Edit: Nguyệt
Nghe Liên Hoa Nhi nói vậy, Liên Mạn Nhi chỉ cười cười.
“Hoa Nhi tỷ, tỷ lại đùa ta. Nhà người khác thì ta không biết, nhưng
mà nhà chúng ta nói đến tốt số, có ai có thể hơn được Hoa Nhi tỷ.”
Đề tài thoáng lại chuyển đến Liên Hoa Nhi.
Hai người theo hầu Liên Hoa Nhi, Tôn đại nương đã theo đến phía trước khóa viện ăn cơm, chỉ còn Tiểu Hồng lưu lại. Có người hầu Tống gia bên
cạnh, Liên Hoa Nhi có thế nào cũng không thể nói nàng số mệnh không tốt. Nếu nàng nói vậy, chẳng khác nào nói Tống gia, và Tống Hải Long không
tốt sao.
Huống chi, tính tình của Liên Hoa Nhi vốn thích đao to búa lớn, vui nhất là đem nàng trở nên cao cao tại thượng.
Vì thế nghe Liên Mạn Nhi nói xong, mặt Liên Hoa Nhi liền nộ ra nụ cười vừa lòng.
“Tống tam phu nhân là mới ra tháng* (ở cữ xong) đi, nhìn dáng dấp
không giống chút nào, xem tư thái, khuôn mặt này vẫn cứ như cô nương
vậy.” Hoài đại phu nhân ngồi trên giường gạch, nhìn Liên Hoa Nhi khen.
Liên Mạn Nhi không khỏi nhìn Hoài đại phu nhân một cái. Hôm nay là
lần đầu tiên nàng thấy mặt Hoài đại phu nhân. Nhớ ngày đó, nàng chạy
theo mấy đứa nhỏ đi xem náo nhiệt, muốn xem một chút mặt cô dâu của
Vương cử nhân, đáng tiếc mặc dù Vương Ấu Hằng dẫn theo nàng vào ngồi
tiệc, nàng cũng không xem được.
Kết quả hôm nay, lại đúng là Hoài đại phu nhân theo thái thái (nương) của Vương cử nhân đến nhà nàng chúc mừng.
Vị Hoài đại phu nhân này có chiều cao trung bình, dáng người hơi mập. Nàng có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh, lông mày lá liễu, miệng anh đào nhỏ nhắn. Tính ra khuôn mặt nàng cũng chỉ là bậc trung, nhưng làn da
nàng nhẵn nhụi, khiến cho nàng trở nên rạng rỡ, lại che bớt đi khuyết
điểm.
Nhà mẹ đẻ của Hoài đại phu nhân nói ra cũng cực giàu có, có trang
điểm, quần áo, đồ trang sức làm nền, nàng trông cũng một dạng mỹ nhân
đoan trang.
Mà trong ánh mắt của người già, nhìn tướng hòa nhã của Hoài đại phu nhân chính là thượng đẳng: Vượng tử ích phu.
Hoài đại phu nhân hiện giờ là tân nương tử, đối với chuyện mang thai, sanh con là tò mò nhất, có thể nói là luôn đặt trên đầu quả tim, tâm
tâm niệm niệm. Liên Hoa Nhi sinh hài tử, mới ở cữ ra tính ra chỉ có một
hai tháng, nhưng trên người lại không nhìn ra béo phệ. Không chỉ có vóc
lưng tinh tế, chính là khuôn mặt, theo ánh mắt của Liên Mạn Nhi, so với
khi còn là cô nương ở nhà còn ốm hơn một chút.
Nữ nhân ai lại không thích có dáng vẻ đẹp. Cũng như Hoài đại phu nhân hiện tại, chính là mong chờ mang thai sớm một chút, nhưng sau đó cũng
lại có điểm lo lắng. Lo khi mang thai sẽ khó chịu, đến khi sinh xong
cũng khó lấy lại được vóc dáng cũ.
Nghe Hoài đại phu nhân nói, Liên Hoa Nhi rất thích nghe.
“… Mọi việc không cần suy nghĩ nhiều. Nương thương ta, chuyện gì cũng giúp ta an bài thật tốt…. Trong phòng có nha hoàn hầu hạ, một bà vú,
hai bà tử, lại hai nha đầu, lo sợ, không cho Tiểu Nha Nha chịu điểm ủy
khuất nào. Nương thương yêu Tiểu Nha Nha, một chút không thấy là đã
nhớ….” Liên Hoa Nhi cười kể chuyện Tống lão phu nhân đối tốt với nàng
thế nào, yêu thương con gái nàng như trân bảo.
Nha Nha là nhũ danh của con gái Liên Hoa Nhi. Nhũ danh này là Tống lão phu nhân đặt cho.
“Lão phu nhân chúng ta lo phu nhân vất vả, nên đem Nha Nha nuôi ở
trong viện, khiến cho phu nhân có thể giữ gìn thân thể.” Tiểu Hồng ở bên cạnh bồi theo.
Hoài đại phu nhân và khuê nữ của Tri Huyện đều dẫn theo một nha đầu
riêng để bên cạnh hầu hạ. Chẳng qua hai nha đầu này cũng không dám chen
vào lúc chủ tử đang nói chuyện.
“…..Nương tất nhiên là yêu thích Tiểu Nha Nha rồi, nghe Tiểu Nha Nha khóc, nương còn vui thích nói trong nhà đã lâu không nghe được tiếng
trẻ con khóc.” Liên Hoa Nhi cười nói.
Hoài đại phu nhân khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười hàm xúc. Nàng khẽ rũ mắt xuống, không nói gì tiếp.
Ở nhà người giàu, con dâu đẻ xong, không tự mình nuôi con, chuyện này cũng không được coi là kỳ lạ. Nhưng hài tử vừa sinh xong, đã bị mẹ
chồng ôm đi nuôi, đây thật sự là mẹ chồng thể hiện thương yêu con dâu
sao?
Mặt Liên Hoa Nhi có vẻ gầy, bà bà lại cố ý sai khiến nha hoàn cùng bà tử theo sau hầu hạ như hình với bóng, đây không phải là Liên Hoa Nhi
trên mặt biểu hiện dáng vẻ tươi cười, cùng các loại giải thích của nàng
là có thể che dấu.
Trên đời này không có tường nào gió không lọt được, huống chi Tam
Thập lý Doanh tử cách huyện thành cũng không phải là trời nam đất bắc.
Hoài đại phu nhân nghe nói, cái tiện nha đầu kia cùng vị Tống tam phu
nhân này trước khi xuất giá là chị em tốt. Tiện nha đầu kia trong thôn
chạy trốn ra, chính là tìm vị này nương tựa. Mà Tống tam phu nhân này
cũng thật tốt a, vậy mà cũng chứa chấp tiện nha đầu kia.
Cho là nàng không phát hiện ra, ả vào cửa, sau khi biết nàng là ai, đã nhìn nàng bằng ánh mắt gì sao.
Chê cười nàng? Đúng là buồn cười, còn không biết là ai chê cười ai đâu.
Nàng giờ ở Vương gia, địa vị vững như bàn thạch. Không chỉ có chuyện
tình ở trong sân nàng chính nàng có thể làm chủ, thậm chí chuyện nhà mẹ
chồng cũng thường để nàng giải quyết. Trên dưới Vương gia có ai dám bất
kính, nặng lời với nàng. Nhưng ả ở Tống gia sợ là muốn làm chủ chuyện gì cũng không được đi.
Về phần nam nhân trộm tinh, chuyện như vậy nhà ai mà không có? Chẳng
qua, tiện nha đầu kia thế nhưng ở ngày thành thân…. Điều này làm cho
nàng không thể tha thứ được. (sặc, tra nam, ta hận……..)
Tống tam phu nhân lại chịu cùng tiện nha đầu kia chung một chỗ, thật
đúng là tự hạ thấp mình. Còn ngầm cười nhạo nàng, vậy nàng cũng không để ý vạch trần vết sẹo của ả.
Bất quá, ả quả đúng là da mặt dày, vậy mà cũng đem chuyện này làm
chuyện tốt, tự dát vàng lên mặt mình. Là ngu ngốc thật hay phùng má giả
làm người mập* (打肿脸充胖子- nói quá/ chém gió/ nói quá khả năng của mình)
Nhất định là phùng má giả làm người mập rồi.
Hoài đại phu nhân ngẩng lên, nhìn Liên Hoa Nhi cười cười.
Liên Hoa Nhi cũng đáp lại một nụ cười, trong nụ cười ấy còn có một chút của cảm giác ưu việt.
“Vương Ấu Hoài cưới phải vợ béo thế này, trông mặt cũng thật bình
thường, trách không được đem Anh Tử thành bảo bối. Một nữ nhân, vào ngày thành thân còn bị nam nhân ăn vụng, thì còn có thể dùng sao? Tâm địa
Vương Ấu Hoài gian xảo, cuộc sống bi thảm của nữ nhân này còn ở ngày sau kìa.” Trong lòng nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Liên Hoa Nhi càng trở
nên rực rỡ.
Liên Mạn Nhi nhìn Liên Hoa Nhi cùng Hoài đại phu nhân hai người cười
cười nói nói, trong lòng bất giác nghĩ đến Anh Tử, nhất thời cảm thấy
không khí vi diệu vô cùng.
“Mạn Nhi tới đây, chúng ta nói chuyện.” Liên Hoa Nhi ngồi trên ghế, gọi Liên Mạn Nhi.
“Ngân Tỏa, muội đến giường gạch ngồi, để cho Mạn Nhi tỷ ngươi ngồi
chỗ này.” Liên Hoa Nhi hướng tới Ngân Tỏa đang ngồi cạnh bên nàng nói.
Ngân Tỏa khẽ bĩu môi, có chút không tình nguyện đứng lên, chuyển đến ngồi trên giường gạch.
Liên Mạn Nhi đang ngồi trên giường gạch, bồi khuê nữ nhà Tri Huyện
nói chuyện, nghe Liên Hoa Nhi gọi, âm thầm nhíu mày. Hôm nay Liên Hoa
Nhi giống như muốn lại gần nàng. Nàng cũng không muốn nghe theo ý của
Liên Hoa Nhi, nhưng hiện giờ trước mặt nhiều người, nàng cũng không tốt
làm mất mặt Liên Hoa Nhi.
Dù sao trong mắt mọi người, các nàng là đường tỷ muội, là người một
nhà. Hơn nữa, Liên Hoa Nhi tới đây cũng không phải chỉ đại biểu một mình nàng mà còn cả Tống gia.
Liên Mạn Nhi đành phải đi qua, ngồi ghế bên cạnh Liên Hoa Nhi.
Liên Hoa Nhi lập tức kéo tay Liên Mạn Nhi.
“Hơn nửa năm không thấy, Mạn Nhi càng lớn càng xinh đẹp.” Liên Hoa Nhi tươi cười đánh giá Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi giả vờ lau thái dương, có chút mất công rút tay nàng từ tay Liên Hoa Nhi ra.
“Hoa Nhi tỷ, ta là một nha đầu làm ruộng ở nông thôn, có gì xinh đẹp hay không xinh đẹp.” Liên Mạn Nhi trả lời.
“Thời gian trôi qua mau thật, đảo mắt Chi Nhi đã đính hôn. Kế tiếp
cũng là đến phiên Mạn Nhi rồi.” Liên Hoa Nhi cũng là người thông minh,
trên mặt Liên Mạn Nhi tuy mỉm cười, nhưng trong cử động cùng lời nói lúc nào bất hòa với nàng, những thứ này sao nàng không nhận ra. Bất quá,
nàng tuyệt đối không biểu hiện chuyện đó trên mặt, ngược lại còn càng
thêm thân thiết hơn với Liên Mạn Nhi.
“Ta đây làm tỷ tỷ nhưng….”
“Ai nha.” Liên Mạn Nhi che mặt, ra vẻ xấu hổ, tức giận đứng lên, cắt
đứt lời nói của Liên Hoa Nhi.” Hoa Nhi tỷ, ngươi động chút là lập gia
đình, sẽ không thấy xấu hổ sao.”
Mọi người trong phòng đều nở nụ cười.
Tiểu cô nương nghe loại chuyện này, dù phản ứng có quá khích chút ai
cũng không cảm thấy lạ. Cho dù Liên Mạn Nhi nói Liên Hoa Nhi không biết
xấu hổ hay ngượng ngùng thì Liên Hoa Nhi cũng không thể làm được gì.
“Mạn Nhi còn nhỏ, nhìn xem vẫn còn thẹn thùng như vậy. Hoa Nhi,
chuyện này là muội lỗ mãng rồi, ở đây còn nhiều người như vậy.” Tưởng
thị cười nói.
Vừa lúc có người bê thức ăn vào, mọi người liền ngồi vào vị trí trên giường gạch, ai cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Nữ khách không uống rượu vì vậy ăn cơm rất nhanh. Chờ đem bàn cơm dọn xuống, Liên Diệp Nhi liền sai người đổi lại trà nóng.
Vì tiếp khách hôm nay, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi hai mẹ con cũng
không ngồi vào bàn ăn cơm, mà dẫn theo người lo liệu. Liên Diệp Nhi có
khả năng, Triệu thị ổn định, điều này làm cho Trương thị và Liên Mạn Nhi nhàn không ít.
Nhìn Liên Diệp Nhi đưa trà lên, Liên Mạn Nhi hướng nàng gật đầu.
“… Diệp Nhi, là khuê nữ nhà Tam bá, đường muội ta, nhờ có nàng hôm
nay giúp đỡ nhà ta sắp xếp.” Liên Mạn Nhi hướng mọi người trong phòng
giới thiệu.
Mọi người liền nhanh chóng khen Liên Diệp Nhi nhanh nhẹn, có khả năng.
Lúc này, Tôn đại nương từ bên ngoài đi vào, tới gần Liên Hoa Nhi nhỏ giọng nói mấy câu.
“Ta đây còn chưa nói chuyện xong.” Liên Hoa Nhi nhìn sang Liên Mạn Nhi.
“… Phu nhân, gia chờ bên ngoài rồi, không trì hoãn được.”
Liên Hoa Nhi chỉ đành phải đứng lên, mọi người thấy nàng đứng lên, liền ồn ào tạm biệt.
“Sao lại đi bây giờ?” Liên Lan Nhi biết Liên Hoa Nhi muốn đi, liền
lắp bắp.” Không phải là không vội về à, ta còn chưa kịp ngồi xuống đây.”
Liên Hoa Nhi cùng Liên Hoa Nhi đi qua một bên, thấp giọng nói thầm.
“…. Bây giờ phải đi, nếu không, ta cho người lưu lại cho các ngươi một xe.”
“Chỉ có thể như vậy thôi.”
Một nhà bốn miệng Liên Lan Nhi hôm nay là theo xe Tống gia đến. Liên
Hoa Nhi muốn đi, Liên Lan Nhi nói nàng vẫn còn muốn lưu lại một chút.
“Cửa hàng trong nhà, bận bịu kiếm ăn, vốn thoát thân không được. Vất
vả mới có được ngày nhàn rỗi này, ta phải cùng vợ chồng lão Tứ ở lâu một chút.” Liên Lan Nhi cười nói.
Mọi người cùng nhau tiễn khách đi ra ngoài.
Bên ngoài một hàng dài ồn ào, trước cửa lớn tụ tập một nhóm người.
“Đó là người điên sao. Đi đâu đâu cũng nhận cô gia.” Không biết tiểu nha đầu nhà ai cười khanh khách nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT