tính tình không giống bà nội cả, lại giống bà nội con?” Trương thị hỏi một câu.

“Dạ! Con thấy hai bà như đi ra từ một khuôn.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng nói với Trương thị không ít chuyện, chỉ giấu nhẹm chuyện ánh mắt bất thiện của Tiểu Chu thị.

Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, lại có bối phận không nhỏ, có lẽ cách nhìn người của Tiểu Chu thị chính là như vậy. Nhưng mà cách Tiểu Chu thị nhìn khuê nữ và nhi tử nhà mình lại không phải kiểu đó.

Tuy vậy Liên Mạn Nhi vẫn không nói gì, trước khi chưa làm rõ sự tình nàng không muốn làm phức tạp nó lên.

“Tối nay nhà ông nội gói sủi cảo, ông nội còn giữ bọn con ở lại ăn nữa đó mẹ.” Tiểu Thất nói với Trương thị.

“Muốn ăn sủi cảo sao, lát nữa mẹ sai người gói cho con ha.” Trương thị nói.

Tiểu Thất cười toe toét.

“Cả tháng giêng này có món ngon nào đệ chưa ăn đủ, bây giờ còn đòi ăn sủi cảo nữa, tỷ mới không tin đâu.” Liên Mạn Nhi nhéo nhéo gương mặt béo núc ních của Tiểu Thất, cười nói.

Tiểu Thất vẫn hì hì cười.

Liên Mạn Nhi liền mô tả chuyện Chu thị sai bảo Tưởng thị làm sủi cảo như thế nào, từng chuyện từng chuyện thuật lại cho Trương thị nghe. Trương thị vừa nghe vừa cười không ngừng. Liên Thủ Tín ở bên cạnh cụp mắt xuống hơi có chút bất đắc dĩ, Liên Mạn Nhi nói những chi tiết nhỏ nhặt này đương nhiên Liên Thủ Tín không hề chú ý tới.

“Tính bà nội trước giờ như vậy, xem ra bây giờ vẫn không sửa được.” Sau khi Trương thị cười xong liền nói.

“Con thấy đời này bà chẳng thể nào sửa được đâu.” Liên Mạn Nhi khẳng định.

“Haiz… Bây giờ vợ Kế Tổ cũng không dễ dàng.” Trương thị lại nói.

“Mẹ, người ta còn tốt hơn mẹ và Tam bá nương trước kia nhiều mà.” Liên Mạn Nhi nói. Ít nhất chưa từng thấy qua Chu thị mắng Tưởng thị ở trước mặt các nàng.

Liên Mạn Nhi nói như vậy, Trương thị không nói gì nữa.

“Mẹ, bà nội vừa băm nhân bánh, vừa trừng mắt tỷ con nữa á.” Tiểu Thất mách lẻo với Trương thị.

“Mạn Nhi, con đã nói gì sao, sao bà lại trừng con?” Trương thị khẩn trương.

“Con đâu nói gì đâu.” Liên Mạn Nhi nói: “Mẹ, bà chướng mắt con đâu phải một ngày hay hai ngày chứ, nếu bà không trừng con, không cười nhạo con mới là kỳ lạ hiếm có đó.”

“Hẳn là vậy.” Trương thị nói.

“Nhưng lần này a, con đoán bà đang tức.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lại nói: “Hồi trước ở nhà cũ quen thấy con làm việc rồi. Bây giờ con ở trước mặt bà, bà lại băm nhân rau với đại tẩu mà con không tới giúp, nhất định bà không vui rồi.”

Lúc ấy, Liên Mạn Nhi không phải không hiểu ý Chu thị, không phải nàng không tới giúp được mà là nàng không muốn làm như vậy. Đời này nàng sẽ không làm chuyện lấy lòng Chu thị. Chu thị tức giận thì cứ để cho bà tức, ai bảo bà tư duy theo thói quen cứ dừng ở một chỗ, cho rằng có thể bắt chẹt, sai sử cả cái nhà này.

Lúc ăn cơm tối rốt cục Ngũ Lang cũng trở về. Bởi vì trong tháng giêng ngày nào cũng dự tiệc, ăn nhiều món dầu mỡ cho nên nhà Liên Mạn Nhi toàn chọn những món thanh đạm làm cho cả nhà.

Cả nhà bọn họ vừa mới ngồi xuống bàn, nha đầu Tiểu Hỉ từ bên ngoài đi vào nói nhà cũ đưa đồ tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play