Edit: Nguyệt
“Ah?” Trầm Lục nghe Liên Mạn Nhi nói xong, không khỏi nhìn lại, hai
mắt chăm chú cẩn thận đánh giá vẻ mặt nàng. “Mạn Nhi, lời này của ngươi
là thật? Ngươi không tiếc sao?”
Nàng cho rằng nói như thế thì hắn sẽ không nhận ra ánh mắt sáng lên
khi nhìn thấy vàng lúc nãy của nàng sao? Sao chỉ nhìn một hồi, chạm còn
chưa chạm liền có thể đành lòng đưa lại vàng cho hắn. Trầm Lục nhìn chăm chú Liên Mạn Nhi, tựa hồ không muốn bỏ qua chút biến hóa nào trên mặt
nàng.
“Lục Gia, chuyện lớn như vậy, sao ta có thể tùy tiện nói bừa được
chứ. Đương nhiên là thật rồi.” So với trân châu còn thật hơn. Liên Mạn
Nhi nghiêm mặt lại nói. Một cái cổng chào được ngự ban là vinh quang
cùng sự đảm bảo mà bao nhiêu tiền cũng không thể mua được. Về phần tiền bạc, lấy trụ cột nhà nàng hiện nay, không lo không kiếm được. Một ngàn
lượng bạc, nhiều nhất hai năm nàng sẽ lại kiếm được đến tay.
Hoàng Đế và Trầm Lục đối với nàng ban thưởng hào phóng như vậy nàng cũng sẽ hồi báo lại như thế.
Muốn phổ biến cách trồng trột của cây ngô nhất định sẽ tốn không ít
tiền. Nàng đem trăm lượng hoàng kim tặng lại vừa là chuyện tốt đối với
đất nước và dân chúng, đồng thời Trầm Lục và Hoàng Đế sẽ nợ nhân tình
của nàng.
Trên thế giới này, thứ gì quan trọng nhất? Tuyệt đối không phải là
kim ngân, hay quyền lực, theo nàng ở bất cứ niên đại nào, chỉ cần có con người, thứ quý trọng nhất sẽ là nhân tình.
Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi thật sự muốn đem hoàng kim cho hắn, thì sững sờ một chút nhưn sau đó lại mỉm cười.
Liên Mạn Nhi yêu tiền sao? Đó là điều rất rõ ràng, thậm chí nàng yêu
tiền một cách quang minh chính đại, không hề che dấu điều đó. Vậy mà
nàng lại mấy lần chối từ một số tiền lớn tới tay.
Nàng yêu tiền, nhưng không tham, biết nặng nhẹ hiểu được báo đáp,
phân tấc tính toán vừa đúng. Mà phía sau là một trái tim thất khiếu lung linh, vừa thiện lương lại thông tuệ.
*七窍玲珑心Thất
khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): Trích từ truyện Phong Thần, nói về
nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau
Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu lung
linh tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, yêu cầu Tỷ Can
giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Nhưng trên đường trở về, Tỷ Can gặp
một phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu:
“Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?” phụ nhân kia đáp: “người Vô Tâm sẽ
chết.” kết quả Tỷ Can nhất thời hô một tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi
chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về
sau chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.
“… Mở rộng việc trồng ngô, quốc khố sẽ xuất tiền.” Trầm Lục chậm rãi
nói. “ Nhưng thứ này là Vạn Tuế Gia ban thưởng cho nhà các ngươi. Cũng
không thể cứ thế trưng dụng không cây ngô nhà ngươi. Vàng này, hay là
ngươi giữ lại trong nhà dùng đi.”
“A.” Liên Mạn Nhi thấy Trầm Lục không cần tiền trong lòng không khỏi thấy có chút nho nhỏ tiếc nuối.
“Làm sao? Ngươi bây giờ có rất nhiều tiền rồi? Trăm lượng vàng này
cũng không để vào mắt sao?” Trầm Lục ngồi trên ghế, khẽ nghiên người,
nhìn chăm chú Mạn Nhi nói.
Vừa rồi Liên Thủ Tín bị gọi đi cùng nhau thăm dò địa điểm để xây dựng cổng chào, Trương thị cùng Liên Chi Nhi đi phòng bếp nầu nước. Trong
nhà chỉ có Trầm Lục cùng gã thiếp thân sai vật, thêm ba người Mạn Nhi,
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.
“Mới không phải đâu.” Liên Mạn Nhi nghe ra Trầm Lục nói chuyện có
chút trêu đùa, vội cười nói rõ. “ Nhà ta từ trước tới giờ không có bỗng chốc nhìn thấy nhiều tiền như vậy, … ta chỉ nghĩ nếu muốn mở rộng trồng ngô sẽ tốn rất nhiều tiền, nên muốn giúp một chút.”
Mắt Trầm Lục xoay tròn.
“Nhà này, ngươi có thể làm chủ?” Trầm Lục đột nhiên hỏi.
“Ah.” Liên Mạn Nhi dừng một chút. Nàng đúng là có thói quen quản lý
việc nhà, quyết định chuyện lớn như vậy, cũng ngay trước mặt Trầm Lục
nói ra. Bất quá trước kia khi Trầm Lục bên cạnh nàng cũng làm như vậy,
lúc đó Trầm Lúc cũng không có ý kiến gì. Sao hôm nay lại hỏi một câu như vậy rồi.
Liên Mạn Nhi vốn muốn nói, nàng đúng là có thể tự quyết định trong
nhà, nhưng nghĩ lại một chút lại thấy không nên nói ra như vậy.
“Lục gia, chuyện này cha, nương, cả nhà ta đều nghĩ như vậy.”
Lời này mơ hồ không nói rõ ai làm chủ nhà,nhưng lại thêm một bước
xác định những lời nàng vừa nói là chắc chắn, mà không phải là tiểu hài
tử thuận miệng nói bừa.
Liên Mạn Nhi đối với những gì vừa nói rất có lòng tin, nàng hiểu vợ
chồng Liên Thủ Tín và Trương thị là người không tham tiền, rất dễ thỏa
mãn. Nếu nói vì muốn mở rộng việc trồng ngô mà đem tặng trăm lượng vàng
này, hai người nhất định đồng ý. Còn Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, Tiểu Thất
và nàng càng là từ trước đến giờ luôn cùng một trận tuyến.
“Đúng vậy Lục gia. Đây là ý của cả nhà ta.” Quả nhiên Ngũ Lang lên tiếng xác nhận lời của Liên Mạn Nhi.
Tiểu Thất cũng theo đó gật đầu.
Trầm Lục híp híp mắt không nói gì. Ngũ Lang cùng Tiểu Thất hành động
như vậy càng khiến cho Trầm Lục thêm xác định trong nhà này quả nhiên
Liên Mạn Nhi mới là người quyết định mọi chuyện, mặc dù tuổi nàng chỉ
lớn hơn Tiểu Thất một chút.
Thật là thú vị.
“Vàng này các ngươi cứ giữ đi.” Trầm Lục suy nghĩ một chút liền nói. “Nếu thật muốn giúp đỡ đất nước sau này sẽ luôn có cơ hội.”
Trầm Lục đã nói như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không tốt kiên trì chuyển giao vàng lại nữa.
“Lục Gia muốn mở rộng trồng ngô có phải sẽ bắt đầu từ phủ Liêu Đông chúng ta không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Uhm.” Trầm Lục gật đầu. “Trừ ý chỉ ban thưởng , phía trên còn có một công văn phát triển trồng ngô, đoán chừng qua mấy ngày nữa sẽ đến.”
“ Là nội dung thế nào, Lục Gia có thể tiết lộ cho chúng ta chút ít sao.” Liên Mạn Nhi vội nói.
Liên Mạn Nhi rất muốn trở mặt lườm Trầm Lục một cái, nhưng vẫn phải giả bộ mỉm cười tiễn Trầm Lục ra ngoài.
Trước mặt là Chung quản sự và Liên Thủ Tín mọi người đi thăm dò địa thế trở về.
“Địa điểm đã chọn xong rồi.” Viên chức phụ trách thăm dò địa hình nhanh chóng hướng Trầm Lục bẩm báo.
Địa điểm dựng cổng chào được ngự ban liền chọn ngay cổng chính nhà
mới của Liên gia, hướng Nam Bắc, kề đó là dòng suối nhỏ trong thôn. Giữa cổng chào và Liên gia cửa chính còn giữ lại hơn trượng đất trống. Sau
này, phàm là muốn tới Liên gia, xuống đường, men theo đường đi bên cạnh
cửa hàng Liên gia, có thể đi trực tiếp đến dưới cổng chào.
Muốn vào cổng chính Liên gia, nhất định phải xuống ngựa, xuống xe
trước cổng chào, mới có thể vào nhà. Dĩ nhiên, nếu đi vào Liên gia bằng
hai cửa hông bên cạnh thì có thể tránh được cổng chào ngự ban.
Chung quản sự được chủ tử giao việc cho, lại đã cùng Liên Thủ Tín lui tới nhiều lần nên cũng có giao tình, vì vậy khi làm việc liền tận tâm suy nghĩ cho Liên gia. Còn quan viên chịu trách nhiệm điều tra vừa được Liên Thủ Tín lì xì cho một bao tiền thật to nên rất vui vẻ mà báo đáp
lại Liên gia.
Địa điểm lựa chọn này cực diệu (tuyệt vời/ tuyệt đẹp), ít nhất Liên Mạn Nhi cũng rất hài lòng.
Trầm Lục ra cửa, nhìn một chút viên quan điều tra tính toán địa điểm, liền gật đầu. Hiển nhiên, hắn cũng cảm thấy chọn chỗ này không sai.
“Thời gian khởi công và kết thúc thế nào?” Trầm Lục hỏi.
“Bẩm báo đại nhân, hạ quan hôm nay sẽ bắt đầu điều động tài liệu và
công tượng, đến ngày mai là có thể bắt đầu khởi công.” Quan viên kia vừa nói chuyện, vừa nhìn lén sắc mặt Trầm Lục. “Cổng chào được ngự ban, hạ
quan không dám qua loa. Ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, bốn mươi ngày sau sẽ
hoàn thành.”
Vừa rồi, tuy phần lớn quan lại đi theo phụng bồi quan khâm sai, nhưng cũng còn lại một số người ở lại, giờ nhìn thấy Trầm Lục ra ngoài, bọn
họ liền tiến đến đứng vây quanh.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất thối lui lại phía sau, cùng Trương thị quay lại vào trong cửa hàng.
Vừa mới ngồi xuống thì thấy một gã sai vặt xách theo hai hộp điểm tâm cười cười đi thẳng đến.
“Tiểu nhân gọi là Toàn Phúc, theo bên cạnh Lục Gia. Lục gia căn dặn
lần này tới không thể không mang theo gì, liền bảo phòng bếp trong phủ
làm một ít điểm tâm, tặng nhà cô nương lưu lại nếm thử.” Toàn Phúc lễ
phép cười nói.
Trương thị nhanh chóng mời Toàn Phúc ngồi, luôn miệng nói vất vả, lại bưng trà, điểm tâm, trái cây tới mời gã ăn.
Toàn Phúc bộ dáng nhún nhường, nói là Lục Gia sẽ đi ngay, hắn phải đi qua hầu hạ. Miệng nói như vậy, nhưng chân lại không hề chuyển động.
Liên Mạn Nhi nhận ra được gã sai vặt này, mấy lần Trầm Lục đến Tam
thập lý doanh tử, gã sai vặt này luôn đi theo hầu hạ. Trầm Lục nếu muốn
lưu lại điểm tâm cho nhà nàng ăn, tại sao vừa rồi không đưa, giờ lại sai gã sai vặt này đến.
Liên Mạn Nhi nhìn Toàn Phúc, trong lòng không khỏi vừa động (nảy ra một ý).
“Toàn Phúc tiểu ca, ngươi là thiếp thân hầu hạ bên người Lục gia,
chuyện người khác không biết, ngươi nhất định sẽ biết đi.” Liên Mạn Nhi
vừa nói chuyện, vừa hướng Trương thị âm thầm đưa một ánh mắt.
Trương thị liền đem một cái hà bao mập mạp nhét vào tay gã.
“Tiểu ca có việc, chúng ta cũng không dám lưu giữ tiểu ca. Này chút tiền, tiểu ca giữ lại mua ít trái cây trên đường ăn.”
Toàn Phúc chỉ hơi đưa đẩy một chút rồi thản nhiên nhận lấy hà bao này.
“Toàn Phúc tiểu ca, cái công văn mở rộng trồng ngô kia….” Mạn Nhi liền nhân cơ hội thăm dò.
Toàn Phúc liền để ý bốn phía.
“Tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi liền nhanh chóng sai Tiểu Thất ra ngoài cửa trông coi.
“Chuyện này tiểu nhân biết không rõ ràng, chỉ nghe được một hai câu,
quả thật không dám xác nhận. Nhưng cô nương đã hỏi, tiểu nhân cũng không dám dấu. Bất quá cô nương nghe rồi thì thôi, nếu không tiểu nhân gánh
không nổi.”
“Nhất định rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu cười nói.
Toàn Phúc thấy trong nhà giờ chỉ còn Trương thị cùng Liên Mạn Nhi liền hạ thấp giọng, thì thầm một hồi.
………………………………………….
Tiễn đoàn người Trầm Lục đi, nhà Liên Mạn Nhi lại vội vã dọp dẹp một
hồi, chờ tất cả mọi người trở lại trong cửa hàng, Liên Mạn Nhi mới nhớ
lại những lời Toàn Phúc nói.
Địa điểm mở rộng cây ngô liền xác định là ở phủ Liêu Đông, hạt giống
sẽ do quan phủ phát ra rồi chọn ruộng tốt tiến hành trồng trọt. Ruộng
được chọn trúng để trồng ngô sẽ được miễn một năm tiền thuế, ở thời điểm thu hoạch, mỗi một mẫu sẽ nộp cho triều đình sáu trăm cân ngô loại
thượng đẳng, phần còn lại sẽ được quy về cho chủ ruộng.
Mà trước khi cây ngô chưa hoàn toàn thành chín, thì người trồng ngô
không được tự tiện đem ngô ra ăn hay dùng giá cao để bán trao tay.
Phát triển trồng cây ngô này là vì muốn ngô trở thành khẩu phần lương thực được phổ biến rộng rãi trong dân chúng, vì vậy triều đình cũng
định ra giá tiền dựa theo chất lượng hạt ngô, thì từ bốn văn tiền cho
đến lục văn tiền.
Rất nhanh, đạo công văn này liền ban bố khắp phủ Liêu Đông.
Trầm Lục lấy từ nhà Liên Mạn Nhi loại ngô có chất lượng thượng đẳng
là một vạn sáu ngàn ba trăm bốn mươi cân, nếu như đem tất cả chỗ này làm hạt giống, dựa theo một mẫu trồng hai cân hạt ngô mà tính, trong đó trừ đi một chút hao tổn, như vậy những hạt giống này ước chừng có thể cung
cấp cho tám ngàn mẫu ruộng tốt.
Mà tám ngàn mẫu ruộng tốt này, đến vụ mùa thu hoạch sang năm, có thể
thu được đến bốn trăm tám mươi nghìn cân ngô chất lượng thượng đẳng, mà
số lượng ngô còn lại cũng đủ cho chủ ruộng dùng làm lương thực rồi. Quan phủ định giá ngô thế này vừa có thể tránh đầu cơ tích trữ mà lại có lợi cho lưu thông.
Không thể không nói đây là một ý chỉ vô cùng tốt.
“Tỷ, vừa ban nãy nói Tiểu Cửu ca cũng làm quan rồi, là chức gì vậy?”. Tiểu Thất ôm con mèo Đại Hoa tiến đến gần Liên Mạn Nhi hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT