Edit: Nora

Lúc này Liên lão gia tử nhận được ánh mắt của Lý lang trung, nhất thời có chút bối rối, cơ hồ là theo bản năng mà rũ mí mắt xuống, tránh ánh mắt Lý lang trung.

“Ai nha… ” Lý lang trung thật sâu thở dài, ngón tay gõ nhẹ hai cái trên mép kháng, lập tức khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.

Không biết từ khi nào bắt đầu, nhà cũ Liên gia đã trở thành khách quen của ông? Phải biết rằng, ở mấy thôn trấn chung quanh đây, ngoại trừ ở trấn trên Thanh Dương có hiệu thuốc Tế Sinh Đường có lang trung ở ngoài đến, thì cũng chỉ có mình ông là lang trung trong thôn. Tuy rằng như vậy, ông cũng không phải bận rộn nhiều lắm. Nguyên nhân rất đơn giản, nhà người nông dân ăn cơm rau dưa, bình thường đối với thân thể của mình cũng không tỉ mỉ như nhà giàu có trong thành. Mặc dù có chút bệnh nhẹ tiểu tai, đại đa số đều là gắng gượng qua đi, nếu như quả thật không thể được nữa, nhiều nhất đa số cũng là làm theo phương thuốc dân gian mấy đời truyền lại mà tự mình trị liệu.

Người nhà nông, phàm là không có chuyện quá lớn, đều sẽ không mời lang trung, bốc thuốc. Tiết kiệm là một chuyện, mặt khác là do tập quán.

Đương nhiên, nếu có người bệnh quanh năm ôm ấm sắc thuốc, thì ba đến năm ngày lại mời ông tới. Nhưng tình huống nhà cũ Liên gia như vậy, thật sự là cực hiếm thấy!

Mỗi lần Liên lão gia tử bệnh đều là bệnh thật sự, cũng may là nhờ có nhi tử có tiền, uống dược liệu tốt mà không cần tốn tiền mua. Nếu đổi thành nhà người bình thường, đừng nói một phần gia nghiệp, cho dù có nhiều hơn mấy phần nữa cũng bị ăn sạch. Chưa nói tới ngoài các loại dược vật, còn tính đến các loại thuốc bổ, ẩm thực tinh tế này nọ.

Nhưng Chu thị này, ánh mắt Lý lang trung lần thứ hai rơi vào trên người của Chu thị, bất giác có chút dở khóc dở cười. Trước kia không có bệnh thì giả bộ bệnh, lần này càng tuyệt hơn, trực tiếp giả thành ngu dại.

Lý lang trung hành tẩu đi hết nhà này đến nhà kia, bởi vậy so với người nhà nông tin tức còn muốn linh thông hơn. Danh tiếng Chu thị, các loại chuyện ở nhà cũ Liên gia, ông đều biết hết. Hơn nữa, bởi vì mỗi lần nhà cũ gặp chuyện không may, ông là người đầu tiên được mời đến. Bản thân Lý lang trung tự mình trải qua, tất nhiên phải nhiều hơn vài phần cảm xúc so với nghe lời đồn bên ngoài.

Sống lớn tuổi như vậy, để con cháu cung phụng, mà còn như trước ỷ già lên mặt, không biết phải trái, Lý lang trung đối với người như vậy cũng thấy chướng mắt. Lần thứ nhất, thứ hai, rồi đến thứ ba, thứ tư… Lý lang trung là người tính tình tốt, nhưng thái độ làm người của ông chính trực, có mấy lời nín nghẹn đã lâu, không nói không được.

“Mạn Nhi cô nương a, mỗi lần đều là nhà của cháu phái người mời ta đến.” Lý lang trung quay đầu, nói chuyện với Liên Mạn Nhi.

“Đúng vậy, lúc nào cũng làm phiền lão nhân người.” Liên Mạn Nhi vội vàng cười trả lời, lại hỏi: “Ông xem bệnh này của bà nội con là thế nào vậy?”

“Hai năm qua, nhà các cháu buôn bán lời không ít tiền đi. Nhưng tiền kia cũng là các cháu tân tân khổ khổ mới kiếm được, các cháu không phải có tiền rồi không có chỗ xài chứ.” Lý lang trung hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của Liên Mạn Nhi, mà trong giọng nói mang theo ý khiển trách, nói một câu như vậy.

“Đúng là không có gì mà ông không biết!?” trên mặt Liên Mạn Nhi lộ ra nụ cười khổ, nhẹ cúi người hướng Lý lang trung vén áo thi lễ: “Còn kính xin ông bất kể thế nào cũng chữa lành bệnh cho bà nội con.”

Lý lang trung liếc nhìn Liên Mạn Nhi, đồng tình lắc đầu một cái. Công lực nháo loạn của Chu thị thâm hậu như thế nào, làm sao Lý lang trung không biết. Nếu có cách gì thì toàn gia sao lại rơi vào tình trạng thế này.

“Lão gia, ” Lý lang trung lại hướng Liên lão gia tử nói, “Lão thái thái như vậy, ta không nắm bắt được nhiều lắm, muốn nghe một chút chủ ý của lão gia.”

“Lão bà tử tuổi tác đã lớn như vậy, cũng cứ để vậy đi. Uống thuốc gì cũng đều không tốt. Cứ như vậy đi, làm phiền ông lại đi một chuyến rồi. Ta vẫn luôn ngăn cản, nhưng Mạn Nhi hài tử hiếu thuận này, thực sự, nói gì cũng phải mời người chữa bệnh cho bà nội nó.” Liên lão gia tử liền nói.

Nếu như Liên lão gia tử nói Chu thị không có bệnh thì cái gì cũng dễ nói. Nhưng ý tứ trong lời nói của Liên lão gia tử rõ ràng là ngầm thừa nhận Chu thị bị bệnh nhưng không cho chữa trị. Tuy rằng Liên lão gia tử nói như vậy, nhưng nếu Chu thị có bệnh, nhà Liên Mạn Nhi tất nhiên phải mời lang trung. Nếu nhà các nàng không có khả năng ra số tiền này cũng coi như xong, nhưng quan trọng là nhà nàng có khả năng mà còn dư giả nữa.

Dù sao cũng không thể để người ta nói ra nói vào, nói nhà nàng giàu có như thế, mà mẹ ruột ngã bệnh, cũng không chịu mời lang y bốc thuốc.

Lý lang trung nghe xong lời của Liên lão gia tử, trong lòng sáng như tuyết, liền muốn thu dọn đồ đạc rời đi. Liên Mạn Nhi vội vàng đem Lý lang trung cản lại.

“Ông đừng vội đi. Gia nói như vậy là yêu thương chúng ta, yêu thương chúng ta tiêu tiền.” Liên Mạn Nhi thành khẩn nói với Lý lang trung, “Nếu không bệnh thì cũng quên đi. Nhưng này… Mắt nhìn đã thấy nhất định là có bệnh, ông nội cũng nói là bệnh, có đạo lý nào lại không trị.”

“Toàn gia ngày ngày sinh sống mưu toan cái gì, còn không phải mong muốn tất cả mọi người đều vui vẻ sao. Cầu ông nghĩ biện pháp, đem bà nội con chữa lành. Xài bao nhiêu tiền, hao phí nhiều ít bao nhiêu cũng được, chúng ta đều cam tâm tình nguyện… . bà nội có thể khỏe khỏe mạnh mạnh, vui vui vẻ vẻ, chúng ta làm con cháu, mới có thể có ngày tốt lành được.”

“Cầu ông giúp đỡ một chút a, cha và ca ca đều không ở đây, mẹ cháu thân thể lại không được khỏe. Trong nhà mọi chuyện đều giao cho con, việc này nếu con làm không xong, chờ cha trở về, con liền ăn nói không được…. Cha và ca ca cũng khen y thuật của ông, so với lang trung ở tiệm thuốc lớn trong thành đều tài giỏi hơn. Ông nhất định có biện pháp mà.”

Lý lang trung bị Liên Mạn Nhi vừa nịnh nọt vừa cầu khẩn như thế, liền nói không ra một chữ không. Người lớn trong nhà đều không ở nhà, một cái tiểu cô nương bị làm khó dễ như thế, phải xuất đầu lộ diện, qua lại bôn ba, đổi thành bất kỳ người nào khác cũng không thể không sinh hảo cảm. Huống chi Lý lang trung đối với gia sự Liên gia hiểu rõ rất nhiều, đối với Liên Mạn Nhi cũng rất khâm kính (khâm phục tôn kính), yêu thích.

“Ông trước nghĩ lại biện pháp chữa trị cho bà nội con đi, sau đó phiền ông xem cho ông nội con một chút. Con xem sắc mặt ông nội hôm nay không được tốt lắm.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Được!” Lý lang trung thống khoái mà gật đầu. Nếu nói vừa rồi ông còn chút do dự, như vậy bây giờ nhìn thấy Liên Mạn Nhi ân cần quan thiết (quan tâm thân thiết) Liên lão, ông một chút do dự cũng không còn.

Lý lang trung lại bắt mạch cho Chu thị, rồi lấy giấy bút viết phương thuốc.

“Lão thái thái đây là hỏa đại (tức giận quá độ), ” Lý lang trung vừa viết phương thuốc, vừa nói: “Cái này phải dùng hoàng liên, hoàng liên vị thuốc này vô cùng quý.”

“Không sợ đắt, chỉ cần có thể chữa lành bệnh. Ông cho nhiều chút đi.” Liên Mạn Nhi lập tức liền nói.

Hoàng liên giá cao, đương nhiên Liên Mạn Nhi biết. Một chút hoàng liên bé xíu cũng tốn không ít bạc, đương nhiên, chút hoàng liên này có thể vô cùng đắng. Lý lang trung nói như vậy, trong lòng Liên Mạn Nhi cũng thật cao hứng. Lý lang trung chắc cũng nhìn không được nữa rồi, Liên Mạn Nhi nghĩ. Lúc trước Chu thị giả bộ bệnh, Lý lang trung ra phương thuốc đều vô cùng rẻ, từ điểm này có thể nhìn ra ông là một người chính trực.

Nếu như Lý lang trung không nói như thế, Liên Mạn Nhi nghĩ, chỉ cần Lý lang trung ra phương thuốc rồi, nàng phái người đi mua thuốc, sai mua một loại hoàng liên cho thêm vào, để Chu thị ăn thật nhiều đau khổ.

Liên Mạn Nhi sở dĩ nghĩ một chiêu như vậy, là bởi vì mỗi lần Chu thị giả bộ bệnh, Lý lang trung cho phương thuốc không chỉ rẻ cho bà, mà còn không phải dùng để trị bệnh gì cả, nhưng đồng thời cũng không có phương thuốc nguy hại. Có một lần thậm chí thuốc chủ yếu là quả sơn tra, nấu ra một chén giống như nước canh sơn tra gì đó, nhưng gì e ngại mặt mũi, nên không có trực tiếp nói ra nước sơn tra mà thôi.

Sở dĩ như vậy, kỳ thực chuyện Chu thị giả bộ bệnh này, thực sự không phải là bí mật. Hỏa kế ở tiệm thuốc người ta nhìn vài lần phương thuốc thì cái gì cũng đều hiểu. Lý lang trung có thể sẽ không đem chuyên ra bên ngoài nói, nhưng hỏa kế ở tiệm thuốc thì mặc kệ như vậy.

“Hai chén nước nấu thành một chén đậm đặc, trước bữa ăn uống một bát. Muốn khỏi bệnh thì ngoan ngoãn uống thuốc này, không quá hai ngày nữa, bệnh này của lão thái thái có thể sẽ khỏi.” Lý lang trung viết xong phương thuốc còn nói thêm.

Liên Mạn Nhi nhận phương thuốc, không khỏi liếc nhìn Chu thị nằm trên kháng, Chu thị muốn uống xong mấy chén thuốc này mới chịu khỏi bệnh sao?

Lý lang trung lại chẩn mạch cho Liên lão gia tử, lần này viết ra phương thuốc quy củ chân chính.

Liên Mạn Nhi đem hai toa thuốc giao cho tiểu hỏa kế, để hắn lập tức đi mua thuốc cho nàng. Còn nàng thì ở lại nhà cũ chờ. Chờ tiểu hỏa kế đem thuốc trở về, Liên Mạn Nhi sai Tiểu Khánh giúp đỡ Tưởng thị đi nấu thuốc. Liên Diệp Nhi từ thần sắc của Liên Mạn Nhi cảm thấy gì đó, cũng chủ động yêu cầu đi hỗ trợ.

Rất nhanh, thuốc của Chu thị đã nấu xong rồi. Tràn đầy một chén nước thuốc đen ngòm.

“Đây chính là thuốc tốt, vừa rồi Lý lang trung còn dặn dò không được lãng phí. Bà nội như bây giờ, vừa có động tĩnh một cái là tay chân khua lộn xộn, chút nữa sợ là đút cho bà không được. Hay là nhân lúc còn nóng…” Liên Mạn Nhi đi tới gian ngoài, nhìn Tưởng thị và Liên Diệp Nhi thấp giọng nói.

“Vậy thì đổ vào miệng bà chứ sao!” Liên Diệp Nhi rất thẳng thắn: “Cha muội trước kia uống thuốc, đều ngại thuốc kia đắng, mỗi một lần đều bóp mũi, giương cổ lên liền đem bát thuốc nghiêm chỉnh rót xuống hết. Cha muội nói, uống thuốc như vậy sẽ không cảm thấy đắng.”

“Vậy thì cứ làm như thế.” Liên Mạn Nhi lập tức gật đầu.

“Ai tới hỗ trợ đỡ lão thái thái đi, không cho lão thái thái lộn xộn?” Liên Mạn Nhi nhìn mọi nơi một chút, ánh mắt rơi vào trên người của Hà thị.

Một hồi Chu thị vùng vẫy, Liên Mạn Nhi sợ nàng và Tưởng thị, Liên Diệp Nhi ba người không giữ được Chu thị. Hà thị cao lớn vạm vỡ, rất là có khí lực.

“Ta đây tới, ta đây tới.” Hà thị sớm được Liên Thủ Nghĩa chỉ thị, muốn nàng lấy lòng Liên Mạn Nhi, lúc này nàng ước gì Liên Mạn Nhi gọi nàng tiến lên hỗ trợ.

Vài người liền đi vào phòng, đem Liên Lan Nhi đẩy qua một bên, sau đó đỡ Chu thị lên. Chu thị ngoài ý muốn rất nhu thuận, chỉ là môi của bà thỉnh thoảng lầm bầm nói hai tiếng.

Có lẽ là trước đây giả bộ bệnh, uống canh sơn tra uống đến nghiện rồi, hẳn bà còn tưởng rằng lần này thuốc cũng là nước đường đi.

Hà thị ngồi vào phía sau Chu thị, hai cánh tay vững vàng ôm lấy Chu thị. Tưởng thị vịn chân Chu thị, dự phòng một hồi bà đá lung tung. Liên Diệp Nhi mang giày nhảy tới giường đất, ở trước mặt Chu thị ngồi xổm người xuống. Liên Mạn Nhi cũng lên kháng, hai tỷ muội trao đổi một cái ánh mắt.

Liên Diệp Nhi ở giữa xuất thủ, gắt gao nắm mũi Chu thị. Miệng Chu thị dĩ nhiên là mở ra.

Liên Mạn Nhi ngầm xấu xa cười một tiếng, một tay giữ cằm Chu thị, một tay bưng chén thuốc đổ vào trong miệng Chu thị. Liên Mạn Nhi đổ chén thuốc này cũng không vội, một chén này còn là vị thuốc quý trọng đắt đỏ, là dùng tiền các nàng phải tân tân khổ khổ kiếm được để mua, đương nhiên phải để cho Chu thị từ từ thưởng thức.

Nước thuốc này vừa đổ vào trong miệng Chu thị, Chu thị liền giãy giụa. Có điều Chu thị chỉ có một mình, làm thế nào cũng không tránh thoát mấy người các nàng. Chu thị nghĩ muốn thét gọi, nhưng mũi và miệng đều bị ngăn chặn, bà tự nhiên cũng không kêu được.

Một chén thuốc rót hết, Liên Mạn Nhi đoán chừng Chu thị đã nuốt xuống toàn bộ chén thuốc, mới nháy mắt với Liên Diệp Nhi, hai người cấp tốc rút lui đến khoảng cách an toàn ở bên ngoài.

“Giết người, giết người a!” Miệng mũi Chu thị vừa được tự do, thở hổn hển mấy cái, lập tức liền gào thét lên.

“Bệnh này của bà nội xem ra vẫn còn chưa khỏi, thuốc này, còn phải uống nữa a.” Liên Mạn Nhi sâu kín nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play