Lại là thư từ Thái Thương tới. Liên Thủ Tín nhận thư, Trương thị liền xuất tiền cảm ơn người đưa thư. Người một nhà lúc này mới quay vào
trong nhà. Ngũ Lang đi tham dự kì thi ở phủ thành, Tiểu Thất đi học ở
trường tư thục, trong nhà mấy người chỉ có Liên Mạn Nhi biết nhiều chữ
nhất, nhiệm vụ đọc thư này đương nhiên rơi vào người Liên Mạn Nhi.
Liên Thủ Tín nói: “Ông nội con đã rất lâu rồi không có thư tới, không biết lần này có chuyện gì không?”
Từ phong thư lần trước giải thích mọi chuyện lại nhắn nhủ chuyện Liên Kế Tổ về viếng mồ mả xong, Liên lão gia tử cũng không có thư mới. Thật
ra thì tần suất thư từ như vậy so sánh với nhà khác cũng đã nhiều, chẳng qua là so với lúc Liên lão gia tử mới đi Thái Thương thì đúng là tần
suất thư có ít đi.
Liên Mạn Nhi cũng đoán không ra trong thư có chuyện gì, nên nhanh
chóng mở thư ra đọc. Thư không dài lắm nhưng cũng không phải là ngắn.
Chờ Liên Mạn Nhi đọc xong thư, Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi. Trầm mặc
xong, Liên Thủ Tín lại hỏi Liên Mạn Nhi: “Thư này ông con cũng chưa nói
chuyện gì a. Mạn Nhi, thư ông con viết có chút văn vẻ cha nghe cũng
không hiểu lắm. Trong thư cũng không nói chuyện gì phải không?”
Liên Mạn Nhi gật đầu: “Dạ phải, không có chuyện gì.”
Thư này Liên lão gia tử nói đúng là không có chuyện gì, sự tình bên
Thái Thương nói rất ít, nhiều hơn lại là hỏi thăm chuyện bên Tam Thập lý Doanh tử này, hỏi chuyện nhà, chuyện cày bừa vụ xuân. Bình thường Liên
lão gia tử gửi thư thường là có chuyện gì dặn dò, nay tựa như là rảnh
rỗi nói chuyện phiếm như vậy khiến Liên Thủ Tín cùng Trương thị có chút
kỳ quái.
Nghĩ một lát Liên Thủ Tín nói: “Lão gia tử đây là … nhớ nhà.”
Liên Mạn Nhi không nói gì, chẳng qua là cất thư đi, trong lòng nàng
hiểu đúng như lời Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử đây là nhớ nhà hoặc đúng hơn diễn giải ra là Liên lão gia tử đã có ý muốn hồi cố hương. Thái
Thương bên kia quá náo nhiệt, Liên lão gia tử nghĩ muốn về Tam Thập lý
Doanh tử.
Trương thị nói: “Bên kia cuộc sống hiện hẳn là hưởng phúc đi.”
Liên Thủ Tín đáp: “Lão gia tử cũng không phải là người ham hưởng thụ. Đi theo đại ca đến Thái Thương chính là nghĩ muốn quản thúc …”
Quản thúc Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa không sinh chuyện, không làm chuyện phạm pháp.
Liên Thủ Tín nói nửa chừng lại không nói tiếp.
Đó là Liên lão gia tử muốn thế nhưng thực tế kết quả thế nào? Hôn sự
của Liên Tú nhi, Liên Thủ Nhân cưới vợ bé, chuyện Bình tẩu, còn có nhiều chuyện Liên lão gia tử không chịu nói trong thư.Những hành động hiện
tại của Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa. Liên lão gia tử căn bản là
không quản được hai đứa con trai này. Hiện tại nhớ nhà, muốn trở về là
bởi vì đã đối với bên kia thất vọng hoàn toàn, đã hiểu rõ mặc dù ông ở
đó cũng không có tác dụng gì sao?
Không. Liên Mạn Nhi lắc đầu. Liên lão gia tử có ý hồi hương nhưng sẽ
không thật sự trở lại. Ông vẫn còn muốn tiếp tục quản Liên Thủ Nhân,
Liên Thủ Nghĩa. Mặc dù quản không được nhưng cũng cố hết sức còn hơn
không, vậy nên trong thư Liên lão gia tử mới bất đắc dĩ như vậy.
Trương thị thở dài nói: “Ông nội bọn nhỏ a. Chuyện Thái Thương bên
kia đều không nói cho chúng ta biết. Cũng phải, ông đang ở bên kia mà
còn như vậy, chúng ta biết rồi thì có thể làm gì. . . Cha Anh Tử hôm
trước có từ Thái Thương trở lại nhìn bộ dáng chính là mới phát tài trở
về.”
Trương thị đang làm châm tuyến lại ngẩng đầu lên hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi,trong thư ông nội có nói chuyện cha Anh Tử không?”
Liên Mạn Nhi đáp: “Dạ, không có.”
“Cùng một thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy vậy mà ông cũng
không cho chúng ta ý kiến, chúng ta biết đối xử sao với gia đình kia?
“Còn có thể đối xử thế nào, không phải nói quy củ nhà giàu, nhà mẹ đẻ thiếp thất cũng không được coi là thân thích sao. Ta nên làm thế nào
thì làm thế đó đối với họ, cũng không có gì gọi là cư xử hay không?”
Giọng điệu Liên Thủ Tín nói chuyện hiển nhiên có thể thấy đối với chuyện Anh Tử, cùng người một nhà Anh Tử là rất không chào đón.
Liên Mạn Nhi không khỏi len lén nhìn Liên Thủ Tín một cái. Nàng có
chút ngạc nhiên. Thái độ Liên Thủ Tín như vậy là tự nhiên đã thế hay là
do lần trước bị Trương thị gõ qua rồi mới như vậy? Bất kể lý do gì, thái độ như vậy đều rất tốt.
Về phần nói nhà mẹ Anh Tử không tính là thân thích, Liên Mạn Nhi lần
này không tỏ thái độ gì. Anh Tử làm thiếp nhưng cũng không phải là bán
cho Liên gia, nói đúng ra có thể tính là lương thiếp. Hơn nữa cho dù
Liên gia nói nhà Anh Tử không phải là thân thích nhưng cũng không ngăn
được cha Anh Tử nghĩ khác.
Qua mấy bận gặp cha Anh Tử cũng có thể thấy là người hỗn hào, căn bản không hiểu quy củ phép tắc, càng không phân rõ phải trái.
Liên Thủ Tín lại nói: “Lão gia tử không đề cập tới hẳn cũng là thấy
chuyện này không hay ho gì để nói. Ông là người hòa nhã, sao có thể nói
chuyện này. Dù sao chính chúng ta tự biết không cần cho hắn sắc mặc hòa
nhã. Chúng ta không nhận cửa thân thích này.”
Lời này rất đúng, xem ra Liên Thủ Tín vẫn rất hiểu Liên lão gia tử.
Liên Mạn Nhi cười nói: “Mẹ, người nhìn cha con hiện tại gì gì đó đều
hiểu. Nguyên nhân nhất định là do hiểu biết nhiều chứ. Mẹ, người cũng
đừng bận rộn công việc quá. Có rảnh rỗi liền học biết một hai chữ.”
Nghe Liên Mạn Nhi nói muốn cho mình học chữ, Trương thị giật mình tỏ
vẻ sợ hãi: “Có cha con cùng mấy đứa học là được rồi, mẹ học làm gì. Mẹ
mà có thời gian thêu thùa may vá là tốt rồi. Đúng rồi, Mạn Nhi, con
không phải kể là có sách dạy nấy ăn gì đấy sao? Nếu không có việc gì thì cùng mẹ nói chuyện đó. Cái này mẹ có thể học, rảnh rỗi có thể làm mấy
món mới cho cả nhà. Cái này so với mẹ một chữ to không biết không phải
tốt hơn nhiều sao?”
Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi cả ba cùng nín cười.
Nói đến đọc sách, tập viết đúng là phải dựa vào thiên phú. Tuổi Liên
Thủ Tín cùng Trương thị bằng nhau, Trương thị vốn khéo tay nhưng về đọc
sách lại đặc biệt khó khăn, ngược lại Liên Thủ Tín đọc sách với Trương
thị giỏi hơn rất nhiều.
Trương thị nhỏ giọng nói: “Liên gia có cái nghiệp đọc sách này.”
Tại niên đại này, người đọc sách đều tôn quý. Ban đầu, Trương gia
cùng Liên gia kết thân trừ vì Trương Thanh Sơn cùng Liên lão gia tử là
người quen cũ, tin tưởng nhân phẩm cùng gia phong Liên lão gia tử cũng
không thể không kể đến nguyên nhân là Liên lão gia tử tự mình có thể học được vài chữ, hơn nữa Liên Thủ Nhân cũng đã thi đậu tú tài. Trương gia
cảm thấy Liên gia là người đọc sách.
Thư buông xuống, người một nhà nói chuyện một hồi cũng không nhắc lại nữa. Liên Thủ Tín thì vì Trương thị vừa nói chuyện sách dạy nấu ăn liền hăng hái bừng bừng nhắc tới chuyện ngày đó giữ Trầm Lục lại ăn cơm.
Liên Thủ Tín nói: “Nói đến cái sách dạy nấu ăn. Mùi vị làm ra rất
thơm, hình dáng cũng ngon mắt nhưng cũng thực ít quá, không bằng ta một
miếng thịt lớn, một miếng cá lớn ăn thật thống khoái. Tựa như ngày đó
làm mời Lục gia, nếu chiêu đãi người bình thường hẳn vừa ra ngoài đã chê nhà ta keo kiệt nhưng Lục gia hôm đó lại thực thích ăn.”
Trương thị cười nói: “Đạo lý này ta hiểu. Không phải là Mạn nhi nhà
ta nói ư. Cần gì ai giảng. Nhà nông chúng ta thực quý hiếm thịt cá nhưng Lục gia nhà giàu không giống với chúng ta.”
Liên Mạn Nhi liền khen Trương thị: “Mẹ, ngày đó người làm gà hấp lá sen ăn ngon lắm. Cá chưng cũng ngon miệng.”
Trương thị có chút đắc ý.
“Đương nhiên. Nói đến đọc sách viết chữ gì đó mẹ không làm được. Nhắc tới nấu cơm, làm rau đừng nói có sách dạy chính là chỉ cần nhìn người
ta làm một lần mẹ cũng có thể làm được gần bằng. Mấy đứa thích ăn gà, ăn cá sao? Vậy chờ Ngũ Lang từ phủ thành về, chúng ta giết một con gà, cá
cũng có sẵn, đến lúc đó mẹ lại làm một hồi cho mọi người ăn.”
Liên Mạn Nhi cười nói: “Tốt quá. Mẹ, cứ quyết định như vậy nha.”
Suy nghĩ của Trương thị lại bay tới Ngũ Lang ở phủ thành xa xôi: “Ngũ Lang đến phủ thành hẳn trời cũng đã tối rồi. Lớn như vậy rồi không biết có quen không, lại còn tham gia cuộc thi …”
Liên Mạn Nhi liền an ủi: “Mẹ, người cứ yên tâm đi. Anh con có thể tự
chiếu cố bản thân tốt lắm. Còn chưa kể có Ấu Hằng ca với mấy bạn học đều ở đó.”
Trương thị thở dài: “Ừ, anh của con là đứa nhỏ sớm hiểu chuyện, không để người khác phải lo lắng.”
. . . . . . . . . . . .
Khí trời ngày càng nóng, chẳng mấy chốc đã cuối tháng tư, lại chuẩn
bị tới tết đoan ngọ. Sen trong hồ đã mọc lên dầy đặc làm cho Liên Mạn
Nhi không khỏi nhớ tới bài thơ Lá Sen của Hà Điền Điền.
Ngũ Lang không ở nhà, Lỗ tiên sinh thường dẫn theo Tiểu Thất đi qua.
Hồ sen bên kia vốn có cái chòi canh của người làm, Liên Thủ Tín liền dứt khoát tìm người dựng bên hồ sen một cái đình nghỉ mát để cho Lỗ tiên
sinh ngồi trong đình uống trà, nhìn cảnh trí hồ sen hoặc dạy học cho
Tiểu Thất.
Cá ở bên trong ao đã đủ lớn, liền có tửu lâu trên thị trấn, phú hộ ở gần đấy đến hỏi khi nào có cá bán, giá tiền thế nào.
Ngoài đồng, hoa màu cũng đã lên mầm. Liên Mạn Nhi tự mình đi xem,
nhất là mấy mảnh ruộng trồng lúa mạch. Bởi vì đất phì nhiêu, năm nay mưa xuân nước non lại đầy đủ, lúa mạch non lớn lên rất tốt, những cây trồng khác như ngô, cao lương, hạt kê… cũng sinh trưởng tốt.
Đầu tháng năm, một nhà Liên Mạn Nhi lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị tết
đoan ngọ, nhất là đồ cho tết đoan ngọ. Số lần Trương thị nhắc tới Ngũ
Lang cũng tăng lên.
Kì thi phủ thực hiện vào tuần cuối tháng tư, thi liền ba ngày, đoán
chừng hành trình Ngũ Lang đi lại cũng một hai ngày nữa là trở về.
Chiều tối, mấy mẹ con Trương thị, Triệu thị còn mời thêm hai phụ nhân tới làm bánh chưng. Năm nay, Liên Ký cũng giống năm ngoái muốn làm bánh chưng bán tết đoan ngọ.
Trương thị nhắc tới nói: “Cũng đã qua hai ngày rồi không hiểu sao còn chưa thấy trở về. Đã nói là xong việc thì về ngay a.”
Liên Mạn Nhi cười nói: “Mẹ, cũng mới hai ngày, khẳng định là anh con sắp về rồi.”
Đang nói chuyện thì chợt nghe tiếng xe ngựa ngoài cửa, Trương thị vừa nghe thấy liển ngẩng lên: “Ai nha, Mạn nhi nhìn xem có phải anh con về
hay không?”
Cùng lúc đó nghe tiếng Tiểu Thất hô: “Cha, mẹ, tỷ anh con đã trở về. Anh con thi đậu rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT