Edit: An
Không giống với nhà Liên Mạn Nhi, sau khi ở riêng, nhà Liên Thủ Lễ là do Liên Thủ Lễ làm chủ.
“Hắn chưa nói gì, nếu ta không tặng, hắn cũng không tặng. Nếu ta tặng sẽ phải nói với hắn, hắn cũng tặng theo.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Tam bá của bọn nhỏ… ôi…” Trương thị nhẹ nhàng thở dài.
Vì không có con trai, không chỉ có Triệu thị lo lắng mà Liên Thủ Lễ
cũng rất lo lắng. Cho nên mới luôn đi theo gia đình Liên Thủ Tín. Niên
đại này, có thể có chủ ý, có quyết đoán giống Vương Thất cô nương của
nhà trọ xe ngựa Vương gia ở huyện Thái Thương kia cũng rất ít, Liên Thủ
Lễ dù làm nam nhân cũng không bằng nàng.
“Người với người không giống nhau, xem Vương gia nhà người ta xem.”
Trương thị lại nói, “Chúng ta cũng nói nhiều lần chuyện nhà lão Vương
với Tam bá mẫu của bọn nhỏ để nàng hiểu biết rồi. Ta thấy Tam bá mẫu của bọn nhỏ không phải không muốn mà do tính tình quá mềm yếu, còn phải xem ý tứ của Tam bá…”
“Tam bá của bọn nhỏ cũng muốn, nhưng mà…” Liên Thủ Tín cũng thở dài một hơi.
Nếu sau này thật sự muốn kén rể cho Liên Diệp Nhi, phụng dưỡng Liên
Thủ Lễ và Triệu thị, như vậy đầu tiên Liên Thủ Lễ và Triệu thị phải đứng thẳng lên. Liên Thủ Lễ cũng là vì không có con trai, cho nên mới đặc
biệt để ý thượng phòng, cho nên khi gặp phải chuyện liên quan tới thượng phòng liền đi theo gia đình Liên Thủ Tín. Chính là để tránh áp lực từ
thượng phòng và dư luận xung quanh.
Điều này thật ra là do bản thân mình không đứng thẳng.
Không giống với Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ là kẻ không chịu trách
nhiệm, Liên Thủ Lễ và Triệu thị là người quá hiền lành, quá mềm yếu.
Xem ra muốn gia tăng cường độ bồi dưỡng Liên Diệp Nhi, Liên Mạn Nhi vừa xếp giấy hình chim én vừa nghĩ trong lòng.
……
Qua tiết Đoan Ngọ, khí trời ngày càng nóng bức. Vào tháng sáu, đã vào hè, là mùa rau dưa trái cây phong phú nhất trong năm của người nông
dân. Do nhà Liên Mạn Nhi trồng cây ngô non sớm, lúc này chính là lúc ăn
ngon nhất.
Bởi vì kiểm soát chặt chẽ hạt giống ngô nên năm nay ở phủ Liêu Đông,
mùa này cũng chỉ có nhà Liên Mạn Nhi bán ngô non. Khách hàng chủ yếu của ngô non vẫn là Vũ đại lão bản Vũ Trọng Liêm.
Năm nay vì có đủ hạt giống ngô nên sản lượng ngô non của nhà Liên Mạn Nhi năm nay gấp ba lần năm ngoái. Nghĩ tới các nhân tố khác nhau, Liên
mạn Nhi liền thay đổi giá tiền ngô non năm nay. Nàng chia ngô non dựa
theo độ dài lớn nhỏ và phẩm chất, đặt giá từ hai trăm văn tiền tới ba
trăm văn tiền.
Nhưng Vũ đại lão bản Vũ Trọng Liêm năm nay đã không thể lũng đoạn thị trường tiêu thụ ngô non được nữa, nhà Liên Mạn Nhi vừa ký giao kèo cung ứng ngô non với mấy tửu lâu lớn khác. Mấy tửu lâu lớn này có ở huyện
Cẩm Dương, cũng có ở huyện thành khác ở phủ Liêu Đông, ngoài ra còn có
hai tửu lâu lớn nhất, nổi tiếng nhất ở phủ thành.
Vì vậy, Liên Mạn Nhi còn chia cho những tửu lâu này một ít thực đơn
món ngô, ví dụ như ngô nhân hạt thông, canh ngô rau cải nấu đặc, canh
ngô với xương sườn, cơm ngô, canh ngô… Nàng tin tưởng chỉ cần có mấy món khởi đầu này, những tửu lâu kia có thể làm ra nhiều món thức ăn từ ngô
non đa dạng hơn nữa. Tình huống thực tế cũng đúng như nàng nghĩ. Các đại tửu lâu tới tấp tung ra các món ăn đặc sắc từ ngô non khiến cho ngô non nhà nàng cung không đủ cầu. Thậm chí có người ngoài phủ tới mua ngô
non, bởi vì đường xá khá xa mà không tiếc dùng ngựa tốt và khối băng.
Bán liên tục mấy ngày, Liên Mạn Nhi tính qua loa một chút, bán hết
toàn bộ lứa ngô non nhà nàng năm nay được tối thiểu là tám trăm năm mươi lượng bạc.
Ngô non nhà Liên Mạn Nhi không chỉ giúp nhà nàng kiếm bộn bạc mà còn
tạo phúc cho những người chở thuê kiếm ăn Tam Thập Lý doanh tử cùng với
những thôn trấn xung quanh. Trong đó được lợi nhất là nhà Vương Thạch
Lưu và Lục gia của trấn trên, dĩ nhiên đây là vì Liên Mạn Nhi cố ý quan
tâm tới hai nhà này.
Nhà Vương Thạch Lựu là một mình một xe la, tự đánh xe, Lục gia là hai cỗ xe la, có đôi khi còn phái ba cỗ xe tới, sai đứa ở tới đánh xe.
Ngô non trong vườn rau là để bán nhưng Liên Mạn Nhi cũng không vì vậy mà bạc đãi mình và người nhà.
Trong các bờ, góc của hai khóa viện ở hậu viện, Liên Mạn Nhi cũng
trồng một ít ngô non. Mà dù chỉ là một chút cũng đủ cho nhà các nàng ăn. Cuối cùng tiểu Thất cũng có thể thoải mái ăn ngô non, có lúc bữa tối
không cần ăn cái khác, chỉ ăn ngô non thay cơm.
Bữa ăn khuya của Ngũ Lang cũng nhiều lần có ngô nhân hạt thông, súp
ngô. Trong ngô có rất nhiều chất bổ cho gan. Ăn nhiều một chút có thể
ngăn ngừa thị lực của Ngũ Lang giảm xuống vì thức đêm học bài. Lỗ tiên
sinh thích ăn nhất là súp ngô nấu từ hạt ngô non, đậu Hòa Lan non, nấm
hương…
Liên Mạn Nhi cũng thích ăn ngô non giống tiểu Thất, có món này cũng không sợ mùa hè sút cân do ăn ít đi nữa.
Được rồi, dù không có ngô non, Liên Mạn Nhi cũng sẽ không sút cân vào mùa hè. Khí hậu ở niên đại này rất tốt, rất dễ sống. Không khí không bị ô nhiễm, trái đất nguyên sơ chứ chưa bị biến đổi bởi sự sinh sôi nẩy nở của con người. Cho dù là giữa hè nóng bức thì cũng không thấy khó chịu. Dù có lúc mọi người đều thấy quá oi bức thì tới chiều cũng thường xuyên có một trận mưa làm hơi nóng biến mất hoàn toàn.
Giữa tháng sáu, một trận mưa xối xả hai ngày, sông nhỏ trước nhà Liên Mạn Nhi trở nên lụt lội.
Trận lụt này cũng không phải đại hồng thủy tạo thành tai nạn, trẻ con nhà nông dân còn coi nó là trò đùa vui, chỉ cần trời không mưa lớn,
chúng liền chạy ra khỏi cửa, tới bờ sông nhỏ vừa reo hò vừa quan sát
tình hình lũ lụt. Thậm chí có cả người lớn cũng thích tham gia cảnh
tượng náo nhiệt này.
Dĩ nhiên cũng có người vì quan tâm tới hoa màu mà tới nghiêm túc quan sát lũ lụt.
Nghe nói, vùng Tam Thập Lý doanh tử này là một khối bảo địa, trong
trí nhớ của mọi người, trừ vài lần đại hạn hán tạo thành nạn đói ra,
cũng chưa từng có thiên tai khác. Mà lần hạn hán đó trải dài cả nước, so sánh với nơi khác, vùng Tam Thập Lý doanh tử này cũng coi như tình hình tương đối nhẹ. Chính xác vì lần hạn hán đó, lượng người chết cũng không nhiều.
Mà những người bị chết kia, hầu như đều không trực tiếp chết đói mà
bởi vì đói bụng, ăn phải đồ không nên ăn, hoặc bởi vì đói mà sức đề
kháng giảm xuống, dẫn tới mắc bệnh khác mà chết.
Nấm mồ trên Nam Sơn kia chính là tiểu đệ của Liên Thủ Tín, bởi vì quá đói, không biết ăn phải cái gì mà trúng độc chết. Biết được điều này là do đầu năm nay, tiểu Thất thăm dò Liên Thủ Tín.
Vùng Tam Thập Lý doanh tử này chưa từng có nạn lũ lụt.
Dù vậy, những cụ già giỏi cày cấy kia vẫn lo lắng. Họ lo bởi mưa quá
nhiều ảnh hưởng tới mùa màng hoặc bởi vì lũ quá lớn mà hủy đi đường bờ
ruộng gần sông, khiến cho hoa màu bị ngập úng.
Mà bọn trẻ con cũng không trông xa như vậy, bọn họ chỉ thích xem sóng nước cuồn cuộn kia, hơn nữa tưởng tượng ra lúc mưa tạnh rồi, nước sông
yên ả, có thể đến chỗ nước sâu bơi lội.
Mà nhà Liên Mạn Nhi, dù là lúc đang mưa lớn, Liên Thủ Tín cũng ra bờ
sông nhiều lần. Thậm chí nửa đêm cũng đến bờ sông quan sát một lúc. Hắn
lo lắng cho ao cá và hồ sen của nhà mình, sợ nước sông dâng quá cao,
chảy vào trong ao cá và hồ sen. Hồ sen còn đỡ, chỉ sợ nước sông cuốn
trôi cá đi mất.
Cũng may ao cá và hồ sen cũng cách bờ sông một đoạn, hơn nữa đê bọn
họ xây dựng đủ chắc chắn, đủ cao, nước sông dù dâng khá cao cũng không
vượt qua đê.
Qua nửa ngày, chờ mưa nhỏ đi một chút, Liên Mạn Nhi cũng chạy tới,
tiểu Thất và Ngũ Lang cũng đi cùng nàng. Bởi vì mưa rơi không ngừng,
trường tư thục bên kia cho nghỉ hai ngày rồi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều ở nhà học bài.
Ba hài tử, mỗi người khoác một chiếc áo tơi. Không phải các nàng
không muốn mở ô mà sợ lát nữa mưa to gió lớn, ô giấy dầu không thể chịu
được. Áo tơi dù lôi thôi, khó coi, khoác lên người cũng không thoải mái
nhưng rất thực dụng.
Ra khỏi cửa, tiểu Thất sôi nổi hẳn lên. Hắn còn dẫn Đại Mập và Nhị
Mập bị nhốt trong phòng hai ngày ra ngoài. Hai chú chó nhỏ chạy quanh
hắn sủa gâu gâu vui vẻ.
Liên Mạn Nhi cũng không kìm được xoa xoa trán. Bởi vì hai chú chó nhỏ sạch sẽ, tròn vo không chỉ đi trên đường đá xanh mà còn chạy trên mặt
đất bên cạnh. Chỉ một lúc sau, chúng trông như hai quả cầu bùn.
“Cứ lăn qua lăn lại đi, lát nữa về nhà sẽ nhốt các ngươi bên ngoài,
cũng đừng mong vào nhà.” Liên Mạn Nhi cười mắng tiểu Thất đang vui vẻ
gọi chó chạy về phía mình ở đằng trước.
“Tỷ, lát nữa về đệ sẽ tắm cho chúng, đảm bảo sẽ không làm bẩn phòng.” tiểu Thất liền nói, hắn vô cùng bao che cho hai chú chó nhỏ này.
Tiểu Thất nói như vậy, Đại Mập liền chạy tới trước mặt Liên Mạn Nhi, vừa kêu ô ô làm nũng, vừa giũ lông.
“A…” Liên Mạn Nhi hét to.
Đại Mập giũ lông xong, nó thì khoan khoái dễ chịu nhưng lại vẩy đầy bùn lên váy Liên Mạn Nhi.
“Xem ta đánh ngươi.” Liên Mạn Nhi làm bộ muốn đánh Đại Mập.
“Đại Mập chạy mau.” tiểu Thất gọi Đại Mập, cũng dẫn đầu chạy về phía
trước. Đại Mập biết mình gây họa, lập tức quay đầu chạy theo tiểu Thất,
Nhị Mập còn chưa chạy tới trước mặt Liên Mạn Nhi cũng phanh lại thân thể tròn trịa béo mập, quay người sủa gâu gâu đuổi theo tiểu Thất và Đại
Mập.
Liên Mạn Nhi cảm thấy rất tức giận, hai chú chó nhỏ kia vừa chạy vừa
xoay đầu nhìn nàng. Trên mặt hai con chó kia chẳng có chút sợ hãi nào.
Hai quả cầu bùn kia rõ ràng là đang cười!
Liên Mạn Nhi giơ nắm đấm lên, làm bộ hung ác.
“Tỷ, tỷ đừng tức giận, lát nữa về đệ giặt váy cho tỷ.” tiểu Thất dẫn
hai chú chó nhỏ chạy tới khoảng cách an toàn, thấy Liên Mạn Nhi cũng
không đuổi theo, hắn mới chạy chậm lại, còn quay đầu cười nói với Liên
Mạn Nhi.