Lúc này lại có khách quý tới, thật đúng là… Liên Mạn Nhi xoa trán, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa lớn.
Một chiếc xe ngựa đắt tiền có chút quen mắt dừng ở cửa lớn Liên gia,
một gã sai vặt quần áo chỉnh tề đang giúp một nam tử xuống xe. Nam tử
kia quần áo hoa mỹ, chính là hôn phu của Liên Hoa Nhi – Tống Hải Long.
Chuyện gì khiến Tống Hải Long đích thân đến?
Thanh âm ồn ào ở thượng phòng càng lớn hơn, giống như không ai nghe
thấy tiếng la vừa rồi, cũng không ai ra ngoài nghênh đón. Hai ngày này
Liên gia vì chuyện ở riêng mà ồn ào, làng xóm đều biết. Liên lão gia tử
không mời người tới giảng hòa hay chứng kiến, mọi người đều biết Liên
lão gia tử sĩ diện, muốn trong nhà nói rõ ràng trước sẽ tốt hơn. Đây
cũng là lý do vừa rồi người báo tin chỉ ở ngoài kêu lớn một tiếng, không vào trong báo tin.
Liên Mạn Nhi vội vàng vào thượng phòng, vừa nhấc màn cửa Đông phòng
lên liền thấy Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đang đứng trên mặt đất,
Liên Thủ Nhân nắm vạt áo trước Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Nghĩa nắm cổ áo
Liên Thủ Nhân. Hai người mặt đỏ tía tai, cãi vã cũng không dàn xếp được.
“Những năm này máu thịt của chúng ta đều cho ngươi. Ngươi muốn phân
gia, phủi đít, một mình vào thành hưởng phúc, người đừng nằm mơ. Hiện
tại không lấy tiền ra thì phải viết chứng từ cho ta.” Liên Thủ Nghĩa
trợn mắt rống Liên Thủ Nhân.
“Lão Nhị, ngươi đúng là vô lại, đồ của vợ Kế Tổ cũng là do các ngươi
lấy đi, ngươi còn muốn tiền của ta? Ta dùng tiền trong nhà, lúc ta thi
được tú tài, những năm này ta cho cả nhà nở mày nở mặt, còn kiếm tiền
về. Ngươi thua một tòa nhà, tặng cho người ngoài, ngươi đúng là con cháu bất tài, làm xấu mặt Liên gia!” Liên Thủ Nhân không cam lòng yếu thế
liền phản kích.
“Nếu giờ ngươi không lấy tiền ra, chúng ta gặp nhau ở công đường
huyện nha.” Liên Thủ Nghĩa quát, “Ta đem những chuyện ngươi làm đều kể
ra, xem ngươi sẽ thế nào.”
“Ta sợ ngươi à? Chuyện ta làm không có phần của ngươi sao? Ngươi
không được lợi gì sao? Đên trong nha môn, tội giống nhau, ta cũng không
sao, ta là tú tài. Ngươi là dân đen, mấy trượng liền đánh chết ngươi.”
Liên Thủ Nhân nói.
“Còn tiếp tục nói nhao nhao? Còn náo loạn hai ngươi liền cút ngay cho ta, Liên gia không có dạng con cháu như các ngươi.” Liên lão gia tử
ngồi trên giường gạch rống giận một câu.
Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa sững sờ, cũng chỉ dừng lại một chút rồi lại ầm ĩ mắng đối phương.
“Ông, bà, chúng ta có khách đến.” Liên Mạn Nhi vội vàng hắng giọng một cái, lớn tiếng nói, “Tống gia tỷ phu tới.”
Nghe được ba chữ có khách đến, Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đều
không quan tâm, nhưng nghe Liên Mạn Nhi nói người tới là Tổng gia tỷ
phu, mặt hai người đều biến sắc.
“Người nào? Mạn Nhi, ngươi vừa nói là ai tới?” Mấy người trong nhà đồng thời hỏi.
“Là tỷ phu Tống gia, hiện tại cũng đã vào sân rồi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đứa nhỏ này, sao đến bây giờ mới nói.” Liên Thủ Nhân nhất thời bối rối.
“Phía ngoài có người báo tin. Mọi người ầm ĩ quá nên không nghe
thấy.” Liên Mạn Nhi mặt không đổi sắc nói, “Cháu thấy tỷ phu Tống gia
cũng nghe thấy tiếng mọi người cãi nhau rồi.”
Liên Mạn Nhi nói xong, cũng không xem vẻ mặt mọi người, quay người ra khỏi nhà.
Ra khỏi thượng phòng, đối diện là Tống Hải Long dẫn theo hai gã sai
vặt đang từ từ tiến lên. Nói là từ từ, thật ra nên gọi là dạo bước. Liên Mạn Nhi còn hoài nghi, Tống Hải Long nghe thấy tiếng ồn ào vọng ra từ
thượng phòng nên đứng ở sân không vào nhà, nhìn thấy nàng từ trong nhà
đi ra, lúc này mới làm bộ đi tới.
“Cha, Hoa Nhi cô gia đến, người ta là người có mặt mũi, ta cái này….” Liên Thủ Nhân khẩn trương, giảm thấp giọng nói.
“Chuyện gì đều để lại sau, không được lộ ra trước mặt khách nhân.
Nhanh thu dọn giường gạch và mặt đất.” Đây là tiếng của Liên lão gia tử.
Ngay sau đó, trong nhà liền truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, mọi người đang bận rộn thu dọn.
Có lẽ nghe thấy tiếng ồn ào trong thượng phòng ngừng rồi, Tống Hải Long bước nhanh hơn.
“Mạn Nhi muội tử.” Tống Hải Long đi tới, mỉm cười chào hỏi Liên Mạn Nhi.
“Tống gia tỷ phu khỏe.” Liên Mạn Nhi hơi quỳ gối vén áo thi lễ, cố ý
nhìn phía sau Tống Hải Long, “Hoa Nhi tỷ không về cùng sao?”
“Hoa Nhi tỷ của muội đang có bầu, không tiện ra ngoài.” Ánh mắt Tống
Hải Long chuyển động trên mặt, trên người Liên Mạn Nhi, làm như không
thấy động tác tránh ra, mời hắn vào phòng của Liên Mạn Nhi, đến gần Liên Mạn Nhi một chút, cười nói, “ Mạn Nhi muội tử, đừng gọi mãi Tống gia tỷ phu, Tống gia tỷ phu như thế, quá xa cách. Mạn Nhi muội tử, không bằng
gọi ta là Hải Long ca. Ta biết ở nông thôn mọi người đều gọi như vậy.”
Liên Mạn Nhi không thích ánh mắt Tống Hải Long nhìn nàng, hơn nữa
nàng và Tống Hải Long cũng không thân cận tới mức có thể gọi hắn Hải
Long ca. Nam nhân không có liên hệ máu mủ mà có thể để cho nàng mở miệng gọi như vậy đến giờ chỉ có hai, một người là Vương Ấu Hằng, một người
là Ngô Gia Hưng.
“Phong tục mỗi nơi một khác, Tống gia tỷ phu, xin mời.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa nhấc màn cửa thượng phòng lên.
“Tại sao có thể để Mạn Nhi muội tử làm chuyện như vậy, tay hai ngươi
đều đứt rồi sao?” Tống Hải Long đứng không nhúc nhích, vẫn như cũ cười
nói với Liên Mạn Nhi, sau đó quay đầu trách mắng gã sai vặt phía sau.
“Tống gia tỷ phu, ở đây các ngươi là khách, đây là lễ phép chủ nhân của muội.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Lúc này Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nghĩa mấy người thu thập thỏa đáng, từ trong nhà đi ra ngoài.
“Ôi chao, Hải Long, con đến rồi!” Liên Thủ Nhân ý cười đầy mặt, tiến
lên đón, “Sao không gửi thư trước, cha sẽ sai Kế Tổ ca đi đón con.”
Tống Hải Long không thể quấn lấy Liên Mạn Nhi nói chuyện nữa, đi theo Liên Thủ Nhân vào phòng.
Liên Mạn Nhi đứng ở cửa một hồi, nghe thanh âm nói chuyện bên trong.
Một lúc sau Triệu Tú Nga, Liên Nghiền Nhi, Tưởng thị ôm Nữu Nữu dẫn theo Liên Đóa Nhi đi ra từ Đông phòng. Tống Hải Long đến, các nàng là nữ
quyến trẻ, cùng thế hệ, chào hỏi xong thì phải tránh đi.
Tưởng thị ra khỏi Đông phòng, liền thả Nữu Nữu xuống bận bịu rửa nồi
đun nước. Triệu Tú Nga chậm rãi đi ra, đến trước cửa sổ Đông phòng đứng
nghiêng người nghe tiếng nói chuyện bên trong, cũng không kiêng kị Liên
Mạn Nhi đứng đó.
Liên Mạn Nhi cũng muốn đi tới nghe một chút nhưng nàng về nhà để cho
gà và heo ăn, việc này vốn là của Liên Chi Nhi chẳng qua việc thêu thùa
trong tay Liên Chi Nhi không dừng được cho nên nàng mới về trước làm.
Bất kể có chuyện gì, sớm muộn gì nàng cũng biết.
Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi liền đi làm việc.
Triệu Tú Nga vẫn đứng ngoài cửa sổ Đông phòng, sắc mặt âm tình bất
định. Lúc Liên Mạn Nhi làm việc xong, định về phòng thì nghe thấy một
trận tiếng cười truyền ra từ thượng phòng.
Trong đó có Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ.
Là chuyện gì có thể khiến cho mấy người này cười thoải mái đến thế?
Liên Mạn Nhi đi vào Tây sương phòng, Triệu Tú Nga cũng theo sau đi vào.
“Tú Nga tẩu, mau ngồi.” Liên Mạn Nhi vội nói.
Triệu Tú Nga cũng không khách khí, đặt mông ngồi trên giường đất.
“Mạn Nhi, muội đoán Tống Hải Long tới để làm gì?” Triệu Tú Nga hỏi.
“Muội không biết, Tú Nga tẩu, hắn tới để làm gì?” Liên Mạn Nhi biết,
Triệu Tú Nga hỏi như thế, nàng ta cũng biết đáp án rồi, cho nên nghe
theo lời của nàng ta.
“Đại bá của chúng ta, lúc này sắp phát đạt rồi.” Triệu Tú Nga nói, giọng có chút phức tạp, không giấu được một tia ghen tuông.
“Sao lại thế?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“… Tống Hải Long nói đã quyên giám sinh cho đại bá (quyên là nộp tiền cho nhà nước được ban chức tước), lần này tới là để đưa giấy phép giám
sinh và văn thư tới.” Triệu Tú Nga nói.
“Vậy ư?” Liên Mạn Nhi kinh hãi, Tống gia thật sự quyên giám sinh cho
Liên Thủ Nhân? Theo nàng biết, Tống gia nếu thông qua Thẩm gia, lại bỏ
tiền, quyên một cái giám sinh đúng là không thành vấn đề. Nhưng việc
quyên giám sinh này, thủ tục cần làm cũng không ít, công văn tới tới lui lui cần tốn hao không ít thời gian.
Tống gia muốn bỏ tiền làm chuyện này, hoặc là lúc chưa được thông tin chính xác, sẽ không thông báo cho Liên Thủ Nhân. Nhưng Liên Thủ Nhân
chưa từng một lần nhắc tới, có nhắc tới cũng chỉ là lời của Liên Hoa Nhi trước khi thành hôn, nói Tống gia đồng ý quyên giám sinh cho Liên Thủ
Nhân.
Hiện tại Tống Hải Long trực tiếp đưa giấy phép và văn thư đến, không thể không nói có chút đột ngột.
Có lẽ Tống gia làm việc có thói quen này, muốn làm cho Liên Thủ Nhân ngạc nhiên?
“… Còn nói đã đem tên đại bá trình lên, sắp xếp thứ tự, lập tức sẽ làm quan.” Triệu Tú Nga nói tiếp.
Không chỉ có quyên giám sinh, hơn nữa việc làm quan cũng rõ ràng rồi, không trách vừa rồi bọn họ cười thành như vậy. Liên Mạn Nhi bỗng nhiên
tỉnh ngộ.
“… Trong rương có tiền, còn buộc trong nhà bỏ tiền, lúc này mới náo
loạn muốn ở riêng. Các nàng có lẽ đã sớm được tin tức, biết sắp phát
đạt, cố ý thiết lập cạm bẫy để chúng ta chui vào, buộc chúng ta cùng bọn họ ầm ĩ, xé rách da mặt, cuối cùng gói ghém quần áo, bỏ chúng ta lại đi làm quan hưởng phúc?” Triệu Tú Nga chuyển con ngươi, tự nhủ.
Liên Mạn Nhi không nói gì. Nàng cẩn thận hồi tưởng mấy ngày trước,
nghĩ lại tình hình đám người Liên Thủ Nhân, Cổ thị, Tưởng thị, Liên Kế
Tổ, cảm thấy lời Triệu Tú Nga nói rất không có khả năng. Không nói Cổ
thị và Tưởng thị, cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không phải là
người có thể giấu diếm sắc thái tình cảm. Đại hỷ sự như vậy, bọn họ muốn giấu cũng không không thể giấu được vẻ mặt đó.
Nhưng khi mọi người đang tranh cãi, vì ở riêng mà tranh giành náo
loạn , không thể dàn xếp, Liên Thủ Nhân đột nhiên trở thành giám sinh,
không lâu nữa sẽ làm quan, đây là số mệnh đùa giỡn Liên gia sao?
Dù thế nào, đây cũng là một hồi kịch vui.
“… Nàng thật là gặp phải vận cứt chó, muốn đè ép trên đầu ta, không
có cửa đâu!” Triệu Tú Nga hình như chìm vào suy nghĩ của bản thân, hung
tợn nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT