Nghe Liên Thủ Tín nói muốn xuất tiền cho Tứ Lang cưới vợ, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất không khỏi quay mặt nhìn nhau.

Liên Thủ Tín tâm địa mềm yếu, dễ nhớ kỹ người khác tốt, mà cũng dễ dàng quên mất người khác không tốt. Dù đã nhìn thấu nhà cũ rồi, không còn bất kỳ mong đợi nào, nhưng mỗi khi nhà cũ bên kia có chuyện gì khó khăn, Liên Thủ Tín nhất định sẽ quan tâm. Liên Mạn Nhi tin tưởng, nếu như không có nàng, Ngũ Lang và Tiểu Thất, Liên Thủ Tín nhất định sẽ mặc người nhà cũ bên kia ta cần ta cứ lấy.

Nhưng không thể nói Liên Thủ Tín không có oán hận với nhà cũ bên kia, dù vậy, loại oán hận này không mãnh liệt lắm, hơn nữa, chỉ tập trung vào một mình Liên Thủ Nhân. Đối với những người khác ở nhà cũ, Liên Thủ Tín vẫn còn tình cảm.

Không nói đến Liên lão gia tử và Chu thị, đó là cha mẹ ruột của Liên Thủ Tín. Còn một nhà Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Tín có thể không để ý hai ca ca của ông, nhưng sẽ không bỏ mặc mấy đứa cháu trai không lo.

Về phần vì sao bây giờ không chăm lo nhiều, đầu tiên là vì mấy người kia đều có chút nâng không dậy nổi, về mặt khác, là vì hôm nay trong nhà không phải do một mình Liên Thủ Tín định đoạt, mà phân nửa là do ba hài tử Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất đương gia.

Lại nói, người một nhà đã nói ngay từ đầu, có chuyện quan trọng gì, cả nhà phải cùng nhau thương lượng. Mặt khác, Liên Thủ Tín và Trương thị vẫn còn áy náy với mấy hài tử. Lại thêm một chuyện nữa, dù bây giờ trong nhà rất có tiền, nhưng bản thân Liên Thủ Tín vẫn là người nghèo.

Liên Thủ Tín không chỉ không thể tự do tiêu xài tiền bạc, ông còn mắc một khoản nợ lớn.

Cho nên, muốn cho nhà cũ tiền bạc, Liên Thủ Tín phải thương lượng với Trương thị và mấy đứa nhỏ.

“Cha, cha cũng thấy đó, nếu nhà cũ bên kia cưới vợ cho Tứ Lang vẫn có thể gom góp đủ tiền mà.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, nói với Liên Thủ Tín.

“Đúng là có thể gom đủ, nhưng ai có thể nói được ông bà nội con. Tuổi cũng đã cao, hơn nữa còn bối phận, đánh không được chửi không được… Cũng không thể nhìn Tứ Lang cô độc.” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ nói.

“Cha, hôm nay ta và bọn họ không cùng một nhà nữa, ta đã sớm ra ở riêng. Cả nhà bọn họ, ông bà nội ruột của hắn, cha mẹ ruột của hắn, đều có thể nhìn, vì sao ta không thể nhìn?” Liên Mạn Nhi liền nói: “Thế nào cũng không đến lượt chúng ta quản không phải sao?”

“Lời này không sai, ai bảo ta đến lo chứ.” Liên Thủ Tín càng thở ra bất đắc dĩ: “Nếu cuộc sống của chúng ta như bình thường thì không nói. Nhưng hiện tại chúng ta sống rất tốt. Nếu như không giúp, người bên ngoài sẽ đàm tiếu.”

“Chúng ta sống tốt cũng đâu liên quan tới bọn họ. Cách xa bọn họ, mới tốt cho chúng ta mà.” Tiểu Thất liền nói.

Tiểu Thất cũng không tán đồng với ông, lông mày Liên Thủ Tín chau lại.

“Đúng là vậy…” Liên Thủ Tín bối rối.

Bọn nhỏ không đồng ý lấy tiền cho Tứ Lang cưới vợ, là có nguyên do đầy đủ. Về mặt tình cảm mà nói, Liên Thủ Tín không muốn bởi vì chuyện này làm mấy đứa nhỏ không vui. Nhưng nhìn Tứ Lang không cưới được vợ vì không có tiền, ông không đành lòng.

“Cha, không phải có câu: cứu khẩn cấp chứ không cứu nghèo sao.” Ngũ Lang liền nói: “Nhà cũ bên kia không phải không có số tiền này, mà là không cam lòng sử dụng nó. Đây là một chuyện. Hơn nữa, ta có thể giúp được gì cũng đã giúp. Ta không phải đã tìm việc cho Tứ Lang rồi sao? Nếu hắn chăm chỉ làm việc, khoảng hai năm nữa đã có thể lấy vợ được rồi.”

“Ca ca con nói đúng đó cha.” Liên Mạn Nhi nói tiếp: “Cha, trước kia chúng ta cũng đã thương lượng rồi mà, không phải chúng ta cũng chán ghét bọn họ hết ăn lại nằm sao? Đời trước bất trị, chúng ta không có biện pháp, nhưng mà đời sau, chúng ta đâu có bỏ mặc, cho bọn họ cơ hội rồi không phải sao? Ta cho bọn họ cơ hội, là muốn bọn họ tự lực cánh sinh, đường đường chính chính làm người, đừng học đời trước.”

“Giúp đỡ tìm việc làm tốt, đây đã là biện pháp tốt nhất rồi. Lại cho tiền. Đây không phải dạy bọn họ học theo chân đời trước sao?”

“Cho dù người bên ngoài đàm tiếu cũng không đến trên người chúng ta. Trong thôn này, ai cũng biết. Bọn họ đủ tiền cho Tứ Lang cưới vợ, lại tiêu xài tuỳ tiện phí phạm vào chuyện khác, có tiền không nỡ lấy ra, người ta có muốn nói gì cũng là nói bọn họ.” Cuối cùng Liên Mạn Nhi lại nói.

Liên Thủ Tín nghe mấy đứa nhỏ nói xong, im lặng hồi lâu. Bọn nhỏ nói đều là đạo lý đúng đắn, nhưng dù sao, Liên lão gia tử và Chu thị thiên vị, ông không cách nào làm cho nhị lão sửa được tật xấu này, cũng không đành lòng nhìn Tứ Lang vì nhị lão mà trễ nãi.

Có câu tục ngữ nói rất đúng: gia đình, không phải là nơi có thể phân rõ phải trái. Trên thực tế thật đúng như thế. Trong một gia đình, từ xưa, đã không thể nói rõ thị phi đúng sai. Ví dụ như chuyện cưới vợ cho Tứ Lang, Liên lão gia tử làm sai rồi, nhưng lão không chịu thay đổi. Vì vậy có thể nhẫn tâm nhìn Tứ Lang bị trễ nãi sao? Trong một gia đình, có người nhẫn tâm, nhưng cũng sẽ có người sẽ không đành lòng.

Cuối cùng, chỉ có người không đành lòng đứng ra gánh trọng trách. Đây chính là người mà mọi người thường nói là người hiểu chuyện trong nhà.

Gia đình không phải nơi dễ phân rõ phải trái, nếu như người trên không nói đạo lý, như vậy người bình thường hiểu chuyện và dễ mềm lòng sẽ đến gánh chịu.

Hôm nay một nhà Liên Mạn Nhi đã sớm tách ra khỏi nhà cũ, nhưng đối với Liên Thủ Tín mà nói, ông không thể bỏ qua được tình cảm với cha mẹ và các cháu. Ở một trình độ nào đó, Liên Thủ Tín vẫn coi họ là người nhà .

“Ai~…” Liên Thủ Tín thở dài thườn thượt, một tiếng lại một tiếng.

“Tứ Lang có chút không giống một nhà kia, muốn nó trở thành đứa nhỏ tốt, chuyện này…” Trương thị nhìn Liên Thủ Tín một chút, lại nhìn ba đứa nhỏ một chút, giống như thăm dò nói.

Liên Mạn Nhi liếc mắt cho Ngũ Lang và Tiểu Thất một cái, ba đứa nhỏ đi tới bên cạnh, ngồi tụm lại một chỗ thương lượng.

Tính tình Liên Thủ Tín các nàng cũng biết rõ, ông sẽ không bắt buộc, nhưng nếu không làm ông thông thấu, ông sẽ đè nén chuyện này trong lòng.

Chuyện này, phải tìm được cách giải quyết khác.

“Nếu thật Tứ Lang bị làm trễ nãi, lấy không được vợ…” Liên Mạn Nhi thương lượng với Ngũ Lang: “Nhà cũ bên kia, trên thực tế đã sớm không còn mặt mũi rồi, đến lúc đó lợn chết sẽ không sợ nước nóng.”

Mà bọn họ bên này, nhưng hoàn toàn ngược lại.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất thấp giọng thương lượng một hồi, liền trở lại.

“Cha, chuyện này, chúng ta sẽ quản.” Ngũ Lang nói với Liên Thủ Tín.

Đây là ý mấy đứa nhỏ thương lượng, vừa nói ra, Liên Thủ Tín liền vui mừng.

“Chúng ta quản?” Liên Thủ Tín hỏi.

“Bên kia thiên vị, có tiền không dùng, chuyện như vậy không thể dung túng. Con xem ngày nào đi qua đó, nói chuyện rõ ràng, làm cho nhà cũ bên kia đưa tiền để Tứ Lang cưới vợ.” Ngũ Lang liền nói.

“Đúng.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

Bánh bao dường như chỉ biết bỏ tiền, làm sao có thể như vậy. Không phải có chuyện gì liền tìm các nàng, hi vọng các nàng có thể quản sao? Vậy các nàng liền cường thế quản chuyện này. Chỉ là không theo như kỳ vọng của mấy người nhà cũ thôi. Liên Mạn Nhi âm thầm cười cười, tiền nhà cũ thu như thế nào, tiêu xài cái gì, các nàng cũng biết, quản chuyện như vậy rất nhẹ nhàng.

Có điều, các nàng quản thế này, nhất định sẽ làm cho một vài người không được thoải mái trong lòng. Nhưng mà, những người đó dù không thoải mái cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Sau này cứ quản như vậy mấy lần, đoán chừng nhà cũ có gặp chuyện cũng sẽ không vội vã tìm đến các nàng nữa.

Ha hả, Liên Mạn Nhi không nhịn được nhếch miệng.

“Ông nội con rất phân rõ phải trái, hơn nữa ông rất trọng mặt mũi. Không ai đi nói, có lẽ sẽ u mê. Chúng ta nói, ông nội nhất định sẽ đáp ứng.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Hơn nữa, nói rõ ràng mọi chuyện, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang sẽ lo lắng, sẽ suy nghĩ biện pháp để Liên lão gia tử và Chu thị lấy tiền ra.

“Trừ việc đó ra, nếu quả thật trong quá trình cưới vợ không đủ tiền, ta sẽ cho hắn mượn một chút.” Ngũ Lang lại nói: “Là mượn, không phải cho, tiền kia, bất kể bao nhiêu, nhất định phải trả lại.”

Dù đã cho mượn tiền, đối với chuyện chọn vợ cho Tứ Lang, các nàng cũng có quyền lên tiếng. Một người vợ có khả năng, thông tình đạt lý, làm người trung thực, là người nhà cũ cần nhất. Mà những thứ sính lễ gì đó, chẳng cần so đo làm gì. Về lâu dài mà tính, đều vì tốt cho mọi người cả.

“Lời này chúng ta phải nói rõ ràng trước mặt bọn họ. Nhà cũ bên kia lắm chuyện xấu, không phải vì hết ăn lại nằm, chỉ muốn không làm mà hưởng sao. Ban đầu chúng ta và ông nội đã thương lượng kỹ rồi, muốn sửa lại tính tình này của bọn họ thì phải có mượn phải trả, chính là không muốn cổ vũ thói hư tật xấu kia của bọn họ.”

“Cha, hai năm qua, chúng ta đã trải qua không ít chuyện. Cha cũng biết, có người cho hắn tiền là giúp hắn. Nhưng cũng có người, cho hắn tiền là hại hắn.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Đối với nhà cũ bên kia, hai huynh đệ Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa này đã không còn hy vọng, chỉ có thể trông coi. Mà đối với đời sau của bọn họ, Liên Mạn Nhi các nàng còn có một chút hi vọng, hi vọng làm hết sức để bọn họ có thể biến thành tay làm hàm nhai, đường đường chính chính làm người.

Nếu như bọn họ thật có thể trở thành người như vậy, tiến thêm một bước giúp đỡ cũng không thành vấn đề.

Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi nói ra biện pháp giải quyết, hoàn toàn có thể bảo đảm hôn sự của Tứ Lang không bị làm trễ nãi, cũng sẽ không xuất hiện chuyện Tứ Lang sẽ cô độc như Liên Thủ Tín lo lắng.

“Như vậy cũng được.” Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ, liền gật đầu.

“Đúng là đọc sách nhiều rất tốt” Liên Thủ Tín cảm khái nói: “Nhìn Ngũ Lang, Mạn Nhi và Tiểu Thất của chúng ta xem, bây giờ chuyện gì cũng nghĩ sâu xa hơn ta nhiều, tầm mắt cũng xa… Còn ta, có lúc quả thật quá nóng lòng.”

Mọi người liền cười, bất kể như thế nào, Liên Thủ Tín cũng có ưu điểm người khác khó sánh bằng, đó là có thể nghe lọt lời khuyên, tôn trọng ý kiến của bọn nhỏ.

Nói xong chuyện Tứ Lang, Liên Thủ Tín liền thở phào nhẹ nhõm, người một nhà nói đến chuyện ngày mai mời khách.

“… Đã sắp xếp xong xuôi hết rồi ạ, người phía dưới cũng phân chia ổn thỏa, người nào quản chuyện gì hôm nay lại nói một lần nữa. Bảo đảm không thành vấn đề…” Liên Mạn Nhi nói lại chuyện an bài bữa tiệc một lần: “Lúc cha với ca trở về thấy sao, sân khấu thế nào?”

Ngày mai không chỉ đãi tiệc, nhà Liên Mạn Nhi còn mời đoàn kịch hát nhỏ, xiếc ảo thuật tới hiến nghệ.

Lúc mời khách nhân uống rượu dùng cơm trong sân, họ có thể đi vào hiến nghệ. Mà sân khấu đặt ở bên ngoài, bên dưới cổng chào ngự tứ, bà con hàng xóm ở Tam Thập Lí Doanh Tử, cùng với mười dặm tám thôn chung quanh cũng có thể đến xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play