Bình thường Chu thị mắng chửi người vô cùng độc ác, nhưng mà những câu đó, so ra trình độ tàn nhẫn còn kém mấy câu vừa rồi. Tất cả mọi người trong phòng không khỏi nhìn về phía Chu thị. Chờ bọn họ hiểu rõ, những lời này Chu thị nói là thật, là thật sự nảy sinh ác độc, người trong phòng cũng không thể bình tính được nữa.
Có người vội mở miệng khuyên Chu thị, để xin Chu thị bớt giận, chuyện gì cũng phải từ từ. Có người khuyên Cổ thị, bảo Cổ thị nhanh làm theo lời Chu thị, nhận lỗi với Chu thị.
Trong đó Tưởng thị lại càng lộ ra vẻ mặt lo lắng hiếm có, hạ thấp giọng nói khuyên nhủ Cổ thị.
Cổ thị đối với Tưởng thị làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ một tay nắm chặt Liên Đóa Nhi, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn Chu thị.
Tầm mắt của hai người ở trong không trung đụng với nhau. Ánh mắt của Chu thị hung ác, vậy mà ánh mắt của Cổ thị cũng không còn dáng vẻ ôn hòa tốt bụng, đôi mắt nhìn thẳng Chu thị, không chút nào lui bước.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn, thầm kinh ngạc. Tính tình của Cổ thị này, hoàn toàn trái ngược với Chu thị. Chu thị là đem hết thảy hiện lên trên nét mặt, mà bề ngoài Cổ thị luôn duy trì hình tượng người vợ hiền thục, đại tẩu rộng lượng cùng con dâu hiếu thuận, bà ta có thói quen tránh trực tiếp va chạm chỉ ngầm hạ độc thủ. Chu thị dùng lời ác độc nói nàng, một chút cũng không oan uổng.
Cổ thị đối xử với Chu thị, mặc kệ Chu thị làm khó dễ như thế nào, trên mặt Cổ thị vẫn đều nhẫn nại, cũng không xung đột chính diện với Chu thị, chứ đừng nói như bây giờ đối mặt tràn đầy địch ý.
Bây giờ, Cổ thị bất thường như vậy, khẳng định là có liên quan với Tống gia trên thị trấn, Liên Mạn Nhi suy đoán.
Cổ thị hẳn là đã hiểu rõ tình cảnh của Liên Hoa Nhi tại Tống gia, thấy được một tia hi vọng cuối cùng có thể thoát khỏi sự hành hạ của Chu thị cùng cuộc sống nông dân vất vả ở Liên gia đã không còn, cho nên Cổ thị cũng không có lý do để tiếp tục nhẫn nại nữa, liền lỡ làm thì làm luôn, không có sợ hãi nữa rồi!
Bây giờ tất nhiên nàng đã hiểu, nguyên nhân vì sao Liên lão gia tử cùng Chu thị kiên trì giữ nàng và Liên Thủ Tín ở lại. Liên lão gia tử cùng Chu thị đã già, càng ngày càng không thể khống chế được mấy người phòng trên nữa rồi. Hai người hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, cho nên muốn bọn họ ở lại trợ uy.
Tội gì kia chứa, việc cũng đã như vậy lại vẫn muốn mọi người cùng nhau đi qua, vẫn muốn không chia ra sao? Liên Mạn Nhi nghĩ.
Bây giờ Cổ thị lộ ra nanh vuốt. Chính diện PK với Chu thị, ai thắng ai thua? Liên Mạn Nhi hơi di chuyển thân thể, làm cho bản thân ngồi ở trên giường thoải mái một chút, vừa chú ý toàn bộ việc xảy ra trong phòng.
“Mày đừng có dùng con mắt to như hạt châu của mày trừng tao. “Chu thị và Cổ thị nhìn nhau hung ác một lúc lâu, ai cũng không chịu yếu thế, Chu thị lại càng chửi mắng thêm,”Bỏ mày thì thế nào, cái này mà đặt ở trong nhà những người khác thì đã sớm bỏ mày rồi, còn có thể chờ tới bây giờ à! Ta hối hận a. Trước kia không nên mềm lòng, thời điểm mày vừa có tâm địa gian trá nên hưu mày rồi. Nếu như hưu cái sao chổi như mày sớm hơn thì nhà chúng ta cũng không rơi vào tình cảnh thế này. Tú Nhi của ta cũng không thể gặp chuyện không hay.”
“Đừng cho là ta không biết trong lòng mày nghĩ cái gì. Chuyện xấu gì mà mày không làm được chứ.” Chu thị nói, lại quay đầu nhìn về phía Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi, “Lão Tứ, Mạn Nhi, chuyện của chúng ta các ngươi đều biết. Còn có chuyện các người không biết. Ở Thái Thương bên kia, nó. . . .. . ”
Chu thị chỉ tay vào Cổ thị.
“Sai không ít người ngoài chú ý ta, đào hầm ngáng chân ta, nhét tiểu lão bà cho cha ngươi, đuổi ta trở về, đây đều là nó hạ độc thủ sau lưng. Các ngươi xem bộ dạng của nó hiện tại, hận không thể ăn ta. Không hưu nó, thì cứ chờ nó giết ta đi. Một nhà hơn mười người, cũng không đủ để nó giết.”
“Còn có nha đầu Đóa Nhi này. Gian xảo, lười nhát, tham ăn, không thành thật nó đều chiếm toàn bộ, cùng mẹ nó từ một khuôn đúc ra, lòng dạ nhục tiêm, lang sói. Nó từ lâu đã không phải thứ gì tốt, giữ nó lại, liền chờ nó làm bại hoại gia phong, để cho khuê nữ của Liên gia đều không có mặt mũi gặp người khác!”
Lòng dạ nhục tiêm, là tiếng địa phương của Tam thập lý doanh tử, đại khái là miêu tả một người mặt ngoài không bao giờ lớn tiếng. Nhưng lòng dạ lại độc ác, gian trá xấu xa. Nói trắng ra, chính là âm tàn.
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi. Không khỏi khẽ động trong lòng. Chu thị đối với Cổ thị và Liên Đóa Nhi mà nói, nguyên nhân tất nhiên là có thù riêng ở bên trong, nhưng đồng thời cũng rất có lý lẽ.
Bằng không thì. . . . .
Con ngươi của Liên Mạn Nhi hơi chuyển, đang muốn nói chuyện, thì Cổ thị ở đó lại phịch một tiếng quỳ xuống đất, bắt đầu hướng về phía Chu thị dập đầu “binh, binh”.
“Đóa Nhi, nhanh dập đầu với bà nội con.” Cổ thị lại mạnh mẽ lôi kéo Liên Đóa Nhi cũng quỳ xuống.
Liên Mạn Nhi hơi ngẩn ra, nháy mắt liền hiểu được. Cổ thị đúng là người thông minh, có thể thuận theo chiều gió nhanh như vậy.
Chu thị thấy Cổ thị chịu nhận sai như vậy, cũng có chút đắc ý.
“Mẹ, con biết sai rồi, xin người đại từ đại bi, niệm tình con hầu hạ người cùng Đại lão gia, Đại gia suốt mấy năm nay. . . . .con đi thay quần áo, lại trở về dập đầu với người, . . . . . đỡ phải làm bẩn quần áo này.” Cổ thị chảy nước mắt, năn nỉ với Chu thị.
Chu thị khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Lúc nãy bảo mày cởi áo mày cũng không cởi , bây giờ biết sợ rồi hả? Đều đã làm chuyện bẩn thỉu, mày lại nói với tao những lời này. XX lão bà làm chuyện xấu xa thối nát.” Chu thị liền mắng, mà lần này mắng lại càng không chịu nổi. XX lão bà, là câu mắng địa phương cực kỳ sỉ nhục nữ nhân. Chu thị mắng như vậy, là vô cùng làm nhục Cổ thị, nhưng mà đồng thời, cũng gán cái nón xanh lên đầu Liên Thủ Nhân.
Cổ thị môi run run, mặt xám như tro tàn chịu đựng nhục nhã, không có cãi lại, Liên Thủ Nhân ở bên cạnh, cũng không dám sẵng giọng cùng Chu thị.
“Đi thay đi, còn chờ gì?” Chu thị lạnh lùng nói.
Chu thị cố ý để cho Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi thay quần áo, cũng không phải là bà tiếc hai bộ quần áo đẹp đẽ kia, mà là nhìn không vừa mắt Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi mặc quần áo. Bà muốn nhục nhã, hành hạ Cổ thị, cho Cổ thị mặc quần áo rách nát là khẳng định, không để cho Cổ thị trần chuồng đó là gì còn nhớ mặt mũi của Liên gia.
“Vợ lão Nhị, vợ lão Tam, Diệp Nhi, ba người các ngươi đi nhìn các nàng, đừng để cho các nàng lại làm ra trò gì nữa. . . . . Hai bộ quần áo này, đợi các nàng cởi ra, các ngươi mỗi nhà một bộ.”
Chỉ là ra lệnh không thì không có tác dụng, Chu thị vậy mà lại hiểu được thưởng vật chất! Trước kia có lẽ Chu thị không cần một chiêu này.
Kì thật, Chu thị là người vô cùng thông minh, là một người cực kì biết tiến lùi, Liên Mạn Nhi nghĩ vậy. Trước kia, Chu thị ngoan cố là vì có sức mạnh, bởi vì trước sau như một ăn trên ngồi trước quán tính cho phép. Mà bây giờ, tình huống xảy ra không thể đảo ngược lại được, Chu thị rơi xuống từ chỗ cao, nên cũng học được phải thuận theo tình thế.
Mà Chu thị khen thưởng đồ đạc thật có hiệu quả nhanh chóng. Sau một sâu của Chu thị, Hà thị lúc nãy vẫn lười biếng lập tức nâng cao tinh thần, căn bản không cần Chu thị nói lần thứ hai, liền kéo Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi đi ra phòng ngoài. Ngược lại Triệu thị và Liên Diệp Nhi chậm một bước, rơi về phía sau. Liên Diệp Nhi cũng không muốn đi lắm. Nàng quay đầu liếc Liên Mạn Nhi một cái.
Liên Mạn Nhi liền gật đầu với Liên Diệp Nhi. Nàng muốn để cho Liên Diệp Nhi nhìn chằm chằm Cổ thị và Liên Đóa Nhi, miễn cho trong thời gia đó, lại nảy sinh ra phiền phức khác.
Liên Diệp Nhi thấy Liên Mạn Nhi gật đầu với nàng, lúc này mới lôi kéo Triệu thị tăng tốc đuổi kịp bước chân của ba người Hà thị, Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi.
“Ta có chuyện muốn nói, ta có chuyện muốn nói.” Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kêu của vợ Hà lão lục.
“Nàng ta muốn nói gì?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
Lúc này Tiểu Hỉ đã trở về từ bên kia, đang ở bên ngoài hầu hạ, nghe thấy câu hỏi của Liên Mạn Nhi, liền tiến vào.
“Hồi lão gia, cô nương, vợ Hà lão lục vừa rồi đã nhận tội, nói tiền là do bọn họ trộm.” Tiểu hỉ trình báo lại với Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi, “Nhưng mà nàng nói tiền kia không phải là chính nàng có ý muốn trộm, là. . . . .”
Nói đến đây, Tiểu Hỉ nhìn lướt qua chỗ Liên Thủ Nhân bên kia.
“Tiểu Hỉ, vợ Hà lão lục nói cái gì. Ngươi liền nói lại, không có gì phải lo lắng.” Liên Mạn Nhi nói với Tiểu Hỉ.
“Vợ Hà lão lục nói là Đại thái thái bảo nàng trộm tiền.” Tiểu Hỉ nghe thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy, lại tiếp tục nói, “. . . . . Trong nhà này, tiền bạc đều ở trong tay Lão thái thái cùng Lão gia tử, Lão thái thái đem tiền giấu kín, trong phòng trên lúc nào cũng có người, không thể trộm được. Ngoài Lão gia tử cùng Lão thái thái, trong viện này, chỉ có nhà của Tam lão gia là có tiền. Phòng của mấy người vợ Hà lão lục đối diện với nhà của Tam lão gia, muốn trộm tiền của nhà Tam lão gia là tiện nhất.”
“Đại thái thái cũng cho vợ Hà lão lục lợi ích, nói là chờ bà ấy vào thành, tiến vào ở Tống gia, sẽ cho người đến đón bọn họ, đề cho bọn họ cũng được ở trong thành. Cho mấy người bọn họ có nhà tốt để ở, sau này cũng không cần bọn họ làm ruộng, mà làm ở chỗ Tống cô gia, thì tha hồ cho bọn họ thoải mái kiếm tiền.”
” . . . . .. Trộm của nhà Tam lão gia một trăm hai mươi sáu văn tiền bán trứng gà. Đại thái thái chỉ lấy một trăm lẻ sáu văn tiền để thuê xe. Còn lại cho vợ Hà lão lục hai mươi văn tiền, lại còn dặn vợ Hà lão lục. Đừng tiêu tiền vội, đợi sau khi bà ấy đi rồi, mới được tùy tiện tiêu.”
“Đại thái thái làm như vậy, lại còn nói với vợ Hà lão lục, bà nói với vợ Hà lão lục là họ đã giúp bà, bà sẽ nhớ kỹ họ là người tốt. Bà không phải là người hẹp hòi, chút tiền ấy cũng chia ra một chút cho họ, chờ sau này, lại càng không thể thiếu được một phần kia của họ .”
Quả nhiên, người mà vợ Hà lão lục nói tới, duy nhất, cũng là người được lợi lớn nhất, chính là Cổ thị. Đầu tiên là dụ dỗ Hà thị cùng gánh chịu, về sau, ngay cả động tác chạy trốn vốn vô cùng khó khăn, lại đều có người giúp đỡ.
“Cái gì mà Đại thái thái, Đại thái thái, nó cũng xứng sao! Về sau các ngươi ai cũng đừng gọi nó như vậy.” Chu thị liền nói, “Nó vẫn gian trá như vậy, chỉ cần thấy được một khe hở nhỏ, là nó cũng có thể chui qua.”
“Nói như vậy mà bọn họ cũng tin.” Liên Mạn Nhi lại cười nói, “Rõ ràng để lại hai mươi văn tiền kia, chính là muốn cho họ làm kẻ chết thay.”
Cổ thị là người thông minh nhanh trí thế nào, bà ta có thể không rõ phẩm hạnh của mấy người vợ Hà lão lục sao. Bà ta có thể đem bọ họ ở bên người, để cho chính mình mất mặt, lại gây ra thêm phiền toái sao? Đáp án đương nhiên là không có khả năng.
Tiểu Hỉ ra ngoài, đem lời của Liên Mạn Nhi nói với vợ Hà lão lục.
“Nếu hôm nay người kia không bị đưa về, mà ở lại trong thành, còn có thể phái người tới đón các ngươi sao? Nếu các ngươi tiêu số tiền kia, chắc chắn là sẽ bị bắt. Các ngươi nói người kia nói cái gì, người của nha môn có thể nghe theo sao, có thể bắt người của Tống gia sao? Các ngươi liền chờ thay người khác ngồi đại lao đi.”
Vợ Hà lão lục cũng đã nhìn thấy Cổ thị bị đưa về, trong phòng trên còn muốn hưu Cổ thị, nàng thấy Cổ thị đã hỏng việc, tự nhiên chỗ tốt đã hứa hẹn cho nàng cũng không có. Nàng cũng học thuận theo chiều gió, liền nhanh chóng khai ra Cổ thị, để cho chính mình thoát tội. Bây giờ nghe Tiểu Hỉ nói như vậy, tự nhiên nàng sẽ tin, liền hướng về phía tây phòng giậm chân mắng Cổ thị.
” . . . . . Lòng lang dạ sói, cô nhi quả phụ chúng ta đều đã bị hại rồi. . . . . . Dì cả, em rể của Liên gia đều là người tốt, lòng dạ tốt, chẳng qua cưới về người con dâu như ngươi thì thật là nguy rồi, thật sự là sao chổi. Nếu không có nàng, bây giờ mọi người đều đang ở Thái Thương sống yên vui sung sướng rồi. Sao chổi như thế này, hưu nàng là còn lợi cho nàng, đặt ở gia đình có lòng dạ sắt đá, đem nàng treo cổ bằng một cái dây thừng, hàng xóm làng giềng còn vỗ tay khen hay. . . . ”
Vợ Hà lão lục chính là nhổ cỏ tận gốc, làm nhục Cổ thị để lấy lòng mọi người phòng trên Liên gia.
“Ngươi nhanh chóng ngậm miệng lại, còn nói nữa sẽ nhét phân vô miệng ngươi.” Tiểu Hỉ răn dạy vợ Hà lão lục, “Ở đây không có chỗ cho ngươi nói.”
Bên ngoài, giọng nói của vợ Hà lão lục liền im bặt.
Trong phòng, Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi đã cởi ra quần áo đẹp đẽ của Tống gia. Lại mặc quần áo vải thô cũ kĩ. Hai người, tổng cộng có hai bộ quần áo để thay đổi khi tắm rửa, mang đi thị trấn một bộ, chính là bộ tốt nhất, tự nhiên là không có cầm về. Còn một bộ trong nhà, càng thêm rách nát, chỉ là bây giờ cũng không thể soi mói.
Bây giờ là mùa đồng. Đều phải mặc áo bông quần bông. Hai người các nàng cũng chỉ có một bộ áo bông quần bông, tự nhiên cũng để lại ở Tống gia, hiện giờ quần áo tốt đã bị Hà thị mang ra ngoài, không có áo bông. Cũng chỉ mặc bộ quần áo một lớp rách rưới trở lại quỳ ở đông phòng.
Hà thị lại vui vẻ nâng hai bộ quần áo.
“Mẹ, vợ lão Tam cùng Diệp Nhi đều không thiếu quần áo thế này, họ đều không cần. Nếu không, hai bộ quần áo này đều cho con đi. Vừa vặn con cùng Nha Nhi mỗi người một bộ.” Hà thị toét miệng cầu xin Chu thị.
“Ngươi nghĩ thật tốt.” Chu thị liền trừng mắt nhìn Hà thị một cái, một tay lấy được quần áo trong tay Hà thị , “Ngươi trước qua một bên chờ đi. Muốn có quần áo, ngươi cũng phải từ từ.”
Hà thị cong môi. Lại lui qua một bên.
“Tao nói Cổ Đông Thanh, mày rất xuất sắc a. Mới có vài ngày, mày liền cấu kết cùng vợ lão Hà, để cho bọn họ thay mày trộm tiền. Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu cho tao, có phải nghĩ trước tiên khiến cho tao giữ mày ở lại, sau đó mày lại cấu kết cùng vợ lão Hà, dứt khoát để cho hai tên tiểu tử nhà ả ta đem giết chết hai lão bất tử chúng ta, thì mày chính là ông trời rồi!” Chu thị nhìn chằm chằm Cổ thị, cười lạnh nói.
“Nghe tao nói muốn hưu mày. Muốn đánh chết Liên Đóa Nhi, mày sợ rồi hả? Tao nói cho mày biết, mày sợ hãi thì cũng đã chậm, chuyện này, sẽ để tao định đoạt!”
“Mẹ, con biết lỗi rồi.” Cổ thị dập đầu với Chu thị, khóc lóc kể lể, “Nói có lương tâm chứng dám, những lời mẹ nói. Cho dù con có hai lá gan. Con cũng không dám. Con chính là, chính là. . . . . . Không quen cuộc sống nông dân, nghĩ muốn tìm Hoa Nhi nương tựa. Không cần làm ruộng, không cần làm việc, con thực sự không có lòng dạ khác.”
“Cha, mẹ, con thề với trời, con mà có lòng dạ nào khác, con sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế, đã chết còn không có ai chôn!” Cổ thị liên tiếp thề độc nói liền một mạch cũng không thở gấp, “Con sai rồi, con sẽ thay đổi. Sau này cũng không chạy trốn vào thành nữa, cũng không có suy nghĩ khác, con nhất định hầu hạ hai người. Mẹ bắt con làm gì, con sẽ làm cái đó. Mỗi ngày con đều xoa bóp cho mẹ, để cho bản thân con tự mình chuộc tội.”
“Mày vẫn còn biết chuộc tội hả?” Chu thị lạnh lùng nói.
“Mẹ, con biết sai rồi. Con thực sự xin lỗi người, thực xin lỗi Tú Nhi, thực xin lỗi trên dưới Liên gia. Con sẽ chuộc tội, lúc còn sống sẽ chuộc tội, ngay cả đến chết, con vẫn tiếp tục chuộc tội. Đời này con hầu hạ hai người, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, để con biến thành con lừa, biến thành cái gì cũng được, con vẫn chuộc tội với người. Con chuộc tội với Tú Nhi, con làm trâu làm ngựa cho Tú Nhi. . . . . . ”
Nghe Cổ thị nhắc tới Liên Tú Nhi, Chu thị liền khóc lên, vừa khóc, lại vừa mắng Cổ thị.
Cổ thị không hề cãi lại, chỉ thành thành thật thật quỳ rạp trên đất dập đầu, trán đập đến nỗi máu tươi chảy ròng ròng, dường như bà ta một chút cũng không cảm thấy đau, lại càng không ngừng thề, sám hối, năn nỉ với Chu thị.
Mỗi lần Cổ thị dập đầu xuống đất, tóc tai hỗn độn che đi ánh mắt của mình, bởi vậy ai cũng không nhìn thấy, ánh mắt âm ngoan của bà ta.
Đối với Cổ thị, hôm nay cơ hồ là ngày thống khổ nhất trên đời này của bà, thậm chí lúc trước Chu thị tự quyết đưa Anh tử cho Liên Thủ Nhân làm thiếp, sau lại cả một nhà vào ngục, bà cũng không thống khổ như vậy.
Âm mưu tính toán cặn kẽ để vào thành, tìm được cổng của Tống gia, vốn tưởng rằng sau này, cho dù không thể mong đợi cuộc sống người trên cao đeo vàng đội bạc, quần áo đến vươn tay, cơm tới há miệng, nhưng ít nhất cũng có thể thoát khỏi bể khổ.
Cổ thị là người thông minh mà lại thực dụng, bọn họ từ Thái Thương trở về, Tống gia chẳng quan tâm tới bọn họ, sau này vẫn là do Liên Thủ Tín tiện thể mang về chút lễ vật, Cổ thị liền biết thái độ của Tống gia đối với bọn họ, cũng đoán được cuộc sống của Liên Hoa Nhi ở Tống gia không được tốt đẹp.
Sở dĩ vẫn còn tới đó, là lấy Liên Hoa Nhi, lấy Tống gia xem như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Tống gia giàu có, trước kia cũng không quá để mắt đến bọn họ, nhưng mà cho tiền, cho của cải, cho nhà cũng không tiếc. Bà nghĩ, cho dù Tống gia không hề muốn gặp bà, Liên Hoa Nhi ở Tống gia nói chuyện không được, nhưng mà Tống gia giàu có, phương thức làm việc của Tống gia lão phu nhân trước sau như một, cho bà một cuộc sống hạng trung, cũng là không thành vấn đề.
Mà bà cũng có tự tin, chỉ cần Tống gia đồng ý giữ bà lại, thì bà sẽ làm cho Tống gia lão phu nhân nhanh chóng thích bà, sau này, nương nhờ Tống gia, ba sẽ có càng nhiều cơ hội.
Bởi vậy, mặc dù người Tống gia cho bà vào cửa, lại đối xử lạnh nhạt với bá, nhưng một chút bà cũng không để ý.
Ngồi nửa ngày bị đối xử lạnh nhạt, cuối cùng gặp được Liên Hoa Nhi, bà mới chấn động.
Cái nữ nhân xấu xí béo ục ịch kia, làm sao có thể là bảo bối khuê nữ Liên Hoa Nhi của bà? Một trượng phu tuổi còn trẻ bên cạnh có vô số nữ nhân quyến rũ, nàng không có thế lực nhà mẹ đẻ chống lưng, không có con trai bên cạnh, mẹ chồng cũng không muốn gặp, đồng thời lại mất đi sự hấp dẫn lúc trước với Tống Hải Long, lợi thế duy nhất để gả vào Tống gia là khuôn mặt đẹp, hiện tại đang đợi nàng, chính là cái gì?
Cổ thị lập tức ôm Liên Hoa Nhi, lớn tiếng khóc.
Da không mịn, tóc xơ xác, Liên Hoa Nhi như vậy, những tính toán đẹp đẽ lúc trước của bà, căn bản đã không có chỗ để phát huy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT