Lúc Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu tới nhà cũ làm mai cho Liên Thủ Nhân, nhà Liên Mạn Nhi cũng đang thảo luận chuyện này.
Trời vừa vào đông, năm nay chưa có tuyết rơi nhưng dường như lạnh hơn mấy năm trước rất nhiều. Một nhà Liên Mạn Nhi ngồi trên giường gạch ở hậu viện Đông phòng, gian ngoài bếp lửa tí tách cháy đỏ rực hun đốt giường gạch trong phòng nóng hôi hổi. Gian phòng này rất ấm áp vì được bố trí thu ánh sáng hợp lí, vách tường lại dày, bốn vách kín bưng không một tia gió lạnh nào chui lọt vào được.
Lý thị và Trương Thái Vân cũng đang ở đây. Nữ quyến ngồi trên giường gạch lót nệm bông, trong tay mỗi người đều cầm châm tuyến, trước mặt có kê thêm một cái bàn thấp, trên mặt bàn đặt các đĩa trái cây, điểm tâm và trà nóng.
Liên Thủ Tín và Tiểu Thất cũng ngồi đây. Tiểu Thất đang cầm quyển sách dạy Liên Thủ Tín nhận thức mặt chữ, hai người nhỏ giọng người hỏi người đáp, thỉnh thoảng gia nhập xen lẫn nói vài câu với Trương thị và Lý thị.
Mấy người Trương thị và Lý thị đang nói tới chuyện tình nhà cũ tìm mai mối cho Liên Thủ Nhân.
Liên lão gia tử bận rộn chạy ngược chạy xuôi đã vài ngày nhưng không ai tới làm mai cho Liên Thủ Nhân, kết quả như vậy cũng không ngoài suy đoán của mọi người.
“… Không cần nói đến chuyện trước đây ông ta đã từng vào ngục, mấu chốt là dù không có chuyện đó thì vặt vãnh đông một chuyện, tây một chuyện cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm ra… Lại nói phía trên có lão thái thái, phía dưới có con dâu. Lão thái thái lại càng nổi danh mười dặm tám thôn. Về phần con dâu tuy bên ngoài không có tiếng xấu, nhưng nó đã vào cửa nhiều năm, đến hài tử cũng đã lớn. Lại thêm một phòng Nhị đương gia toàn là loại người khuấy muôi đảo lộn trong nồi. Trong nhà hơn mười mấy miệng ăn làm sao có thể sống yên ổn đây?” Trương thị thấp giọng nói với Lý thị.
“Ừ! Con nói phải.” Lý thị gật đầu nói: “Nếu nàng dâu là người thành thực thì thế nào cũng bị chèn ép ức hiếp, mỗi ngày trôi qua gian nan vất vả. Nếu là người không thành thật thì càng hỏng bét.”
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe rõ những lời Lý thị và Trương thị bàn luận không khỏi âm thầm gật đầu tán thành. Lý thị và Trương thị đều nói không sai, thật sự rất khó tìm vợ cho Liên Thủ Nhân.
Coi như không so đo chuyện Liên Thủ Nhân làm ở Thái Thương, chỉ riêng quan hệ nhân mạch ở nhà cũ đã đủ làm nữ nhân bình thường khiếp sợ trách xa. Trước tiên nói đến Chu thị, bà ta luôn tâm tâm niệm niệm không thể cho con dâu sắc mặt tốt, con dâu là thứ để bà sai khiến chèn ép. Lần này Liên Thủ Nhân tái giá, đương nhiên trước mặt con dâu mới vào cửa Chu thị càng muốn lập uy.
Như tình huống Liên Thủ Nhân lúc này tục xưng là hai bà mẹ chồng, do nàng dâu vừa vào cửa đã có con dâu bên dưới, bên trên lại có mẹ chồng. Ở vị trí này, cho dù nhi tử là quan hệ ruột thịt thì thường ngày cũng không dễ sống chung. Mà tình huống ở nhà cũ, Chu thị là mẹ chồng, con dâu là Tưởng thị, Liên Mạn Nhi có thể đoán được dưới áp lực của hai bà mẹ chồng này nàng dâu đó phải chịu bao nhiêu khổ sở và bất tiện.
Bây giờ Chu thị ở nhà cũ chỉ có thể sai sử thuận tay Liên Nha Nhi, bà không làm gì được Hà thị và Tưởng thị. Nếu như Liên Thủ Nhân rước tân nương vào cửa, Chu thị nhất định sẽ phát uy một lần nữa, ra sức bắt chẹt vò nắn con dâu mới trong lòng bàn tay.
Liên Kế tổ đã trưởng thành, Tưởng thị lại là một người tâm tư ranh mãnh. Tân nương tử vào cửa muốn lập uy mẹ chồng ở trước mặt Tưởng thị càng không thể.
Nguy cơ nhiều nhất là xuất hiện tình huống tân nương tử bị hai đầu kềm kẹp ức hiếp. Ngẫm lại tình cảnh Cổ thị sau khi không được Chu thị chào đón, chỉ bởi Cổ thị là dì của Tưởng thị, lại thêm Tưởng thị được bà ta tự mình làm chủ cưới vào cửa cho nên Tưởng thị mới bằng lòng vì Cổ thị chu toàn. Nếu Liên Thủ Nhân cưới một nữ nhân khác, chẳng lẽ Tưởng thị còn chịu vì nàng ta chu toàn sao?
Còn chuyện một phòng Liên Thủ Nghĩa nhất quyết không đồng ý cho Liên Thủ Nhân tái giá, tất nhiên cũng sẽ không cho tân nương tử sắc mặt tốt. Nếu quả thật có tân nương tử vào cửa, tưởng chừng như nàng ta chỉ cần lơi lỏng không cẩn thận một khắc liền bị gặm đến bột phấn cũng không còn.
Ngoài ra, Liên Thủ Nhân còn mang danh khắc vợ. Chu thị nổi tiếng hành hạ con dâu.
Những lý do này gộp chung một chỗ, phàm là gia đình có chút điều kiện, còn để ý danh tiếng hay yêu thương khuê nữ nhà mình thể nào cũng không đồng ý gả khuê nữ cho Liên Thủ Nhân. Nhà nào đã biết rõ tình huống nhà cũ đang phơi bày rành rành trước mắt mà còn đem khuê nữ gả tới thì khẳng định nhà đó chẳng hề yêu thương khuê nữ, cũng không coi trọng danh tiếng. Nói chính xác ra là bán đứt khuê nữ, không màng tới sau này nàng ta sống chết thế nào.
Nếu có thể nhẫn tâm bán con gái mình đi như vậy họ cũng không phải loại người đứng đắn gì. Họ sẽ đòi hỏi điều kiện cực kỳ cao, hai mươi mấy lượng bạc trong tay Liên lão gia tử căn bản không đủ đâu vào đâu.
Mọi người vừa thiêu thùa may vá vừa nói chuyện như vậy, Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh vén màn cửa từ bên ngoài đi vào. Hai nha đầu mỗi người bưng một khay điểm tâm mới ra lò nóng hổi.
Điểm tâm vừa được đặt lên bàn đã có hai tiểu nha đầu bưng nước ấm và khăn sạch đi vào.
“Mẹ, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.” Trương thị thả châm tuyến trong tay xuống, nói Lý thị và mấy đứa Liên Mạn Nhi nhanh chóng rửa tay sạch sẽ tới ăn điểm tâm: ”Tiểu Thất, con với cha con cũng nhanh tới ăn đi.”
Người một nhà rửa sạch tay rồi uống trà nóng, ăn điểm tâm.
Giữa bàn đặt mấy đĩa, trong đó có một đĩa bánh ngọt nhân táo dai dai mềm mềm thơm ngào ngạt mà cả nhà rất thích ăn.
Liên Thủ Tín cầm một miếng bánh táo không ăn ngay mà nhìn nó ngẩn người.
“Cha bọn nhỏ, hay là chọn hai miếng bánh táo đưa qua cho lão gia tử nha?” Trương thị thấy Liên Thủ Tín sững sờ, bà nghĩ nghĩ một chút thì thăm dò hỏi.
Nhà Liên Mạn Nhi thường xuyên đưa điểm tâm qua cho Liên lão gia tử, trong đó bánh táo này là loại ông thích nhất.
Liên Thủ Tín lưỡng lự không nói gì.
Liên Mạn Nhi làm như không có việc gì nói: “Mẹ, bây giờ đừng tặng cái này. Bánh táo hơi ngấy, nghe nói ông nội con đang bị nóng trong người lở loét miệng, ăn bánh này không tốt.”
Liên Thủ Tín không nói gì. Trương thị cũng không nói tiếp nữa.
Liên Chi Nhi liếc Liên Mạn Nhi một cái. Trương Thái Vân cười hì hì khều cùi chỏ lên cánh tay Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi làm lơ mặc kệ Trương Thái Vân. Nhưng đợi lúc sau hai người gặp nhau ở gian ngoài, Trương Thái Vân liên tục truy hỏi nên Liên Mạn Nhi mới nói.
“Trong lòng muội không thoải mái.” Liên Mạn Nhi nói với Trương Thái Vân: “Thái Vân tỷ, tỷ còn nhớ muội từng kể với tỷ không, lúc tỷ tỷ của muội đính hôn với Gia Hưng ca, bà nội muội giả bộ bệnh hạ thấp thể diện Chi Nhi tỷ, làm nhà muội phải ấm ức đó.”
“Nhớ chứ, sao không nhớ cho được.” Trương Thái Vân liền gật đầu: “Đã biết chuyện này làm chúng ta tức giận rồi. Nói cho người khác, ai cũng đều nói chưa thấy qua bà nội ruột như vậy. Nhưng chuyện đó liên quan gì tới bữa nay?”Cho tới bây giờ cả nhà Liên Mạn Nhi đối với thức ăn đưa tặng qua nhà cũ cho Liên lão gia tử và Chu thị chưa từng tiếc rẻ. Liên Mạn Nhi cũng chưa từng ngăn cản qua lần nào.
Liên Mạn Nhi khêu mắt nói: “Ngày thành thân của tỷ tỷ muội vừa định ra, ông ta liền lập tức tìm mối cho Đại đương gia. Là chuyện có thể diện thật lớn a, náo cho ai ai cũng biết! Đi khắp nơi, nơi nơi đập tiền. Ý muốn tranh ngày tốt với tỷ tỷ muội sao?”
“Nếu thật sự gấp, không bàn chuyện có nên xếp đặt chuyện này không, ông cần gì phải lựa lúc này lo liệu mới được chứ? Chuyện gì cũng không màng tới sẽ náo loạn ra làm sao, Thải Vân tỷ, tỷ nói xem ông đang đánh chủ ý gì chứ?”
“Tỷ chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, quả thật chưa từng nghĩ cặn kẽ.” Trương Thái Vân mở to hai mắt kinh ngạc nói.
“Có lẽ ông cũng không suy nghĩ cặn kẽ a.” khóe miệng Liên Mạn Nhi kéo lên, nhàn nhạt cười lạnh: “Ông làm như vậy là biểu thị cho chúng ta biết ông không vui, ông hữu ý vô ý mà đẩy tỷ của muội vào thế khó chịu, làm chúng ta khó chịu.”
Lần này Liên lão gia tử sở tác sở vi (làm chuyện đã rồi) là vì ông cưng chiều Liên Thủ Nhân, đồng thời cũng biểu lộ ông bất mãn với nhà Liên Mạn Nhi.
“Sự cố vẻ vang không cần thiết a, giống trống khua chiêng, tiền bạc tiêu xài như nước chảy. May nhờ nhà Gia Hưng ca biết rõ gia đình muội mỗi người tính cách thế nào, lại thêm Gia Hưng ca yêu thích tỷ của muội nên không so đo chuyện này. Nếu như đổi lại là người khác, chưa nói đến từ hôn, trong lòng người ta đã nảy sinh vướng mắc khó gỡ. Sau này tỷ tỷ muội gả đi qua đó là đưa đến miệng hố, chưa biết lúc nào sẽ rơi vào.” Liên Mạn Nhi có chút tức giận .
“Thái Vân tỷ, lời này muội chỉ nói với mình tỷ thôi. Tuyệt đối không được để lộ điều gì trước mặt tỷ tỷ muội, muội sợ tỷ tỷ bức bối trong lòng.” Liên Mạn Nhi dặn dò Trương Thái Vân.
Liên Chi Nhi thành thành thật thật chăm chú thiêu thùa may vá trong phòng không nghe thấy các nàng nói chuyện. Nhưng không may Trương thị từ trong nhà đi ra, Liên Thủ Tín đi lấy đồ ở tiền viện quay lại đã nghe được câu cuối.
Hai vợ chồng liền hỏi Liên Mạn Nhi là chuyện gì làm Liên Chi Nhi khổ sở mà không thể cho nó biết.
Liên Mạn Nhi thấy không thể gạt được đành đem mấy lời đã nói với Trương Thái Vân nói lại một lần.
Trương thị đau lòng Liên Chi Nhi nhưng thói quen hiền lương thục đức và kính lão khiến cho bà khó nói Liên lão gia tử một câu không tốt, chỉ có thể quay sang cau có với Liên Thủ Tín.
“Có gì ăn ngon cũng không quên đưa qua cho ông. Kính ông hết chỗ nói vậy mà còn nhẫn tâm chọc khoét tim ta! Coi mấy mẹ con chúng ta là gì!… Đều tại ngươi.” Trương thị ném cho Liên Thủ Tín một câu.
Trong lòng Liên Thủ Tín cũng không thoải mái, lại bị Trương thị trút giận thì càng thêm khó chịu. Nhưng mà ưu điểm của Liên Thủ Tín là sẽ không vì những chuyện thế này mà xa cách, cãi vã với Trương thị. Cho dù ngoài miệng ông không thừa nhận nhưng trong lòng đều rõ ràng cha mẹ ông làm không đúng. Vì vậy, ông tình nguyện bị vợ con oán trách hai câu cũng không hé môi nửa lời.
Chính vì thế, từ lúc ra riêng cho tới nay, một nhà các nàng chưa từng vì chuyện nhà cũ mà cãi cọ lần nào.
Không thể không nói, rất nhiều nam nhân dưới tình huống tương tự cũng chưa chắc làm được như ông.
Dĩ nhiên, Trương thị cũng rất biết tiết chế, cho tới bây giờ bà chưa từng vượt mức quá phận, sẽ không cắn mãi không buông.
Đều là người tính tình tốt lại biết thông cảm lẫn nhau, có đôi khi ta kính người một thước, khi khác người lại kính ta một trượng, cuộc sống trôi qua không hòa thuận mới là kỳ quái.
Liên Thủ Tín chịu đựng kềm kẹp ép sát nhất thời khó mà giải tỏa liền gọi con trai nhỏ ra ngoài tản bộ tiêu sầu.
Hai người còn chưa ra tới đại môn đã đụng phải Liên Diệp Nhi. Liên Diệp Nhi chạy tới báo tin cho Liên Mạn Nhi.
“Gì, Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu hả?” Liên Thủ Tín nghe Liên Diệp Nhi nói xong cũng bất chấp ra ngoài giải sầu, liền cùng Liên Diệp Nhi quay vào định cẩn thận nghe xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Mấy người Trương thị, Liên Mạn Nhi nghe tin tức kia cũng cả kinh, ngay cả Lý thị cũng biến sắc.
“Chính là người không chịu trả địa tô lão Võ gia hả? Nhà cũ các con vẫn lui tới với người như vậy sao?” Lý thị rất ít khi nói chuyện liên quan đến nhà cũ, vậy mà lúc này cũng không nhịn được nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT