Edit: Gà

Beta: Nora

Phượng Hoàng Lâu của Trầm gia xây dựng trên đài đá xanh cao cao, bao quanh là thương tùng thúy bách (cây tùng và cây bách xanh biếc). Trên ba tầng lầu các Phượng Hoàng Lâu được bao phủ bởi gạch ngói xanh ngọc bích hình ngọn núi xếp từng tầng từng tầng gối lên nhau, bốn phía lâu có lan can đỏ thẫm khí phái phi phàm chạy dài tô điểm sắc thái.

Mọi người bước từng bước, từng bước lên bậc thang. Cửa lâu treo tấm biển ghi bốn chữ rồng bay phượng múa to đùng — Tử Khí Đông Lai. Nghe nói, Phượng Hoàng Lâu này có trước, sau này mới xây thêm Trầm trạch. Mà bốn chữ lớn Tử Khí Đông Lai này là do đích thân hoàng đế khai quốc của Đại Minh triều ngự đề.

Bên ngoài Phượng Hoàng Lâu đã đủ khí thế, đi vào trong lâu lại thấy rường cột chạm trổ, bàn bàn ghế ghế, bình bình chén chén, đồ trang trí bày biện khắp nơi vô cùng hoa lệ lộng lẫy.

Trầm gia mấy đời kinh doanh ở Liêu Đông, đương nhiên phủ khố đã đầy ắp, mà rất nhiều thứ bài trí trong Phượng Hoàng Lâu là được ngự ban ban cho.

Tiểu nha hoàn đi phía trước dẫn đường vào trong lâu, men theo cầu thang đi lên lầu hai. Trên đường tới đây, những tên sai vặt đứng hầu ngoài lâu đều bận một thân thanh y, đội mũ đen, nha hoàn trong lâu đều mặc áo xanh nhạt, váy màu lục sắc. Cứ cách mấy bước lại có một nha hoàn vẻ mặt nghiêm cẩn, im lặng nín thở đứng hầu. Liên Mạn Nhi ngó trái ngó phải, thấy chỗ sâu trong nhà cũng có nha hoàn đứng.

Không biết trong tòa lâu này có bao nhiêu người hầu hạ, thế nhưng trước sau lặng ngắt không một tiếng động. Liên Mạn Nhi nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên đến Tống gia gặp Tống lão phu nhân, nghĩ đến điệu bộ của vị lão phu nhân kia chắc là phong thái giống Trầm gia rồi. Chẳng qua, so với Trầm gia vẫn còn cách biệt một trời một vực.

Đến lầu hai, tiểu nha hoàn dẫn đường đến trước một cánh cửa thì dừng lại, nha hoàn đứng ở cạnh cửa lập tức đi vào, chốc lát sau quay ra vén rèm nói một tiếng mời vào.

Lỗ tiên sinh, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nối đuôi nhau đi vào. Trên đường tới đây dù đã thấy không ít ở dưới lầu, nhưng mức độ xa hoa trong phòng này vẫn khiến Liên Mạn Nhi phải thầm chấn kinh sợ hãi.

Tuy nhiên, ánh mắt Liên Mạn Nhi cũng không dừng lại trên đồ đạc bài trí trong phòng nhiều, gần như vừa vào cửa Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy Trầm Lục.

Hôm nay Trầm Lục mặc một bộ mãng bào màu vàng xen lẫn bạc, đầu đội ngọc quan, lưng thắt đai ngọc, dáng vẻ khí khái ngồi trên ghế thái sư. Hắn cứ ngồi như vậy, không nói không động, cả căn phòng xa hoa này dường như làm nền cho hắn.

Lỗ tiên sinh dẫn đầu, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhất tề hành lễ.

“Không cần đa lễ!” Giọng Trầm Lục trầm ấm vang lên: “Dọn chỗ.”

Mọi người đều tạ ơn rồi lần lượt ngồi xuống, sau đó một tiểu nha hoàn lặng yên không một tiếng động đi vào dâng trà và bánh trái.

“Nghe nói hôm qua tiên sinh mới đến nhưng trong phủ đã an bài sân viện rồi. Hãy dọn đến đây đi! Ta đang có chuyện cần phiền nhiễu tiên sinh.” Hàn huyên một chút, Trầm Lục liền nói với Lỗ tiên sinh. Lỗ tiên sinh phải đi theo đội ngũ hộ tống Trầm Cẩn vào kinh, vì vậy lúc này Trầm Lục còn có chuyện muốn phân phó Lỗ tiên sinh làm, nên mới an bài chỗ ở trong phủ.

Tuy Lỗ tiên sinh chịu đại ân của Trầm gia nhưng hiện giờ cũng là phụng theo hoàng mệnh, Trầm Lục nói chuyện với ông tuy có thân thiết nhưng cũng có thêm vài phần khách khí.

“Bẩm Lục gia…” Lỗ tiên sinh vội nói: “Lục gia có việc xin cứ việc phân phó, tại hạ sẽ không dọn đến đây đâu ạ! Mấy ngày này tại hạ sẽ ở nhà của hai đệ tử, sau này không biết đến khi nào mới gặp lại được. Cũng may hai nhà cách nhau không xa, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ công vụ của Lục gia.”

“Nếu tiên sinh đã nói vậy thì tùy ý tiên sinh vậy.”

Lỗ tiên sinh vội vàng nói tạ ơn. Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng đứng dậy hướng Trầm Lục chắp tay thi lễ tạ ơn.

Ánh mắt Trầm Lục đảo qua trên người Ngũ Lang và Tiểu Thất, cuối cùng dường như lơ đãng liếc nhìn Liên Mạn Nhi một chút, tuy vậy hắn cũng nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Kế tiếp Trầm Lục bàn giao cho Lỗ tiên sinh một vài việc, sau đó sai người đến dẫn Lỗ tiên sinh ra ngoài. Lần này vào kinh, không chỉ đưa Trầm Cẩn tiến cung mà còn để chúc thọ hoàng đế. Trầm gia cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ nên phải cần đến Lỗ tiên sinh — vị đại tài tử này, hỗ trợ.

Trong phòng chỉ còn lại mấy người Liên gia, sắc mặt Trầm Lục có vẻ nhu hòa hơn một chút.

“Chắc đây là lần đầu tiên huynh muội các ngươi đến phủ thành.” Trầm Lục nói.

Câu này hiển nhiên là nói với Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất.

“Bẩm Lục gia, đúng vậy.” Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất vội nói.

“Các ngươi không cần học theo cách nói chuyện của những người khác, nghe không được tự nhiên.” hai mắt Trầm Lục híp lại, nhìn lướt qua Liên Mạn Nhi: “Lúc trước ở quê thế nào, ở đây vẫn cứ như vậy là được rồi.”

Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục nói vậy, miệng nhỏ không khỏi nhếch lên. Trầm Lục đối đãi với các nàng so với Lỗ tiên sinh– vị đại tài tử sắp được triều đình trọng dụng, có phần rộng rãi hơn. Trầm Lục làm như vậy, chỉ có một nguyên nhân là trong lòng hắn nhớ kỹ Liên Mạn Nhi đã từng cứu hắn.

Quen biết một người, có đôi khi ấn tượng đầu tiên cũng không nhất định chính xác, chỉ có lâu dài chung đụng mới có thể thực sự hiểu rõ người đó. Đây gọi là sống lâu mới hiểu lòng người.

Lúc Liên Mạn Nhi cứu Trầm Lục cũng không có suy nghĩ phải để Trầm Lục báo đáp.

Liên Mạn Nhi nói: “Lúc đó dân nữ cũng không đi xa nhà được như bây giờ”.

Trầm Lục không biết dụng ý của Liên Mạn Nhi nên vô cùng cẩn thận hỏi lại: “Mạn Nhi, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Trầm Lục hỏi trực tiếp như vậy cũng đỡ cho Liên Mạn Nhi phải vòng vèo.

“Dân nữ muốn dâng thêm một món vào bữa tối của Lục gia ạ.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Hả?” Trầm Lục chau mày lại.

Liên Mạn Nhi kể lại chuyện Ngũ Lang mang về vịt Hợp Phố từ phía nam, nói dọc đường đi mỹ cảnh mỹ vị, bản thân nàng nhàn rỗi không có việc gì liền thử làm vịt nướng, tất cả quá trình giản lược nói qua một lần.

“Khi Ngũ tỷ và Cửu ca ở Tam Thập Lý Doanh Tử đã nếm thử, đều khen rất ngon. Đã sớm muốn cho Lục gia cũng nếm thử, chỉ là mãi vẫn chưa có cơ hội.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Hôm nay chúng ta dùng giống vịt con Hợp Phố đã đặc biệt được chăn nuôi cẩn thận đem nướng lên, có mùi vị không tệ này, mời Lục gia nếm thử.”

“Chỉ nếm thử thôi sao?” Trầm Lục nhìn Mạn Nhi, ý vị thâm trường nói.

“Trong phủ thành này đúng là không có chuyện gì có thể qua mặt được Lục gia.” Liên Mạn Nhi cũng không giấu diếm: “Tuy nhiên, vẫn phải mời Lục gia nếm qua vịt nướng nhà dân nữ xem có thấy ngon miệng không ạ.”

Trầm Lục không tỏ thái độ, chỉ ra hiệu Liên Mạn Nhi nói tiếp.

“Chúng ta tính mở một cửa tiệm vịt nướng ở phủ thành. Nếu vịt nướng của dân nữ hợp khẩu vị Lục gia thì cửa tiệm này khỏi cần phải nói, khẳng định khách khứa sẽ ùn ùn kéo đến. Nếu như Lục gia không thích vịt nướng của dân nữ, vậy chúng ta sẽ không tốn công mở cửa tiệm này nữa.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Có hợp khẩu vị của ta hay không, quan trọng đến vậy sao?” Trầm Lục sờ sờ cằm, cố ý hỏi.

“Tất nhiên rồi ạ, quan trọng lắm. Lục gia anh minh thần võ, phẩm vị nhất định phi phàm.” Bởi vì giọng điệu trong câu hỏi của Trầm Lục cũng không nghiêm túc, Liên Mạn Nhi dứt khoát chớp chớp mắt nhìn Trầm Lục. Trầm Lục ngoại hình tuấn tú, tuy nhìn hơi lạnh lùng nhưng trên người có vài phẩm chất mà Liên Mạn Nhi yêu thích, vì vậy, chớp chớp mắt nhìn Trầm Lục, Liên Mạn Nhi không hề cảm thấy khó khăn.

Địa vị của Trầm Lục tương đương với phiên vương Liêu Đông, khẩu vị của hắn đương nhiên quan trọng. Cái này có thể sánh bằng hiệu ứng minh tinh, gây ấn tượng sâu sắc, hiệu quả nhanh chóng.

“Quan trọng lắm ạ! Lục gia võ vận hưng thịnh, uy chấn Liêu Đông.” Tiểu Thất cũng học theo Liên Mạn Nhi chớp chớp mắt với Trầm Lục. Khi tới đây, Liên Mạn Nhi đã dặn dò nó, muốn vỗ mông ngựa Trầm Lục thì vỗ cho rõ ràng một chút, hơi khoa trương một chút là tốt nhất. Hiện tại có Liên Mạn Nhi làm mẫu, Tiểu Thất là một học trò vô cùng giỏi, lập tức phụ họa theo.

Trầm Lục bị Liên Mạn Nhi chớp mắt nhìn, đang có chút thất thần, bất ngờ không kịp phòng bị. Bị Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất mỗi người ta một câu ngươi một câu, trắng trợn ra sức vỗ mông ngựa, thật khiến người ta phì cười.

Trầm Lục nở nụ cười như hồng mai trong tuyết, như hoa quỳnh nở rộ. Liên Mạn Nhi đảo tròn mắt, không khỏi nghĩ đến câu: phương bắc có giai nhân, ngoái đầu một cái thì khuynh thành, ngoái đầu hai cái thì khuynh quốc.

Bên kia Ngũ Lang vốn cũng muốn khen tặng đôi câu, thấy tình hình như vậy, trái lại không tiện nói thêm gì, chỉ có thể giữ im lặng. Liên Thủ Tín vốn không giỏi ăn nói, trong trường hợp này, hắn cũng sẽ không nói chuyện.

Hiếm khi Trầm Lục chịu cười, như vậy có chuyện gì không thể nói nữa chứ.

Trầm Lục đáp ứng bữa tối sẽ nếm thử vịt nướng Liên Ký. Liên Thủ Tín vội vàng cáo từ, đi trước đến cửa tiệm vịt nướng để thu xếp.

“Mời Ngũ cô nương, Cửu gia tới đây.” Trầm Lục sai người đi gọi, lại hỏi Liên Mạn Nhi lần này định ở trong phủ thành bao lâu: “Cẩn Nhi từ nông thôn trở về rất nhớ ngươi. Ngươi ở phủ thành thì thường xuyên đến thăm, trò chuyện với muội ấy một chút.”

Trầm Lục nói dịu dàng, cẩn thận như vậy, đương nhiên là rất quan tâm, săn sóc tới Trầm Cẩn. Dù sao cũng là muội mội ruột, hơn nữa sắp phải gả vào trong cung, dù Trầm Lục quyền cao chức trọng, sau này huynh muội muốn gặp nhau cũng không dễ dàng.

“Ta cũng muốn thường xuyên đến chơi với Ngũ tỷ.” Liên Mạn Nhi liền nói, nàng đã biết ngày Trầm Cẩn khởi hành đã được tính toán rất kỹ, cho nên sau khi đưa tiễn Trầm Cẩn, nàng mới quay về Tam Thập Lý Doanh Tử.

“Tốt lắm, ở phủ thành có chuyện gì, cứ việc tới tìm ta.” Trầm Lục liền nói.

Lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng bước chân từ xa vọng lại.

“Hồ lô làm rất thành công, ta giữ lại hai cái, đợi sau khi từ kinh thành trở về, ta sẽ cho các ngươi xem.” Trầm Lục đột ngột nói.

Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đáp ứng dạ một tiếng, cũng không hỏi nhiều. Bọn họ đều biết bên trong vườn rau ở Niệm Viên đặc chế hồ lô là để chuẩn bị chúc thọ hoàng đế. Tin tức kia, Trầm phủ vẫn giữ bí mật với bên ngoài. Thời điểm mùa thu, phái người lén lút hái tất cả hồ lô đi, bao gồm cả mấy cái mà Liên Mạn Nhi, Trầm Cẩn và Tiểu Thất chơi đùa.

Đối với lần này, Liên Mạn Nhi rất hiểu. Trước khi Trầm Lục dâng hồ lô lên chúc thọ hoàng đế, chuyện này hoàn toàn phải giữ bí mật. Đợi sau khi hồ lô lần đầu tiên xuất hiện ở trong hoàng cung, điều bí mật này mới có thể tiết lộ.

Rất nhanh, tiểu nha hoàn ở ngoài cửa đi vào bẩm báo, nói là Ngũ cô nương và Cửu gia đến. Trầm Lục nhẹ gật đầu. Tiểu nha hoàn vén rèm lên mời Trầm Khiêm và Trầm Cẩn từ bên ngoài đi vào.

Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều vội vàng đứng dậy, mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi mới lần lượt ngồi xuống.

Kể từ khi từ biệt ở Niệm Viên, đã hơn ba tháng rồi mới gặp lại Trầm Khiêm và Trầm Cẩn, Liên Mạn Nhi cảm thấy vừa vui mừng, lại vừa như là thân thích. Thời gian ba tháng, Liên Mạn Nhi không biết mình có gì thay đổi không, còn Trầm Khiêm và Trầm Cẩn, nàng thấy có vẻ bọn họ đã lớn hơn một chút. Nếu cẩn thận nhìn lại, Trầm Khiêm đã cao hơn, mà dáng vẻ Trầm Cẩn lại trở nên chín chắn hơn.

Mấy người cùng nhau nói mấy câu, chủ yếu là Trầm Khiêm và Trầm Cẩn nói với tỷ muội Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, Trầm Lục ngồi ở trên ghế nghe. Lát sau, Trầm Lục phất phất tay.

“Tiểu Cửu dẫn Tiểu Thất đi gặp Sở tiên sinh đi.” Trầm Lục nói với Trầm Khiêm: “Mời Sở tiên sinh kiểm tra công khóa của Tiểu Thất xem thế nào.”

“Lục ca.” Trầm Khiêm vừa tới, còn chưa ngồi được lâu, xem chừng có chút không muốn đi.

“Nhanh đi.” Trầm Lục trầm giọng nói.

Trầm Khiêm không dám không nghe lời Trầm Lục, đứng dậy dẫn theo Tiểu Thất đi ra ngoài.

“Cẩn Nhi, muội dẫn Mạn Nhi đến chỗ muội đi.” Trầm Lục nói với Trầm Cẩn, lại nói một câu, không biết là để giải thích với Trầm Cẩn hay là Liên Mạn Nhi: “. . .Đi đi, ta ở đây nói chuyện với Ngũ Lang.”

Trầm Cẩn đang muốn tâm sự riêng với Liên Mạn Nhi, nghe Trầm Lục phân phó như vậy, tất nhiên mừng rỡ đáp ứng.

Liên Mạn Nhi biết, Trầm Lục là muốn nói với Ngũ Lang chuyện lúa mì vụ đông, nên cũng cao hứng đi theo Trầm Cẩn ra khỏi Phượng Hoàng Lâu.

Trầm Cẩn ở trong một viện phía sau Phượng Hoàng Lâu, chếch về phía đông, bài trí trong phòng mặc dù kém Phượng Hoàng Lâu, nhưng vẫn rất xa hoa lộng lẫy. Hai người mặc dù quen biết không tính là lâu, nhưng rất hợp nhau. Giờ lại là xa cách lâu ngày gặp lại, nói mãi không hết chuyện. Trầm Cẩn còn cho Liên Mạn Nhi xem của hồi môn mà Trầm gia chuẩn bị cho nàng.

Trong khi hai người vẫn đang trò chuyện, trời đã sẫm tối lúc nào không hay, bên ngoài phái người tới truyền lời của Trầm Lục, nói là Phượng Hoàng Lâu mở tiệc.

“Lục gia phân phó, mời cô nương và Liên cô nương cùng qua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play