Edit:Candy “Các ngươi mau lên, quay về sớm một chút.” Liên lão gia nói xong liền đứng lên.

Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ hơi chần chừ, cũng đứng dậy đi theo.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy, tiện thể cười nói: “Ông nội, sao không ngồi lâu một chút?”

Liên lão gia liền nói: “Không ngồi, ta cũng phải trở về. Làm lỡ thời gian cả buổi, hôm nay vốn định tưới nước cho vườn rau.”

Người một nhà đi ra ngoài tiễn Liên lão gia.

“Ông nội, buổi tối cũng không cần bảo bà nội xào đồ ăn gì đâu. Đã có người tặng đồ ăn và điểm tâm cho chúng con, cha và mẹ ta mới vừa rồi còn nói, muốn tìm đồ tốt đưa cho ông và bà nội.” Đi tới cửa, Liên Mạn Nhi liền nói.

“Đúng vậy, cha, để con mang món ăn đi qua, đừng làm cho mẹ bận rộn nữa.” Liên Thủ Tín cũng nói.

Liên lão gia nói: “Để cho mẹ con làm, đồ người ta tặng, giữ lại cho bọn nhỏ ăn.”

“Cha, đây là một phần dành cho cha, lúc nào cũng có đồ tặng.Lần này có không ít đồ, bọn nhỏ vẫn còn có đồ ăn.” Trương thị nói.

Liên lão gia vừa rồi ở bên ngoài, đã thấy những thân sĩ kia tới tới lui lui, tặng cho cửa hàng rất nhiều hộp, nghe Liên Thủ Tín và Trương thị nói vậy, cũng không từ chối nữa. Liên lão gia thầm gật đầu, trong lòng rất dễ chịu. Đây không phải là ông tham ăn, nhưng ông thích cách làm này của Liên Thủ Tín và Trương thị.

Liên Thủ Tín và Trương thị, mặc dù nói chuyện không khéo, nhưng tâm địa cũng không xấu, là đôi vợ chồng hiếu thuận, kính trọng người già, là người coi trọng cấp bậc lễ nghĩa. Sau khi ở riêng rồi, hễ là làm đồ ăn ngon, hoặc là mời ông đi qua ăn, hoặc là sai bọn nhỏ tặng một phần qua cho ông. Chính vì đôi vợ chồng này như vậy, nên tất cả mấy hài tử trong nhà đều bị ảnh hưởng, giống như Liên Mạn Nhi, ngũ lang, tiểu Thất và Liên Chi Nhi, không cần người lớn trong nhà nói, gặp phải chuyện như thế cũng sẽ chủ động lo liệu.

Tâm địa thuần lương, trong lòng đều có ông và Chu thị, như vậy thì chuyện ngày hôm nay hắn yêu cầu, Liên Thủ Tín mới đồng ý.

Chẳng qua Liên Thủ Tín cũng không khôn khéo. Chuyện này có ông trông nom chỉ bảo cho, chỉ bảo, cũng không sai biệt lắm.

Liên lão gia mang theo Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, tâm tình tốt mà thẳng bước đi.

Tiễn Liên lão gia tử xong, người một nhà Liên Mạn Nhi lại quay vào trong cửa hàng. Trương thị bắt đầu thu dọn hộp đựng thức ăn người ta đưa tới. Mang thức ăn thu dọn lại, cùng Liên Thủ Tín và mấy hài tử bàn bạc xem phân chia như thế nào.

“Mấy thứ này, hay là đưa cho sư phụ trụ trì đi. Còn mấy thứ điểm tâm này, đặc biệt mời sư phụ từ phía nam đến làm điểm tâm, cái này thì mang cho Lỗ tiên sinh. Đem mấy món ăn này, thêm một bầu rượu cho Lỗ tiên sinh làm cơm tối. . .”

Lát nữa mang mấy món ăn này cho Liên lão gia tử. Một mình dùng một hộp thức ăn là đủ rồi.

Còn ở trong cửa hàng làm việc là mấy tiểu nhị và tức phụ, cùng mấy người trông chừng hoa màu cho nhà nàng, nên cũng chia cho bọn họ một phần món ăn, ngoài ra cũng có phần cho vợ Xuân Trụ bình thường cùng Trương thị qua lại thân thiết, Trương thị cũng chọn lựa thức ăn, hoặc là một bát, hoặc là hai bát, lần lượt đưa sang.

“Đồ không nhiều lắm. Một chút tấm lòng. Mọi người cũng nếm thử đồ ăn của người có tiền xem như thế nào.” Trương thị nói.

Những người kia được cho thức ăn, tự nhiên vô cùng vui mừng cảm kích, qua lại với Trương thị càng thêm thân mật.

Liên Mạn Nhi cũng để lại cho nhà mình một chút thức ăn. Và một chút điểm tâm, hoa quả. Đã qua buổi trưa, các nàng bận bịu tiếp đãi đoàn người Trầm Lục này, mà cả nhà còn chưa ăn cơm.

“Được rồi, lát nữa nên đi ăn cơm tối, ta cũng đã nấu cơm rồi, tiện thể ăn chút điểm tâm để lót dạ đi, buổi tối lại ăn cơm.” Trương thị nhìn ra bên ngoài cửa sổ một chút, liền nói.

Tất cả mọi người đều đồng ý, Trương thị liền chọn lấy hai hộp điểm tâm, đặt ở giường trên bàn. Mọi người ngồi xung quanh cùng nhau ăn.

“Diệp nhi, ăn điểm tâm gì, thẩm không chỉ tự mình để dành cho con. Để ở đằng kia kìa, con cũng giống như Mạn nhi tỷ vậy, muốn ăn gì thì cầm lấy mà ăn” Trương thị nói với Liên Diệp nhi.

Ngày hôm nay, Triệu thị và Liên Diệp nhi cũng không trở về khu nhà cũ. Đang ở trong cửa hàng giúp đỡ Liên Mạn Nhi các nàng vội vội vàng vàng ở bên ngoài.

“Dạ, ta hiểu rồi, tứ thẩm.” Liên Diệp Nhi vui vẻ đồng ý.

Liên Thủ Nhân quyên giám sinh, trong nhà Tống gia lại vừa đưa tiền tới, cuộc sống dư dả hơn nhiều, trên đầu cũng không bị thắt chặc nữa, nên gần đây tâm tình của Chu thị rất tốt, bà còn bận rộn chuyện của Liên Tú Nhi, còn đem sự chú ý đặt ở trên người Cố thị, thỉnh thoảng vẫn cùng Triệu Tú Nga múa mép, hơn nữa Liên lão gia tử không biết tại sao lại nói với bà, bà không thể đối xử nghiêm khắc với Triệu thị và Liên Diệp Nhi như trước đây nữa.

Triệu thị và Liên Diệp nhi cũng không gây chuyện, các việc trong nhà mà họ phải làm, đều làm thỏa đáng, nếu như lúc nhàn rỗi, thì đều là ở trong cửa hàng nhà Liên Mạn Nhi.

Sắc trời vừa tối, người một nhà đều trở về khu nhà cũ. Liên Thủ Tín xách hộp đựng thức ăn, đi đến phòng chính, Trương thị mang theo mấy hài tử quay về Tây Sương phòng, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Đồ ăn đã có, các nàng thoải mái ăn, các nàng chỉ cần nấu một nồi cơm là được.

“Ông nội con muốn cùng cha con trò chuyện, nhưng mẹ lại cảm thấy, ông nội con như có chuyện gì muốn nói nhờ cha con vậy.” Vừa nhóm lửa Trương thị vừa nói.

“Vẫn là những chuyện kia, không có gì hiếm lạ.” Liên Mạn Nhi ngồi trên một cái ghế đẩu bên cạnh, đang bịch bịch băm thức ăn cho gà, nghe Trương thị nói liền thuận miệng đáp.

Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi một cái, thật ra thì trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ quái.

“Mạn nhi, mỗi lần cha con muốn đi lên phòng trên, con lo lắng hoảng sợ theo sát, lần này sao con không đi theo?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi.

“Có đi theo hay không đều giống nhau.” Liên Mạn Nhi trả lời, vừa để thức ăn đã băm xong vào trong thùng, cùng với vỏ trấu, sau đó liền xách thùng đi ra ngoài, cục cục cục gọi gà nhà mình tới nhốt lại rồi cho ăn.

Đứng ở ngoài cửa chuồng gà, Liên Mạn Nhi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng chính vọng ra.

Chu thị đang cùng mấy con dâu làm cơm chiều.

“Nội, món ăn này không thể xào, phải cho vào trong lồng hấp, nếu không mùi vị món ăn này sẽ bị thay đổi. Nghe nói trong tửu lâu người ta làm món này đã dạy rõ, củi nhóm lửa, chỉ có thể dùng gỗ thông.” Triệu Tú Nga đang nói chuyện, muốn làm món ăn tinh sảo phải chú ý những gì. Trong đám người Liên gia thì Triệu Tú Nga là tinh thông nhất.

Liên Thủ Tín mang mấy món ăn cho phòng chính, Chu thị muốn đem đồ ăn hâm nóng lên ăn.

Liên Mạn Nhi cho gà ăn xong, cũng không tiếp tục nghe nữa, quay lại Tây Sương phòng. Trương thị lúc này đã làm cơm xong, mấy món ăn cũng đặt ở bên trên lồng tre để chưng, sẽ khiến mùi vị thơm ngon nhất.

Liên Chi Nhi vào trong phòng mang bàn ra, rồi mang bát đũa lên, bê thức ăn vào nhà, mấy mẹ con liền lên giường gạch, ngồi trên giường vây quanh kháng bàn, bắt đầu ăn.

Người một nhà đang lúc ăn ngon, thì chỉ nghe thấy rèm cửa có tiếng động. Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, thấy Liên Thủ Tín đang từ bên ngoài trở lại.

“Sao ăn xong nhanh thế?” Trương thị cũng có chút giật mình. Phòng chính ăn cơm sớm hơn so với các nàng, nhưng Liên lão gia muốn cùng Liên Thủ Tín nói chuyện, nên nàng nghĩ rằng bữa cơm này, có thể sẽ rất khuya mới xong.

“Ừ, ăn xong rồi, nên quay lại.” Liên Thủ Tín vừa nói chuyện vừa cởi giầy.

Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy nếu cứ dựa theo tốc độ ăn cơm bình thường, bữa cơm này Liên Thủ Tín ăn hơi quá nhanh, hơn nữa nhìn vẻ mặt Liên Thủ Tín, hình như cũng không được tốt lắm.

“Cha, ăn thêm một chút nữa không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“À” Liên Thủ Tín do dự một chút, rồi di chuyển đến ngồi bên bàn cơm. “Vậy ta sẽ ăn thêm một chút.”

Liên Chi Nhi ngồi bên cạnh giường gạch, liền vội vàng đi xuống lấy thêm một bộ bát đũa khác, đưa cho cLiên Thủ Tín một bát cơm đầy. Liên Thủ Tín cầm lấy bát cơm, bới một miếng cơm lớn, rồi gắp thức ăn.

“Cha bọn nhỏ. Chàng ở trên phòng chính, chưa ăn cơm sao.” Trương thị liếc nhìn Liên Thủ Tín, hỏi.

“. . . .Chưa ăn no. Chỉ ăn vài miếng.” Liên Thủ Tín ăn được nửa bát cơm, mới mở miệng nói chuyện.

“Sao lại thế, cha?” Ngũ lang liền hỏi.

Liên Thủ Tín cúi đầu ăn cơm, không trả lời.

“Có chuyện gì, chàng hãy nói đi chứ. Ở đây cũng không có người ngoài, bọn trẻ tất cả cũng đều đã hiểu chuyện rồi.” Trương thị gắp một món ăn để vào trong bát của Liên Thủ Tín, nói.

“Cũng không có gì.” Liên Thủ Tín cúi đầu, từ từ nói: “Chỉ là ông nội bọn nhỏ đã nói với ta. Ý là, muốn cho ta nói chuyện cùng Trầm Lục gia, tìm cho đại bá hắn một chức quan bổ khuyết.”

“A” Trương thị lấy làm kinh hãi: “Đây không phải là Tống gia đã tìm cho đại bá rồi sao? Muốn chức quan, lại còn là bổ khuyết. Cái này thì nợ biết bao nhiêu ân tình của người ta chứ? Chúng ta và Trầm Lục gia có quan hệ gì, vẫn luôn là người ta chiếu cố chúng ta. Nếu người ta không điếm xỉa gì chúng ta, thì chúng ta có thể nói được gì? Vậy mà còn muốn chức quan, làm sao chúng ta mở lời với người ta được?”

Trương thị giật mình, nhưng Liên Mạn Nhi không kinh hãi chút nào. Chuyện cho vay lãi suất cao năm trước, hình như Liên lão gia tử đã thôi không kỳ vọng vào Liên Thủ Nhân. Nhưng vài ngày trước, Tống gia để Liên Thủ Nhân quyên giám sinh, sự kỳ vọng của Liên lão gia tử đối với Liên Thủ Nhân từ tro tàn lại cháy lên.

Dù sao cũng là chuyện tâm niệm nhiều năm, mắt thấy lại có hi vọng, ai mà không muốn chứ.

Liên Mạn Nhi cảm thấy Liên Thủ Nhân không tốt, nhưng Liên lão gia tử là phụ thân, trong mắt của ông, Liên Thủ Nhân khẳng định không phải giống như trong mắt của Liên Mạn Nhi. Cha mẹ và con cái, huyết mạch tình thân, cho dù đã từng thất vọng đau khổ, từng máu lạnh, có mấy người có thể kiên trì đến cùng, chỉ cần có một tia Xuân phòng, trái tim và lòng cũng sẽ ấm lại lần nữa.

Mà Liên lão gia muốn cho Liên Thủ Nhân làm quan, là vì Liên gia, đồng thời cũng thương tiếc Liên Thủ Nhân. Hắn cho rằng, chỉ có làm quan thì Liên Thủ Nhân mới có thể có một cuộc sống tốt. Cấm Liên Thủ Nhân ở lại trong thôn nửa năm, trong lòng Liên lão gia tử càng kiên định điều này hơn.

Đôi khi, cha mẹ không công bằng, có lẽ không phải là do yêu thích người con nào hơn, mà là do gia tộc, là loại kéo dài theo bản năng.

Nhưng mà, ở Liên gia, người Liên lão gia tử yêu thương nhất, cuối cùng vẫn là Liên Thủ Nhân.

“Cha, vậy cha nói thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Còn có thể nói gì, ông nội con bảo cha làm chuyện khác, thì cha không có gì để nói, nhưng riêng chuyện này, cha không thể đồng ý.” Liên Thủ Tín liền nói. “Cha không có bảnh lãnh này. Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện cá nhân.”

Liên Thủ Tín để bát cơm xuống, sắc mặt có chút nghiêm túc.

“Chúng ta làm người, chủ yếu phải biết an phận. Trầm Lục gia và chúng ta, đều là người ta giúp đỡ chúng ta, không có ngài ấy mua rượu nho của chúng ta, không có ngài ấy cho ta hạt giống bắp ngô, chúng ta có thể có ngày hôm nay à. Ta hiểu được làm người phải biết ơn nghĩa. Nói đến báo ơn, ta có thể làm cho người ta cái gì? Ta cái gì cũng không thể làm cho nhà người ta, lại còn cầu nhà người ta làm một chuyện lớn như vậy. Nhà người ta đối xử với ta như thế, ta cứ như vậy báo đáp người ta sao?”

“Tuyệt đối không thể làm chuyện này. Nếu ta làm như vậy, thì ta sẽ trở thành loại người gì?” Liên Thủ Tín nói xong, lại bưng bát cơm lên, cúi đầu ăn cơm.

Liên Mạn Nhi nhếch môi cười. Quả nhiên đúng như nàng đoán, bản tính của Liên Thủ Tín như thế cũng tốt, phải công nhận là Liên lão gia tử và Chu thị đã đem hắn dạy dỗ tốt vô cùng. Liên Thủ Tín chính là một người an phận, là một nông dân biết ơn nghĩa, hắn căn bản không biết trên đời này còn có hai chữ “luồn cúi” này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play