Editor: Lãnh Phong Liên Hoa Nhi ở phía ngoài vườn rau gọi hai tiếng nhưng cũng không chịu bước đi tiếp vào trong. Từ sân ngoài nhà Liên Mạn Nhi đến vườn rau xanh có đường đi lát đá nhưng cũng có một đoạn đường nhỏ cũng không được bằng phẳng lắm càng giống đường mòn hơn. Cây cối hai bên đường có ít lông dễ dính lên quần áo, còn có cỏ dại, hoa dại bò lan.

Liên Mạn Nhi thích đường mòn như vậy, cảm thấy tự nhiện thân thiết hơn mà Liên Hoa Nhi thì lại sợ bẩn giầy cùng quần áo nên không chịu bước qua.

Trương Thải Vân bảo Liên Mạn Nhi phớt lờ Liên Hoa Nhi thực ra trong lòng Liên Mạn Nhi cũng muốn làm vậy nên tự nhiên thuận theo. Nhưng hái xong rau củ, Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân trở về vẫn gặp Liên Hoa Nhi ở ngoài vườn rau đang chờ.

Từ ngày Liên Hoa Nhi thành thân có về Tam Thập Lý Doanh Tử vài lần nhưng đều có người hầu hạ bên cạnh chưa bao giờ rời nửa bước. Bây giờ nàng ta có thể một mình đứng đây hẳn cũng tốn công không ít. Đây là có chuyện gì gấp gáp muốn thương lượng riêng với Liên Mạn Nhi. Liên Hoa Nhi là người như vậy. Chuyện quan trọng với nàng ta chỉ có thể là chuyện liên quan tới lợi ích của nàng ta mà thôi.

Liên Hoa Nhi thấy Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân đi tới lập tức trên mặt nở nụ cười tiến đến.

Đại mập cùng Nhị mập liền từ phía sau Liên Mạn Nhi xông ra hướng về phía Liên Hoa Nhi sủa gâu gâu.

Đừng xem hai chú chó nhỏ như vậy nhưng tiếng kêu đã rất có khí thế. Rất dọa người.

Liên Hoa Nhi vô thức lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Thấy Liên Hoa Nhi như vậy, Trương Thải Vân đối với nàng ta càng khinh thường, cố ý nói bên tai Liên Mạn Nhi âm thanh không cao không thấp vừa vặn cho Liên Hoa Nhi có thể nghe thấy: “Hai con chó nhỏ này có thể hù dọa nàng ta như vậy nếu là hai con chó to nhà ta có thể hù chết nàng không.”

Liên Hoa Nhi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bĩu môi nhưng vẫn không nói gì. Trong mắt nàng ta, Trương Thải Vân chỉ là một dã nha đầu nông thôn, nàng ta không thèm chấp nhặt với Trương Thải Vân. Dĩ nhiên có một lý do nàng ta không chịu thừa nhận. Sở dĩ cô không tranh luận với Trương Thải Vân là vì nàng ta sớm nhận ra Trương Thải Vân cùng Trương Vương thị có cùng tính cách không dễ chịu thiệt, không dễ dây dưa.

Liên Hoa Nhi thấy Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân đều ở đây, hai con chó kia không có lệnh sẽ không thật sự xông lên cắn nàng ta, nàng ta liền cố gắng trấn định lại một chút, cười nói với Liên Mạn Nhi: “Mạn nhi đi hái rau à? Vườn rau này chăm sóc thật tốt. So với vườn rau lúc trước ở hậu viện còn lớn hơn, cũng nhiều món ăn mới mẻ hơn.”

Liên Mạn Nhi liền nói: “Hoa nhi tỷ, sao tỷ lại đi ra đây vậy. Người hầu của tỷ đâu rồi? Bên ngoài này không thể so với trong viện, Hoa nhi tỷ vẫn là nên trở về đi thôi.”

Liên Hoa Nhi nói: “Thật vất vả mới trở lại một chuyến, tỷ cũng muốn đi ra ngoài nhìn ngắm một chút.” Liên Hoa Nhi liếc nhìn sang Trương Thải Vân rồi lại nói với Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, tỷ có lời này muốn nói với muội.”

Trương Thải Vân cùng Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt. Hai nàng đều hiểu Liên Hoa Nhi đây là muốn Trương Thải Vân tránh ra để Liên Mạn Nhi nói chuyện riêng với Liên Hoa Nhi. Tuy nhiên hai người cũng không rõ Liên Hoa Nhi muốn nói gì.

“Hoa nhi tỷ, có gì cần nói tỷ cứ nói đi.” Vừa nói Liên Mạn Nhi vừa ôm rổ, dẫn theo Trương Thải Vân bước dần về phía trong nhà.

Liên Hoa Nhi vội đuổi theo nhưng còn hai con chó ở đó nên nàng ta cũng không dám lại gần.

“Mạn Nhi.” Liên Hoa Nhi cũng có chút hoảng loạn. Nàng ta cũng thật vất vả mới có thể để cho Liên Lan Nhi hỗ trợ thoát khỏi vòng vây của Tôn đại nương và Tiểu Hồng để có thể cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện riêng một chút. Cứ chưa nói được câu nào đã để Liên Mạn Nhi trở về như vậy chẳng phải là phí công vô ích sao. “Tỷ muội chúng ta thật lâu cũng chưa trò chuyện cùng nhau rồi. Mạn nhi muội…”

Liên Mạn Nhi nhàn nhạt nói: “Hoa nhi tỷ, có gì cần nói. Sao lại phải gấp gáp như vậy. Chúng ta cứ từ từ vừa đi về nhà vừa nói cũng được chứ sao.”

Liên Hoa Nhi nói có chút cầu khẩn: “Mạn nhi, tỷ có chút chuyện quan trọng…, không quá dễ dàng…, Mạn Nhi…”

Bước chân Liên Mạn Nhi có chút dừng lại, nàng vừa thay đổi ý định. Nghe một chút xem Liên Hoa Nhi muốn nói gì, cũng cần phải biết Liên Hoa Nhi nghĩ gì, tính toán thế nào. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi giao rổ rau trong tay cho Trương Thải Vân.

Trương Thải Vân nhận rổ rau, ánh mắt thăm dò Liên Mạn Nhi, nàng sợ để Liên Mạn Nhi lưu lại một mình sẽ chịu thiệt thòi từ phía Liên Hoa Nhi.

Liên Mạn Nhi khẽ trừng mắt với Trương Thải Vân, trước kia đi huyện thành vào Tống gia nàng còn không sợ Liên Hoa Nhi, bây giờ ở nhà mình, trên địa bàn của mình còn phải sợ Liên Hoa Nhi đùa bỡn tâm cơ ra dạng gì sao? Liên Hoa Nhi nếu muốn giở trò thì lỗ vốn, mất mặt cũng không phải Liên Mạn Nhi mà nhất định là Liên Hoa Nhi.

Để cho Trương Thải Vân cầm hai rổ rau về trước, Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi cũng đuổi hai chú chó về theo Trương Thải Vân. Liên Mạn Nhi nghiêng đầu nhìn Liên Hoa Nhi nói: “Hoa nhi tỷ, có gì cần nói thì tỷ nói đi.”

Bây giờ trên đường chỉ còn hai người, Liên Hoa Nhi sầm mặt. Lần này tìm Liên Mạn Nhi nói chuyện nàng ta cũng không tình nguyện mong muốn nhưng không thể không làm. Bây giờ cha ruột nàng ta là Huyện thừa Thái Thương huyện, Hà Gian phủ, lại nắm trong tay thực quyền các vụ án thưa kiện của một huyện, cả nhà ở Thái Thương trôi qua phong sinh thủy khởi. Không chỉ không còn cần đến tiền bạc của Tống gia mà hai lần trước còn đưa lễ cho nàng ta không hề ít. Vốn là Liên Thủ Nhân muốn dựa vào Tống gia. Hiện tại mặc dù Tống gia cũng không có gì cần nhờ vào Liên Thủ Nhân nhưng quan hệ hai nhà đã có chuyển biến. Đời trước Tống gia cũng có làm quan nhưng là mua quan, về cơ bản vẫn là thương nhân. Trong khi đó Liên Thủ nhân xuất thân tú tài từ khoa cử, là mệnh quan triều đình. Bàn về môn đệ, Liên gia còn cao hơn Tống gia một bậc.

Ở Tống gia cuối cùng nàng ta cũng có thể thẳng sống lưng mà làm người. Thực tế, sau lần đầu tiên Liên Kế Tổ tặng lễ đến Tống gia, kể qua cho Liên Hoa Nhi tình hình ở huyện Thái Thương, nàng ta cũng đi tìm mẹ Tống Hải Long nói chuyện muốn đen nữ nhi về trong viện mình nuôi dưỡng. Dĩ nhiên cái yêu cầu này cũng không chỉ đơn giản là chuyện nuôi dưỡng con cái. Giành lại quyền nuôi dưỡng, khiến cho lão phu nhân phải nhượng bộ đại biểu cho rất nhiều điều, cũng chính là bước đầu tiên trong kế hoạch cầm quyền Tống gia của Liên Hoa Nhi.

Nhưng Lão phu nhân rất nhẹ nhàng, linh hoạt mà bác bỏ yêu cầu của Liên Hoa Nhi, nói chỉ cần nàng ta “Nghỉ ngơi cho khỏe mạnh, nhanh chóng vì Tống gia khai chi tán diệp, không cần phải vì việc nhỏ mà làm lỡ đại sự.” Lão phu nhân còn một mực khẳng định không có chuyện nào quan trọng hơn, công lao lớn hơn so với việc nàng ta sinh hạ cháu trai khỏe mạnh cho Tống gia. Trừ những điều đó ra, lão phu nhân còn nói rất nhiều cái gì mà sau này cái nhà này cũng là nhờ vào “các ngươi”.

Tóm lại là cuối cùng nàng ta không kịp tấn công đã phải lui binh.

Ở Tống gia, chi phí ăn mặc cao, Liên Hoa Nhi cơ bản là muốn gì có đó. Lão phu nhân đối với nàng ta cũng trước sau đều hiền hòa. Chẳng qua sự tình trong nhà, nàng ta vẫn như cũ không thể chen tay vào.

Nói thực sự trong lòng Liên Hoa Nhi có chút e sợ lão phu nhân. Lần Liên Mạn Nhi đòi nợ kia, lão phu nhân không nói gì nhưng nàng ta cảm giác lão phu nhân bắt được nhược điểm của nàng ta nhưng không phát tác ngay mà sẽ chờ thời cơ. Mà chuyện của Anh Tử lại càng làm cho Liên Hoa Nhi mất hết mặt mũi trước lão phu nhân. Cuối cùng nàng ta phải đem Anh Tử đuổi đến Thái Thương, lão phu nhân mới hòa hoãn một chút.

Liên Hoa Nhi cảm thấy mặc dù lần đầu nàng ta sinh nữ nhi nhưng chỉ cần nàng ta cố gắng sinh được một đứa con trai, sẽ không còn ai ở Tống gia có thể bắt lỗi nàng ta. Nói cách khác, đến lúc đó lão phu nhân cũng phải nhượng bộ nàng ta. Hiện tại Liên Hoa Nhi cần cố gắng thực hiện mục tiêu này. Trong lúc chờ ngày đó, Liên Hoa Nhi vẫn phải cố kỵ lão phu nhân.

Nhà Liên Mạn Nhi được vua ban cổng chào. Lão phu nhân rất coi trọng việc này, đã ám chỉ bà muốn cùng nhà Liên Mạn Nhi có quan hệ tốt. Hiện tại Ngũ lang lại thi đỗ học trò nhỏ, lão phu nhân vừa nhận được tin liền lập tức sai Tống Hải Long và Liên Hoa Nhi cùng tới tặng lễ. Lần này lại càng cần công khai thể hiện bà ta cùng nhà Liên Mạn Nhi thật thân cận.

Liên Hoa Nhi còn nghe được, lão phu nhân sở dĩ coi trọng nhà Liên Mạn Nhi như vậy là bởi vì nghe được tin Ngũ lang cùng Thẩm Cửu Gia cùng tham gia thi phủ, hơn nữa còn được Thẩm gia đãi ngộ rất tốt.

Một nhà Liên Mạn Nhi phát tài khiến trong lòng Liên Hoa Nhi vừa bất ngờ, vừa ê ẩm. Mà thấy lão phu nhân coi trọng nhà Liên Mạn Nhi còn hơn cả so với Liên Thủ Nhân, Cổ thị càng khiến nàng ta vừa đố kỵ, vừa hận lại bất an lo sợ.

Liên Kế Tổ học hành đã nhiều năm mà mới chỉ là một học trò nhỏ. Nhìn Ngũ lang nhà người ta lần đầu tiên đi thi đã đỗ. Vậy nếu kế tiếp thi đỗ tú tài thì có thể ngồi ngang hàng với Liên Thủ Nhân rồi. Mà trong mắt lão phu nhân, Liên Thủ Nhân sao có thể so sánh với Ngũ lang.

Ngũ lang mới bao nhiêu tuổi, sau này tiền đồ vô lượng. Cho dù chính Liên Hoa Nhi không muốn thừa nhận, nàng ta cũng biết khảo thí chính đáng để ra quan so với kiểu quyên tiền mua quan như Liên Thủ Nhân trên quan trường là hai loại hoàn toàn khác nhau. Liên Thủ Nhân bây giờ là huyện thừa. Muốn thăng quan chỉ có hai chữ “khó khăn”. Mà khảo thí chính đồ ra qua sẽ có lão sư dạy bảo, đồng môn, sư huynh sư đệ các mối quan hệ nhân mạch từng bước thăng tiến. Còn có một kiểu vừa bắt đầu là bước thẳng vào hàn lâm viện sau này có thể thăng tới thượng thư, tể tướng cũng chưa biết chừng.

Liên Hoa Nhi cũng không tin Ngũ lang có vận khí tốt như vậy. Trong lòng nàng ta không phục nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể thầm hận mình không có một huynh đệ giỏi giang. Nữ nhân dù có thông minh, có khả năng đến thế nào nhưng cũng không bằng việc có một người cha tốt, một huynh đệ giỏi giang.

Mắt thấy một nha đầu nông thôn như Liên Mạn Nhi nhờ vào cha cùng huynh trưởng mà thân phận càng ngày càng tôn quý, Liên Hoa Nhi thường trong lòng mong muốn cho nhà Liên Mạn Nhi đột nhiên gặp khó khăn gì đó mới hài lòng. Tâm sự này, nàng ta không thể nói với ai để mãi trong lòng đến sinh bệnh, có đôi khi nàng ta mơ thấy Liên Mạn Nhi gặp khó khăn đến cười to mà tỉnh, cũng có khi là ác mộng thấy Liên Mạn Nhi đội mũ phưỡng, khăn quàng vai muốn nàng ta quỳ lạy mà giật mình tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh lại thì vẫn phải tiếp tục sống với hiện thực nên khi gặp người hỏi thăm, Liên Hoa Nhi luôn tỏ ra là rất thân cận với nhà Liên Mạn Nhi, còn đối với nàng rất tốt, đồng thời lại không nhịn được ngầm hạ thấp Liên Mạn Nhi.

Mà đến nhà Liên Mạn Nhi, Liên Hoa Nhi muốn phá lệ tỏ ra thân cận nhưng lần trước một nhà Liên Mạn Nhi đối xử với nàng tuy không thiếu lễ tiết nhưng vẫn nhàn nhạt xa cách. Người có tâm vừa nhìn đã biết. Đã vậy lần này còn không để nàng ta vào hậu viện, lại để Trương Vương thị nói chuyện, gõ nàng ta.

Tôn đại nương và Tiểu Hồng là người của lão phu nhân đặc biệt để theo hầu Liên Hoa Nhi ra cửa làm khách. Lần này đi về chắc chắn sẽ đem chuyện này bẩm báo cho lão phu nhân.

Trước khi sinh hạ được con trai, Liên Hoa Nhi cần dỗ dành lão phu nhân cho tốt, vì vậy nàng ta mới phải tìm đến Liên Mạn Nhi ăn nói khép nép , cẩn thận như vậy là muốn cầu hòa.

“Mạn Nhi, muội còn nhớ trước khi tỷ xuất giá, ở hậu viện tỷ muội chúng ta đã nói gì không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play