Liên Thủ Tín cấp gạo cho Nhị Lang, lại bị Nhị Lang ngăn cản, nói là
nguyện ý cùng giống như những người khác, làm việc, ăn cơm, nhận tiền
công.
“Nhị Lang, việc cháu tới đây, đã nói với ông nội chưa?” Liên Thủ Tín liền hỏi Nhị Lang.
“Đã nói qua, ông nội cũng đồng ý để cháu đến đây rồi.” Nhị Lang đáp.
Nhị Lang sẽ không nói dối, hắn đã nói như vậy, thì đúng là Liên lão
gia tử đã thật sự cho phép hắn tới nơi này làm việc. Hiện tại, tình hình bên phía nhà cũ, Liên Thủ Tín cũng biết. Ở nhà một mặt, là Chu thị tìm
cho người một nhà an bài công việc. Mặt khác, Liên lão gia tử tuy rằng
vẫn còn phải uống thuốc, nhưng đã có thể đứng dậy làm việc. Mỗi ngày
Liên lão gia tử đều cùng các con cháu xuất môn vào núi kiếm củi.
Người trong thôn nhìn thấy, đều khuyên can Liên lão gia tử, khuyên
ông không cần phải làm việc nữa, chỉ cần ở nhà hưởng phúc của con cháu
là được rồi. Dù sao, tất cả mọi người đều biết, có Liên Thủ Tín hết lòng lo liệu, Liên lão gia tử và Chu thị cũng không phải thiếu thốn gì.
Liên lão gia tử mỗi lần đều chỉ cười cười, nói ông ra ngoài cho thư thái đầu óc, nhân tiện xem xét nhóm con cháu làm việc.
Liên lão gia tử nói như vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Mọi người
đều biết, bên phía Liên gia nhà cũ, Liên Thủ Nghĩa còn có thể làm việc,
dù sao cũng đã từng quen với việc đồng áng, nhưng Liên Thủ Nhân thì lại
chưa từng trải qua cuộc sống cực nhọc như thế bao giờ. Liên lão gia tử
muốn đi cùng, cũng là muốn chăm sóc bọn họ, cái này về tình lý có thể
tha thứ được.
Bên nhà cũ, đội ngũ mỗi ngày thay phiên nhau ra ngoài lấy củi gồm có
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Hà thị, Tứ lang, Lục lang,
ngay cả mấy người chân bó như Cổ thị, Tưởng thị, Liên Đóa Nhi cùng Liên
Nha Nhi mỗi ngày trong nhà cũng phải thu thập một sọt củi mới được.
Cả nhà Liên Mạn Nhi đã biết chuyện này, nhưng cũng không nói gì.
Trong lòng mọi người đều tán thành việc Liên lão gia tử làm như vậy,
dùng lời của Trương thị để diễn tả. Liên lão gia tử là người “Còn sống
là còn lo toan”. Tam Thập Lý doanh tử khi vào mùa đông, những cái khác
có thể không có, nhưng không thể thiếu củi đốt. Hiện tại nếu không kiếm
được đủ củi đốt, đến mùa đông người hai nhà Liên Thủ Nhân, Liên Thủ
Nghĩa sẽ phải chịu khổ.
Liên Thủ Tín sắp xếp cho Nhị Lang đi đào ao cá, sau đó về nhà đem chuyện này nói với mọi người trong nhà.
“. . . . . . Ta đã làm theo những gì mà chúng ta bàn bạc, đầu tiên
nói hắn không cần phải làm gì, ta sẽ cấp gạo cho hắn. Nhưng Nhị Lang
không chịu, kiên quyết muốn làm việc.” Liên Thủ Tín nói, “Ta đã nói với
Đại Lực, lưu tâm đến Nhị Lang, xem hắn làm việc như thế nào rồi sau đó
báo lại cho ta biết.”
Về phía những người ở bên nhà cũ, đã đem ruộng vườn cùng địa tô thu
xếp thỏa đáng. Cả nhà Liên Mạn Nhi đều không cho rằng mọi chuyện như thế đã là êm đẹp.
Hà thị muốn tới làm việc, Liên Mạn Nhi các nàng khẳng định không cần. Nhưng nếu Nhị Lang đến, thì sẽ tạo cho hắn cơ hội.
Nếu như đưa lương thực cho Nhị Lang mà hắn trực tiếp cầm lấy, bọn họ
sẽ không nhắc lại chuyện làm việc nữa. Chuyện cấp lương thực, chỉ có duy nhất lần này, về sau nếu muốn nữa, là không thể.
Nhị Lang từ chối nhận lương thực, mà kiên trì đi làm công. Cái này
chứng minh rằng, Nhị Lang còn có liêm sỉ, hiểu được tự mình cố gắng,
không phải là kẻ quen thói ăn không ngồi rồikhông làm mà hưởng.
Giữ Nhị Lang lại làm việc chính là để cho mọi người ngầm thấy rằng,
nếu Nhị Lang vẫn thành thật, chăm chỉ như trước kia, không vì trải qua
cuộc sống ở bên Thái Thương mà trở thành người xảo trá, tâm khẩu bất
nhất (nói một đằng làm một nẻo), thì các nàng nhất định sẽ giúp đỡ Nhị
Lang.
Bên phía nhà cũ, Liên lão gia tử dù sao cũng đã nhiều tuổi, tinh thần không thể so được với trước đây. Cả một đại gia đình, già trẻ lớn bé,
đều dựa vào bàn tay lèo lái của ông. Như vậy bọn họ chẳng thể chống đỡ
được bao lâu nữa. Nếu Nhị Lang có thể gánh vác được chuyện gia đình,
điều này hiển nhiên là rất tốt. Cho dù không thể, thì cũng coi như ở
phòng trên đã có thêm một người đi theo con đường chính đạo, có thể tự
lực cánh sinh, điều này đối với tất cả mọi người đều có lợi.
“Nếu Nhị Lang vẫn giống như trước đây, chúng ta liền ra tay giúp đỡ
nó.” Trương thị liền gật đầu nói, sau đó lại thở dài, “Bên chỗ phòng
trên, có mấy người thật không đáng để được người khác đồng tình. Nhưng
cũng có người kiến người ta thương xót, . . . . . . Cái đứa nhỏ Nhị Nữu
Nữu, lúc trước ta gặp vẫn còn đang bú sữa. Hiện tại nhìn cũng chỉ nhỉnh
hơn trước chút ít. Lần trước ta nhìn thấy, nó gầy như con mèo nhỏ vậy,
đành lòng không nổi.”
“Tú Nga tẩu một chút tin tức cũng không có sao?” Liên Chi Nhi nói.
“Bên phía lão gia tử, đối với Nhị Lang và chuyện vợ của hắn, có phán quyết gì không?” Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
“Lão gia tử cũng chưa nói cái gì rõ ràng.” Liên Thủ Tín liền lắc đầu.
“Việc này vốn rất rối loạn, chúng ta có trợ giúp thì trợ giúp, không nên có ý kiến can thiệp vào làm gì.” Liên Mạn Nhi nói.
Chuyện Nhị Lang và Triệu Tú Nga, lúc nên có quyết đoán thì không quyết đoán, để đến lúc muộn rồi, chuyện liền rối như tơ vò.
“Tốt xấu gì cũng nên trở về, đều là người một nhà mà.” Trương thị liền nói.
Ở niên đại này, đặc biệt là trong gia đình các hộ nông dân, nam nữ
thành thân, chính là chuyện cả đời. Nếu như đứt gánh giữa đường, trừ phi một trong hai người kia qua đời, còn không thì mọi người đều khuyên
giải hai bên, như cách nói ngày xưa, chính là khuyên toàn gia đoàn viên
(gia đình đoàn tụ). Chẳng sợ cả đời gập ghềnh, cãi nhau ầm ĩ, chỉ cần có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long, sinh con đẻ cái, như vậy mới
có thể gọi là viên mãn.
Giữa hai vợ chồng Nhị Lang và Triệu Tú Nga cũng không xảy ra chuyện
gì, chuyện của bọn họ là từ phía phòng trên Liên gia cùng với Triệu gia. Trong đó có nhiều điều rắc rối, Liên Mạn Nhi cũng lười đi phán xét. Tuy nhiên, xem xét thái độ của Liên lão gia tử, chỉ cần Triệu Tú Nga trở
về, bằng lòng chung sống hòa thuận cùng Nhị Lang, Liên gia vẫn sẽ đón
nhận nàng.
Đây cũng là tư tưởng truyền thống của Liên lão gia tử, trong nhà
không thể có nữ nhân tái giá, cũng không thể có chuyện hưu thê. Mặt
khác, nếu Nhị Lang muốn lấy người khác, cũng sẽ rất khó khăn.
“Đúng rồi, Diệp Nhi có đến nói với con, cha của Anh tử hôm nay lại tới nhà cũ gây chuyện.” Liên Mạn Nhi đột nhiên nói.
Tất cả mọi người ở phòng trên Liên gia đều đã trở lại, chỉ trừ Triệu
Tú Nga cùng Anh tử. Triệu gia cả nhà hai tám người còn đang bị giam giữ ở đại lao bên Thái Thương, nên không có ai tìm đến Liên ga nói chuyện.
Anh tử không trở về, cha của Anh tử sao có thể mặc kệ, hễ rảnh rỗi là
lại đến nhà cũ gây chuyện, đòi phòng trên phải giao người. Cha của Anh
tử còn nói người của Liên gia hại chết Anh tử, bắt bọn họ phải đền mạng.
“Tam bá mẫu của con cũng nói với mẹ rồi, cha của Anh tử kia, mỗi lần
đến, ầm ĩ một hồi, rồi cuối cùng, kiểu gì cũng phải lấy vài thứ đồ vật
này nọ rồi mới rời đi. Sau đó, ngày hôm sau, lại đến gây chuyện. Xem
tình hình này, trừ phi là Anh tử trở về, còn không mọi chuyện sẽ không
dừng tại đây đâu.” Trương thị cũng giận dữ nói.
“Đều là chuyện phiền phức.” Liên Thủ Tín nhăn mặt, “Bọn sao lại ấu
trĩ như vậy, có thể gây ra loại chuyện như thế này. Đều nói mỗi cây mỗi
hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, có thể có loại gia đình như vậy sao?”
Kỳ thực nói trắng ra là, mấy người ở nhà cũ đó, rất giỏi gây chuyện.
Trong nhà mà có một người phiền phức như vậy, thì cả nhà sẽ không có một ngày yên ổn. Trong khi ở nhà cũ, thích gây chuyện, đâu chỉ có một hai
người.
“Cái này thì tự làm tự chịu có thể trách ai.” Liên Mạn Nhi nói,
“Chúng ta đều phải cân nhắc kĩ, chuyện gì có thể giúp, chuyện gì không
thể nhúng tay vào. Giống như này, ai làm thì để người đó chịu đi.”
“Vợ Xuân Trụ nói với ta, nhiều người trong thôn đồn đoán rằng Đại
đương gia phu nhân đã hãm hại Anh tử.” Trương thị đè thấp thanh âm nói,
“Nhà của Anh tử, xem ra là quấn lấy mấy người ở phòng trên.”
“Mọi người xem, bọn họ hình như biết chúng ta chỉ quan tâm đến chuyện của ông nội cùng bà nội, mặc kệ chuyện của mấy người khác ở phòng trên. Bằng không, bọn họ sao lại dám to gan thế kia.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Cha mẹ Anh tử mỗi lần tới gây chuyện ở nhà cũ, cũng chưa hề nhắc tới
chuyện phải đi cáo trạng, thưa kiện, cái này chỉ là đem Anh tử ra đe dọa để moi móc tài vật của phòng trên, hơn nữa, xem ra là tính đòi cả đời,
không bao giờ chấm dứt.
Mọi người đang nói chuyện thì tiểu Hỉ tiến vào bẩm báo, nói là Lý Chính đến đây.
Trương thị cùng Liên Chi Nhi ở lại hậu viện trong phòng thêu thùa may vá, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi thì đi ra ngoài tiền viện.
Hàn Trung đã mời Lý Chính vào trong sảnh ngồi, châm trà mời khách.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi vào trong sảnh, hàn huyên vài
câu rồi mọi người phân chủ khách lần lượt ngồi xuống.
“Lần này ta đến, là có chuyện này.” Lý chính đi thẳng vào vấn đề,
“Quan trên mới vừa phái người đến truyền lời, trong thôn phải bắt lính
lính đi lao động công ích.”
Hằng năm, mỗi hộ nông dân phải nộp thuế lương thực dựa trên diện tích đất đai, đồng thời còn phải tham gia lao động công ích. Qui định về lao động công ích không giống với qui định về thuế má, tùy xem tình hình,
huyện nha an bài xuống cái gì thì làm cái đó.
Chẳng hạn như năm nay, tráng đinh của Tam Thập Lý doanh tử sẽ đi đến
vùng giáp ranh phía tây huyện Cẩm Dương với huyện Bàn Sơn để tu sửa lại
sơn đạo (đường núi).
“. . . . . . Hai ngày tới phải xuất phát, đi nửa tháng, đến mùa đông
thì trở lại. Mỗi hộ gia đình, hai người lấy một, cũng có thể dùng tiền
thay thế. Bên đó cần rất nhiều người, nếu còn có người muốn đi, sẽ bao
một ngày hai bữa cơm, mặt khác, mỗi ngày còn được trả tiền công.” Lý
Chính tiếp tục.
Cả nhà Liên Thủ Tín đã được miễn mười năm lao động công ích, việc bắt lính đi lao động công ích này vốn chẳng có ảnh hưởng gì đối với họ, vậy mà Lý Chính lại cất công đến đây để báo chuyện này, ắt là phải có
nguyên do.
“Người nhà huynh không cần phải đi, nhưng người ở bên nhà cũ kia thì
vẫn phải đi lính. Ta đến đây nói chuyện, chính là để bàn xem nên tính
toán thu xếp thế nào.” Lý Chính cuối cùng nói.
Đây là Lý Chính muốn cấp cho nhà nàng một cái nhân tình.
Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang liền nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Bên chỗ nhà cũ, số nam đinh trưởng thành tổng cộng có năm người, trừ
Liên lão gia tử ra, còn lại Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nghĩa,
Nhị Lang, dựa theo tính toán hai lấy một, vậy ít nhất có hai người phải
đi tham gia lao động công ích.
“Tình huống của bên kia, theo cháu biết, ông nội cháu đã lớn tuổi,
tất nhiên là không thể đi, còn có Nhị Lang ca, hiện tại trong nhà không
thể ly khai ca ấy. Còn lại Đại bá, Nhị bá, và Kế Tổ ca, đều có thể đi.”
Liên Mạn Nhi rất nhanh liền đưa ra quyết định. Cái việc chi tiền thay này khỏi cần phải suy nghĩ, vừa vặn thừa dịp đi lao động công ích này,
để cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Kế Tổ hảo hảo rèn luyện
thân thể.
Đại lão gia đang độ tuổi cường tráng, mỗi ngày ở nhà đi kiếm củi,
thật là lãng phí sức lao động. Đi lao động công ích, đầu tiên là tuân
thủ luật lệ quốc gia, đồng thời có thể bớt trong nhà vài miệng ăn. Hai
người đi phục dịch, còn một người thì đi làm thuê kiếm chút tiền về phụ
giúp gia đình.
Trong nhà còn lại nam đinh trưởng thành là Nhị Lang, có chuyện gì xảy ra đều có thể ứng phó. Hơn nữa vẫn còn có thêm Tứ Lang cùng Lục Lang
nữa.
Liên Mạn Nhi tuy rằng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng lời nói ở trong nhà rất có trọng lượng, ở Tam Thập Lý doanh tử cũng không phải là điều
gì mới mẻ. Bởi vậy, nghe Liên Mạn Nhi nói như thế, Lý Chính cũng không
lấy làm kinh ngạc.
“Để ta thử đi sắp xếp xem sao” Lý chính liền nói.
“Làm phiền Lý Chính huynh rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT