Nhà Liên Mạn Nhi vừa mới làm bánh xong không được mấy ngày thì Trương Thanh Sơn, Lý thị, vợ chồng Trương Khánh Niên, và Trương Thái Vân đã tới rồi. Đây là nhà mẹ đẻ vội tới nhà cô phu nhân để đưa lễ mừng năm mới, lệ này ở Trương gia đã có từ lâu và duy trì tới tận bây giờ.
Một bao lê đông lạnh, một bao quả lê hà bắc, một bao lê bạch đàn, một bao mận, một bao bát lý hương. Cái bao này từ lượng là một từ mà người trong núi thường hay dùng để nói về cân đo đong đếm quả. Chính là dùng dây của một loại cây bện lại thành một cái giỏ có nắp đậy phía trên, xung quanh đều lót lá cây lê, lại lấy một cái dây khác buộc chặt nắp giỏ lên phía trên của giỏ. Mùa thu khi thu hoạch trái cây, lúc ấy chưa bán vội mà đem bỏ vào giỏ rồi đặt trong hầm ngầm, có thể để được trong một thời gian tương đối lâu. Mỗi bao hoa quả đựng được ít nhất năm mươi tới sáu mươi cân. Ngoài ra còn có táo gai, táo tàu, táo chua các loại để đầy trong mấy cái rổ. Còn có một bao tải chứa đầy quả óc chó, một bao hạt dẻ, một bao quả phỉ, tất cả đều là Lý thị tự mình ướp gia vị, phơi nắng v.v… Các loại nấm tươi như nấm đỏ,nấm thông, nấm phỉ (một loại nấm mọc trên cây phỉ) còn có nấm hương khô, mộc nhĩ khô là những thứ không thể thiếu. Cuối cùng Trương Khánh Niên còn lôi từ trong xe ra hai con gà mái béo mập.
Năm nay nhà Liên Mạn Nhi cũng có gà mái rồi, nhưng Lý thị vẫn thương khuê nữ, bà nói đó là gà mái bà nuôi thả trong vườn trái cây trên chân núi, so sánh với gà nuôi thả ở đây thì bổ dưỡng hơn gấp bao nhiêu lần. Trên thực tế, Lý thị cảm thấy Trương thị vẫn còn bị tổn thương thân thể từ lần đó, bằng không, nếu muốn tặng gà thì gà trống to sẽ thích hợp để cả nhà hầm cách thủy hơn. Mọi người vào trong nhà, ngắm nhìn sắc mặt nhau thấy không tệ, tất cả đều an tâm vui vẻ, thân mật ngồi trên kháng ấm nói chuyện. Trương thị còn cố ý sai người đi lên thị trấn tới trường tư thục đón Tiểu Thất về sớm.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu thân thể tốt không ạ?” Liên Thủ Tín cùng với Trương Thanh Sơn ngồi trên giường gạch nói chuyện.
Nam nhân hộ nông dân, đối với cha mẹ của vợ đều gọi là cha, mẹ, khi nói chuyện với người khác thì đều gọi là nhạc phụ, nhạc mẫu. Tuy nhiên, nam nhân Liên gia đều gọi giống như Liên Thủ Tín, ở trước mặt cha mẹ vợ vẫn xưng hô là nhạc phụ, nhạc mẫu.
“Ừ khỏe lắm, chúng ta khỏe lắm.” Trương Thanh Sơn cởi mở nói.
Đúng lúc này, Tiểu Thất trở về, nhóc con xuống xe tại cửa ra vào, lon ton chạy vào trong nhà. Đầu tiên là nhào vào trong ngực Trương Khánh Niên, được Trương Khánh Niên ôm xoay tròn vài vòng, lại nhào vào ngực Trương Thanh Sơn. Trương Thanh Sơn liền không còn quan tâm tới nói chuyện với Liên Thủ Tín nữa. Lý thị thấy cháu ngoại nhỏ cũng cười không ngậm miệng được, liền ôm lấy Tiểu Thất đang ở trong ngực ông ngoại.
Mọi người nói đùa một hồi, tự nhiên cũng nói tới chuyện Liên lão gia tử và Chu thị trở lại từ Thái Thương. Trương Thanh Sơn nói sẽ cho Trương Khánh Niên và Trương Vương thị tới trấn trên thăm hỏi lão gia tử Trịnh gia. Thì ra lần này bọn họ tới cũng chuẩn bị cả lễ cho Trịnh gia.
“Để cho gia súc của nhà mình nghỉ ngơi chút đi, con sẽ sai người chuẩn bị xe nhà con để đưa mấy người đó đi.” Liên Thủ Tín sắp xếp, nói: “Lúc trở lại sẽ mời lão gia tử Trịnh gia cùng mấy huynh đệ tới đây, phụng bồi nhạc phụ náo nhiệt một bữa. Uống nhiều thêm mấy chung rượu.”
Trương Thanh Sơn chưa nói gì nhưng qua vẻ mặt có thể thấy ông rất hài lòng.
“Đi, cha cũng xuống giường, sang thăm cha con một chút đi.” Trương Thanh Sơn xuống kháng, chỉ vào mấy rổ khác mới bày ra, nói với Liên Thủ Tín.
Trương Thanh Sơn cũng chuẩn bị đồ biếu cho Liên lão gia tử và Chu thị, nên muốn đi thăm họ.
Trương thị ở nhà phụng bồi Lý thị. Ngũ lang cũng không đi, hắn có chút chuyện phải xử lý, chỉ có Liên Thủ Tín đi cùng Trương Thanh Sơn. Trương Thái Vân có chút tò mò với nhà cũ bên kia nên rủ rê Liên Mạn Nhi cùng đi, Liên Mạn Nhi cũng muốn đi, Tiểu Thất thì theo tham gia náo nhiệt, Diệp Nhi cũng đi cùng. Mấy hài tử mang theo rổ đồ, đi theo phía sau Trương Thanh Sơn và Liên Thủ Tín, cười cười nói nói đi tới nhà cũ Liên gia.
Vừa mới vào trong thôn được mấy bước đã nghe thấy tiếng kêu khóc tê tâm phế liệt truyền ra từ nhà cũ Liên gia bên kia.
“Tỷ này, hình như là bà nội thì phải.” Tiểu Thất nghiêng lỗ tai nghe ngóng, nói với Liên Mạn Nhi. Tiểu tử này tinh mắt, thính tai, không thể gạt được nó cái gì.
Liên Mạn Nhi khẽ nhíu lông mày, nàng cũng nghe ra đó là âm thanh của Chu thị, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ. Tiếng kêu khóc kia không hề có chút thương tâm, chỉ có tức giận. Đây nhất định không phải bởi vì Liên Tú Nhi. Theo lý thuyết, hiện tại ở nhà cũ này Chu thị là lớn nhất, bà là ông trời, không ai dám trái lời bà, không ai dám làm bà giận tới mức như vậy. Mấy người vội vàng bước đi nhanh hơn, đi tới cổng lớn, đẩy cửa ra đã thấy Chu thị đang vịn vào khung cửa thượng phòng mà khóc mắng. Người bị mắng không phải là người của Liên gia mà là vợ Hà lão lục và ba hài tử của nàng.
Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Trong lòng Liên Mạn Nhi không khỏi đặt ra một dấu hỏi thật lớn.
“….Chồng cháu đã không còn là bởi vì chết thay con của cô…. giờ chúng cháu cô nhi quả mẫu a….” vợ Hà lão lục bị Chu thị mắng, đột nhiên giơ tay lên muốn tát, vừa gào to vừa tiến lên giống như muốn chọn đồ vật đoán tương lai vậy, nhưng đến trước mặt rồi lại không dám xuống tay, mà là ngồi xuống cạnh cửa, tay chỉ thiên, chỉ địa, gào thét lên.
Tiểu nha đầu Hà gia đang ngồi bên cạnh vợ Hà lão lục, cúi đầu không lên tiếng. Hai tiểu nhi tử khác cũng học bộ dạng vợ Hà lão lục, dứt khoát nằm lăn trên đất lăn lộn.
“Tao không có cha……….chúng mày khi dễ chúng tao……..”
“Cha tao đã chết rồi……..chúng mày chứa chấp bọn tao mà không cho bọn tao ăn cơm no.”
Tiểu tử Hà gia cổ họng cũng không kém hơn Chu thị tí nào. Liên Mạn Nhi lấy tay phủ trán, nàng hối hận vì đã nghe theo dụ dỗ của Trương Thái Vân rồi, trong lòng nghĩ giờ thì không thể dứt ra mà về được.
“A má ơi!” Trương Thái Vân cũng trố mắt ra nhìn: “Mạn Nhi, đây chính là mấy người mà bọn họ cho ở nhờ ư, mấy kẻ đang lăn lộn kia ư?”
“Chính là mấy người đó đấy.” Liên Mạn Nhi nói nhỏ: “Tỷ biết nhà lão Vũ không?”
“Biết, chính là mấy kẻ thuê ruộng của thượng phòng mà còn chối cãi địa tô chứ gì.” Trương Thái Vân đối với chuyện này của Liên gia biết rất rõ ràng, chắc là lúc nhàn rỗi khôngcó việc gì làm thì nghe Lý thị kể mấy chuyện này.
“Cũng không khác biệt lắm so với mấy người đó.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên lão gia tử dường như thường hay mủi lòng đối với mấy người như vậy. Cái loại này không có bản lãnh gì, điên điên khùng khùng, người khác nhìn thấy đều chán ghét, muốn tránh càng xa càng tốt, nhưng ở trong mắt Liên lão gia tử những người này thật khả ái. Được rồi khả ái là do Liên Mạn Nhi vì tức giận mà nói như vậy. Theo như lời Liên lão gia tử mà nói thì người như vậy rất đáng thương, nếu ông không giúp bọn họ, bọn họ sẽ không còn đường sống vì không có ai nguyện ý giúp bọn họ cả. Tóm lại Liên Mạn Nhi tổng kết một chút, giống như huynh đệ Vũ gia, cô nhi quả phụ nhà họ Hà này cũng là bởi vì Liên lão gia tử tâm địa mềm yếu mà lên mặt, bọn họ chỉ biết ăn quỵt, muốn làm ác cũng chỉ dám phát tác với người tốt, còn những người ác khác bọn họ không dám động đến. Nghĩ tới đây, trong lòng Liên Mạn Nhi không khỏi động. Mấy người Hà gia này với huynh đệ Vũ gia không giống nhau, Liên lão gia tử không phải là mủi lòng với bọn họ. Nhưng mà ông lại chứa chấp bọn họ, cho bọn họ ăn uống. Không cần biết Liên lão gia tử làm thế này là vì cái gì, chỉ sợ lần này không được như ông mong muốn rồi. Thật ra cũng phải nói lại, mỗi lần chuyện như vậy xảy ra, đều ngược lại hoàn toàn với mong muốn của Liên lão gia tử, nhưng ông không bao giờ chịu tiếp thu.
Trương Thanh Sơn và Liên Thủ Tín hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như thế này, chẳng qua là đã vào cửa lớn rồi cũng không thể quay về được, đành phải kiên trì đi vào trong thôi.
“Thân gia, tôi đến thăm ông đây.” Trương Thanh Sơn cố ý lớn tiếng nói.
Trong thượng phòng, Liên lão gia tử và tất cả những người khác đều đi ra, nhưng chỉ đi tới ngoài cửa phòng để ngăn chặn, Chu thị vẫn vịn khung cửa gào thét như cũ, mà vợ Hà lão lục mang theo ba hài tử cũng không kém, cũng ngồi nguyên tại vị trí.
“Làm cái trò gì thế này, có gì thì từ từ mà nói.” Liên lão gia tử mặt đen như đít nồi nói.
Lời này là ông muốn nói cho vợ Hà lão lục nghe, nhưng bà ta chẳng chịu nghe lời ông, thấy khách nhân của Liên gia tới, thì bà ta càng kêu khóc lớn hơn, luôn miệng gào thét rằng chồng bà ta chết thay người Liên gia.
“Có yên tĩnh ngay không thì bảo, không nhìn thấy thân gia tới hay sao.” Liên lão gia tử lại quay ra quát Chu thị, sắc mặt ông vẫn đen như cũ.
Cả nhà đóng cửa ầm ĩ trong nhà không nói, hàng xóm láng giềng cũng không thể tự mình đẩy cửa vào nhà ông mà xem được. Nhưng bây giờ là thân gia Trương Thanh Sơn tới thăm, lại còn chứng kiến một màn khôi hài như vậy, Liên lão gia tử cảm thấy rất xấu hổ. Chu thị giương mắt nhìn trước mặt là Trương Thanh Sơn, Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Trương Thái Vân đang đi tới thì lau mặt một cái. Đám người Trương Thanh Sơn đi tới cửa rồi mà mẹ con vợ Hà lão lục vẫn chưa có đứng lên.
“Đám người vô lại ở đâu ra thế này?” Trương Thanh Sơn lớn tiếng nói: “Trong nhà còn có bề trên mà dám tới cửa náo loạn, muốn gây sự phải không? Tiểu Thất đâu, con chạy về nhà gọi ca của con, cậu mợ con tới đây đem đánh đuổi mấy kẻ vô lại này đi.” Trương Thanh Sơn là hán tử trong núi điển hình, thân hình cao lớn, âm thanh vang dội, lông mày dựng thẳng tương đối có uy thế.
Tiếng gào thét của vợ Hà lão lục im bặt, lôi kéo khuê nữ của mình đứng lên, hai tiểu tử đang lăn trên mặt đất kia cũng đứng lên theo, gần như trốn sang một bên, làm thành một đoàn chạy về Tây Sương phòng.
Sắc mặt Liên lão gia tử lúc trước không có tý huyết sắc nào, chỉ có một màu đen kịt, giờ cũng mơ hồ có chút sắc trở lại.
“Thân gia!” Trương Thanh Sơn nhiệt tình vương tay ra, nắm chặt tay Liên lão gia tử. Hai người cùng nhau đi vào trong nhà.
“Lão Tứ, bọn họ làm như vậy, mà mày cũng không làm chủ cho mẹ mày sao?” Chu thị ngăng cản Liên Thủ Tín, ánh mắt hồng hồng nói.
“Có chuyện gì đợi vào nhà hãy nói.” Liên lão gia tử cau mày, quay đầu nói vọng lại.
“Mẹ, người vào trong nhà nói chuyện, ở ngoài này lạnh lắm.” Liên Thủ Tín cũng nói.
Tất cả cùng vào nhà.
“….Trong nhà cũng rất bận rộn, không thể thoát thân được, nếu không tiểu đệ đã tới thăm lão thân gia lâu rồi.” Trương Thanh Sơn và Liên lão gia tử cùng nhau lên kháng, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi: “Lão ca ca, vốn tiểu đệ trong lòng vẫn nhớ nhung tới huynh. Trở lại là tốt rồi, chỗ khác dù có khá hơn đi nữa cũng không thể nào bằng được đầu giường đặt gần lò sưởi trong nhà của chính mình! Lão ca ca, và chị dâu thân thể khỏe mạnh chính là đại phúc rồi. Tất cả những thứ khác đều đã trôi qua.”
Lão gia tử miễn cưỡng gật đầu.
“Lão Tứ, con có còn coi ta là mẹ của con nữa hay không? Nếu coi tao là mẹ của von thì con phải làm chủ cho mẹ….” Chu thị cũng theo Liên lão gia tử và Trương Thanh Sơn lên kháng ngồi, miễn cưỡng nghe hai người nói chuyện vài ba câu liền nói với Liên Thủ Tín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT