Sắc mặt Liên lão gia tử đỏ bừng, trán đầy gân xanh, mắt nhắm hờ, miệng méo qua một bên, nước miếng không ngừng chảy ra.

Chu thị ngẩn người giây lát, rồi liền vội vàng đến gần dùng tay vỗ lên mặt Liên lão gia tử, lay lay người ông, một bên kêu lão đầu tử, lão đầu tử ơi.

Bọn người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa vẫn theo sát bên cạnh, gọi lão gia tử.

“Cha lại bị bệnh giống lần trước rồi à?” Liên Thủ Nghĩa nói.

Cái gọi là bệnh lần trước là chỉ một lần trúng gió kia. Bệnh chứng của Liên lão gia tử hiện nay gồm miệng méo, người gần như không có tri giác, thần trí không rõ, giống hệt như bị trúng gió lần trước.

“Vậy, mau gọi lang trung đi.” Liên Thủ Nhân vội nói.

Bên này Chu thị muốn lay tỉnh Liên lão gia tử, bên kia Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa nói muốn đi mời lang trung.

Hiện nay ở nhà cũ, Liên lão gia tử chính là bùa hộ mệnh của bọn họ. Nếu Liên lão gia tử có mệnh hệ gì, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn. Không nói cái khác, chỉ nói nếu lão gia tử mất rồi, dựa vào bọn hắn, không có tư cách yêu cầu Liên Thủ Tín làm bất cứ việc gì. Đương nhiên, lão gia tử mất thì còn có Chu thị, nhưng Chu thị thua xa Liên lão gia tử.

Những chuyện mà Liên lão gia tử để tâm, Chu thị lại không hề quan tâm đến. Hơn nữa, quan hệ của Chu thị với đám người Liên Thủ Tín rất cứng nhắc, sự ảnh hưởng của Chu thị với Liên Thủ Tín không thể so với Liên lão gia tử. Chu thị cũng không có năng lực xử lý quan hệ với đám người Liên Thủ Tín như Liên lão gia tử.

Lão gia tử còn hay mất vô cùng quan trọng với nhà cũ.

Ngày thường trong lòng bọn hắn oán trách, cãi lời, gây rối Liên lão gia tử cũng thôi, nhưng chuyện mà mọi người nhà cũ đồng lòng nhất trí nhất, đó chính là mong Liên lão gia tử có thể trường thọ trăm tuổi.

Hơn nữa, mời lang trung, tiền xem bệnh, tiền mua thuốc đều do đám người Liên Thủ Tín trả nên bọn hắn chẳng hề băn khoăn.

Dường như không cần phải thương lượng gì, Tứ Lang đã đi mời lang trung. Nhưng chân Tứ Lang chưa bước ra khỏi cửa, lão gia tử đã tỉnh lại.

“Đừng… đừng đi.” Liên lão gia tử mở mắt, mơ hồ nói.

“Ngươi là lão già khốn kiếp, dọa chết ta rồi.” Chu thị thấy Liên lão gia tử tỉnh lại, trái tim treo ngược trên cổ họng cuối cùng cũng trở lại lồng ngực.

“Cha, người nói gì?” Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đều đến trước mặt Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử giơ một cánh tay lên, quơ quơ.

“Đừng đi gọi lang trung.” Liên lão gia tử lại nói một câu, giọng ông nói câu này rõ ràng cao hơn một ít, ngữ khí cũng rất gấp gáp.

Mọi người trong phòng đều hiểu ra, Tứ Lang cũng dừng lại.

“Đỡ ta ngồi dậy, ta không sao, đừng gọi lang trung.” Liên lão gia tử cử động người, lại nói.

Mọi người vội vàng đỡ Liên lão gia tử, để ông dựa trên gối. Một phen này làm cho mặt Liên lão gia tử không còn quá đỏ nữa, gân xanh cũng không còn nhìn rõ, miệng cũng không chảy nước miếng, chỉ là tay chân có hơi cứng ngắc, không phối hợp với thân mình.

Nhưng Liên lão gia tử cứ ngồi như vậy, không cử động, không nói chuyện, bọn họ cũng không ai để ý.

“Sao không chịu mời lang trung, ông như vậy rất dọa người đó.” Chu thị khó có được lúc ăn nói ngọt ngào: “Lúc nãy, ta còn tưởng hôm nay ông xong rồi.”

Mặc dù Liên lão gia tử đã tỉnh, nhưng chuyện lúc nãy thật là rất dọa người, đám người Chu thị, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đều cho rằng nên mời lang trung mới tốt.

Chỉ là thái độ của Liên lão gia tử rất cương quyết, không cho mời lang trung.

“Ta không sao, lúc nãy chỉ là không cẩn thận, dùng sức hơi nhiều nên mới bị ngã.” Liên lão gia tử nói: “Có chút chuyện nhỏ như vậy mà mời lang trung không phải để người ta cười chê sao.”

Liên lão gia tử không muốn nói, ông không muốn mời lang trung, bởi vì lang trung đến sẽ hỏi ông nguyên nhân phát bệnh, ông không biết ăn nói ra sao. Nói là vì Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không chịu cho Liên Thủ Nhân cùng Kế Tổ làm tiên sinh ở Học đường, ông bị chọc tức, nên mới phát bệnh?

Lời này ông không thể nói, vì ông biết, nếu nói ra sẽ không đạt được bất cứ sự ủng hộ và đồng tình nào. Hơn nữa, từ nay trở đi, các hương thân ở mười dặm tám thôn sẽ xem ông như người hồ đồ không biết lý lẽ.

Đám người Liên Thủ Tín dù nói hay làm đều không chê vào đâu được, có đầy đủ lý do không để cho Liên Thủ Nhân và Kế Tổ làm tiên sinh, bọn họ chiếm lý. Hơn nữa, Liên Thủ Tín còn nói, đợi Học đường khai giảng, sẽ cho Lục Lang đi học.

Ngoài ra, còn tìm cho Tứ Lang việc làm có thể học nghề đến nơi đến chốn.

Không chỉ Tứ Lang mà còn cả Liên Kế Tổ.

Ông không tìm được một chút sai lầm nào của nhà Liên Thủ Tín, vậy phải nói lý do gì phát bệnh đây?

Bởi vì ông đau lòng Liên Kế Tổ, không muốn hắn đi học nghề, Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang không vui, làm mặt nặng với ông sao? Tứ Lang đi làm ở huyện thành, đi về không tiện, muốn ở nhà cô cả nó, Chu thị không đồng ý, mọi người cãi nhau, làm ông tức giận sinh bệnh?

Đây chính là lý do thật sự nhưng chỉ dễ nói mà không dễ nghe, để người ta biết, càng thêm làm trò cười mà thôi.

Trước mặt nhà Liên Thủ Tín, trước mặt con cháu, ông đã không còn mặt mũi gì rồi. Liên lão gia tử vẫn muốn cố gắng giữ chút mặt mũi cuối cùng với người ngoài, vì ông, mà cũng vì nhà cũ.

Hơn nữa, chỉ có mình ông biết, bệnh lần này, không hoàn toàn là vì mấy nguyên nhân đó. Chỉ là, lý do cuối cùng này, càng không thể nói ra.

Lời của lão gia tử ở nhà cũ cho đến bây giờ vẫn còn giá trị, đặc biệt là lúc ông cương quyết như vậy.

“Không mời lang trung, vậy… kêu lão Tứ đến được không?” Liên Thủ Nghĩa đảo mắt tới lui đề nghị.

“Đúng, nên gọi lão Tứ đi cha.” Liên Thủ Nhân phụ họa.

Kế Tổ và Tứ Lang cũng đều nói gọi Liên Thủ Tín.

“Gọi cái gì, ai cũng không gọi, ta không sao.” Ánh mắt của Liên lão gia tử lướt qua đám con cháu: “Các ngươi bao giờ mới có thể làm ta bớt lo đây. Gọi lão Tứ, gọi lão Tứ, ta chỉ có một mình lão Tứ là con, còn các ngươi đều để trang trí à?”

“Gọi lão Tứ làm gì, người ta có thể lo được việc gì đều đã lo cả rồi, cơm đã đưa đến miệng rồi mà còn không biết há miệng ra ăn sao? Không biết ăn thì cũng thôi đi, lại còn đánh nhau, có mất mặt không hả? Gọi lão Tứ đến để hắn xem các ngươi mất mặt ra sao, vô dụng ra sao à? Các ngươi không sợ nhưng ta sợ!”

Người trong phòng trừ Chu thị, cả đám đều cúi đầu.

Không thể đi gọi lang trung, lại không thể gọi Liên Thủ Tín đến, tuy là trong lòng có hơi lo nhưng thấy Liên lão gia tử nói chuyện lưu loát, còn có sức mắng người, mấy người trong phòng cũng cảm thấy Liên lão gia tử chắc không sao rồi.

Một màn té ngửa vừa rồi chắc là không cẩn thận thật.

Lần này đúng là có kinh hoảng nhưng lại không có nguy hiểm gì, chỉ là ngáp phải ruồi giúp ngăn cản được bọn họ cãi nhau, cả đám đối với Liên lão gia tử rất cẩn thận.

Liên lão gia tử dĩ nhiên cảm thấy không khí có chút thay đổi, đương nhiên ông sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Chuyện này…”

Buổi tối, Liên Kế Tổ cùng Tứ Lang qua nhà Liên Mạn Nhi truyền lời của Liên lão gia tử.

Liên Kế Tổ tạm thời không đi làm ở cửa hàng, chỉ để Tứ Lang đi, nhờ Liên Thủ Tín sắp xếp giúp.

“Đã sắp xếp đâu vào đấy cho cháu rồi, ngày mai có thể đi làm.” Liên Thủ Tín rất dứt khoát nói: “Ta không nói mấy lời dặn dò dư thừa với cháu, tất cả đều nghe ông cháu, nhất định sẽ không sai.”

Về phần chuyện khác như vì sao Liên Kế Tổ tạm thời không đi làm, Tứ Lang ở lại huyện thành hay mỗi ngày đi về, Liên Thủ Tín không hỏi đến.

Hiện nay bên nhà cũ còn có Liên lão gia tử, mọi việc đều có ông chủ trì, không thể can thiệp nhiều quá. Dù sao, Liên Thủ Tín vẫn là con, có lúc cũng phải phục tùng sự quản lý của Liên lão gia tử.

Trương thị và Liên Mạn Nhi ở hậu viện biết được tin, phái người đem một khúc vải ra, nói là cho Tứ Lang. “… may một bộ quần áo, ra ngoài cũng có thể diện.” Dù sao, ra ngoài làm việc không thể so với ở nhà, khúc vải này có thể may một bộ quần áo, may thêm vớ vẫn còn dư dả.

Tứ Lang vui mừng nhận khúc vải.

Liên Thủ Tín tiễn Tứ Lang và Kế Tổ về rồi, ông đi vào hậu viện, nghe thấy tiếng Trương thị và Liên Mạn Nhi đang cười nói.

“Con đã nói, mười phần chắc chắn là Kế Tổ ca không đi mà.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Không sai, chúng ta đều đoán trúng rồi.” Liên Thủ Tín hơi thở dài nói, sau đó lại lẩm bẩm: “Lão gia tử già rồi…”

Đối với quyết định của Liên lão gia tử, nhà Mạn Nhi chỉ biết lắc đầu thở dài.

Ăn xong cơm, Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới. Liên Diệp Nhi kể cho Mạn Nhi chuyện nhà cũ cãi nhau.

“… Cãi đến nỗi ngoài đầu thôn còn nghe thấy, mẹ Nha Nhi lúc nãy còn sang nhà muội ngồi nửa ngày, thì thầm nói ông bà nội thiên vị…” Liên Diệp Nhi kể với Liên Mạn Nhi.

Tin tức của Liên Diệp Nhi là do từ miệng Hà thị và cả lúc nãy nghe được ở cửa hàng tạp hóa gần ngôi miếu.

“… Lúc đến cửa hàng làm việc, Tứ Lang sẽ phải thương lượng với người nơi đó, xem có thể ở lại được không. Nếu không được, thì đến nhà cô cả hỏi xem có thể ở không.” Liên Diệp Nhi nói.

“Có phải Tam bá đã đến nhà cũ rồi không?” Liên Mạn Nhi đột nhiên hỏi.

“Dạ” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Lúc nãy muội cũng qua đó ngồi một chút, không có chuyện gì nên muội về.”

“Ừ” Liên Mạn Nhi trả lời một tiếng, lại hỏi Diệp Nhi: “lúc nãy nói đến đâu rồi, Tứ Lang qua nhà cô cả ở, bà nội không vui sao?”

“Dạ, vì chuyện này mà cãi nhau, hình như ông nội bị chọc giận. Sau đó còn thương lượng, nếu đã ở cũng không thể ở miễn phí, mỗi tháng phải đưa tiền. Ngày mai Tứ Lang đi làm, Nhị bá cũng đi theo đem bánh trái và đậu phụ đông cho cô cả.”

“Năm nay cho cô cả bánh trái và đậu phụ đông nhiều hơn một phần.”

“Bà nội còn nói chuyện này phải được cô cả vui vẻ đồng ý mới thành, người ta nếu không vui lòng, thì Tứ Lang đừng có mà như ăn mày liều mạng ở nhà người ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play