Hôm nay bởi vì náo loạn một đêm, mọi người ai cũng không thể ngủ, ngày hôm sau vẫn như trước sáng sớm phải ra đồng gặt gấp. Buổi sáng phải làm cơm, Chu thị không có làm, Liên lão gia tử không cách nào khác, chỉ phải như trước lại để cho hai người Hà thị cùng Triệu thị thay phiên nấu cơm.

Sáng sớm trên bàn cơm, Liên Mạn Nhi nhìn bánh ống hấp với hình thù kỳ quái, cái gì cũng không nói, lại múc một muôi cơm, thiếu chút nữa là phun ra. Hà thị nấu cơm chưa chín kỹ. Liên lão gia tử còn thảm hại hơn, một ngụm cắn trúng một hạt sỏi, thiếu chút nữa đem răng cắn gãy, dứt khoát buông chén, không ăn cơm nữa.

Cơm có thể không ăn, nhưng việc nhất định phải làm, Liên lão gia tử không ăn no bụng, mang theo các nhi tử cùng tôn tử ra đồng.

Liên Mạn Nhi như trước để ở nhà, chăm sóc Trương thị.

Trong bụng gà mái tràn đầy mỡ, Liên Mạn Nhi đem mỡ này cho vào nồi sắt, để dành một chút mỡ, giữ lại về sau xào rau ăn. Đem con gà phân thành hai, nấu súp cho Trương thị uống, thịt gà cũng bắt Trương thị nuốt vào. Về sau Hà thị lại đưa tới một con gà mái nhỏ, cũng làm sạch, đem phơi khô, trong ngoài thoa muối giữ tươi, treo ở trên sàn nhà, ý định chậm rãi làm cho Trương thị ăn.

Hiện tại, Liên Mạn Nhi cho Trương thị ăn những thứ ngon nhất xong, lúc sau liền đem một chút mỡ của con gà kia cho vào nồi, đem bánh ống nửa sống nửa chín kia cắt thành hai miếng chiên chín, lại đem chút ít cơm dùng mỡ gà, cộng thêm chút ít đậu giác. Nàng cùng tiểu Thất ăn trước một ít, còn lại cất vào trong nồi, đợi Liên Thủ Tín, Liên Chi Nhi lúc trở lại ăn.

Nàng bên này vừa bận rộn xong, chỉ nghe thấy cửa lớn Liên gia mở. Liên Mạn Nhi vội vàng đi ra ngoài, đã nhìn thấy Hà thị ngồi ở trên xe ba gác, được Nhị Lang đẩy trở về, đằng sau còn có Lục Lang.

Liên Mạn Nhi đang cảm thấy kỳ quái, thì Nhị Lang đã đỡ Hà thị từ trên xe đi xuống.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi. Gia bảo con phải trở lại.”

“Trở về đi, chậm một chút đừng để mệt mỏi.” Hà thị dặn dò.

Nhìn Nhị Lang đi. Hà thị liền mang theo Lục Lang hướng Tây Sương phòng đi đến.

Liên Mạn Nhi vội vàng liếc mắt ra ý cho tiểu Thất, bảo hắn từ trong nhà giữ cửa.

“Mẹ cháu đang ngủ, thái y đã căn dặn, không thể kinh động.” Liên Mạn Nhi ngăn Hà thị lại.

Liên Mạn Nhi không cho Hà thị vào nhà, mấy ngày nay Hà thị tận mắt nhìn thấy Liên Mạn Nhi không phải người dễ chọc, nên liền xoay người đi phòng trên. Liên Mạn Nhi ở trong sân, chỉ nghe thấy Hà thị lớn giọng ở phòng trên cùng Chu thị nói chuyện.

“… Con cảm thấy mấy ngày nay không biết vì sao toàn thân luôn không có tí sức lực nào, ăn cái gì cũng không có vị, hóa ra là con mang thai. Nương a. Con lần này giống như không ổn, cúi đầu một cái đã cảm thấy choáng váng, cái gì cũng không làm được, con đã nói với phụ thân. Về nhà nghỉ ngơi.”

“Ngươi đây là mang thai trứng vàng à?” Chu thị tức giận nói.”Ngươi đi xem, có con dâu nhà ai lại không làm việc, thê tử lão Tứ lần đó trước khi chuyển dạ, việc trong nhà ngoài ruộng đều làm được, ai có thói quen tật xấu này như ngươi.”

“Nàng thích làm việc, nhưng cuối cũng đã trở thành dạng gì!” Hà thị nói, “Con cũng bị nàng làm cho sợ hãi, nếu cũng như nàng con, làm mất hài tử. Đến lúc đó cho dù đem mệnh giữ được, cũng phải tốn một số tiền lớn.”

Chu thị không có lên tiếng.

“Nương. Có trứng gà chưa, cho con hai trứng, tôn tử của ngài ở trong bụng hô đói liệt liệt…” Hà thị nói.

“Muốn ăn trứng gà, chính ngươi tự lấy.” Chu thị quát, “Cả đám đều đem mình coi thành thiên kim tiểu thư, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem ngươi như vậy…”

Ồ, Hà thị mang thai? Liên Mạn Nhi đang nghĩ ngợi, thì Hà thị từ phòng trên đi ra.

“Mạn Nhi a, Nhị thẩm có thai. Muội muội Nha nhi của cháu bó chân nhỏ, làm việc không được, nên cháu chiếu cố nhị thẩm nhiều hơn a.”

Liên Mạn Nhi âm thầm liếc mắt.

“Nhị thẩm, cháu tuổi còn nhỏ, có thể chiếu cố cái gì a, là mẹ cháu tính tình tốt, cháu nấu nấu cơm chín hay không chín có quen ăn hay không, mẹ cháu cũng không có kén chọn. Nhị thẩm hiện tại mang hài tử, thân thể quý giá rồi, vạn nhất có cái gì, cháu gánh không nổi đâu.” Liên Mạn Nhi nói.

“Nhị thẩm cũng không kén chọn, Mạn Nhi a, buổi sáng ta chưa ăn no, cháu xem cháu có bột mì, làm cho Nhị thẩm một cái bánh, nếu không cháu có cái gì ăn, cũng cho ta một ngụm. Ta đã ngửi thấy mùi thơm rồi, muội tử Nha nhi của cháu nói, cháu biết làm cơm, mặc kệ làm cái gì đều có mùi thơm.”

Hà thị, Lục Lang cùng Liên Nha nhi đều trông mong mà nhìn Liên Mạn Nhi. Buổi sáng có bánh ống cùng cơm, bọn họ cũng không cách nào nuốt xuống được.

“Nhị thẩm, cơm là do ngài làm, chính ngài lại không ăn, ngài đi trách ai đây. Muốn ăn cái gì, ngài cũng đừng nghĩ lấy từ cháu. Cháu là một hài tử, còn phải dựa vào cơm của người lớn.”

Từ hôm nay, Hà thị đã có thai, làm việc không xong, cái gì cũng không chịu làm, suốt ngày ở trong nhà. Nàng cũng muốn mở lò nhỏ nấu, thế nhưng mà không có gạo không có bột mì, liền bảo Lục Lang đoạt trứng gà của tiểu Thất. Lục Lang so với tiểu Thất lớn hơn, nhưng cũng không lanh lẹ như tiểu Thất, muốn từ trong tay tiểu Thất đoạt trứng gà, Liên Mạn Nhi liền ở bên cạnh mang theo dao phay nhìn hắn. Mấy người hài tử bình thường chỉ sợ Liên Tú Nhi, Liên Tú Nhi bị đánh nhiều ngày không đứng dậy được, bọn họ cũng đều biết là do mấy người Liên Mạn Nhi đã hạ thủ. Bởi vậy, Lục Lang mặc dù so với Liên Mạn Nhi lớn hơn, thấy Liên Mạn Nhi tức giận, hắn cũng e sợ, không dám lại đến trêu chọc.

Chu thị bên kia vẫn còn tức giận, đến Liên Tú Nhi cái gì cũng đều không làm, Tưởng thị mảnh mai, không quen làm công việc nhà, lại phải chiếu cố Nữu Nữu, công việc nhà đều rơi vào trên người một mình Triệu thị . Hà thị sai khiến không được Liên Mạn Nhi, liền sai khiến Triệu thị, Triệu thị mệt nhọc quá độ, lại tới nguyệt sự, rốt cục ngã xuống đất ngất đi ở ngoài đồng.

Cơm canh không thể ăn, làm việc liền không còn khí lực, tuy có Liên lão gia tử giám sát, nhưng có người vẫn là bắt đầu uể oải lười biếng..

Mắt thấy trong không khí hơi nước càng ngày càng nặng, dự đoán được trận mưa đã tới gần rồi, nhưng mà đậu phộng cùng cây đậu của Liên gia còn chưa thu hoạch, Liên lão gia tử sốt ruột đến phát hỏa, ngoài miệng nổi lên một vòng bọt lửa.

Lại đến lúc ăn cơm, nhưng nồi lãnh lò lạnh, Liên lão gia tử dẫn đầu gặm bánh ống cứng rắn, lại phải ra đồng làm việc, nhưng ngoại trừ Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ, cả nhà Liên Thủ Nghĩa đều ngồi một chỗ không nhúc nhích.

“Ăn không đủ no, thật sự là không còn khí lực.”

“Thê tử Lão Tứ nằm suốt ngày, còn có gạo tẻ bột mì, gà vịt thịt cá mà ăn, ta cũng mang thai, mấy hài tử ta làm việc cũng mệt mỏi la liệt.” Hà thị nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Phụ thân, một chén nước chung cũng phải công bằng, trượng phu cùng mấy hài tử con đã làm việc cực lực mệt chết đi được, ngay cả cơm nóng đều không kịp ăn, bằng một mình lão Tứ lao động, mà vài mồm ăn cơm, còn phải cung cấp cho thê tử Lão Tứ như nương nương.”

Liên lão gia tử nhìn về phía Liên Thủ Nghĩa.

Liên Thủ Nghĩa cúi đầu, giữ yên lặng.

“Thủ Nhân, ngươi và Kế Tổ cùng ta ra đồng.” Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Nhân nói.

Liên Thủ Nhân lui về phía sau hai bước.

“Phụ thân, ngài biết rõ con, con cho tới bây giờ cũng không có làm qua việc đống áng, đi chỉ làm vướng bận thêm. Lại để cho Kế Tổ đi.” Liên Thủ Nhân nói.

“Gia, chân của cháu còn chưa khỏe hẳn, lang trung nói, tổn thương gân cốt trong một trăm ngày, không cho cháu làm việc nặng.” Liên kế tổ lắp bắp mà nói.

Liên lão gia tử nhìn bên cạnh mình, có thể cùng ông ra đồng làm việc chỉ có Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang.

“Nguyên một đám các ngươi, không cần mượn lý do. Đừng cho là ta không biết trong lòng các ngươi nghĩ cái gì. Các ngươi không phải là muốn chia nhà đấy sao, ” Liên lão gia tử tiện tay cầm lên một chén trà quăng xuống đất, “Tốt, chia, vậy thì ta cho các ngươi chia!”

“Phụ thân, con cũng không muốn ở riêng.” Liên Thủ Nhân vội nói.

“Phụ thân, ta cũng không chia.” Liên Thủ Nghĩa nói.

“Nương không phải nói để cho lão Tứ phân ra sao, ” Hà thị nói, “Cũng đừng nói a, trong nửa năm mà nhà này xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là tại phòng lão Tứ, chính là nói Mạn Nhi nhà hắn, chết một hồi lại sống, kế tiếp lại đến thê tử lão Tứ, chậc chậc, này giày vò cả một nhà…”

“Nhị tẩu ngươi im đi.” Liên Thủ Tín cắt đứt lời Hà thị nói.

“Nương, ngài nói có đúng hay không mọi việc đều như vậy?.” Hà thị tựu hỏi Chu thị.

Chu thị ngồi ở trên giường gạch, không rên một tiếng.

“Phụ thân, con có lời nói với ngài.” Liên Thủ Tín lôi kéo Liên lão gia tử theo phòng trên đi ra, đến dưới dàn dưa leo ở sân sau dừng lại.

“Phụ thân, tình huống hôm nay ngài thấy đấy. Những lời của nhị tẩu, không chỉ … là ý tứ của nhị tẩu. Nếu lại không có xử lý ổn thỏa, hoa mầu này liền không thể thu hoạch xong, đến ngày đó chúng ta cũng không cách nào vượt qua. Phụ thân, liền theo tâm tư của cả nhà, đem chúng con tách riêng ra đi. Con cùng mẹ bọn nhỏ cũng đã suy nghĩ qua, thân thể mẹ bọn nhỏ suy yếu, về sau còn không biết thế nào, trong phòng chỉ có một mình con làm việc, bọn nhỏ cũng còn nhỏ, còn thiếu nợ bảy mươi lượng bạc, về sau mẹ bọn nhỏ còn phải uống thuốc…, gánh nặng lớn như vậy, lại để cho các huynh đệ gánh vác, con cũng không nỡ, phân liền phân a, đem con phân ra, khoản nợ của mình thì tự mình gánh vác”

“Lão Tứ, không được, cái nhà này, vẫn là ta làm chủ, không thể để một nhà của ngươi chịu thiệt.” Liên lão gia tử run rẩy nói.

“Phụ thân, ” Liên Thủ Tín quỳ xuống trước mặt Liên lão gia tử, “Ngài cho dù áp đảo được lần này, nhưng còn có lần sau. Lần này đại ca, nhị ca còn chưa mở miệng, tình cảm huynh đệ … Vẫn còn, tiếp theo…”

Liên Thủ Tín cũng không nói gì thêm. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nắm lá dưa leo vò nát, tình cảm thật sự còn có ở đây sao? Lời này của Liên Thủ Tín, bất quá là cho mọi người mặt mũi mà thôi.

“Phụ thân, phân ra a…” Liên Thủ Tín dập đầu trước Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử nâng Liên Thủ Tín dậy, quay mặt đi, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt.

“Trước tiên đem hoa mầu thu hoạch rồi nói sau.”

Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín trở về trong phòng.

“Cây lớn phân cành, nhà này cũng đến lúc phải phân rồi.” Liên lão gia tử nói những lời này, cái lưng luôn thẳng tắp cũng có một chút chùng xuống.

“Phụ thân, chúng ta có thể không phân.” Liên Thủ Nghĩa vội hỏi.

“Lão Tứ muốn phân liền để cho hắn tự ra ngoài.” Hà thị nói.

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đều không nói lời nào, Liên Thủ Lễ cúi đầu xuống, cũng giữ yên lặng.

“Đại ca, nhị ca, ta cùng phụ thân đã nói qua, ta tách ra ngoài.” Liên Thủ Tín cố gắng cười nói.

“Lão Tứ, ngươi thế nào muốn ở riêng, cái này không được?” Liên Thủ Nhân vội nói.

“Đúng vậy a, lão Tứ, vừa rồi lời của nhóm lão nương…, đó cũng không phải là ý tứ của nhị ca.” Liên Thủ Nghĩa nói.

“Phụ thân, nhà này, có thể không phân, nhưng đã phân thì phân hết a.” Liên Thủ Lễ nói.

“Lão Tứ nếu không muốn cùng chúng ta ở chung một chỗ nữa, nhất định phải phân ra, ta cũng không ngăn hắn.” Liên Thủ Nghĩa nhìn thoáng qua Liên Thủ Nhân nói.

Liên Thủ Nhân gật đầu.

“Đều im hết.” Liên lão gia tử phất phất tay, “Việc ở riêng này cứ quyết định như vậy đi, trước tiên đem hoa mầu thu hoạch, người nào không làm việc cho thật tốt, trở lại liền cút cho ta, cút ra khỏi Liên gia đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play