Edit: Nora

Liên Mạn Nhi nghe Liên Diệp Nhi nói Chu thị ngây dại rồi, nàng liền hỏi kỹ càng tình hình Liên Diệp Nhi đã nghe thấy ở nhà củ, lập tức quyết định phải thỉnh lang trung ngay cho Chu thị.

“Lần này bệnh tình bà nội có thể rất kịch liệt, cha và ca ca đều không có ở nhà! Mẹ, mẹ đi qua cũng không tiện, hay là để con đi qua nhìn một chút nha!” Liên Mạn Nhi liền quay sang nói với Trương thị.

“Con đi đi!” Trương thị gật đầu, liền sau đó cũng cau mày, tựa hồ có chút không thể tin được. “Lão thái thái thật sự ngây dại rồi sao?”

Người thành thật như Trương thị tựa hồ cũng không thể tin Chu thị thực sự ngây dại. Do vậy, hiển nhiên Liên Mạn Nhi càng nghi ngờ nhiều hơn. Nghe Liên Diệp Nhi tự thuật xong, Liên Mạn Nhi biết Chu thị bị Liên lão gia tử vừa đánh vừa mắng, nhất định là bà bị đả kích thật lớn. Nhưng mà, Chu thị là ai, Chu thị bà dễ dàng bị người ta đánh đổ vậy sao?

Nếu như Chu thị thực sự yếu ớt như vậy, cũng sẽ không có chuyện tình như bây giờ.

Bị đả kích thảm hại đại khái chỉ là một mặt. Về phương diện khác, Chu thị chắc là phát hiện thế cục trước mắt vô cùng bất lợi đối với bà, nghĩ tới tình huống kế tiếp gặp phải, cho nên tạm thời giả ngu để né tránh đầu ngọn gió.

Thật sự thì lịch sửtrước đây của Chu thị quá mức hung hãn, cho nên không thể trách Liên Mạn Nhi lại nghĩ như vậy được.

Nhớ ngày đó Chu thị giả bộ bệnh, giả bộ bất tỉnh, bao nhiêu người hát đệm theo đều có đủ, làm cho chúng con cháu và con dâu đắn đo sửng sốt một hồi.

Nhưng đều đã là quá khứ. Chu thị giả bộ bệnh, giả bộ bất tỉnh qua đi thì liền gây khó dễ người khác, bà nói một không ai dám nói hai. Mà bây giờ Chu thị giả ngây dại không phải chỉ vì muốn gây khó dễ người khác mà vì lừa bịp để qua ải.

Thế giới có tiến bộ thì tương lai mới càng ngày càng tốt đẹp!

Liên Mạn Nhi cùng thương lượng với Trương thị và Liên Chi Nhi một phen. Trước sai Tiểu Hỉ đi trước, sau đó nàng mới mang theo nha đầu Tiểu Khánh, ngoài ra, còn dẫn theo một tiểu hỏa kế cơ trí của Liên Ký hướng nhà cũ đi qua.

Trương thị, Liên Chi Nhi đều lưu lại trong nhà. Triệu thị nghĩ Liên lão gia tử bảo nàng sang đây truyền tin cũng đã truyền đến rồi, nên cũng không nguyện ý đi qua nhà cũ nữa, mà ở lại cùng Trương thị thiêu thùa may vá. Chỉ có Liên Diệp Nhi nghe Liên Mạn Nhi dự tính xong là muốn đi theo Liên Mạn Nhi sang nhà cũ.

Liên Diệp Nhi và Chu thị không hòa hợp, nên vô cùng vui sướng khi thấy Liên Mạn Nhi “trị lành” bệnh ngây dại của Chu thị.

Liên Mạn Nhi tự nhiên sẽ không ngăn Liên Diệp Nhi, có Liên Diệp Nhi cùng đi với nàng còn có thể giúp đỡ nàng chiếu cố không ít việc.

Đến nhà cũ, Liên Mạn Nhi trực tiếp đi thẳng đến thượng phòng. Liên lão gia tử thấy Liên Mạn Nhi tới, tựa hồ không có giật mình. Liên Lan Nhi thấy Liên Mạn Nhi, liền hé ra gương mặt khóc tang cũng miễn cưỡng bồi cười theo.

“. . . mới vừa nghe nói bà nội bị bệnh, mẹ con sốt ruột vô cùng, vốn muốn đích thân qua đây nhưng đáng tiếc thân thể không để cho mẹ làm chủ. Mẹ liền kêu con đến đây.” Liên Mạn Nhi nói với Liên lão gia tử.

“Hảo hài tử, đều là hài tử ngoan hiếu tâm.” Liên lão gia tử vừa nói, vừa vẫy gọi để Liên Mạn Nhi lên kháng ngồi.

Tưởng thị đã sớm lấy một cái đệm ngồi nhỏ đến lót ở mép kháng để cho Liên Mạn Nhi ngồi lên.

Liên Mạn Nhi cười cười, đem đệm ngồi nhỏ xê dịch tới bên người Chu thị, lúc này mới ngồi xuống.

“Bà nội bệnh lần này không nhẹ a!” Liên Mạn Nhi cẩn thận nhìn Chu thị, kinh hô.

Lúc này Chu thị trợn tròn mắt nằm ngửa mặt, hai mắt thẳng tắp hướng lên trên, nhìn chằm chằm nơi nào đó của nóc phòng, tựa như chưa từng nghe thấy động tĩnh Liên Mạn Nhi vào nhà, Chu thị cũng không liếc mắt nhìn lần nào. Hai mắt Chu thị đăm đăm, nhưng hai bờ môi đã từ từ mấp máy, mơ hồ phát âm thanh không rõ.

Cái dạng này thật đúng là giống như ngây dại!

“Tuổi tác đã lớn rồi, đây cũng không tính là bệnh.” Liên lão gia tử liền nói.

Cái niên đại này, cũng không có khái niệm lão niên si ngốc. Một mặt là ở cái niên đại này, bình quân tuổi thọ của mọi người nói cho cùng đều nhỏ hơn so với niên đại kiếp trước của Liên Mạn Nhi, mặt khác, hoàn cảnh chung quanh và thức ăn nơi này toàn bộ đều tự nhiên, không có ô nhiễm, bởi vậy, lão nhân đến tuổi già bắt đầu choáng váng cũng không có nhiều người.

Tuy rằng không nhiều lắm nhưng không phải là không có. Người bình thường cũng sẽ không xem đây là bệnh. Người đã già, đầu óc không tốt, không phải là ngây dại sao? Người bình thường, thậm chí bao gồm cả lang trung, đều cho rằng đây là tự nhiên, là một loại biểu hiện của tuổi già .

Liên Mạn Nhi không khỏi liếc mắt nhìn Liên lão gia tử, trong lòng không nhịn được nghĩ Liên lão gia tử ắt là mong muốn Chu thị ngây dại đi! Đúng vậy! Nếu như Chu thị ngây dại, cũng sẽ không còn ai ép buộc giày vò nữa, người một nhà đều bớt lo không ít. Dù sao phương diện chi phí áo cơm, có người một nhà bọn họ ở đây, sẽ không bạc đãi Chu thị.

Có điều Chu thị cũng phải khờ thật mới được. Nếu như Chu thị giả bộ, chờ mọi chuyện trôi qua, Chu thị nhất định sẽ khôi phục như cũ.

Nhưng mà Chu thị là ngây dại thật sao?

Liên Mạn Nhi lại quay đầu quan sát hai mắt Chu thị. Nếu như nói lúc đầu nàng hoài nghi Chu thị giả ngây dại, như vậy hiện tại, nàng có thể khẳng định, Chu thị thật sự giả ngây dại.

Chu thị giả bộ rất giống, nhưng vẫn có kẽ hở. Tuy rằng chỉ sơ hở chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng Liên Mạn Nhi vốn cố tình tra xét nên vừa vặn vẫn bị nàng bắt được.

Ngay lúc nàng ngồi xuống bên người Chu thị, nàng cảm giác được thân thể Chu thị có một khắc cứng ngắc, lập tức Chu thị dùng hai cánh tay khua khua lung tung lộn xộn, đem điểm thất thố này che giấu đi.

Nhưng cũng đủ để Liên Mạn Nhi đưa ra phán đoán chính xác. Đầu óc Chu thị thật sự tỉnh táo, rõ ràng có ý thức. Người khác tới gần Chu thị có thể không biết thế nào, nhưng Liên Mạn Nhi thì khác, Chu thị đề phòng Liên Mạn Nhi,đồng thời lại rất kiêng kỵ nàng. Chu thị vô cùng không có thói quen để Liên Mạn Nhi tiếp cận bà.

Chắc là nhớ tới trước đây, lúc bà giả bộ bệnh, giả bộ bất tỉnh, Liên Mạn Nhi vạch trần bà như thế nào. Như vậy đối với Chu thị mà nói đúng là tương đương trải qua đau đớn thê thảm.

Xác định Chu thị thật là giả ngây dại, lòng Liên Mạn Nhi càng thêm kiên định.

Có câu nói giặc cùng đường chớ đuổi theo, đồng thời cũng có câu đánh rắn giập đầu. Nhìn tình hìnhtrước mắt, Liên Mạn Nhi tình nguyên chọn vế sau.

“Ông nội, lão nhân người cũng không thể nói như vậy.” Liên Mạn Nhi từ trong tay áo rút ra một cái khăn lụa vàng nhạt, nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt, “Nhìn bà nội như vậy, trong lòng con rất khó chịu. Con còn như vậy, nếu như cha, mẹ, còn có ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ của con ở đây, bọn họ nhìn thấy bà nội thành ra thế này, sẽ không thấy đau lòng được sao!?”

“Nội, bệnh này của bà nội nhất định phải trị!” Liên Mạn Nhi biểu đạt chính mình thương tâm cùng đau lòng xong mới buông khăn lụa, lưu loát sai bảo tiểu hỏa kế đi thỉnh lang trung đến.

“Đừng! Mạn Nhi, bà nội con đã lớn tuổi rồi, hay cứ để như vậy đi, còn phí tiền làm gì. Các con tân tân khổ khổ kiếm tiền, cũng để dùng cho những chuyện lớn. Một năm rưỡi này, các con cũng đã xài không ít tiền trên người lão nhân chúng ta. Trong lòng ông không đành!” Liên lão gia tử liền vội vàng ngăn lại nói, “Đừng đi! Không cần mời lang trung, đây là chủ ý của ta, người khác ai cũng không được nói lời gì nữa.”

Liên Mạn Nhi không có lập tức phản bác lời của Liên lão gia tử, chỉ liếc mắt nhìn tiểu hỏa kế. Tiểu hỏa kế là người cơ trí, lập tức xoay người đi ra ngoài, hướng nhà Lý lang trung đi tới.

“Nội, mời lang trung xem bệnh, bốc thuốc cho bà nội, số tiền này chúng con ra. Lão nhân người không cần quan tâm gì cả. Đây không phải là người khác, đây là bà nội con a, bà sinh ra cha con, nuôi cha con khôn lớn, ân đức của nội, chúng con cả đời đều báo đáp không xong. Mặc kệ xài bao nhiêu tiền, cũng phải chữa lành bệnh này cho bà nội.”

Liên Mạn Nhi nói như vậy xong, liền cúi đầu nắm lấy tay Chu thị.

“Bà nội a, bà yên tâm, con nhất định… tìm người chữa khỏi bệnh cho bà.” Liên Mạn Nhi nắm thật chặc tay Chu thị, xúc động nói, “Bà nghìn vạn lần phải cố gắng, ngày bà hưởng phúc còn đang ở phía sau mà.”

Liên Mạn Nhi một tay nắm chặt tay của Chu thị, Chu thị giống như là bị sét đánh, hai mắt nhìn chằm chằm nóc phòng bỗng dưng trừng hướng Liên Mạn Nhi, ánh sáng trong cặp mắt bắn ra bốn phía, hướng Liên Mạn Nhi bày tỏ kịch liệt hoảng sợ. Ngay sau đó, Chu thị lại thật nhanh mở mắt dời đi nơi khác, liều mạng giãy dụa, nỗ lực đem tay đang bị Liên Mạn Nhi nắm giữ tránh thoát ra.

Liên Mạn Nhi lúc này đã nói xong, nàng buông tay Chu thị ra, coi như không nhìn thấy ánh mắt Chu thị vừa rồi.

“Bà nội bệnh nặng rồi a!” Liên Mạn Nhi lẩm bẩm.

Liên lão gia tử dời tầm mắt, thở dài một tiếng.

Liên Lan Nhi vẫn ngồi ở bên người Chu thị, vừa rồi Chu thị giãy dụa lợi hại, nàng xuất lực rất lớn đem Chu thị trấn an xuống, tiếp đến liền tràn đầy mong đợi, lại đáng thương nhìn Liên Mạn Nhi.

Từ lúc Liên Mạn Nhi vào cửa, Liên Lan Nhi không dám mở miệng trước. Nàng sẽ chờ cơ hội, có thể Liên lão gia tử sẽ nhắc tới chuyện cứu hai cha con Kim Tỏa, hoặc cũng có thể Liên Mạn Nhi sẽ mở miệng hỏi trước. Nhưng nàng đợi một hồi, trọng tâm câu chuyện vẫn luôn đảo quanh trên người Chu thị.

Liên Lan Nhi nhìn về phía Liên lão gia tử khẩn cầu, đáng tiếc Liên lão gia tử lúc này đang cúi đầu, lại ấn ấn huyệt Thái Dương, căn bản cũng không thấy được ánh mắt Liên Lan Nhi.

Liên Lan Nhi rốt cục không nhịn được. Nàng vội vã muốn cứu trượng phu và nhi tử. Tuy rằng Tưởng thị phụng mệnh đi mời Trương thị bị đụng phải đinh mềm. Nhưng vừa nghe nói Chu thị bị bệnh, Liên Mạn Nhi liền lập tức chạy tới. Đây là ý nghĩa thế nào?! Ý là một nhà Liên Mạn Nhi sẽ không tuyệt tình, hết thảy đều còn có cơ hội.

“Mạn Nhi thật là một hảo hài tử thiện tâm, biết nghe lời cha mẹ. ” Liên Lan Nhi lau lệ, nhìn Liên Mạn Nhi nói, “Mạn Nhi a, cô cả gặp nạn…”

Liên Lan Nhi bắt đầu than thở khóc lóc đem chuyện hai cha con Kim Tỏa bị nha môn bắt đi, áp giải vào đại lao, thăm nom cũng không cho phép, nói với Liên Mạn Nhi một lần, cuối cùng nói xin Liên Mạn Nhi hỗ trợ, tìm cách cứu người ra.

“Chuyện này, đại tẩu đã nói với chúng con. Mẹ con đã phái người đi tìm cha và ca ca.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Liên lão gia tử và Liên Lan Nhi nhìn Liên Mạn Nhi, ánh mắt hai người đều bừng sáng lên.

Liên lão gia tử đích thật là vui vẻ, mặc kệ tới khi nào, mặc kệ bị bạc đãi thế nào, người một nhà Liên Mạn Nhi này trước sau đều phúc hậu, trọng tình.

“. . . biết đạo lý, hiểu chuyện. . .!!!” Liên lão gia tử lầm bầm khen.

Liên Lan Nhi thì càng trực tiếp cao hứng hơn, là bởi vì rất nhanh sẽ có hi vọng đem hai người Kim Tỏa cứu ra.

“Nhưng mà… ” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng mà thở dài một cái, lại mở miệng nói, “Ca ca đi phủ thành, cách rất xa, trước khi đi, con nghe ca và Lỗ tiên sinh thương lượng, muốn đi theo Lỗ tiên sinh bái phỏng một ít bằng hữu bên ngoài, hai người bây giờ đến nơi chưa cũng thật không nói rõ được. Cha thì không phải đi xa như vậy, nhưng chuyện lần này phiền phức, chẳng biết cha ở đâu trong thôn, nếu như vào núi, vậy thì phiền toái rồi.”

Liên Mạn Nhi một cái nhưng mà này, như chậu nước đá, trong nháy mắt rót Liên Lan Nhi một cái lạnh thấu tim.

“Mạn Nhi, mạng người lớn như trời…” Liên Lan Nhi vội vàng mở miệng nói,

“Mẹ con bệnh, trong nhà vốn cũng không có người, như thế chỉ trong chốc lát đã không ngừng phái người đi ra ngoài, chúng ta còn không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Mạng người lớn như trời, cứ đơn giản nói như vậy mà được sao?” Liên Mạn Nhi nhất thời sắc mặt hơi trầm xuống, không khách khí chút nào cắt đứt lời Liên Lan Nhi, “Hơn nữa, chuyện người nhà cô cả so với chuyện bà nội quan trọng hơn hả? Mệnh người nhà đại côcòn có thể quý trọng hơn so với nội sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play