Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là đem thi thể Cổ thị đặt ở trong sân.
Liên Thủ Nhân và Cổ thị vợ chồng nhiều năm, dù sao cũng có chút tình cảm. Tưởng thị là cháu gái của Cổ thị, ngay đến Liên Kế Tổ cũng ít nhiều có chút tình cảm đối với Cổ thị. Sau khi một nhà Liên Mạn Nhi cùng Liên lão gia tử nói qua, nên đem bản án giải quyết liền lưu, cũng giúp đỡ đuổi Anh tử. Sau đó người ta trở về trong nhà mình. Đối với hậu sự Cổ thị bây giờ muốn làm sao, cũng không ở lại nói cái gì.
Hậu sự Cổ thị, các nàng không có năng lực, cũng không thể xử lý qua loa, lại càng không thể đi xin Trương thị giúp đỡ. Nhưng mà Tưởng thị biết xưa nay vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị tính cách đôn hậu, tâm địa mềm, nghĩ ở trong phạm vi đủ khả năng chắc sẽ để cho Cổ thị ra đi có chút thể diện.
Hậu sự dù tiết kiệm nữa, thì có hai dạng đồ vật lại không thể thiếu .
Thứ nhất, chính là quần áo.
Cổ thị không có quần áo khâm liệm, là Tưởng thị đem một bộ quần áo hơi tốt của mình lấy ra, sửa lại cho Cổ thị làm quần áo khâm liệm.
Về phần quan tài, vốn là trong tay Tưởng thị còn có chút vốn riêng, nhưng trải qua chuyện Thái Thương, trong tay nàng đã không còn xu nào. trong tay Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng không có tiền.
Tưởng thị không tiện ra mặt, liền ngầm thuyết phục Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, hướng Liên lão gia tử cùng Chu thị năn nỉ, cho Cổ thị một cỗ quan tài.
Liên lão gia tử suy nghĩ một chút, liền hướng Chu thị gật đầu, ý bảo bà lấy tiền ra.
“Tang Môn Tinh( người mang đến sự xui xẻo), quỷ đòi nợ.” Chu thị hết sức không muốn, vừa thấp giọng mắng, “Không phải nói xong, nó không tính là người của chúng ta à, vậy thì bất kể nó làm gì. Cho nó một tấm chiếu, cuốn lại là được. Làm như ai cũng có thể có quan tài vậy, có người đến chiếu còn không có. Cho nó chiếu, nó cũng không xứng!”
“Người chết như đèn tắt.” Liên lão gia tử than thở, “Không phải vì nàng, mà là vì thể diện của hậu nhân.”
“Nó có hậu nhân gì, sinh hai đứa con , giống y như nó, cũng là Tang Môn Tinh, quỷ đòi nợ.” Chu thị ngoài miệng lời nói tuyệt đối không khách khí.
“Là vì thể diện Liên gia. Chết đều chết hết, cũng không cho nàng vào phần mộ tổ tiên. Nàng. . . . . . Dù sao cũng đã chăm sóc Kế Tổ đến lớn.” Liên lão gia tử không thể làm gì khác hơn là nói, “Làm cho người ta nhìn thôi.”
Niên đại này dạy người chết là lớn. Cho dù là khi còn sống có thù hận gì, thì lúc này cũng phải buông xuống chút ít.
Cuối cùng Chu thị vẫn là cầm chút tiền đi ra, do Liên Kế Tổ đi trấn trên mua một cỗ quan tài mỏng rẻ nhất. Cuối cùng đem Cổ thị mang đi liệm.
Về phần lo hậu sự thì bình thường cần phải treo cờ trắng ở cửa, báo tang cho thân hữu xa gần, thỉnh thầy chùa làm pháp sự, thỉnh trống nhạc v.v… Tự nhiên là miễn toàn bộ. Mọi người trong thôn cũng không có tới phúng viếng .
Đã không làm, việc kia tự nhiên cũng là không có nói muốn quàn bao nhiêu ngày.
Đêm đó, trong sân khu nhà cũ, trước quan tài Cổ thị đốt một chậu than nho nhỏ.
Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị mang theo Đại Nữu Nữu, còn có Liên Đóa Nhi đều ở trước linh cửu, vây quanh bồn lửa nhỏ kia đốt giấy vàng mã ít đến đáng thương. Giấy vàng mã là mua quan tài thừa lại mấy đồng tiền mới mua được.
Mấy người họ đang nhỏ giọng nói chuyện.
“. . . . . . Ngày mai sẽ hạ táng?” Liên Kế Tổ nhỏ giọng hỏi.
Liên Thủ Nhân liền thở dài. Không ai tới phúng. Một cỗ quan tài bày ở nơi này, không có gì khác cả, chỉ có thể hạ táng sớm một chút. Thế nhưng. . . . . .
“Người khác không nói nhưng còn Hoa Nhi thì tốt xấu gì cũng phải báo tin.” Liên Thủ Nhân nhỏ giọng nói.
“Báo tin gì, không có nghe ông nội nói làm sao à.” Liên Kế Tổ liền nói.
“Nói là nói như vậy, không báo tin cứ chôn thế này sẽ không được tốt. Dù sao vẫn là quan hệ thông gia. . . . . .” Liên Thủ Nhân nói, ” Việc này không giống như là chuyện khác.”
Liên Kế Tổ liền không nói chuyện, bất quá cũng động tâm tư. Đi Tống gia báo tang, lấy thói quen xử sự của Tống gia, không thể thiếu sẽ cho chút bạc để chôn cất. Chẳng qua là muốn đi báo tang, phải qua Liên lão gia tử đồng ý. Còn phải Liên Thủ Tín bên kia gật đầu mới được. Mấu chốt là Liên Thủ Tín bên kia gật đầu.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Liên Thủ Tín bên kia liền phái quản sự Hàn Trung sang đây xem Liên lão gia tử. Liên lão gia tử bệnh nặng mới khỏi gặp phải chuyện như vậy, Liên Thủ Tín và Ngũ lang rất lo lắng cho thân thể ông.
Liên lão gia tử nói với Hàn Trung rằng ông rất tốt, không có chuyện gì.
Nhìn Liên lão gia tử rồi. Hàn Trung từ thượng phòng Đông phòng đi ra ngoài, liền gặp Liên Kế Tổ. Đối với Liên Kế Tổ. Từ trước đến giờ Hàn Trung đều rất khách khí, gặp cũng chủ động chào hỏi.
Hàn Trung tựa hồ đang rảnh rỗi nên bắt chuyện cùng Liên Kế Tổ. Liên Kế Tổ thấy Hàn Trung thái độ hòa ái, nên nhớ lại cái suy nghĩ đêm hôm qua, liền thử nói với Hàn Trung.
“. . . . . . Một mảnh hiếu tâm a. . . . . .” Hàn Trung đầu tiên là cảm thán, tiếp theo lắc đầu, bất quá suy nghĩ một chút cũng nói “Cũng đừng nói chính thức báo tang, đơn giản cho đưa cái thư. Lão gia, phu nhân chúng ta cũng là người thiện tâm, cho dù biết rõ, họ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt thôi. Vừa lúc, hôm nay chúng ta có xe vào thành. Vậy là Kế Tổ đại gia muốn tự mình đi một chuyến?”
Liên Kế Tổ tự nhiên là nói mình muốn đi.
Rất nhanh, Liên Kế Tổ liền an vị trên xe ngựa nhà Liên Mạn Nhi, hướng huyện thành Cẩm Dương đi. Trên xe ngựa, còn có gã sai vặt Tiểu Phúc của Ngũ lang ngồi, nghe nói là đi huyện thành, hướng hai vị chưởng quầy của cửa hàng Bách Hóa Liên Ký và tửu lâu Liên ký truyền lời sắp xếp công việc.
Xe ngựa dừng ở cửa Tống gia, người giữ cửa nhận ra là xe ngựa nhà Liên Thủ Tín liền ra đón. Liên Kế Tổ được mời vào, Tiểu Phúc cũng được mời vào uống trà.
Buổi trưa cùng ngày, Liên Kế Tổ liền từ huyện thành trở lại. Lúc hắn trở lại, không phải đi xe ngựa nhà Liên Thủ Tín, là Tống gia phái xe ngựa đưa hắn về. Cùng đi xe có một quản sự đến thượng phòng gặp Liên lão gia tử và Chu thị, để lại một bao bạc, cũng không có nói là để làm cái gì.
“. . . . . . Thật là ngoài ý muốn. . . . . .” Đối với việc Cổ thị chết, quản sự kia chỉ nói một câu như vậy, có lẽcũng biết chút ít nội tình nên không tiện nhiều lời.
“. . . . . . Thiếu phu nhân vốn là bệnh không nhẹ, lại là người rất có hiếu tâm, nghe cái tin này xong, thoáng một cái liền bất tỉnh không biết gì. Đã tuyết rơi còn thêm sương lạnh a, những thứ thuốc uống trước kia, không nói núi vàng núi bạc, cũng kém không nhiều lắm, coi như là ăn không rồi. . . . . . . Thấy thiếu phu nhân khôngkhỏe, gia nhà chúng ta phải trông coi Thiếu phu nhânnên khó đi ra ngoài.”
Quản sự này nói một chút chuyện bệnh tình của Liên Hoa Nhi nặng thêm, liền từ nhà cũ cáo từ đi ra, lại đến nhà Liên Thủ Tín, cũng đem tin tức Liên Hoa Nhi bệnh nặng sợ là không xong nói ra.
Liên Thủ Tín đi hỗ trợ làm nhà của Liên Thủ Lễ, là Ngũ lang gặp quản sự này, nghe hắn nói xong cũng từ chối cho ý kiến, chẳng qua là hỏi Tống gia lão phu nhân có mạnh khỏe hay không?
Quản sự kia cùng Ngũ lang nói hai câu, liền cáo từ đi.
Bao bạc của Tống gia, bị Chu thị trực tiếp khóa vào trong tủ treo quần áo. Sau một lát cùng ngày, nhà cũ mời người đem quan tài Cổ thị mang lên Nam Sơn, tùy tiện chọn lấy một chỗ chôn cách mộ phần tổ tiên Liên gia rất xa.
Đảo mắt, đã đến tiết Thanh Minh, chạng vạng tối cùng ngày, Tống gia ở huyện thành phái một người tới đưa tin, Liên Hoa nhi bệnh lâu không khỏi bởi vì Cổ thị qua đời nên thương tâm quá độ, thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả nên đã chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT