Edit: Ngọc Hân
Beta: Tiểu Tuyền
Cây ngô, cao lương, hạt kê, cây đậu, khoai lang, đậu phộng cũng đã
thu hoạch xong. Thu hoạch hơn hai trăm mẫu ruộng hoa mầu, sân phơi không chứa được, liền chất đống trong tiền viện.
Hoa mầu thu hoạch từ trong ruộng, phải phơi nắng trong sân, mới có
thể bắt đầu đập. Mà trong lúc phơi nắng, Liên Thủ Tín lại bận rộn mang
mọi người đi sớm về khuya hái nho, bắt đầu ủ rượu nho.
Sáu mươi tám mẫu ruộng trồng nho, cũng để riêng cho việc ủ rượu nho,
sản lượng mà nho dại hai năm trước hái trong khe núi để chế biện không
thể bằng hiện tại được. Vì để rượu nho có chất lượng tốt hơn, đảm bảo
chất lượng được lâu hơn, lần này Liên Mạn Nhi tính toán vẫn ủ rượu nho
trong bình sứ thô như cũ, nhưng mà sau khi rượu nho ủ xong, tính là dùng thùng gỗ để chứa rượu nho.
Bình sứ thô là từ Triệu gia thôn, còn lại mấy thùng gỗ chứa rượu nho
phải đi tìm vài người thợ mộc, cho sẵn vật liệu gỗ cùng tiền đặt cọc,
giao hẹn đến kỳ muốn đóng bao nhiêu cái thùng gỗ. Liên Thủ Lễ tự nhiên
cũng nhận được đơn đặt hàng.
Liên Thủ Tín, Ngũ lang cùng Tiểu Thất mang người xuống ruộng hái nho, vận chuyển về nhà, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi phụ trách mang người tiến hành ủ sơ rượu nho. Trong đó Liên Mạn Nhi cùng Ngũ lang còn phải để ý việc của Liên ký, cùng với ao cá, hồ sen, cả nhà bận rộn
tối mặt mũi, buổi tối giống như là đầu dính gối liền ngủ thiếp đi. Ngày
thứ hai, vẫn như cũ trời còn chưa sáng đã phải đứng lên.
Người một nhà cần lao (cần cù lao động), tự nhiên cũng thu hoạch được như mong muốn.
Khóa viện phía trước dùng làm phường chưng cất rượu đã không còn nhét thêm được cái bình nào nữa, chỉ có thể đem một phần rượu đã cất tốt đem đi sau viện chứa.
Ngày hôm nay, việc hái nho cùng ủ rượu đã làm đến giai đoạn cuối
cùng, cả nhà ăn xong cơm tối, liền ngồi lại trong phòng trên, vây quanh
nói chuyện
“Cây nho phỏng chừng hai ngày nữa là có thể hái xong rồi” Liên Thủ
Tín nói, nếu là theo tốc độ bình thường, đã có thể hái xong nho rồi.
Nhưng mà tiến độ hái nho, còn phải chú ý đến tiến độ ủ rượu trong nhà.
Bởi vì hái nho xuống xong, tốt nhất là chưng cất rượu ngay sau đó, nếu
để thời gian dài, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cùng hương vị của rượu
nho. Đây là khinh nghiệm tổng kết được trong quá trình ủ rượu nho hai
ngày trước của Liên Mạn Nhi. Mặc dù khác biệt rất nhỏ. Nhưng nàng luôn
nghĩ muốn phải thật hoàn hảo.
“Đến lúc đó, rượu nho này của mọi người cũng có thể ủ xong rồi?” Liên Thủ Tín liền hỏi.
“Mới có hai ngày, vậy hẳn không thành vấn đề.” Trương thị liếc mắt nhìn Liên Mạn Nhi, gật đầu.
“Vậy ủ xong rượu nho rồi, ta đập trước, hay thu gom củi trong ruộng trước?” Ngũ lang lại hỏi.
“Đập lúa trước, bó củi kia không vội. Bắt đầu mùa đông kéo về cũng
không muộn.” Liên Thủ Tín liền nói, “Có điều năm nay trong sân nhà ta
cũng không có chỗ chứa củi. Hôm nay cha ở trong sân nhìn một chút, tính
chờ kéo bó củi về, cha chất mấy bó củi ở ngoài sân.”
“Cha, nơi chứa củi phải chọn xong. Tốt nhất là cách nhà chúng ta xa
một chút, Đúng rồi, còn phải chọn nơi cuối gió.” Ngũ lang liền nói.
“Cái này cha cũng đã nghĩ đến. Đợi sáng mai ta đem nơi đó chỉ cho
ngươi, ngươi xem một chút có được hay không.” Liên Thủ Tín nói. Một
trong những ưu điểm của Liên Thủ Tín, chính là hắn cũng không tự cho
mình là đúng. Không có tính gia trưởng. Trong nhà có chuyện, chỉ cần
Trương thị cùng bọn nhỏ có ý kiến, hắn sẽ nghiêm túc nghe theo.
Mà kể từ sau khi ở riêng. Ngũ lang đọc sách, nay lại thi đỗ tú tài,
Liên Thủ Tín đối với lời nói của Ngũ lang ngày càng thêm tin tưởng.
“Muốn trồng lúa mì vụ đông, ta trước tiên phải làm sạch.”Ngũ lang lại nói.
“Nhất định rồi.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.
Đại gia đình lại thương lượng một lần xem nơi nào thích hợp trồng lúa mì vụ đông.
“Nếu không chọn mẫu ruộng năm lượng bạc một mẫu bên cạnh Nam Sơn đi.” Liên Mạn Nhi liền nói. Mảnh đất kia năm nay trồng mười mẫu lúa mì vụ
xuân, bây giờ lại trồng cải trắng và đậu nành, dĩ nhiên không thể trồng
tiếp lúa mì vụ đông nữa, nhưng còn có mười mẫu khác, năm nay trồng chính là đậu phộng, vừa đúng kế tiếp trồng lúa mì vụ đông.
“Cái này được, chúng ta dùng vài mẫu đậu phộng kia đi. Còn có thể
tiết kiệm một chút, không cần đào đường rẽ.”Liên Thủ Tín liền nói, “Chờ
bên này tuốt gần xong, ta liền xới đất bên kia, bón phân, đắp luống. Chờ lúa mì vụ đông lên mầm, chúng ta nhanh chóng trồng xuống.”
“Lần này thương đội nhà lão Lục đi có chút dài. Dựa theo lúc trước
bọn họ đi mà nói, hai ngày trước nên trở lại rồi.” Trương thị suy nghĩ
một chút, liền nói.
“Lần này bọn họ đi xa. Ra cửa lần này kế hoạch vạch sẵn không theo
kịp biến hóa, muộn hơn hai ngày, cũng không thể xảy ra chuyện gì. Ít
ngày trước, chỗ chúng ta không phải mưa sao, nghe người ta nói, nhiều
nơi khác trời cũng mưa, so với bên này còn lớn hơn nhiều.” Liên thủ Tín
nói.
Nói đến mầm lúa mì vụ đông, người một nhà không tránh được lại suy nghĩ đến chuyện khác.
“Nhà lão Triệu bán mầm lúa mì vụ đông, thật là có người mua!” Trương thị thở dài nói.
Mầm lúa mì vụ đông Lục gia không có mang về, Triệu Văn Tài có mấy xe
mầm lúa mì vụ đông từ Thái Thương chuyển tới, cũng theo mỗi cân năm mươi văn tiền bắt đầu bán ra, so với mầm lúa mạch Thái Thương giá cả cao hơn hai mươi bốn văn, so với nhà Liên Mạn Nhi cũng cao hơn mười một văn
tiền.
“Lúa mạch chúng ta trồng vừa bán xong, bọn họ lại muốn trồng lúa
mạch, không đến chỗ lão Triệu mua sao được, hắn liền bán bên trái nhà
ta. Chính là nhà hắn mua bán có chút. . . không tiện nói.” Liên Thủ Tín
lắc đầu thở dài nói.
“Cha, lời này của cha đã quá khách khí rồi. Bọn họ không gọi là có
chút không tiện nói, mà là quá không tiện nói.” Liên Mạn Nhi chen miệng
nói.
Liên Thủ Tín cũng buồn bực không lên tiếng.
Sở dĩ nói Triệu Văn Tài bán giống lúa mạch là không tiện nói, cũng
không phải là việc hắn định giá. Mà là thời điểm hắn bán giống lúa mạch
mới nói ra.
“Nói cái gì Thái Thương bên kia bán giống lúa mạch cũng phải có mệnh
lệnh của nha môn rõ ràng, Liêu Đông bên này muôn mua giống lúa mạch ,chỉ cho một nhà hắn bán, bất kể người khác muốn mua, đều không bán. Muốn
mua mầm lúa mạch, phải có được hắn đi mua. Còn nói gì, đây là vừa mới
bắt đầu bán, nhìn mọi người bà con đồng hương, giá tiền còn rẻ. Nếu
không mua nhanh, giống lúa mạch của hắn sẽ nhanh chóng tăng giá, còn
tăng gấp ba.” Liên Mạn Nhi nói, “Cái này thì xem là chuyện gì?”
Triệu Văn Tài có cái bản lĩnh để cho Thái Thương bên kia đem giống
lúa mạch bán cho hắn, không bán cho những người phủ Liêu Đông khác? Còn
nói mệnh lệnh nha môn rõ ràng, nơi này tự nhiên có dính đến phòng trên
Liên gia.
Gần phủ Liêu Đông mà có thể mua được giống lúa mạch, thì chỉ có huyện Thái Thương. Đều là nhà nông dân, muốn đi chỗ xa hơn mua, không phải là không có tiền thì chính là không có người chỉ dẫn. Nên thật sự tin lời
nói của Triệu Văn Tài, sợ hắn sau này còn tăng giá, nhắm mắt đi mua
giống lúa mạch.
Ở sau lưng oán trách và mắng chửi, tự nhiên là không thể thiếu.
Liên Thủ Tín biết, cũng rất nóng giận.
“Con cảm thấy chuyện này, ta không thể không quản.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói.
Ngũ lang trầm tư.
“Quản thế nào?” Liên Thủ Tín vội hỏi.
“Ca, “Liên Mạn Nhi chuyển sang Ngũ lang, “Huynh xem huynh có thể viết cái thiếp cho huyện nha huyên Cẩm Dương?”
“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.” Ngũ lang liền nói, “Ta lập tức đi viết, sáng mai sẽ đưa đi huyện nha.”
“Cái này. . .. . “Liên Thủ Tín há miệng, dường như có lời muốn nói.
Cả nhà đều quay lại nhìn Liên Thủ Tín.
“Cha, ca làm như vậy, cha không đồng ý sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi, “Là bởi vì người phòng trên bên Thái Thương sao?”
“Cũng không phải không đồng ý.” Liên Thủ Tín liền chần chờ nói.
Liên Mạn nhi nhìn dáng vẻ khó nói của Liên Thủ Tín,thì hiểu ngay.
Liên Thủ Tín là một nông dân tiêu chuẩn, trên người có tính chất nông
dân. An phận, đàng hoàng, nhát gan, sợ phiền phức, sợ nhất chính là có
quan hệ cùng nha môn.
Ý nghĩ người nông dân đã ăn sâu bén rễ trong đầu, dẫu chết cũng không lên tòa án, tránh đi nha môn.
“Cha, chuyện này không phải chuyện đùa.” Liên Mạn Nhi nói với Liên
Thủ Tín, “Bọn họ ở Thái Thương ép người, cách xa ta, ta không thể quản
được. Nhưng náo loạn đến tận bên này, ta không thể không quản.”
“Cha, ca bây giờ là tú tài, là người có công danh. Gặp phải chuyện
như vậy, ta tất phải xen vào, hơn nữa ta có năng lực quản chuyện này.”
Liên Mạn Nhi thấy vẻ mặt Liên Thủ Tín dãn ra, lại nói tiếp, “Cha, không
cần phải nói, cha cũng không muốn nhìn thấy bà con xung quanh đây bị
người ta chèn ép không phải sao?”
“. . . .. Là để ý cái này.” Liên Thủ Tín liền nói. Tinh thần chính
nghĩa của hắn là mạnh nhất. “Cha chính là không hiểu lắm, chuyện như
vậy, Ngũ lang gửi thiếp cho nha môn, là có tác dụng sao?”
“Có tác dụng, bất kẻ là người nào. Cha ngày mai ngươi nhìn sẽ thấy.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai vội vàng ăn
điểm tâm, Ngũ lang mang theo Hàn Trung cùng Tiểu Hỉ đi huyện. Buổi trưa
Ngũ lang liền trở lại, còn mang theo sai dịch huyện nha, đem cửa hàng
Triệu gia niêm phong. Những sai dịch kia còn đem hai cha con Triệu Văn
Tài nhốt ở trong huyện.
Ngũ lang về đến nhà, cả nhà liền tới nhà trên nói chuyện.
“Ca, buổi trưa cóăn cơm không?” Liên Mạn Nhi thấy Ngũ lang vẻ mặt mệt mỏi, lại hỏi.
“Cho tới trưa mới làm xong chuyện, còn chưa có ăn.” Ngũ lang liền nói.
Liên Mạn Nhi bận rộn phân phó Tiểu Phúc đến phòng bếp tìm vợ Hàn Trung, chuẩn bị thức ăn cho Ngũ lang.
“Buổi trưa trong nhà ăn gì?” Ngũ lang liền hỏi.
“Ăn mì sợi.”
“Vậy thì ta lấy mì sợi là được” Ngũ lang liền nói.
“Mì sợi phải ăn nhiều một chút, chuẩn bị thêm hai đĩa thức ăn nữa.”
Liên Mạn Nhi phân phó Tiểu Hỉ, để cho phòng bếp làm cho Ngũ lang hai bát mì tương.
Tiếp theo Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ lang chuyện đã xảy ra.
Ngũ lang liền nói đại khái một lần, chuyện rất thuận lợi, hắn đưa
thiệp lên, Huyện lệnh để cho người dẫn hắn đi nội đường nói chuyện, sau
đó, liền phái người đi niêm phong cửa hàng của Triệu Văn Tài, đem đàn
ông Triệu gia bắt đi huyện nha hỏi tội.
Làm chuyện thuận lợi, nhưng trên mặt Ngũ lang không thấy một tia vui mừng.
“. . . . .Tri huyện nói với ta, hắn đã được tin tức này rồi, chẳng
qua là có liên quan đến nhà chúng ta, hắn không biết tin tức thật hay
giả, nhất thời không có hành động.” Ngũ lang chậm rãi nói.
“Nhà chúng ta?” Liên Mạn Nhi trong lòng vừa động, “Ca, cái này không
phải là những người bên Thái Thương kia, mà chỉ nhà chúng ta sao?
“Ừ.” Ngũ lang gật đầu.
Nói cách khác, có người ở Tri huyện tiết lộ, nói Triệu Văn Tài bán giống lúa mạch, bên trong còn có nhà các nàng.
“Ca, may nhờ có huynh.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT