Gia cảnh nhà Liên Diệp Nhi không giống với nhà Liên Mạn Nhi, muốn Liên Thủ Lễ nghe lời khuyên của Liên Diệp Nhi mà không có tác động bên ngoài là điều không thể. Rất nhiều chuyện trong quá khứ đã chứng minh điều này.

Mà chuyện đóng bàn lần này có thể xem như một ngoại lực. Liên Diệp Nhi có thể mượn cơ hội này khuyên nhủ Liên Thủ Lễ. Về phần phải khuyên nhủ như thế nào, không cần Liên Mạn Nhi phải chỉ cho nàng.

Dù sao đây cũng là chuyện trong nhà của hai cha con bọn họ, Liên Mạn Nhi không đòi hỏi Liên Diệp Nhi phải thế nào, quyền quyết định nằm trong tay Liên Diệp Nhi.

Lựa chọn của Liên Diệp Nhi rất dứt khoát, bởi vì nàng đã sớm không tán đồng lời nói và cách làm việc của Liên Thủ Lễ, chẳng qua tuy đã khuyên nhủ hết lời, nhưng Liên Thủ Lễ vẫn không nghe.

Có thể có được cơ hội như vậy, Liên Diệp Nhi vô cùng vui vẻ là đằng khác.

“Mạn Nhi tỷ, muội kể cho tỷ chuyện này…” Liên Diệp Nhi vui vẻ liền nói không ngớt miệng, kể cho Liên Mạn Nhi nghe những chuyện Liên Thủ Lễ đã làm khiến cho nàng và Triệu thị khó chịu, những chuyện này đương nhiên có liên quan tới nhà cũ.

“Khuyên như thế nào cũng không nghe, xem những lời của muội và nương muội như gió thoảng bên tai. Thật ra người ta đối xử với cha muội đâu như ông ấy tưởng đâu, chỉ là thấy hai nhà chúng ta có quan hệ tốt, mới để cho ông ấy ở giữa làm trung gian, định bụng Tứ thúc tốt xấu gì cũng phải cho cha muội chút mặt mũi… Chung quy muốn theo sau nhà muội để dò la chuyện nhà tỷ thôi…”

“Mới đầu, bà nội còn hỏi muội hai ba lần. Cha muội không thể tới hậu viện, chuyện gì cũng chỉ biết sơ sơ, ở bên ngoài hỏi thăm là biết rồi. Muội với nương thì có thể đến hậu viện. Bà nội hỏi chuyện nhà tỷ, ăn gì mặc gì, muội không phối hợp, nói thế nào muội cũng chỉ trả lời không biết, bà nội muốn biết thì đích thân đến nhà tỷ mà hỏi. Bà nội mới không hỏi muội nữa… Bởi thế liền đi nói lung tung với cha muội…”

Liên Mạn Nhi cười thầm. Đừng thấy mỗi lần đến nhà cũ, Chu thị luôn nâng cằm, hờ hững với nhà nàng, không buồn hé môi nửa lời với các nàng. Nhưng sau lưng, bà lại rất để tâm đến nhà nàng a.

Có một số việc Liên Mạn Nhi không hề gạt Liên Diệp Nhi. Bởi vì nàng biết, có nhiều chuyện, lập trường của Liên Diệp Nhi và nàng rất giống nhau, hơn nữa, Liên Diệp Nhi còn là một hài tử thông minh có chừng mực.

Trong lúc hai tỷ muội nói chuyện còn nhắc tới những chuyện khác.

“Đúng rồi, sắp đến giờ cơm chiều, mẹ Nha Nhi chắc lại đến nhà muội cho xem.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi.

“Mỗi ngày bà đều đến nhà muội sao?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.

“Không vắng ngày nào luôn. Có khi, một ngày còn đến mấy bận.” Liên Diệp Nhi liền nói. Lại nói, tình cảm con người thật phức tạp, rất nhiều lúc không kiểm soát được. Cả nhà Liên Diệp Nhi mới đầu cảm thấy Hà thị rất phiền toái. Nhưng qua thời gian dài lại cảm thấy như đã thành thói quen. Hiện tại, Hà thị đến nhà Liên Diệp Nhi còn có thể nói một số chuyện nhàn thoại với Triệu thị.

“Chuyện nhà ai bà cũng biết, nương muội không hay ra ngoài, có bà ấy đến chơi, chuyện gì trong thôn bọn muội cũng biết được chút chút.” Liên Diệp Nhi liền nói.

“Hôm nay bà ấy đến nói những gì thế?” Liên Mạn Nhi hỏi. Nàng biết Liên Diệp nhi sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Hà thị, có lẽ Hà thị đã nói gì đó.

“Còn không phải chuyện hôm nay Tứ Lang đi làm công và chuyện đến nhà cô cả sao…” Liên Diệp Nhi nói tiếp.

“Ừ ha” Liên Mạn Nhi cười cười. Liên Lan Nhi thế nhưng đáp ứng để Tứ Lang ở nhờ, điều này làm cho nàng có chút bất ngờ. “Tỷ còn thấy khó hiểu, hai người bọn họ nói như thế nào?”

“Cha Nha Nhi trở về nói cô cả đáp ứng để Tứ Lang ở nhờ, thật ra thì không có chuyện như vậy.” Liên Diệp Nhi nói: “Là Tứ Lang sống chết đòi ở lại …”

Hà thị đến nhà Liên Diệp Nhi, kể chuyện Tứ Lang muốn ở nhà Liên Lan Nhi. Thì ra mọi chuyện không hề thuận lợi như những gì Liên Thủ Nghĩa nói. Mới đầu, Liên Lan Nhi tìm mọi cách từ chối. Nhưng Liên Thủ Nghĩa đâu phải người thường, ông ta bắt đầu kể lể những chuyện trước đây Liên Lan Nhi nịnh bợ nhà Liên Thủ Nhân như thế nào, chuyện Liên Thủ Nhân đến Thái Thương làm quan, Liên Lan Nhi được bao nhiêu ưu đãi, và cả chuyện gần đây Liên Lan Nhi nhờ Liên Thủ Tín và Ngũ Lang trợ giúp như thế nào mới có thể thoát khỏi tai ương tù tội, phơi bày tất cả mọi chuyện ra một lượt.

Tóm lại, chính là vạch mặt.

Vạch mặt xong, lại dùng lời nói ngăn Liên Lan Nhi, khiến cho bà ta không thể nói lời từ chối chuyện ở nhờ của Tứ Lang.

“Mẹ Nha Nhi còn nói, mấy năm nay cô cả ở trong nhà kiếm được không ít lợi, vốn là nhờ vinh quang của nhà mẹ đẻ, hiện tại cho Tứ Lang một chỗ ở, đó là bổn phận đương nhiên.” Liên Diệp Nhi lại nói.

“Tỷ nói mà. Làm gì có chuyện tình nguyện đáp ứng. Đúng là cha Nha Nhi có khác, đổi lại là người khác, chắc đã buông xuôi luôn rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên Thủ Nghĩa đã giở trò ngang ngược thì người thường khó có thể chống đỡ được. Hơn nữa, Liên Lan Nhi quả thật đã nhờ Liên gia mà kiếm được không ít lợi lộc.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ không nhìn thấy chứ, mẹ Nha Nhi nói Tứ Lang đến cửa hàng giấy làm, bà rất mãn nguyện. Còn nói cái cửa hàng kia vừa nhìn đã thấy tốt lành có thể diện lắm rồi, làm như Tứ Lang có thể thành công ngay tức khắc vậy.” Liên Diệp Nhi lại nói với Liên Mạn Nhi.

Công việc mà Liên Thủ Tín và Ngũ Lang sai người đi tìm, đương nhiên phải tốt rồi.

“Đây là tạo cơ hội cho bọn họ. Có thành công hay không, phải dựa vào bản thân bọn họ hăng hái tranh giành.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Mẹ Nha Nhi còn theo nương muội hỏi thăm, hỏi có phải hôm nay nhà tỷ đến giáo huấn đám người Kế Tổ ca không.” Liên Diệp Nhi nói tiếp: “Còn nói cả nhà Kế Tổ ca không được dạy dỗ, nói ông bà nội thiên vị bất công…”

Liên Mạn Nhi cười cười, không nói gì nữa. Hôm nay cố ý chọn thời điểm Liên Thủ Nghĩa không ở nhà để phát giận với đám người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, không hẳn là không có tác dụng.

Liên Diệp Nhi trong lòng vui vẻ, ngồi nói chuyện với Liên Mạn Nhi đến tận lúc lên đèn mới đến Đông phòng gọi Triệu thị cùng nhau tươi cười ra về.

“… Tam bá mẫu bọn nhỏ hôm nay nói chuyện với ta lại thêm vài phần dè chừng, ta khuyên nàng hồi lâu, mới có thể làm nàng an tâm.” Sau khi Triệu thị và Liên Diệp Nhi ra về, cả nhà Liên Mạn Nhi lại ngồi cùng một chỗ, Trương thị thở dài nói: “Dù nói thế nào, bây giờ đã ở riêng rồi, nàng chẳng phải chịu đựng ai nữa. Nhưng con nhìn nàng xem, sống lưng vẫn không thẳng lên được.”

Triệu thị và Liên Thủ Lễ đều có chung một khúc mắc, đều bởi vì không có con trai.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã nói rõ với Diệp Nhi rồi. Chờ Diệp Nhi trở về nói chuyện rõ ràng với cha mẹ muội ấy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Vậy thì tốt.” Trương thị và Liên Thủ Tín đều nói.

Liên Mạn Nhi lại kể chuyện Liên Diệp Nhi đã nói với nàng, chuyện Tứ Lang làm sao có thể ở nhờ nhà Liên Lan Nhi cho mọi người nghe.

“Lại có chuyện như vậy sao, đúng thật là.” Bộ dáng Trương thị như rất bất ngờ.

“Cứ như vậy đã có chỗ ở… Nếu cô cả có thể thật tâm giúp đỡ trông nom săn sóc thì đâu như trước kia, haizz.” Liên Thủ Tín nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cả nhà không ai nói gì nữa

*********************

Những ngày cuối năm, cả nhà Liên Mạn Nhi đều vô cùng bận rộn, ngoài việc kiểm kê sổ sách khắp nơi, rồi chuẩn bị đón năm mới trong nhà, lại thêm một chuyện rất quan trọng, đó là chuẩn bị quà tết.

Ở niên đại này rất coi trọng việc tặng lễ, lễ vật này, bao gồm tất cả mọi sự kiện, nhất là vào ngày tết, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải có qua có lại, không thể qua loa.

Chuyện này của Liên gia đều giao cho Liên Mạn Nhi. Quà tết năm nay định sẽ tặng nhiều gấp đôi năm ngoái. Liên Mạn Nhi tuy có trí nhớ tốt, nhưng không dám dựa vào trí nhớ để làm việc, vẫn phải lôi quyển sổ ghi từng món lễ vật lui tới ra, cẩn thận lên danh sách cho quà tết. Sau đó, nàng gọi cả nhà tới cùng nhau bàn bạc, xem có thêm bớt, thay đổi gì không.

Chút quà tết của người khác, phái quản sự đi tặng là được. Nhưng có những nhà phải đích thân Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất ra mặt mới được.

Việc lui tới chỗ quan lớn không cần phải nói, quà tết cho những nhà thân thích, nhất là năm nay trong nhà thiếu đi một người do đã gả con gái xuất giá.

Quà tết tặng đến Ngô gia sẽ nhiều hơn năm trước một chút. Mặt khác, những năm trước trong nhà đều mua thêm mấy bộ quần áo mới, Liên Mạn Nhi còn mua thêm không ít đồ nữ trang, dù Liên Chi Nhi đã gả cho người, nhưng Liên Mạn Nhi và Trương thị vẫn chuẩn bị cho nàng một phần, đều đặt vào phần quà tết của Ngô gia.

Ở niên đại này, những gia đình giàu có thương yêu khuê nữ không chỉ chuẩn bị của hồi môn đầy đủ chi tiêu ăn mặc cả đời, mà khi tặng quà tết cũng sẽ đưa thêm nửa năm tiền chi tiêu cho con gái.

Ví như Trương gia, tuy không phải nhà đại phú, nhưng hàng năm đều tặng không ít món cho Trương thị, vì muốn nữ nhi và ngoại tôn có thể sống dư dả một chút. Quà tết mà nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị cho Liên Chi Nhi cũng như thế.

Ngoài ra, quà tết chuẩn bị cho nhà cũ và Trương gia đều nhiều thêm một phần.

Bản thân Liên Mạn Nhi cũng tự mình chuẩn bị một ít châm tuyến và vài món đồ chơi nhỏ, tính năm mới đem đi tặng…

Nói đến có qua có lại, Liên Mạn Nhi bên này một tay tặng quà tết ra ngoài, một tay nhận quà tết trở về. Trương gia đưa quà tết vẫn giống như năm trước, từ sớm đã đưa đến hai xe thổ sản vùng núi, các loại trái cây, quả khô, còn có mấy con gà mái mà Lí thị nuôi thả trong vườn, năm nay còn có thêm gà lôi (tên khoa học: Chrysolophus), thỏ rừng và hươu bào (tên khoa học: Capreolus pygagus, hay Pallas).

Tới đưa quà tết là hai vợ chồng Trương Khánh Niên.

“Những thứ này…” Trương thị lại chỉ vào những thứ gà lôi, thỏ rừng kia: “Đồ nhà mình làm ra thì không nói làm gì, sao lại phải bỏ tiền mua mấy thứ kia.”

Trương gia không làm nghề săn bắt, mấy con vật này là mua từ tay những thợ săn ở tít trong rừng sâu.

“Đại tỷ, mấy thứ này có đáng gì. Tỷ đừng thấy mấy thứ này ở đây là đồ quý, nhưng bên chỗ chúng ta lại chẳng đáng bao nhiêu cả. Lại nói, nhà mình đã dư dả hơn trước kia, chút tiền này chẳng đáng bao nhiêu.” Trương Vương thị cười nói: “Ông bà muốn tỷ phu và mấy cháu trai, cháu gái được nếm đồ mới lạ.”

Nói một chút chuyện nhà, lại nói tới chuyện học đường.

“… Tỷ phu cho người gửi thư tới, bọn ta xem mà rất cao hứng. Mọi người trong nhà đã bàn bạc rồi, sẽ cho Tiểu Long và Tiểu Hổ đến học. Chỉ là sau này phải phiền toái đại tỷ, đại tỷ phu rồi.” Trương Khánh Niên và Trương Vương thị cười nói: “Hai hài tử này chắc không thể bằng Ngũ Lang và Tiểu Thất, bọn chúng không thông minh được như vậy. Không dám nghĩ đến chuyện khoa cử gì, chỉ cần học được vài chữ, một chút bản lĩnh, sau này có thể khá hơn cha mẹ chúng là được rồi.”

Có thể vào học ở học đường của Liên gia, được ở tại nhà Liên Mạn Nhi, có cô cả là Trương thị chăm sóc, sau này lại còn có thể gần gũi với bọn Ngũ Lang, Tiểu Thất, Trương gia tất nhiên ngàn lần vạn lần nguyện ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play