Ở niên đại này, hôn nhân là chuyện kết mối lương giao giữa hai gia đình, ngoài ra, mục đích chủ yếu vẫn là kéo dài hương khói. Khi Liên Chi Nhi gả vào Ngô gia, đám Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất cũng đã xôn xao bàn chuyện sắp có cháu trai nhỏ, hiện tại thấy Trương thị và Liên Chi Nhi thần thần bí bí, Liên Mạn Nhi liền lập tức nhạy cảm đoán ngay ra được.
Dường như Liên Chi Nhi đã có thai.
Đây là một đại hỷ sự.
“Mạn Nhi, nhỏ giọng một chút.” Liên Chi Nhi vội đỏ mặt nói. Nàng đối với việc mình đã có thai hay chưa vẫn chưa xác định, mà tính nàng lại hay xấu hổ, so với những tân nương tử khác lại càng thêm xấu hổ, vì vậy không muốn trong lúc chưa xác định rõ ràng để quá nhiều người biết được chuyện này.
“Cái con bé này, sao chuyện gì cũng biết thế.” Trương thị cười trách yêu Liên Mạn Nhi một câu. Liên Mạn Nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng lại là quỷ tinh linh, chuyện gì cũng không qua được mắt nàng.
Liên Mạn Nhi cười cười, sán đến gần, nghe Trương thị và Liên Chi Nhi nhỏ giọng thì thầm.
Liên Chi Nhi thành thân với Ngô Gia Hưng vào ngày hai tám tháng mười một, khi đó, Quý thủy* của tháng mười một vừa mới qua. Đương nhiên, sở dĩ chọn ngày kia để thành thân, cũng là do Trương thị và Ngô Vương thị đã tính toán đến kỳ nguyệt sự của Liên Chi Nhi mà định ra. Hiện giờ mới vừa vào tháng giêng, Liên Chi Nhi từ ngày đến Ngô gia vẫn chưa thấy tới nguyệt sự.
*Quý thủy: can thứ 10 trong Thiên can (gồm: giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý), thuyết ngũ hành.
Trương thị bèn lấy tay đếm, tính toán ngày giúp Liên Chi Nhi.
“… Lúc mới thành thân, có thể nguyệt sự sẽ loạn một chút. Hôm nay là mùng hai, đại khái chỉ mới chậm có bảy tám ngày. Như vậy chưa chắc lắm. Chi Nhi, con có thấy buồn nôn, có cảm thấy trong người không thoải mái không?… Nhưng mà, ngày của con vẫn luôn rất chuẩn, bảy tám ngày không phải thời gian ngắn…”
Hai mẹ con nói một hồi, vẫn không thể xác định chắc chắn.
“Mẹ, hay chúng ta mời Lý lang trung đến bắt mạch cho tỷ con luôn đi, như vậy không phải rõ hết sao.” Liên Mạn Nhi liền nói. Loại chuyện này vẫn nên mời lang trung đến bắt mạch mới có thể chắc chắn được.
Liên Chi Nhi thế nhưng lại liên tục xua tay.
“…Nếu như vậy không phải sẽ khiến cho người ta chê cười, nói tỷ yếu ớt…”
Những dâu con nhà nông đối với mấy loại chuyện như mang thai, sinh con, phần lớn đều dựa vào kinh nghiệm, nếu không có kinh nghiệm thì cứ để thuận theo tự nhiên. Tóm lại chính là thô sinh, thô dưỡng, rất ít khi mời lang trung. Hiện giờ, Liên Chi Nhi đã tự xem mình như một nàng dâu nhà nông mà xử sự.
“Tỷ, sao tỷ lại nói như vậy. Sẽ chẳng có ai chê cười tỷ đâu, mà cũng chẳng ai nói tỷ yếu ớt cả. Nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không nói. Tỷ cảm thấy Gia Hưng ca sẽ nói sao, hay là bên nhà thím Ngô sẽ nói?” Liên Mạn Nhi cười nói.
Đôi khi, Liên Chi Nhi hơi cẩn thận quá mức.
“Chuyện này không phải chuyện ngày một ngày hai.” Trương thị nghĩ một lát, nói: “Nhưng không thể chậm trễ được. Đây là lần đầu con mang thai. Mọi chuyện đều phải cẩn trọng mới không làm ảnh hưởng tới thân thể… Lát nữa, mẹ sẽ báo tin cho Gia Hưng, khi các con trở về thì báo với mẹ chồng con một tiếng. Đoán chừng trong lòng mẹ chồng con cũng đã có tính toán. Đến lúc đó, Gia Hưng và mẹ chồng con chắc chắn sẽ rất vui vẻ mời lang trung đến nhà xem.”
Trương thị mặc dù vô cùng nóng lòng muốn mời lang trung đến bắt mạch cho Liên Chi Nhi, nhưng nghĩ lại, cảm thấy loại chuyện như vậy vẫn nên để Ngô gia ra mặt thì hơn. Cách nghĩ của Trương thị cực kỳ truyền thống, nên để cho người Ngô gia biết tin vui sắp có tôn tử trước, rồi ai biết thì biết.
Liên Mạn Nhi cười thầm. Thế mới nói, sự cẩn thận của Liên Chi Nhi trong việc xử lý mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu hoàn toàn thừa hưởng từ Trương thị.
Sau khi Trương thị bàn bạc ổn thỏa với Liên Chi Nhi, liền cho người đi gọi Ngô Gia Hưng tới.
Khi Trương thị và Liên Chi Nhi nói những chuyện tư mật này, Liên Mạn Nhi có thể lại gần dự thính được; nhưng khi Ngô Gia Hưng đến, Liên Mạn Nhi ở lại không tiện lắm. Vì vậy, nàng cười hì hì ra cửa, dẫn Tiểu Hỉ ra tiền viện, muốn đích thân xuống bếp, chuẩn bị tiệc rượu cho Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng.
Sau khi nàng dạo qua một vòng phòng bếp, vừa đi ra ngoài đã thấy Tiểu Thất dắt díu đứa sai vặt Tiểu Hạch Đào và tiểu hòa thượng Tiểu Đàn Tử, cả ba vui cười hớn hở từ ngoài cửa đi vào sân.
“Lại chạy ra ngoài chơi rồi hả?” Liên Mạn Nhi vẫy gọi Tiểu Thất.
“Tỷ, tỷ tới khóa viện này làm gì thế?” Tiểu Thất vội vui vẻ chạy tới.
Tiểu Hạch Đào và Tiểu Đàn Tử cũng cùng tới đây, đều vội tới chào hỏi Liên Mạn Nhi.
“Tỷ tới phòng bếp xem đồ ăn đã chuẩn bị đến đâu rồi.” Liên Mạn Nhi nói với Tiểu Thất, rồi cười hỏi thăm Tiểu Đàn Tử: “… Trụ trì đại sư vẫn khỏe chứ? Đệ đã ăn cơm chưa, ở phòng bếp có bánh bao nhân đậu xanh vừa mới hấp xong, với cả đồ ăn chay, để ta gọi người dọn cho đệ và Tiểu Thất ăn… Vừa mới có người tặng một vò rượu chay, đang định bảo người đem đến miếu, vừa hay đệ đến đây, lát nữa cầm về đưa cho trụ trì đại sư nhé.”
“Đệ đã ăn rồi ạ, là ăn bánh trái ở nhà Diệp Nhi… Sư phụ đệ thích uống rượu chay lắm, chỉ là, như vậy thì làm phiền mọi người quá…” Tiểu Đàn Tử cười ngây ngô, nói. Tiểu Đàn Tử giờ đã lớn hơn một chút, không được cao lắm, nhưng rất khỏe khoắn. Hắn bây giờ còn thường xuyên đến nhà Diệp Nhi giúp xách nước, bổ củi, hoặc làm mấy việc vặt khác. Triệu thị rất quý Tiểu Đàn Tử, thường lưu hắn ở lại ăn cơm.
“Ăn rồi cũng chẳng sao, lại ở nhà ta ăn thêm chút nữa. Bánh bao nhân đậu xanh của nhà ta ngon lắm đấy.” Tiểu Thất nói xong, bảo Tiểu Hạch Đào dẫn Tiểu Đàn Tử đến sương phòng ăn cơm.
“Tỷ, mới vừa rồi bọn đệ ở miếu, có gặp Ngân Tỏa và mẹ nàng.” Tiểu Thất cùng Liên Mạn Nhi đi tới chính viện, vừa đi vừa nói chuyện với Liên Mạn Nhi.
Hôm nay là mùng hai tết, Liên Lan Nhi trở về nhà mẹ đẻ, điều này không có gì kỳ quái.
“Chỉ có hai người bọn họ thôi à? Giờ mới đến sao, ngồi xe tới à?” Liên Mạn Nhi thuận miệng hỏi.
“Tỷ, đệ thấy hai người bọn họ từ trong thôn đi ra, đi về phía trấn trên.” Tiểu Thất vội nói.
Chuyện này đúng là quỷ quái, Liên Mạn Nhi không khỏi dừng bước. Liên Lan Nhi tới nhà mẹ đẻ chúc tết, cho dù không thể ở lại lâu, ít nhất cũng phải ăn xong bữa trưa rồi mới về. Mà thời điểm này, cho dù Liên Lan Nhi có rời khỏi huyện thành từ rất sớm, đến Tam Thập Lý Doanh Tử sớm thế nào, cũng không kịp ăn bữa trưa.
Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi từ trấn trên xuống, hơn nữa lại đi rất sớm, mà giờ trong nhà vẫn còn chưa dọn cơm.
Không ăn cơm trưa, cứ như vậy mà vội vã trở về, nhất định đã có chuyện rồi.
“Tiểu Thất, đệ có thấy ai đi tiễn hai người bọn họ không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Tiểu Thất.
“Không có ai cả, chỉ Ngân Tỏa và nương nàng thôi. Hai người đi về hướng trấn trên, có vẻ rất sốt ruột, sắc mặt cả hai còn rất khó coi.” Tiểu Thất nói với Liên Mạn Nhi.
“Tỷ, đệ cảm thấy rất kỳ quái, nếu không đệ chẳng nói với tỷ làm gì.” Tiểu Thất lại nói tiếp.
“Là như vậy sao, vậy chắc hẳn không phải đột nhiên trong nhà có chuyện, phải trở về gấp.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: “Hay ầm ĩ với nhà cũ?”
Nhưng mà Chu thị trước giờ vẫn luôn yêu thương Liên Lan Nhi, nâng địa vị của Liên Lan Nhi tới tận chín tầng mây, sao có thể ầm ĩ với Liên Lan Nhi được đây?
Không phải Chu thị, nhưng trong nhà cũ còn có những người khác. Có can đảm cùng Chu thị đối nghịch, hơn nữa lại còn có thể chọc Liên Lan Nhi và Ngân Tỏa tức giận bỏ đi, sẽ là ai, là có chuyện gì?
“Tiểu Khánh” Liên Mạn Nhi nghĩ ngợi một chút, gọi nha đầu Tiểu Khánh tới bên cạnh: “Chọn hai món ngon mềm, dễ tiêu hóa, mang qua nhà cũ.”
Liên Mạn Nhi thấp giọng dặn dò Tiểu Khánh mấy câu. Tiểu Khánh đáp lời rồi đi xuống phòng bếp.
“Tỷ, tỷ bảo Tiểu Khánh đi thăm dò tin tức à?” Tiểu Thất hỏi Liên Mạn Nhi.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Nàng dặn Tiểu Khánh, mượn việc đưa đồ ăn qua nhà cũ để hỏi thăm một chút, chuyện của Liên Lan Nhi rốt cuộc là như thế nào? Liên Mạn Nhi làm như vậy, không phải vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mà nàng cần phải làm như vậy.
Liên lão gia tử và Chu thị ở nhà cũ có quan hệ chặc chẽ với Liên Lan Nhi, mà cho dù bây giờ Liên Lan Nhi thành thật hơn rồi, nhưng đối với Chu thị vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn. Nắm rõ được động thái của nhà cũ bên kia, mới có thể đề phòng bất trắc được.
Liên Mạn Nhi dẫn Tiểu Thất đi về phía hậu viện, mới vừa tới phòng ngoài, đã chạm mặt Ngô Gia Hưng vừa mới nói chuyện với Trương thị xong. Trên mặt Ngô Gia Hưng tươi cười hớn hở, khóe miệng cơ hồ kéo tới tận mang tai, cước bộ như đi trên mây.
Liên Mạn Nhi không khỏi cười thầm, biết nhất định Trương thị đã nói tình huống của Liên Chi Nhi cho Ngô Gia Hưng, biết mình sắp được làm cha, vẻ mặt hắn mới hồ hởi như vậy.
“Tỷ phu.” Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đều đứng lại, gọi Ngô Gia Hưng.
“Mạn Nhi, Tiểu Thất, ha ha, ha ha.” Ngô Gia Hưng cười tít mắt nói.
“Tiểu Thất, đệ cùng tỷ phu đi tới tiền sảnh đi.” Liên Mạn Nhi thấy Ngô Gia Hưng như vậy, vội bảo Tiểu Thất đi cùng hắn, tránh cho lát nữa hắn đi không cẩn thận lại đụng vào tường gì đó.
“Tỷ phu, huynh uống rượu à? Có chuyện gì mà vui mừng thế?” Tiểu Thất còn chưa biết chuyện Liên Chi Nhi có thể đang mang thai, vừa theo Ngô Gia Hưng đi về phía trước vừa hỏi.
Liên Mạn Nhi phì cười.
Trở lại hậu viện, Trương thị và Liên Chi Nhi vui mừng, đang thân mật nói chuyện.
Liên Mạn Nhi liền lên kháng ngồi, kể chuyện vừa mới nghe được từ Tiểu Thất, Liên Lan Nhi và Ngân Tỏa không ăn cơm trưa mà trở về huyện thành luôn, rồi lại nói ra suy đoán của nàng.
“Vậy chắc là có chuyện rồi.” Trương thị nói: “Nếu như bình thường, chắc chắn sẽ phải ăn cơm, ngay cả đến lúc về cũng phải để cho người nhà cũ lên trấn trên, gọi xe vào tận cửa lớn đón mới đi.”
“Không phải Tứ Lang lên huyện thành làm công, ngày thường sẽ ở nhà cô cả sao? Sao lại có thể xảy ra chuyện ầm ĩ được?” Liên Chi Nhi kỳ quái nói.
Tứ Lang bắt đầu đến cửa hàng giấy làm việc từ tháng chạp, chưa được mấy ngày đã đến Tết. Cửa hàng giấy tạm thời ngừng làm việc, sau mùng mười tháng giêng mới mở cửa lại. Hiện giờ Tứ Lang nghỉ ở nhà.
Trước giờ Chu thị vẫn đối xử rất tốt với Liên Lan Nhi, mà bởi vì Tứ Lang ở nhờ nhà Liên Lan Nhi, người một phòng Liên Thủ Nghĩa càng phải nịnh bợ Liên Lan Nhi, thật đúng là không có lý do để mà ầm ĩ.
Liên Mạn Nhi nhất thời không thể nghĩ ra lý do. Trương thị như có điều suy nghĩ, không nói tiếng nào.
“Tứ Lang ở cửa hàng giấy làm việc như thế nào?” Liên Chi Nhi lại hỏi.
“Nghe nói làm cũng được.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Mới làm được có vài ngày đã nghỉ lễ. Nếu hắn quen việc rồi, mà vẫn có thể làm việc chăm chỉ như vậy, bên phía nhà cũ sau này sẽ có thêm một người gánh vác gia đình.”
“Hắn giờ một tháng kiếm bao nhiêu tiền?” Liên Chi Nhi lại hỏi.
“Có thể nói là không nhiều lắm.” Liên Mạn Nhi chỉ lắc đầu nói: “Nghe nói đi làm được mấy ngày, một đồng cũng không cầm về nhà, nói là cửa hàng trả ít tiền, hắn ở nhà Ngân Tỏa, còn phải đóng tiền ăn linh tinh… Đoán chừng sau này cho dù có kiếm được tiền, cũng sẽ không giao cho nhà cũ.”
Bất kể là Liên Thủ Nghĩa hay bản thân Tứ Lang, sau khi đến cửa hàng giấy làm việc, đều vờ không đề cập tới chuyện tiền công nữa.
“Ái chà, ầm ĩ như vậy, không phải vì sự kiện kia sao?” Trương thị đột nhiên nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT