Edit: phiyenvu
Beta: Nora
Đại Nữu có khuôn mặt tròn dẹt, dưới ánh đèn mờ ảo mà vẫn cảm nhận
thấy da mặt nàng ta đen đúa, thô ráp. Còn về ngũ quan thì hoàn toàn kế
thừa những cái xấu nhất của cha nàng: mắt híp, mũi củ tỏi, ngũ quan đã
không hề đẹp nhưng lại chen chúc một chỗ lồ lộ ra ngoài, cằm to hơn mức
bình thường.
Dù nhìn thế nào thì nàng ta cũng là một cô nương xấu xí, xấu thậm tệ.
Người nhà Liên gia bất kể phẩm hạnh ra
sao thì bề ngoài dù không thể gọi là nhất biểu nhân tài, nhưng đứng một
chỗ không nói chuyện cũng rất dọa người (ý nói là xinh ấy). Dù
nói Liên gia lấy vợ không xem tướng mạo, nhưng lấy vào cửa mấy cô con
dâu đều có dung mạo không tệ. Người không bắt mắt nhất là Triệu thị,
nhưng tướng mạo cũng rất đoan chính, còn có một đôi mắt to vô cùng xinh
đẹp.
Bản thân Chu thị lúc còn trẻ cũng được
xem là một mỹ nhân. Cho dù bây giờ bà già rồi nhưng trong thôn này, so
với những lão thái thái cùng tuổi, bà vẫn là người vẻ vang nhất. Do đó,
khi nhìn rõ tướng mạo của Đại Nữu, bà thập phần không vui.
Vợ Võ Nhị Cẩu cũng nhận ra, cuống quýt thả tay ra, đầu của Đại Nữu lại cúi xuống.
Chu thị nháy mắt với Liên lão gia tử, ý
nói Đại Nữu quá xấu. Liên lão gia tử nhìn thấy nhưng không để ý đến. Đối với dung mạo của Đại Nữu, ông cũng đã có chuẩn bị tâm lý, ông cảm thấy
xấu một chút thì xấu một chút, đẹp cũng không biến thành cơm ăn được.
Đương nhiên, nếu là lúc xưa ông sẽ không dễ dãi như vậy, nhưng tình hình hiện nay đã không còn như xưa nữa.
Chu thị đã hiểu ý Liên lão gia tử, dù dung mạo xấu ông cũng đồng ý. Nhưng ngoài xấu ra, Đại Nữu trông còn già nữa.
“Đại Nữu à” Chu thị xoay người, vẫn dùng vẻ mặt hiền từ và giọng điệu ấm áp nhất có thể nói với Đại Nữu: “Cháu
tuổi con gì, sinh tháng nào, tuổi mụ bao nhiêu rồi?”
“Năm nay nó hai mươi lăm, tuổi mụ là hai mươi sáu rồi ạ.” Vẫn là vợ Võ Nhị Cẩu thay nàng ta trả lời.
Đại Nữu vẫn không lên tiếng, Chu thị càng thêm không vui liếc nhìn Tưởng thị một cái.
Giờ phút này trong nội tâm Tưởng thị
không được thoải mái. Nàng đối với vợ Võ Nhị Cẩu có chút khúc mắc, chỉ
là không tiện nói ra. Huynh đệ Võ gia đến nhà, nàng vốn đã không vui,
nay lại giới thiệu cô nương này cho Liên Thủ Nhân, mà còn là vãn bối của vợ Võ Nhị Cẩu. Hôm nay, vợ Võ Nhị Cẩu lại theo đến đây.
Vợ Võ Nhị Cẩu đi cùng mẹ chồng tương lai đến xem mắt, nàng không tiện nói gì, chỉ miễn cưỡng duy trì sắc mặt hòa nhã ngồi tiếp đãi.
Liên Kế Tổ đã được nàng lấy cớ Đại Nữu
Nữu không khỏe nên ở lại trong phòng chăm sóc con, đương nhiên cũng là
canh chừng Liên Đóa Nhi. Tình hình như hôm nay, Liên Kế Tổ có thể vắng
mặt không sao, nhưng nàng không thể vắng mặt được.
Thấy Chu thị nháy mắt với mình, Tưởng thị liền đứng dậy.
“Chén trà này nguội rồi, sao cô nương
không uống đi? Có phải uống không quen vị trà này không?” Tưởng thị nhìn thoáng qua chén trà bên cạnh Chu Đại Nữu thấy nó chưa hề được đụng đến
thì cười thương lượng với Chu thị: “Bà nội, hay là đổi thứ khác cho
khách nhân nha. Đổi một chén bột trà dầu* hay là nước chè thì được ạ?”
*trà dầu: là thức ăn vặt của người
Hồi, thành phần gồm có bột mì, hạch đào, đậu phộng, mè trắng, mè đen, có thể cho thêm những thứ mình thích như hạnh nhân, hạt dưa, nho khô…Sau
khi pha xong sẽ có dạng bột.
Lúc nói những lời này Tưởng thị cố ý dùng khóe mắt nhấp nháy liếc về phía vợ Võ Nhị Cẩu.
“Hay là nhờ vợ Nhị Cẩu giúp cháu đi, xem xem con bé thích uống gì?” Chu thị lập tức nói.
Đây là muốn vợ Võ Nhị Cẩu tránh đi nơi khác để Chu thị nói chuyện vài câu với Đại Nữu, cho tiện việc tìm hiểu thêm.
Là người làm mai hoặc là người đi theo
xem mắt lúc này thường sẽ hiểu ý mà tránh đi, cho nhà chồng tương lai có cơ hội nói chuyện với cô nương nhà người ta. Nhưng vợ Võ Nhị Cẩu dường
như không hề biết quy định này, nàng ta ngồi ở mép giường chẳng hề nhúc
nhích.
“Đại Nữu ở nhà cháu đã uống đủ nước rồi
ạ, không cần gì nữa đâu. Vợ Kế Tổ à, cháu đừng bận rộn nữa, ngồi xuống
nghỉ chút đi.” Vợ Võ Nhị Cẩu cười cười nói, thái độ và giọng nói hơi ẩn
ẩn ra vẻ trưởng bối.
Vốn vợ Võ Nhị Cẩu không dám nói chuyện với Tưởng thị như vậy, thậm chí còn không dám đứng trước mặt Tưởng thị. Vậy mà giờ đây…
Tưởng thị khẽ rũ mí mắt xuống, bây giờ
chưa gì vợ Võ Nhị Cẩu đã như vậy rồi, nếu như Chu Đại Nữu thật sự gả vào cửa thì vợ Võ Nhị Cẩu chẳng phải còn trên Liên Thủ Nhân một bậc sao.
Đến lúc đó tình hình sẽ như thế nào, Tưởng thị thật sự không muốn nhìn
thấy.
Chỉ là đáng tiếc, với tình hình bây giờ, lấy bối phận của nàng, chuyện mà nàng có thể làm thật sự quá ít. Dù sao nàng cũng không phải Hà thị, nàng còn biết cố kỵ mặt mũi, muốn duy trì
hình tượng.
“Đại bá, trong nhà có bột trà dầu hả?”
Võ Nhị Cẩu nghe Tưởng thị nói thì cười nịnh nọt hỏi Liên lão gia tử: “Có thể pha cho cháu một chén không? Bởi vì vội đến đây nên chưa kịp ăn no, giờ cháu thấy hơi đói.”
Vào lúc này Liên lão gia tử khó mà nói không có, đành bảo Tưởng thị pha cho hắn một chén.
“Nhân tiện pha cho ta một chén luôn, đặc một chút.” Võ Tam Cẩu cũng nịnh nọt chõ mõm vào.
Hôm nay hai người bọn họ đối với Liên
gia mà nói là khách quý, là người có công lao, bởi vậy cho nên bọn họ
mới dám đòi Liên lão gia tử muốn ăn uống này kia.
Bột trà dầu đối với người nhà nông mà
nói là một loại thức ăn tinh quý. Nếu là loại bình thường, nguyên liệu
bên trong bột trà dầu đã có giá không rẻ rồi. Mà loại cao cấp này giá
tiền còn mắc hơn.
Liên lão gia tử làm người cần kiệm, bản
thân ông không nỡ mua mấy thứ xa xỉ này. Những thứ bột trà trước mắt đều do một tay Liên Thủ Tín mua ở cửa hàng lớn trong nội thành cho Liên lão gia tử và Chu thị.
Liên Thủ Tín đã mua đồ đương nhiên không phải mua những thứ bình thường ở hàng tạp hóa trong thôn. Huynh đệ Võ
gia vô cùng vui mừng nghĩ là mình có lộc ăn.
Liên lão gia tử là người làm việc rất chu đáo.
“Pha cho Chu lão gia tử, Đại Nữu và vợ Nhị Cẩu nữa.” Liên lão gia tử dặn Tưởng thị.
“Ta không ăn. Ta không đói đâu.” Chu lão gia tử vội vàng lắc đầu cứ như bị ai dọa: “Đại Nữu cũng không ăn.”
Nhường tới nhường lui một hồi, cuối
cùng cha con Chu lão gia tử và vợ Nhị Cẩu nói đều đã ăn no, hãy dành cho huynh đệ Võ gia còn đói đi. Vì vậy cuối cùng chỉ pha hai chén.
Đợi Tưởng thị bê hai chén bột trà dầu đi vào, huynh đệ Võ gia ngửi thấy mùi thơm, lại nhìn váng dầu béo ngậy
trên mặt có rắc thêm mân côi thái sợi, hai cặp mắt như muốn rớt ra
ngoài. Hai người hấp ta hấp tấp bưng chén trà lên, không quản nó có nóng hay không mà xì xà xì sụp húp.
Loáng cái chén trà đã thấy đáy. Hai huynh đệ vẫn còn thòm thèm mà thè lưỡi liếm chén sạch sẽ.
Chu thị, Tưởng thị, Liên Thủ Nhân đều
thấy ghê tởm tướng ăn này. Liên lão gia tử cũng thấy gai mắt nhưng lòng
dạ ông từ bi, cảm thấy huynh đệ hai người quá đáng thương, đều do hoàn
cảnh khốn cùng bức bách mà ra. Ông vô tình nhìn thấy Chu lão gia tử đang len lén nuốt nước miếng, còn Đại Nữu bất an ngồi không yên trên giường, trong lòng Liên lão gia tử chỉ biết thầm than.
“… Ngon quá, món này thật là thơm!” Võ
Nhị Cẩu dựng ngón cái lên khen: “Trơn mịn, vừa vào cổ họng là trực tiếp
chảy ngay xuống bụng, món này chắc là rất mắc tiền đây.”
“… Ừ, ăn ngon quá, nếu có thêm hai chén nữa thì tốt!” Võ Tam Cẩu nói.
“Mau nói vào chuyện chính đi, đừng nói
toàn mấy chuyện ăn uống nữa.” Vợ Võ Nhị Cẩu nhắc nhở: “Chúng ta làm xong chuyện cho đại bá, còn sợ đại bá bạc đãi chúng ta sao. Đến lúc đó có
bột trà dầu cho chúng ta tha hồ ăn no.”
Chu thị và Tưởng thị chau mày. Ngược lại Liên lão gia tử vẫn không thay đổi sắc mặt.
“Đúng, đúng.” Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu
vội nói: “Đại bá, người xem có được không, nếu được, chúng ta quyết định chuyện này luôn đi.”
“… Ta, đến mai ta phải trở về rồi…” Chu lão gia tử nói.
Đây là muốn lập tức định chuyện hôn nhân này.
Trong lòng Liên lão gia tử cũng gấp,
nhưng không gấp đến mức độ này. Từ trước đến giờ ông làm việc luôn cực
kì trầm ổn, nhưng giờ già rồi, lại vì chuyện cưới vợ kế cho Liên Thủ
Nhân mà đánh mất sự trầm ổn vốn có thường ngày.
Dù vậy sự khôn khéo của Liên lão gia tử cũng không mất đi, ông chưa lập tức đáp ứng.
“Chu lão ca, dù sao cũng đã đến rồi,
cũng nên ở lại chơi hai ngày, sao ngày mai phải gấp gáp về rồi.” Liên
lão gia tử nói với Chu lão gia tử: “Hôm nay không chuẩn bị được gì, sáng mai ta nhất định chuẩn bị ổn thỏa một bàn cơm mời hai cha con đến được
không.”
“Đến lúc đó chúng ta từ từ chuyện trò bàn tính chuyện này ổn thỏa hơn.” Liên lão gia tử lại nói tiếp một câu.
Nói như vậy nghĩa là gần như đồng ý hôn sự này, đồng thời cũng chừa cho mình một đường lui.
“Có gì phải nói nữa chứ, điều kiện nhà
ông, ta thấy cũng rất tốt.” Chu lão gia tử nói: “Ta cũng không kén chọn
gì hết, ta về rồi, chuyện thành thân cứ giao cho cô cả, dượng cả của nó
lo liệu là được.”
“Đại bá, cháu đã nói với người rồi mà, Chu lão gia tử là người thật thà, không kén chọn đâu.” Võ Nhị Cẩu nói.
“Làm việc với người như vậy mới sảng
khoái.” Võ Tam Cẩu cũng nói: “Đại bá, nếu người không có ý kiến gì khác
thì chúng ta định ra hôn sự này luôn đi!”
Liên lão gia tử xoay người nhìn Liên Thủ Nhân, rồi lại nhìn thoáng qua cha con Chu gia một lượt.
Xem ra cha con Chu gia cũng có gia cảnh
bần hàn, người hiền lành thật thà. Tuy quá chất phác trung thực nhưng
tình cảnh nhà cũ hiện nay kết thông gia với nhà như vậy mới là thích hợp nhất, bớt phiền não nhất.
“Bây giờ muộn rồi, ngày mai ăn với ta bữa cơm rồi sẽ quyết định.” Cuối cùng Liên lão gia tử nói.
“Sao… sao lại không quyết định luôn đi?” giọng Chu lão gia tử đột nhiên run rẩy.
Liên lão gia tử ngây ra một lúc, ông không ngờ Chu lão gia tử lại phản ứng như vậy.
“Không phải không quyết định.” Liên lão
gia tử lại giải thích: “Chỉ là không phải lúc này thôi. Mọi người về
nghỉ ngơi một đêm cho lại sức đi. Sáng ngày mai chúng ta quyết định. Ta
phải mời thêm hai người, dù sao cũng là chuyện đại sự của con cháu.”
Chu lão gia tử muốn nói thêm gì nữa nhưng bị Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu ngăn lại.
“Lão ca, huynh nghe không hiểu sao. Đại
bá của ta đồng ý rồi, ngày mai muốn mời huynh tới làm khách, ăn cơm thôi mà.” Võ Nhị Cẩu giải thích với Chu lão gia tử.
Liên lão gia tử không hề có ý này, chỉ
là ông không phản đối lời của Võ Nhị Cẩu. Ông đã nói rất rõ ràng rồi,
nếu lúc này mà lập lại nữa sẽ làm tổn thương cảm tình cùng thể diện của
người ta.
“À… à…” Chu lão gia tử à hai tiếng như đã hiểu ra.
“Tâm tư của người sống trên núi rất đơn thuần, không quanh co…” Võ Tam Cẩu nói nhỏ vào tai Liên lão gia tử.
“À.” Liên lão gia tử à một tiếng nhưng
trong lòng vẫn không cho là đúng. Phản ứng của Chu lão gia tử tựa hồ
không đơn giản là nghe không hiểu lời ông nói. Hơn nữa, cho dù là người
thành thật thế nào cũng không thể nghe không hiểu lời ông.
“Vậy ta về thôi.” Chu lão gia tử thấy Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu đều đứng dậy, ông ta cũng vội xuống giường.
“Đại bá, người cũng biết nhà chúng ta
chật hẹp. Chu lão ca thì không sao, chỉ là Đại Nữu thì ….hay là… để Đại
Nữu ngủ lại đây một đêm làm bạn với đại bá mẫu được không?” Đột nhiên Vợ Võ Nhị Cẩu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT