Edit: Sakurahương
Beta: Sakura
“ Theo học cái gì?” Liên Mạn Nhi có chút kỳ quái hỏi Liên Diệp Nhi.
“ Muội nghĩ học Mạn Nhi tỷ, không chịu bị chèn ép nữa, cũng không để
mẹ bị khinh bỉ.” Liên Diệp Nhi mặt đỏ lên, ngập ngừng hồi lâu mới lấy
hết dũng khí ra nói.
Không nghĩ tới Liên Diệp Nhi làm người lặng lẽ nhưng trong lòng lại
có chí khí. Đây chính là một cái bánh bao đã tỉnh ngộ, Liên Mạn Nhi cảm
khái vỗ vỗ bả vai của Liên Diệp Nhi. Chỉ cần có thể nghĩ như vậy, chính
là một bước tiến dài.
Liên Mạn Nhi đang nhìn không được Triệu thị và Liên Diệp Nhi bị Chu
thị chèn ép, còn chưa nghĩ ra làm thế nào giúp các nàng, hiện tại Liên
Diệp Nhi nhắc tới với nàng trước, trong lòng nàng thật cao hứng.
“ Diệp Nhi, muội có thể nghĩ như vậy thì sẽ không bị chèn ép.” Liên Mạn Nhi nói.
“ Có thật không, Mạn Nhi tỷ.” Liên Diệp Nhi vui mừng đỏ mặt.
“ Dĩ nhiên.”
“ Vậy Mạn Nhi tỷ, muội nên làm gì?” Liên Diệp Nhi hỏi Liên Mạn Nhi.
“ Diệp Nhi, muội có phải hay không cảm giác mình không bằng người?” Liên Mạn Nhi hỏi ngược lại Liên Diệp Nhi.
“ Muội, nếu muội là con trai thì tốt rồi.” Liên Diệp Nhi cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Triệu thị sỡ dĩ không thẳng nổi thắt lưng, cũng là bởi vì những năm
này không thể sinh một đứa con trai. Ở kiếp trước của nàng, còn có rất
nhiều cô bé có tư tưởng trọng nam khinh nữ, huống chi là bây giờ. Liên
Diệp Nhi hẳn là cảm thấy như vậy nên mới áy náy thật sâu. Cảm giác áy
náy còn nhẹ, chính xác mà nói hẳn là cảm giác mang tội.
Đáng thương và thật đáng buồn, nhưng đây cũng không phải là lỗi của Liên Diệp Nhi.
“ Diệp Nhi, muội nhất định phải tin tưởng, muội so với người khác một chút cũng không sai.” Liên Mạn Nhi trịnh trọng nói với Liên Diệp Nhi.
“ Mạn Nhi tỷ…” Có lẽ là lần đầu tiên được nghe nói như vậy, hơn nữa
người nói chuyện lại là người trong nội tâm nàng bội phục nhất. Liên
Diệp Nhi xúc động tương đối lớn.
“ Chỉ cần muội có chí khí, chịu cố gắng, muội có thể so với con trai còn mạnh hơn.”
“ Thật có thể không?”
Liên Mạn Nhi gật đầu.
“ Muội nếu không muốn bị chèn ép nữa, lần sau nếu muội gặp chuyện bất bình, nói thí dụ như, bànội lại khi dễ muội với nương muội, muội không cần sợ, muốn phản khàng thì đem những lời trong lòng lớn tiếng nói ra.
Nếu nói với bà nội không được thì đi tìm ông nội nói.” Liên Mạn Nhi cầm
tay thành quả đấm nói.
“ Muốn phản kháng, ừ, Mạn Nhi tỷ,muội nhớ kỹ rồi.” Liên Diệp Nhi cũng học bộ dáng Liên Mạn Nhi nắm quả đấm.
Lúc này Liên Mạn Nhi tự nhiên là không nghĩ đến nàng và Liên Diệp Nhi mà nói sẽ làm cho nhân sinh sau này của Liên Diệp Nhi ảnh hưởng trọng
đại như thế nào. Liên Diệp Nhi sau này vì phản kháng mà có nhiều chuyện
xảy ra, thậm chí làm cho nàng kinh ngạc không dứt.
Liên Thủ Tín ăn cơm xong trở lại tây sương phòng.
“ Cha, cha ăn no không?” Liên Mạn Nhi vội vàng hỏi.
“ Ăn no.” Liên Thủ Tín trả lời.
“ Ăn thêm cái bánh bao nữa nha, nóng hổi à. Tiểu Thất, đệ lấy cho cha cái bánh bao đi.” Liên Mạn Nhi nói với Tiểu Thất.
“ Dạ.” Tiểu Thất thống khoái đáp ứng, lấy cái bánh bao trong nồi mang ra. Niên đại này không có lò vi ba, nên sẽ đem thức ăn để trong nồi,
phía trên lấy nắp đậy, có thể đưa đến công hiệu giữ ấm ở một trình độ.
Tiểu Thất cầm bánh bao, mở ra bỏ thịt vụn với mấy cọng hẹ vào bên trong rồi đưa cho Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín ngồi dọc trên giường gạch đổi giầy, không đưa tay lấy.
“ Cha, con đút cha ăn nha.” Tiểu Thất bò dọc theo giường gạch đút Liên Thủ Tín ăn bánh bao.
“ Tiểu linh tinh.” Trương thị sẳng giọng nói.
“ Mới không phải.” Tiểu Thất phồng miệng lên nói.
Người một nhà đều nở nụ cười.
“ Tiểu Thất là con trai bảo bối của cha a.” Liên Thủ Tín đổi giày
xong , vài ba cái ăn xong bánh bao, đem Tiểu Thất ôm lấy xoay thành một
vòng tròn chọc cho Tiểu Thất khanh khách cười không ngừng.
“ Còn phải đi tìm Đóa Nhi, không biết lúc nào sẽ trở lại, mọi người
ngủ trước đi.” Liên Thủ Tín để Tiểu Thất xuống nói với Trương thị.
“ Hiện tại ban đêm trời lạnh, Chi Nhi đi lấy cho cha con xiêm y đi ra ngoài.” Trương thị nói.
Liên Chi Nhi đáp ứng đi mở tủ quấn áo lấy ra một cái áo choàng ngắn vải thô màu lam đưa cho Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín đem áo choàng mặc lên người, vừa dặn dò Trương thị và
mấy đứa con, lúc này mới đi ra cửa. Trong viện vừa rồi tụ tập cả đám
người lúc nãy ăn cơm ở chính phòng, tất cả mọi người đốt đuốc chia làm
mấy phương hướng khác nhau đi tìm Liên Đóa Nhi.
Đã là giờ hợi nửa đêm, bởi vì mới ăn cơm xong cũng không nên nghỉ
ngơi liền. Liên Mạn Nhi nghĩ ngợi,bởi vì đi ra ngoài tìm Liên Đóa Nhi,
đậu phộng còn chưa có rửa xong.
Liên Chi Nhi và Ngũ lang đã bưng chậu gỗ lớn đến trong phòng, đem đậu đã rửa tốt đem vào ,Liên Mạn Nhi cầm lên cân, dựa theo sức nặng của đậu phộng để phân ra dùng muối, tiêu, cây hồi, cây quế và hồi hương. Những
thứ này là gia vị của đậu phộng xốp, còn có tỏi là nặng ký nhất.
Đem những thứ gia vị đã chuẩn bị tốt bỏ vào trong bồn lớn,lại cho
nước vào ngâm tất cả đậu phộng không có vỏ vào, sau đó mấy đứa trẻ con
đều ngồi bên cạnh chậu gỗ, đem một đống đậu phộng chà xát một chút,như
vậy thì đậu phộng sẽ ngon miệng hơn.
Trương thị ngồi trên giường gạch tiếp tục vá y phục,mấy mẹ con vừa
làm việc vừa nói chuyện vui vẻ. Đang lúc nói chuyện cao hứng thì nghe
thấy ngoài cửa có người nói chuyện.
“ Tứ thẩm, thẩm ngủ chưa?” Là tiếng của Tưởng thị.
“ Còn chưa đâu, Nguyệt Nga hả, Con có việc gì sao? Đi vào rồi nói chuyện.” Trương thị vội nói.
Lúc này Tưởng thị mới đi từ ngoài vào.
“ Tứ thẩm, con thấy bên thẩm đèn còn sáng nên mới tới.”
Tưởng thị ánh mắt hồng hồng, xem ra là đã khóc rất dữ (nhiều).
“ Nguyệt Nga a, mau ngồi.” Trương thị liền đem châm tuyến để xuống kêu Tưởng thị ngồi xuống “ Nữu Nữu đâu, ngủ rồi chưa?”
“ Con đem Nữu Nữu dỗ ngủ rồi.” Tưởng thị gật đầu “ Tứ thẩm, Thẩm cứ
làm việc của thẩm đi, con chỉ là nghĩ ngồi đây một lát thôi.”
“ Ta đây nhàn rỗi, có việc gì đâu, chính là may vá quần áo thôi cũng
không vội mặc.” Trương thị cười nói “ Nguyệt Nga, sắc mặt con nhìn thật
không tốt.”
“ Tứ thẩm.” Nghe Trương thị nói như vậy, Tưởng thị không nhịn được nữa bắt đầu khóc nức nở.
“ Đừng khóc, con lo lắng cho Đóa Nhi sao?” trương thị vội vàng an ủi “ Cả thôn mọi người đều đi ra ngoài tìm, nhất định sẽ tìm được thôi.”
Trương thị cũng không nghĩ như vậy nhưng vì an ủi Tưởng thị nên mới nói như vậy.
“ Tứ thẩm. Chỉ có con và Kế Tổ ở nhà… Nếu không tìm thấy Đóa Nhi, Kế
Tổ… Còn có con, sau này sẽ bị cả đời oán giận a.” Tưởng thị khóc ròng
nói.
“ Con là người tốt, Tứ thẩm biết. Chuyện này của Đóa Nhi sao có thể trách con.” Trưng thị nói.
Tưởng thị đang bận ở bên trong, là người đầu tiên phát hiện không
thấy Liên Đóa Nhi, còn tìm sân trước sân sau một lần, cừa đi nói cho Cổ
thị. Là Cổ thị và Liên Hoa Nhi không thèm để ý, còn nói Liên Đóa Nhi là
cố ý đi trốn, lúc ăn cơm sẽ trở lại. Theo lý thuyết đến đây là kết thúc
trách nhiệm của Tưởng thị rồi.
“ Tứ thẩm, nói thì nói như vậy, nhưng… trong lòng con…” Tưởng thị
khóc không ngừng. Nàng là một bụng ủy khuất vẫn đặt ở trong lòng, khó mà nói. Không phải chỉ vì chuyện của Liên Đóa Nhi.
Vốn là ở trấn trên cũng tốt lắm, nàng cùng Liên Kế Tổ và Nữu Nữu một
mình ở phòng ốc rộng rãi. Nhưng khi trở lại trong thôn thì phải ở cùng
Liên Thủ Nhân, Cổ thị, còn có hai tỷ muội Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi
dồn chặt ở dưới một mái hiên. Nàng nhịn xuống, nghĩ tới qua một thời
gian sẽ tốt hơn nhưng những chuyện lúng túng cứ liên tiếp phát sinh.
Nàng làm vợ của tôn tử, ngoài mặt thì không đếm xỉa đến nhưng trong
lòng cũng không may mắn thoát khỏi. Nói thí dụ như lần trước Cổ thị mang hai tỷ muội Liên Hoa Nhi lên huyện thành. Một lần ở chính là mười ngày. Trong nhà lại đang bận rộn thu hoạch vụ thu, nàng cũng chưa quen thuộc
công việc nhà nông, vừa phải trông nom Nữu Nữu. Chu thị cho nàng mặt mũi cháu dâu tôn tử không sai nàng làm việc. Nhưng nhìn người khác bận rộn, nàng cũng không thể giống như Cổ thị, Liên Hoa Nhi hay Liên Đóa Nhi,
bình thản chịu đựng người khác gian khổ, nàng thấy không được tự nhiên.
Nàng hiểu Cổ thị rời đi lâu như vậy mà không sợ có người nói là do có nàng ở nhà. Như vậy cho dù người khác có hỏi Cổ thị cũng có thể nói để
nàng ở lại hầu hạ mẹ chồng. Nàng chính là bị Cổ thị ném ở nhà gánh trách nhiệm.
Nhưng Cổ thị không chỉ là mẹ chồng của nàng mà còn là dì của nàng, bất mãn của nàng làm sao dám nói với người khác.
Còn có chuyện hôm nay. Mặc dù Liên Đóa Nhi lấy nước nóng làm phỏng
Liên Hoa Nhi nhưng lúc ấy nàng ở bên cạnh. Cổ thị và Liên Hoa Nhi hiện
tại một lòng muốn trị lành vết thương còn không có để ý tới. Chờ chuyện
này qua đi nếu như Liên Hoa Nhi trên đùi vẫn mang sẹo thì sao lại không
oán giận nàng a.
Tưởng thị khổ nói không ra lời vì vậy khóc cực kỳ thương tâm.
“ Không thấy Đóa Nhi, kinh động nhiều người như vậy bà nội đối với con cũng không có sắc mặt tốt.” Tưởng thị khóc ròng nói.
“ Đứa trẻ ngoan, bà nội con là tính tình như vậy, qua mấy ngày là tốt rồi.” Trương thị an ủi Tưởng thị
“ Đại tẩu, chuyện không thấy Liên Đóa Nhi tẩu đã nói cho Đại thẩm
rồi. Tẩu thật lòng lo lắng cho Đóa Nhi, chúng ta đều thấy.” Liên Mạn Nhi liền nói. Tưởng thị là một người khôn khéo, bất quá lúc đối đãi một nhà của nàng, còn có nhưng phương diện khác ở Liên gia Tưởng thị cũng chưa
từng biểu lộ ra không tốt. Hơn nữa lúc Trương thị nguy cấp, Tưởng thị
từng cầm miếng nhân sâm tới đây, Liên Mạn Nhi đối với Tưởng thị vẫn có
chút hảo cảm, nguyện ý lúc này còn phần nhân tình này.
“ Chuyện này không thể trách đại tẩu, trong nhà nếu có ai nói gì đại
tẩu, cha và mẹ muội nhất định sẽ giúp đại tẩu nói chuyện.” Liên Mạn Nhi
nói.
Trương thị cũng lập tức ý thức chuyện này, Tưởng thị tới đây chính là vì chuyện này nên cũng vội vàng gật đầu.
“ Nguyệt Nga, con là đứa trẻ ngoan. Con yên tâm, chúng ta cái khác không làm được, một hai câu chẳng lẽ không nói được sao?”
Tưởng thị đêm khuya tới đây, không chỉ là muốn nói hết mà chính là
muốn Trương thị và Liên Thủ Tín tại thời điểm cần thiết thay nàng nói
hai ba câu. Hiện tại Trương thị thống khoái mà hứa hẹn, lòng của nàng
cũng nhẹ nhàng chút. Đồng thời theo cảm giác của nàng mấy phòng nhân
khẩu ở Liên gia, chỉ có tứ phòng là thông tình đạt lý nhất,tốt ở chung.
Tưởng thị lại cùng Trương thị nói thêm một lát, nhìn đến đêm đã khuya nên trở về chính phòng.
Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi dậy thật sớm, ăn cơm đem đậu phộng đã ướp
sẵn bỏ vào nồi sắt lớn nấu. Chờ đậu phộng chín,đem đậu phộng bỏ ra
ngoài, vắt nước ra cho khô cất vào hai giỏ xách. Đậu phộng như vậy, nước vẫn còn bởi vì không có cái hộp sấy khô nên chỉ có thể phơi nắng.
Liên Mạn Nhi đem cái thang gác lên mái hiên cùng Tiểu Thất đem rổ lên. Tiểu Thất một tay che nắng, nhìn mọi nơi một vòng.
“ Nhị tỷ, tỷ nhìn, xe ngựa…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT