Editor: Rabbitdethuong
Beta: Tiểu Tuyền
Hai người Liên Thủ Nhân và Cổ thị đều yên tĩnh nghe Liên Hoa Nhi nói chuyện.
“Tứ thúc và tứ thẩm cũng nói một mạng người một mạng người, chuyện
này đã qua lâu như vậy, Mạn Nhi căn bản là không có việc gì, sống so với trước còn lanh lợi hơn. Bọn họ có thể không biết việc này làm ầm ĩ
lên sẽ gây nguy hiểm cho tiền đồ của cha sao? Bọn họ nếu thật như gia
nói hiểu chuyện như vậy, chú ý đại cục, coi chúng ta là người thân, thì
căn bản sẽ không nhắc lại việc này. Nhưng bọn họ ngược lại còn đối với
cha và mẹ động thủ. Cái này căn bản là không có đem chúng ta đặt vào
trong mắt…” Giọng nói tinh tế của Liên Hoa Nhi vang lên.
“Hoa Nhi nói rất đúng, ngươi còn đem người ta làm huynh đệ, còn nghĩ
đến về sau làm quan nuôi bọn họ. Người ta lại xem ngươi là cừu nhân!” Cổ thị nói.
Liên Thủ Nhân không nói gì.
“Ta đi theo ngươi, có được cái danh nương tử tú tài, nhưng lại không
có một ngày tốt đẹp trôi qua. Vừa vào cửa, ta là một đại cô nương phải
mang hài tử cho ngươi, hầu hạ hết người già đến trẻ nhỏ. Kết quả là, còn phải bị nương tử của huynh đệ ngươi đánh. Ngươi có còn là nam nhân
không đấy, về sau còn phải làm quan, trên mặt ngươi có hào quang sáng
rọi…” Cổ thị nhỏ giọng nói.
“Ngươi im lặng chút được không?” Liên Thủ Nhân cảm thấy phiền rồi.
“Ngươi, ngươi còn tức giận với ta.” Cổ thị thấy Liên Thủ Nhân giận,
thì thái độ hùng hổ dọa người, lại nhỏ tiếng khóc lên, “Ai bảo mệnh ta
khổ không có nhi tử, nếu ta có nhi tử, ta cũng không bị vũ nhục như
vậy.”
“Kế Tổ không phải con của ngươi sao?” Liên Thủ Nhân nói.
Cổ thị không nói gì.
“Mẹ, mẹ không có nhi tử, nhưng còn có nữ nhi. Mẹ yên tâm, con sẽ báo thù cho mẹ.” Liên Hoa Nhi nói.
“Hoa Nhi, con có biện pháp?” Cổ thị ánh mắt lập tức sáng.
“Yên ổn chút đi, nếu còn làm ra chuyện gì, lão gia tử sẽ không dễ bị lừa gạt.” Liên Thủ Nhân nói.
“Làm chuyện gì, nếu như không liên quan đến chúng ta, gia làm sao có thể trách chúng ta?” Liên Hoa Nhi cười nói.
“Hoa Nhi, con có ý kiến hay hả?” Cổ thị hướng bên cạnh Liên Hoa Nhi đụng đụng. Hạ giọng nói.
“Chúng ta không cần phải động thủ, có người có thể vì chúng ta phát tiết, bảo đảm sẽ làm cho bọn họ ngậm bồ hòn.” Liên Hoa Nhi dùng ngón
tay chỉ về hương Tây Sương phòng.
“Con nói là…”
Liên Hoa Nhi gật đầu, mượn đao giết người cho tới bây giờ luôn là kế hay hàng đầu.
Cổ thị và Liên Hoa Nhi đầu kề đầu, nhỏ giọng mà nói thầm.
… … …
Sáng sớm hôm sau trên bàn cơm, Trương thị nhìn thấy Cổ thị, có một
chút xấu hổ, Cổ thị lại giống như bình thường. Thậm chí còn so với bình
thường cười nhiều hơn một chút. Liên Hoa Nhi cũng rất ôn hòa. Tuy rằng
vẫn chỉ cùng Liên Tú Nhi thân cận, thời điểm ánh mắt quét đến mặt những
người khác, trên mặt cũng dẫn ra vẻ tươi cười. Chỉ có Liên Đóa Nhi. Mím
miệng, thấy Liên Mạn Nhi, lập tức trừng trở về.
Liên Mạn Nhi cúi đầu bới cơm.
“Món bao tử đậu hủ này là làm theo quán ăn chay ở trấn trên. Thơm mà
không ngán, lại bổ dạ dày, Mạn Nhi ăn nhiều một chút.” Cổ thị kẹp một
đũa sợi bao tử chay cho vào trong chén Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, thấy mặt c Cổ thị ười trở thành một đóa hoa,
lại kẹp một đũa cho Trương thị, “Tứ đệ muội, ngươi cũng ăn đi.”
Liên Mạn Nhi có chút lắp bắp kinh hãi. Cổ thị chỉ nịnh nọt Chu thị và Liên Tú Nhi, đối với các nàng đều nhàn nhạt, hôm nay đây là… đang hướng các nàng lấy lòng.
Cổ thị biết rõ chính mình làm sai. Trong lòng đối với các nàng áy náy hả? Nếu như nàng thật sự chỉ có mười tuổi, nàng sẽ nghĩ như vậy a. Chỉ
nhìn Cổ thị tươi cười tung tóe khắp phòng, đã biết rõ, Cổ thị đang diễn
cho mọi người xem.
“Đại thẩm, hôm nay bánh ống ăn ngon, là sáng nay nương ta cố ý dậy
sớm, nhào nhặn bột nửa ngày mới hấp ra đấy. Đại thẩm khi đó còn ngủ chưa có thức dậy. Đại thẩm nếm thử a. Tuy không thể so với bánh bao chay các ngươi ăn ở trấn trên.” Liên Mạn Nhi nói.
Cổ thị diễn trò, muốn biểu hiện nàng rộng lượng không so đo với hiềm
khích lúc trước, nàng Liên Mạn Nhi chẳng lẽ không biết làm. Điểm tâm hôm nay là Trương thị và Triệu thị làm, mà theo lý hôm nay đến phiên Cổ thị nấu cơm. So về ân huệ tình cảm không đắt tiền bên ngoài của Cổ thị,
Trương thị hiển nhiên sẽ hiền hậu nhiều hơn. Thật sự rộng lượng hơn.
“Hôm nay lại đến phiên ngươi nấu cơm rồi, cơm trưa đừng có quên.” Chu thị đối với Cổ thị nói.
Cổ thị chỉ phải cười đáp ứng.
“Đại thẩm. Đây là dưa muối Nội mới làm năm nay.” Liên Mạn Nhi kẹp một đũa lớn dưa muối cho vào trong chén Cổ thị.
Dưa muối này chỉ dùng để ăn với cơm, dùng lời tiểu Thất mà nói là rất mặn rất mặn.
Liên Mạn Nhi cười tủm tỉm mà nhìn xem Cổ thị, “Đây là tay nghề cao
của Nội làm ra, ở trấn trên và trong huyện đều không có đâu, đại thẩm ăn nhiều chút nha.”
Cổ thị nụ cười trên mặt có chút cứng lại.
“Hoa Nhi tỷ, Đóa Nhi, các ngươi cũng ăn. Ta xem các ngươi đều không
động chiếc đũa…” Liên Mạn Nhi lại muốn kẹp dưa muối cho Liên Hoa Nhi và
Liên Đóa Nhi.
Hai người đều vội vàng nâng chén của mình lên, né tránh Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, người một nhà không cần khách sáo như vậy, ta muốn ăn chính mình tự gắp.” Liên Hoa Nhi nói.
Vừa rồi thời điểm Cổ thị gắp đĩa rau kia ngươi thế nào không nói là khách sáo.
“Ah, hóa ra đây là khách sáo a, nhà chúng ta bình thường cũng không
có như vậy. Ta thấy đại thẩm làm như vậy, tưởng rằng là lễ tiết tốt, nên học theo.” Liên Mạn Nhi cố ý thở dài một hơi, sau đó lại bỏ thêm một
câu, “Ta thầm nghĩ nếu là lễ tiết tốt, sao Nội không dạy cho chúng ta.”
Liên Mạn Nhi một câu nâng Chu thị, gián tiếp đánh trả Cổ thị và Liên
Hoa Nhi. Chu thị trong lòng khó tránh khỏi cao hứng, cảm thấy Liên Mạn
Nhi hôm nay hiếm khi thấy thuận mắt, Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi không thể
phản bác Liên Mạn Nhi, chỉ có thể không nói gì ngậm bồ hòn mà im, khổ
trong lòng.
Liên Mạn Nhi gắp bao tử chay rồi uống bát cháo, nhìn Cổ thị giả vờ vui vẻ mà ăn dưa muối, trong lòng thầm thoải mái.
Nếm qua điểm tâm, thu dọn chén đũa, bỏ vào trong chậu gỗ lớn, Trương
thị theo quán tính mà múc nước vào trong chậu gỗ, quay đầu nhìn thấy
Liên Mạn Nhi đang nhìn nàng.
“Đại tẩu, ngươi rửa chén ah, ta múc nước cho ngươi rồi.” Trương thị kêu Cố thị đang từ tây phòng đi ra.
Cổ thị chỉ phải uốn éo đi qua, khóe miệng kéo ra một ít tươi cười.
“Vậy thì rửa, Tứ đệ muội, làm phiền ngươi rồi.”
“Thê tử lão tứ, chuyện này có tốn bao nhiêu công sức, ngươi tiện tay
thì rửa luôn đi, cần gì phải gọi đại tẩu tới.” Hà thị từ trong nhà đi
ra, nói một câu. Ngày hôm qua phòng lớn cùng Tứ Phòng đánh nhau, nàng và Liên Thủ Nghĩa sợ liên lụy, nên trốn ở bên ngoài, nhưng khi nhìn đủ náo nhiệt. Hai người bọn họ trở về suy nghĩ một đêm, đều cảm thấy Liên lão
gia tử xử trí như vậy, vẫn là thiên vị phòng lớn.
“Xem ra vẫn phải nịnh bợ đại ca.” Đây là kết quả hai người suy nghĩ ra.
Cổ thị không muốn làm những việc thô thiển này, nàng ở bên cạnh nói
giúp, có thể lấy được cảm tình của Cố thị. Có ý nghĩ như vậy, nên Hà thị mới nói ra lời như vậy.
Trương thị sửng sốt một chút.
“Nhị thẩm muốn giúp đại thẩm rửa chén, mẹ, chúng ta đừng ở lại làm
vướng bận, đôi giày kia, Nội vẫn chờ mang kìa.” Liên Mạn Nhi lập tức
nói.
Trương thị hiểu ý, ngay lập tức đem bầu nước trong tay nhét vào tay Hà thị. Đi theo Liên Mạn Nhi đi ra khỏi phòng trên.
Hà thị nhận bầu nước, Cổ thị không muốn làm việc, chẳng lẽ nàng
nguyện ý. Tuy rằng là muốn nịnh bợ Cổ thị, nhưng thật sự muốn nàng thay
Cổ thị làm việc, nàng sẽ không bằng lòng.
“Ta cũng có chuyện, đại tẩu ngươi còn đang bận việc ah.” Hà thị ha ha nở nụ cười hai tiếng, ném bầu nước, quay người đi ra.
“Mẹ. Nhịn một chút a. Nội nhìn kìa.” Liên Hoa Nhi nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay Cổ thị.
Đúng vậy a, nàng còn có việc nhờ cậy Chu thị. Cổ thị không cách nào,
đành phải nắm chặt cái mũi. Ngồi vào bên cạnh chậu gỗ, bắt đầu rửa chén.
Lập tức phải thu hoạch vụ thu, Liên lão gia tử ăn xong điểm tâm. Lại
dẫn theo mấy nhi tử ra đồng xem hoa mầu. Liên Thủ Nhân bởi vì bị đánh,
trên mặt còn sưng, nên không chịu đi ra ngoài, ăn cơm xong trở về tây
phòng nằm trên giường gạch.
Cổ thị rửa chén xong, trở về phòng thay quần áo. Không có biện pháp,
nàng không quen làm những chuyện lặt vặt này, lại làm quần áo bị bẩn,
nàng có thói quen sạch sẽ, trên quần áo dính một chút nước cũng không
thể.
“Phụ thân bọn nhỏ.” Cổ thị một bên thay quần áo, một bên cùng Liên
Thủ Nhân thương lượng, “Ta muốn đi trấn trên trồng răng giả, ngươi cũng
tới, giúp ta nói với nương.”
“Ngươi đừng làm ra chuyện gì, ngày hôm qua phụ thân nói, thẳng đến khi chọn quan. Ta đều phải ở lại nhà.”
“Cái răng của ta bị gãy, ta làm thế nào đi ra ngoài gặp người?” Cổ thị trong lòng tức giận.
“Trấn trên không phải cũng có trồng răng giả sao.” Liên Thủ Nhân nói.
“Ở đó sao có thể so với huyện thành?” Cổ thị tuy rằng ở trấn trên,
lại cảm thấy trong trấn chỉ so với ở nông thôn tốt hơn một chút, nhưng
kém xa trong huyện thành.
Liên Thủ Nhân từ giường ngồi dậy, hắn nghĩ đến một chuyện quan trọng khác.
“Ngươi đừng giằng co. Ta mấy ngày nay không thể ra cửa. Ngươi đi trấn trên, gọi bọn Kế Tổ về đây.”
“Kế Tổ chịu nghe lời của ta sao?” Cổ thị nói.”Bọn họ có bằng lòng trở về hay không a!”
“Không muốn cũng không còn biện pháp nào.” Liên Thủ Nhân nói, “Làm
cho bọn họ trở về, nhà ở trấn trên, cũng phải xử lý. Ta không bao giờ đi trấn trến nữa.”
“Vì sao?”
“Phụ thân lần này đã hạ quyết tâm.” Liên Thủ Nhân sờ lên mặt của
mình, ngày hôm qua Liên lão gia tử cùng hắn nói rất nhiều, ý tứ trong
lời nói, cho là hắn làm ra chuyện như vậy, vì ở bên ngoài thiếu đi quản
thúc, kết giao bằng hữu bất lương. Bởi vậy muốn hắn trước khi đi tuyển
quan, hắn phải bị quản thúc ở trong nhà.
Cổ thị đã biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nên ngồi xuống mép giường.
“Được rồi, về sau ngươi tuyển quan, nhà ở trấn trên cũng bỏ không.”
Cổ thị con mắt đi lòng vòng, đã có tính toán của mình, “Vậy hôm nay liền đi trấn trên, gọi bọn người Kế Tố về.”
Trong Tây Sương, Trương thị và Liên Chi Nhi đang thiêu thùa may vá, Liên Mạn Nhi cũng một tay may vá, theo sát học hỏi.
Tiểu Thất từ bên ngoài chạy vào.
“Làm gì chạy hồng hộc vậy?” Liên Mạn Nhi nói.
“Tỷ, đại thẩm buổi sáng, xài hết hai bầu nước rồi.”
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất hì hì nở nụ cười.
Trương thị giận liếc nhìn Liên Mạn Nhi một cái, cũng không nói gì.
“Đại thẩm nói muốn đi trấn trên, bảo Nhị Lang ca ca tìm xe.” Tiểu Thất lại nói.
“Hôm nay là ngày hợp chợ, nếu đi chợ, hiện tại đi cũng quá muộn. Lúc này chợ cũng đã tan.” Trương thị nói.
“Nhị tỷ, ” tiểu Thất ngồi vào bên cạnh Liên Mạn Nhi, “Hoa Nhi tỷ đem
lão cô kéo ra sau nhà, ở bên cạnh khung đậu giác , lén lút không biết
nói cái gì. Đệ muốn tới nghe một chút, lại bị lão cô đuổi trở về .”
“Con cái tiểu thần báo bên tai.” Trương thị cười mắng một câu.
Tiểu Thất hắc hắc mà nở nụ cười.
“Liên Hoa Nhi không phải đang mưu tính chuyện xấu gì a.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ai biết, dù sao lão cô và nàng quan hệ tốt, nàng nói cái gì lão cô nghe cái đó.” Liên Chi Nhi nói.
“Có một lần nàng làm chuyện xấu, rồi nói lão cô đánh đệ.” Tiểu Thất vểnh miệng nói.
Đang nói chuyện, thì chỉ nghe thấy bên ngoài có người hô.
“Liên Hoa Nhi có ở nhà không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT