Thái độ của nhà Liên Mạn Nhi hôm nay rất cứng rắn. Liên lão gia tử đã dự cảm được sẽ có chuyện không hay nếu lão và Chu thị đến nhà Liên Mạn Nhi ở, đám người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ ở nhà cũ nhất định sẽ bị mang tiếng bất hiếu.
Hai phòng Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa từ Thái Thương trở về, có thể yên ổn sống ở Tam Thập Lý Doanh Tử này nhờ vào cái gì? Chẳng phải nhờ vào uy vọng của nhà Liên Thủ Tín sao, không phải nhờ vào việc phụng dưỡng lão và Chu thị sao
Nếu nhị lão bọn họ đến nhà Liên Thủ Tín ở, cũng có nghĩa là đám người Liên Thủ Nhân sẽ mất đi chỗ dựa. Hơn nữa, đồ cấp dưỡng mà nhà Liên Thủ Tín đưa cho nhị lão bọn họ, từ đó cũng sẽ không đưa tới nhà cũ nữa.
Cuộc sống của những người trong nhà cũ hiện giờ đương nhiên không thể so với nhà Liên Thủ Tín được, nhưng ở Tam Thập Lý Doanh Tử này cũng thuộc vào bậc trung. Có thể duy trì được cuộc sống, dù nhìn lên chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống lại hơn khối người (bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư), không thể không kể đến khoản cấp dưỡng của nhà Liên Thủ Tín.
Nếu bọn họ đến nhà Liên Thủ Tín, nhà cũ bên này sẽ mất đi người chống đỡ, biến thành tình cảnh tan đàn xẻ nghé như thế nào chưa nói, cuộc sống nhất định sẽ rơi vào cảnh bần cùng, không biết sinh kế qua ngày, nhà cũ có thể sẽ phân tán ra sao, Liên lão gia tử không nhẫn tâm để con cháu ở nhà cũ phải chịu loại khổ cực này, không đành lòng nhìn nhà cũ ly tán mỗi người một nơi.
Nhưng tình hình trước mắt, bởi vì thân thể lão, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đã bị người ta nắm nhược điểm, nếu lão muốn tiếp tục ở lại nhà cũ, chỉ có thể xuất ra một chiêu cuối cùng này.
Tâm nguyện, tâm nguyện cuối cùng của một lão nhân gần đất xa trời.
Chỉ có loại tâm nguyện cuối cùng này mới được người đời khoan dung, hơn nữa cách nói này, ở một mức độ nào đó sẽ không bị luân lý trói buộc. Đây là quyền lực của lão nhân, dù cho loại quyền lực này không phải vô hạn, nhưng chỉ cần một, một lần là đủ rồi.
Nghe Liên lão gia tử nói như vậy, mấy người đang quỳ trên mặt đất không khỏi thở phào nhẹ nhõm, còn đám người Liên Mạn Nhi lại chỉ có thể âm thầm than thở lắc đầu.
Tuy vậy, kết quả này không quá bất ngờ, người ngoài có thể không biết, nhưng Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang bọn họ đã sớm nhìn thấu, bất kể lúc nào, Liên lão gia tử cũng không thể vứt bỏ Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ.
Nhị lão đã kiên trì như vậy, cả nhà Liên Mạn Nhi cũng hết cách.
“Kế Tổ, ông nội cháu vẫn muốn ở lại nơi này là vì lo lắng cho cháu, cháu nói cái gì đi.” Liên Thủ Tín trực tiếp bỏ qua Liên Thủ Nhân, nói với Liên Kế Tổ.
“Tứ thúc, thúc yên tâm đi, ông nội ở chỗ này, bọn cháu nhất định sẽ chăm sóc chu đáo, sau này sẽ không chọc giận ông nội nữa, chuyện gì cũng không để ông bà nội phải bận tâm, ông bà nội bảo cái thì là cái đó.” Liên Kế Tổ vội thề thốt.
Liên Thủ Nhân ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu phụ họa.
“Được rồi, lời này ta nhớ kỹ, nếu lão gia tử và lão thái thái lại xảy ra chuyện gì, ta sẽ tìm Kế Tổ cháu để nói chuyện.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.
“Ông nội mấy đứa thương yêu mấy đứa như vậy, mấy đứa là phận con cháu, nếu đã có lòng, thì nên chăm sóc chu đáo lão nhân,” dừng một chút, Liên Thủ Tín lại nhìn Liên Kế Tổ, ý vị thâm trường nói.
Trong lúc Liên Thủ Tín dặn dò Liên Kế Tổ, bảo bọn họ phải cẩn thận chăm sóc Liên lão gia tử và Chu thị, Liên lão gia tử và Chu thị đều không nói gì.
“… Trên mặt đất lạnh lắm…” Chờ Liên Thủ Tín dặn dò xong, Liên lão gia tử mới mở miệng, đây là muốn cầu tình cho Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ.
“Vậy chuyện hôm nay cứ ghi nhớ đấy, sau này sẽ tính tiếp. Nếu sau này có chuyện không hay xảy ra, sẽ tính luôn cả chuyện hôm nay”. Lúc này mới để cho đám người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đứng dậy.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang lại nhờ Lý lang trung kê đơn cho Liên lão gia tử. Sau đó Lý lang trung cáo từ ra về, bà nội Nhị Nha cũng đứng dậy cáo từ. Liên Thủ Tín sai người đưa bọn họ về nhà.
Đang muốn an bài người lên trấn trên mua thuốc, Liên Thủ Nghĩa đã từ huyện thành trở lại.
“… Đại tỷ giữ chúng ta ở lại ăn cơm. Tứ Lang đã bắt đầu làm việc rồi, cửa hàng bao cơm buổi trưa, tiền công sẽ tính riêng, đại tỷ và đại tỷ phu đã đồng ý cho Tứ Lang ở nhờ.” Liên Thủ Nghĩa kể lại chuyện ở huyện thành hết một hơi.
Liên Thủ Tín không hỏi nhiều, đứng dậy cáo từ Liên lão gia tử và Chu thị.
“… Sắp đến cuối năm rồi, còn nhiều chuyện phải làm, ngày mai con phải xuất môn, trước năm mới mới về, cha nương cố gắng bảo trọng thân thể, nếu cần thứ gì, cứ sai người sang nói với mẹ bọn nhỏ.”
Trương thị, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất cũng bước lên nói mấy câu, rồi cả nhà từ nhà cũ đi ra.
Về đến nhà, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất lần lượt lên kháng ngồi. Trương thị, Liên Mạn Nhi mở tủ, chuẩn bị đồ cho Liên Thủ Tín và Ngũ Lang xuất môn.
Ngày mai Liên Thủ Tín phải đến nông trại ở phía tây. Ngũ Lang thì lên huyện thành, còn Tiểu Thất ở nhà cùng Liên Mạn Nhi giúp Trương thị lo liệu lễ mừng năm mới.
“Lúc chúng ta đi ra ngoài, lão gia tử muốn bước xuống tiễn, nhìn tay chân lão gia tử đã không còn được như trước kia nữa.” Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi, nói.
Mọi người đều gật đầu, tình hình sức khỏe của Liên lão gia tử càng ngày càng kém đi, chính vì phát hiện ra điều này nên hôm nay mọi người mới tức giận như vậy.
Liên Mạn Nhi đối với lĩnh vực y dược không hiểu rõ lắm, nhưng nàng có thể đoán được, tình huống Liên lão gia tử phỏng chừng là trúng gió, rất có thể còn bị xuất huyết não, hai loại bệnh này kiêng kị nhất là lo nghĩ nhiều, tinh thần bị kích động. Với tính cách của Liên lão gia tử, lại thêm tình huống nhà cũ như vậy, có dùng bao nhiêu loại thuốc tốt đi chăng nữa cũng chỉ được tác dụng một nửa.
Nhưng chẳng còn cách nào, tính tình Liên lão gia tử sẽ không thay đổi, hơn nữa lại chỉ muốn ở lại nhà cũ, không muốn đến nhà nàng dưỡng lão.
“… Cả đời vất vả, dành dụm tiết kiệm, chưa được ngày nào tốt lành… Quà tết năm nay chúng ta đưa sang nhiều vào.” Liên Thủ Tín lại nói.
Vất vả rồi nhịn ăn nhịn mặc, đầu tiên là vì cấp dưỡng hai phụ tử Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cẩm y ngọc thực đọc sách, còn bây giờ, Liên lão gia tử và Chu thị cũng rất tiết kiệm, không muốn phạm vào số tiền lo hậu sự, vì cái gì mà góp nhặt từng chút tiền nhà Liên Thủ Tín đưa qua, không cần nói cũng hiểu.
“Nhất định sẽ như vậy ạ,” Liên Mạn Nhi đáp: “Con với mẹ đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó cha lại nhìn xem có cần thêm gì không.”
“Tốt lắm.” Liên Thủ Tín hài lòng gật đầu. Bất kể Trương thị hay mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi, đều chưa hề tiếc rẻ, hẹp hòi cấp dưỡng Liên lão gia tử và Chu thị.
“Đúng rồi, cha, hai ngày này, những người đến nhà chúng ta, thêm những người chúng ta nghe ngóng được, người muốn ghi danh vào học đường của chúng ta không ít. Con với ca ca và Tiểu Thất đã tính toán, chuẩn bị năm mươi bộ bàn cho năm học mới chỉ sợ sẽ không đủ dùng” Liên Mạn Nhi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội nói với Liên Thủ Tín.
“Năm mươi bộ không đủ, vậy mau bảo Tam bá con đóng thêm cho mấy bộ nữa. ” Liên Thủ Tín liền nói.
“Cha, không chỉ chuyện đóng thêm mấy bộ, năm mươi bộ bàn, Tam bá con phải đẩy nhanh tốc độ làm ngày làm đêm mới xong. Lúc này, thân thể Tam bá con mới nghỉ ngơi được hai ba ngày, con nghĩ bá ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Chuyện này, vậy tìm người khác, không thể làm chậm trễ chuyện của học đường.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, liền nói.
“Cũng chỉ có thể như vậy” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Chuyện này, cha phải nói với Tam bá” Liên Thủ Tín trầm tư nói: “Lúc đầu ta đã nói với Tam bá các con, một trăm bộ bàn đều để huynh ấy đóng.”
“Thì tại không còn cách nào khác mà, chuyện ở học đường không thể chậm trễ, nhưng lại không thể khiến Tam bá liều mạng làm, cho dù có liều mạng, bá ấy cũng không thể làm được nhiều như vậy.” Liên Mạn Nhi lấy quần áo ra xếp gọn gàng, cho vào bọc quần áo, nói: “Hễ chúng ta có đồ gỗ phải làm đều gọi Tam bá đến đầu tiên, một mình bá ấy không thể làm hết như trước đây, sau này cũng thế.”
“Tam bá con không làm cho mỗi nhà chúng ta, nhà khác cũng có việc.” Ngũ Lang nói.
“Con người Tam bá thông tình đạt lý, đây lại là chuyện bất đắt dĩ. Nếu bá ấy nguyện ý, sau này có việc, chúng ta lại gọi bá ấy đầu tiên.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Được rồi, chuyện này để cha nói với huynh ấy.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, bèn gật đầu nói.
Lời Liên Mạn Nhi nói không hề ngoa, từ lúc tin tức nhà nàng muốn xây học đường truyền ra ngoài, trong mười dặm tám thôn có rất nhiều người động tâm, muốn ghi danh cho hài tử mình trước, tránh đến lúc đó không vào được học đường. Mà trong số những người này, có nhiều người không hề tồn tại ý niệm khoa cử trong đầu, mục tiêu của bọn họ, chính là đến học đường học viết chữ, rồi lại học tính toán sổ sách, biết đâu sau này lại kiếm được một công việc tốt trong Liên gia.
Có thể vào học đường, học thành bản lĩnh, cho dù không thể làm việc ở Liên gia, đi đến chỗ khác cũng có thể tìm được công việc tốt nhiều tiền hơn.
Nhà Triệu thợ mộc ở Triệu gia thôn có hai tiểu tử, lớn mười hai tuổi, nhỏ mười tuổi. Chính vì có suy nghĩ như vậy, Triệu thợ mộc đã nhờ người chuyển lời, nguyện ý làm công thay tiền học phí của hai con trai.
Liên Mạn Nhi hỏi thăm được danh tiếng của Triệu thợ mộc không tệ, ở Triệu gia thôn có quan hệ rất tốt. Hai tiểu tử kia có chút nghịch ngơm, nhưng phẩm hạnh không tồi, lại vừa vặn cần người đóng bàn, Liên Mạn Nhi liền phân ra ba mươi bộ bàn cho Triệu thợ mộc đóng.
Triệu thợ mộc muốn dùng công thay thế tiền học phí, vốn nói đánh bàn không lấy tiền, nhưng Liên Mạn Nhi không đồng ý. Mấy miệng ăn nhà Triệu gia đều dựa vào công việc này, ba mươi bộ bàn do Triệu thợ mộc và con lớn đóng sẽ rất tốn thời gian.
Cuối cùng, Triệu thợ mộc dựa theo giá thị trường hạ xuống hai phần, Liên Mạn Nhi mới gật đầu. Liên gia vẫn chuẩn bị gỗ và đưa trước một phần tiền công.
Còn có Lý thợ mộc ở tây thôn cũng có con cháu muốn vào học đường, phân cho hai mươi bộ bàn, chiếu theo của Triệu thợ mộc mà tính.
Vì không muốn làm chậm trễ việc khai giảng của học đường, quản sự của Liên gia mua gỗ liệu xong liền mang tới Triệu gia thôn và Tây thôn. Liên Thủ Tín còn chưa kịp đi tìm Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Lễ đã vội vã tới cửa tìm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT