Edit: An
Một tiếng mèo kêu cắt đứt lời của Trầm tiểu mập… cũng cắt đứt suy nghĩ của Liên Mạn Nhi.
Đại Hoa cong đuôi, dùng đầu đẩy ra một góc màn cửa mỏng, cong đuôi đi thẳng vào trong. Đi vào nhà, cảm thấy trong nhà có người lạ, Đại Hoa
cảnh giác đứng lại, kiêu ngạo nhìn Trầm tiểu mập một cái liền mất hứng
thú. Sau đó nhẹ nhàng lấy đà nhảy một cái, nhảy lên giường gạch, cọ vào
người Liên Mạn Nhi rồi nằm úp sấp trong nắng trên bệ cửa sổ, nhắm mắt
lại liền ngáy khò khò.
Ánh mắt Trầm Khiêm vẫn đi theo Đại Hoa.
“Tiểu Cửu ca, đây là mèo nhà bọn đệ, gọi là Đại Hoa.” Tiểu Thất giống như hiến vật quý nói với Trầm Khiêm.
“Đại Hoa à…” Trầm Khiêm lặp lại cái tên một lần, liền cười híp mắt.
“Thích ăn cá, có thể bắt chuột, Đại Hoa chính là một con mèo tốt.”
Tiểu Thất khoe Đại Hoa với Trầm Khiêm, “Tiểu Cửu ca, nhà bọn đệ còn nuôi chó, hai con chó nhỏ rất đáng yêu. Chủ yếu là do đệ và tỷ tỷ nuôi, ca
có muốn xem không?”
“Được.” Trầm Khiêm gật đầu.
“Đúng lúc định dẫn ngươi đi xem thư phòng nhà ta.” Mấy hài tử ra khỏi phòng, Liên Mạn Nhi nói với Trầm Khiêm.
Ra khỏi hậu viện, mấy hài tử liền đi thư phòng. Hai con chó nhỏ đang
nằm lim dim trong ổ, thấy người đi vào liền đều nhảy dựng lên, sủa gâu
gâu chạy tới.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều là người nhà, bọn họ đều quen thuộc nhưng Trầm Khiêm là người lạ.
Mèo đều mặc kệ người lạ vào nhà nhưng chó không giống thế.
Hai con chó nhỏ chạy tới, sủa Trầm Khiêm, ra vẻ sẽ bổ nhào vào cắn.
Bọn chúng nhỏ bé, thân người tròn vo, bộ dáng khù khờ, mặc dù cố gắng ra vẻ hung ác nhưng chỉ khiến người ta thấy dễ thương vô cùng.
Đôi mắt dài nhỏ của Trầm tiểu mập mở to, thấy tiểu Thất ngồi xổm xuống ôm chó con, hắn cũng bắt chước muốn ôm con còn lại.
Liên Mạn Nhi nhanh hơn một bước, ôm Nhị Mập trong tay. Đừng thấy chó
này không lớn, hàm răng tuy còn nhỏ nhưng rất bén nhọn, hơn nữa cũng có
sức cắn, Trầm tiểu mập da mịn thịt mềm, nếu bị nó cắn chắc chắn sẽ rách
da chảy máu.
“Tiểu mập, nhà ngươi chắc cũng có nuôi chó hả?” Liên Mạn Nhi dẫn Trầm Khiêm tới ngồi lên giường gạch.
Trầm Khiêm gật đầu.
“… Có hai con chó xồm lông trắng, chưa từng nuôi loại này. Đây là chó gì vậy, thật mập, thật dữ. Cũng thật đáng yêu.” Trầm Khiêm nhìn Nhị Mập trong tay Liên Mạn Nhi, hâm mộ nói. Chó xồm lông trắng được huấn luyện
tốt, rất nghe lời, biết làm nũng, nhưng hai quả cầu thịt này, lông ngắn
ngủn, chó nhỏ biết bảo vệ chủ nhân, biết bổ nhào vào cắn người như vậy
đáng yêu hơn nhiều.
Trưởng thành sớm thì sao, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, Liên Mạn Nhi nhìn Trầm tiểu mập như vậy liền nghĩ.
“Tiểu Cửu ca, hai con chó nhà đệ là chó săn, là ông ngoại của đệ tìm
thấy trong núi. Sau này đều giữ nhà cho bọn đệ.” Tiểu Thất cướp lời nói.
“Mạn Nhi, mèo nhà ngươi tên Đại Hoa, hai con chó nhỏ này cũng có tên sao?” Trầm Khiêm liền hỏi.
“Có. Con này gọi là Nhị Mập, con kia gọi Đại Mập.” Liên Mạn Nhi lưu loát nói.
Mắt Trầm Khiêm bỗng híp lại thành một đường nhỏ, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Liên Mạn Nhi nhìn thấy vẻ mặt Trầm Khiêm khác thường, mới đầu còn thấy kỳ quái nhưng nghĩ kĩ cũng hiểu ra.
Hai con chó nhỏ gọi Đại Mập và Nhị Mập, mà nàng gọi Trầm Khiêm, luôn gọi là Trầm tiểu mập hoặc tiểu mập.
Đại Mập, Nhị Mập và tiểu mập.
Liên Mạn Nhi cúi đầu, cố gắng nhịn cười. Nàng thật sự không cố ý. Lúc ấy đặt tên cho chó con chẳng qua là nhìn chó nhỏ mập mạp, thuận miệng
gọi Đại Mập và Nhị Mập. Khi đó nàng thật sự không nghĩ tới Trầm tiểu
mập.
Ngũ Lang và tiểu Thất rõ ràng cũng thấy vẻ khác thường của Trầm
Khiêm, đều rất ăn ý quay đầu đi. Bọn họ biết ý nghĩ của Trầm Khiêm nhưng vấn đề này không dễ giải thích, rất dễ càng giải thích càng hỏng bét.
“Mạn Nhi, ngươi hay gọi ta là tiểu mập,… Ta không tức giận. Hiện tại
ta cũng không mập. Mạn Nhi, ngươi đừng gọi là là tiểu mập nữa… Ngươi còn gọi chó con là Đại Mập, Nhị Mập…” Trầm Khiêm nâng mí mắt, liếc Liên Mạn Nhi một cái, nhỏ giọng nói.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Liên Mạn Nhi cảm thấy trong mắt Trầm tiểu mập có chút u oán và lên án.
Liên Mạn Nhi ho hai tiếng, Trầm tiểu mập như vậy khiến cho nàng cảm thấy cứ như nàng đang bắt nạt hắn.
“Cái kia… gọi ngươi là tiểu mập không có ý không tốt. Ngươi nhìn,
tiểu Thất cũng có tên, chúng ta đều gọi biệt danh của hắn là tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi thử giải thích với Trầm tiểu mập.
“Đúng vậy, chỉ có người vô cùng thân mới gọi biệt danh, tiểu Cửu ca.” Tiểu Thất quay đầu lại phụ họa.
Khóe miệng Trầm Khiêm lập tức nhếch lên.
“Vậy Mạn Nhi cũng có thể gọi biệt danh của ta, ngươi cứ giống tiểu
Thất gọi ta là tiểu Cửu ca là tốt rồi.” Trầm Khiêm vừa nói chuyện vừa
mỉm cười, dào dạt mong đợi nhìn Liên Mạn Nhi.
Trầm tiểu mập này, thật đúng là thuận thế làm càn, vậy mà muốn nàng gọi hắn là tiểu Cửu ca!
“Tiểu Thất gọi ta là tỷ, tiểu mập, ngươi cũng giống hắn gọi ta là tỷ sao?” Liên Mạn Nhi liền nói.
Tiểu hài tử xấu xa, không thể nhường hắn, bằng không… nếu không chú
ý… hắn sẽ bò tới trên đầu mình, Liên Mạn Nhi thầm nắm chặt tay nói.
“Chẳng phải ta lớn hơn ngươi sao.” Trầm Khiêm giải thích.
“… Nếu không, ngươi gọi ta là tiểu Cửu cũng được.” Một lát sau, Trầm
Khiêm thấy bộ dáng không đồng ý của Liên Mạn Nhi, không còn cách nào
khác mà lui một bước van xin.
“Được rồi, sau này ta sẽ gọi ngươi tiểu Cửu.” Liên Mạn Nhi gật đầu,
đứa bé tiểu mập này thật biết điều, không thể quá độc ác bắt nạt, “Vậy,
cho ngươi sờ sờ Nhị Mập.”
Liên Mạn Nhi ôm chó con cho Trầm tiểu mập sờ.
Trầm tiểu mập liền vươn tay sờ trên người chó nhỏ, vuốt lông cho nó.
“Thật đáng yêu.” Hiển nhiên Trầm tiểu mập cũng rất thích chó con.
Đùa chó nhỏ một lúc, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất dẫn Trầm Khiêm đi quan sát thư phòng.
“Huynh của ta đỗ kì thi huyện rồi, hiện tại đang ôn bài, vài ngày nữa sẽ thi phủ.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ta cũng thi huyện rồi.” Trầm Khiêm nói một câu kinh người.
“Tiểu… Tiểu Cửu, ngươi cũng thi huyện rồi?” Liên Mạn Nhi kinh hãi, “Vậy… ngươi có thi đỗ không?”
“Thi đỗ, vài ngày nữa cũng sẽ đi thi phủ.” Trầm Khiêm liền nói.
“Tiểu mập, ngươi học bài bao nhiêu năm rồi?” Liên Mạn Nhi không nhịn được hỏi.
“Năm tuổi, ta vỡ lòng từ lúc năm tuổi. “Trầm Khiêm liền nói, “Nhưng
lên lớp không liên tục, năm nay trong nhà mời tiên sinh khác dạy ta.”
Là do năm nay mới lấy khoa cử làm mục đích học tập sao? Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Tiểu Cửu, ngươi rất lợi hại.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Mắt Trầm Khiêm cong lên một chút.
“Đúng rồi, Ngũ ca cũng sắp tới phủ thành dự thi sao? Đến lúc đó nhớ tới tìm đệ.” Trầm Khiêm nói với Ngũ Lang.
“Được.” Ngũ Lang vui vẻ gật đầu.
Nếu đi phủ thành, tất nhiên phải tới thăm hỏi Trầm gia.
“Thôn trang nhà ta năm nay lớn hơn nhiều, có rất nhiều đồ mới. Tiểu Cửu, ta dẫn ngươi đi xem một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Trầm tiểu mập vui sướng gật đầu.
Mấy hài tử liền ra sân, đi về phía tây xem vườn rau.
“Loài nở hoa màu lam là hoa mã lan, có đẹp không? Bên kia là đậu hòa
lan, cây cải dầu… cây ngô…” Liên Mạn Nhi vừa chỉ trỏ vừa nới cho Trầm
tiểu mập.
“Mạn Nhi, năm nay nhà các ngươi trồng rất nhiều ngô.” Trầm Khiêm nhìn cây ngô non đã cao nửa thước nói.
Đi qua vườn rau xanh, men theo đường đá xanh bên cạnh Liên ký. Đi qua cầu đá tới bên kia bờ sông, lại rẽ khỏi đường lớn.
“Năm nay nhà ta mới xây ao cá, hồ sen.” Đi trên đường đê mới xây,
Liên Mạn Nhi chỉ vào ao nước bên cạnh, giới thiệu với Trầm tiểu mập.
Đứng cạnh một ao cá, Liên Mạn Nhi lấy khăn, mở ra, vẩy vụn bánh bột
ngô xuống ao. Rất nhanh sau đó, từng con cá lớn bằng bàn tay nối đuôi
nhau bơi tới tranh đoạt vụn bánh bột ngô.
Hai đứa ở trông coi ao cá và hồ sen đều tới đây, hành lễ với mấy
người Liên Mạn Nhi, miệng gọi Đại thiếu gia, Nhị tiểu thư, Nhị thiếu
gia.
“Các ngươi cứ làm việc của các ngươi đi, chúng ta tùy ý xem một chút.” Ngũ Lang phất tay, để bọn họ đi làm việc riêng của mình.
Xem ao cá xong lại đi xem hồ sen. Trên mặt nước hồ đã mọc ra rất nhiều lá sen.
“Vài ngày nữa ngươi tới sẽ có cá tươi để ăn, còn có hoa sen để ngắm.
Mùa thu ăn ngó sen, còn có hạt sen, hạt khiếm thảo, củ ấu. Tiểu Cửu, nếu ngươi thích ăn, ta sẽ bảo cha ta đưa mấy sọt cho ngươi.”
Giẫm lên cỏ xanh trên đê, mấy hài tử đi tới hạ lưu của con sông. Ở
chỗ bằng phẳng nhất, nông nhất trên sông có một cầu đá nhỏ nhân tạo.
Nói là cầu đá nhỏ thật ra cũng không chính xác. Đây chẳng qua chỉ là
mấy tảng đá đặt trên sông cách nhau một khoảng nhất định, tảng đá gần bờ bên kia nhất cũng cách hơi xa, phải nhảy mới tới bờ bên kia.
Trên sông nhỏ ở nông thôn hay thấy cầu đá nhỏ như vậy. Đến mùa hè
nước lên, dòng nước lan rộng. Cầu đá nhỏ thường bị bao phủ trong nước,
khi đó mọi người muốn qua sông phải lội nước.
Bây giờ nước sông còn rất cạn, một nửa hòn đá cũng lộ ra trên mặt nước.
Đi qua cầu đá nhỏ như vậy, đối với hài tử nhà nông dân mà nói là
chuyện nhỏ như con thỏ, bọn họ còn lấy việc này làm trò chơi, qua lại
chạy trốn, thậm chí còn nhảy xa cách một tảng đá để thể hiện lá gan và
bản lĩnh cao cường của mình.
Liên Mạn Nhi tuy là cô bé nhưng nàng không bó chân, cầu đá nhỏ này
với nàng mà nói hầu như là đi qua hàng ngày, vì vậy cũng rất dễ dàng.
Ba hài tử đều nhìn về phía Trầm Khiêm.
“Ta cũng có thể.” Trầm tiểu mập nhìn Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đều
định tự qua sông, biết mình lại bị xem như tiểu hài tử, âm thầm nắm chặt tay, “Mạn Nhi, ta cõng ngươi đi qua.”
Liên Mạn Nhi liền cười.
Mấy hài tử thuận lợi đi qua sông nhỏ, Liên Mạn Nhi liền dẫn Trầm tiểu mập đi xem rừng cây ăn quả nhà nàng mới mở rộng, còn có thùng nuôi ong
bên cạnh rừng cây ăn quả. Đây là Trương Khánh Niên nhờ Vương Thạch Lưu
chuyển tới cho nhà nàng từ lần họp chợ trước.
Cứ như vậy nhanh chóng quay trở về, đi qua rừng cây hỗn tạp, Liên Mạn Nhi cho Trầm Khiêm xem đàn vịt và ngỗng. Nhà Liên Mạn Nhi năm nay mua
năm mươi con vịt con, nhà mình ấp ra năm con ngỗng, nhờ vài nhà trong
thôn giúp ấp mười con, tổng cộng là mười lăm con ngỗng, đều nuôi thả ở
rừng cây hỗn tạp và sông nhỏ.
Ngũ Lang và tiểu Thất lấy ra rổ, đi vào trong rừng cây nhặt trứng vịt.
Trầm Khiêm kéo vạt áo Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, ta có lời muốn nói với ngươi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT