Edit: Leticia
Phòng trên Đông sương phòng, Liên lão gia tử dựa vào chăn mền đã cuộn lại, hai mắt nhắm hờ. Từ lúc mấy người con trai đi ra ngoài, ông vẫn
duy trì cái tư thế này, động cũng không động.
Cuốn chăn đệm thành một cuộn dựng thẳng đặt ngay ngắn ở gần bàn cạnh
cửa sổ, mà không phải thu vào ngăn tủ hoặc chăn đệm thu vào thành đống,
đây là thói quen lúc còn trẻ khi hắn làm học đồ.
Lúc trước, mấy học đồ, tiểu nhị làm việc tại cửa hàng đều ngủ trên
một giường gạch lớn, mỗi người có một vị trí riêng. Quy củ của cửa hàng, mỗi buổi sáng sau khi ngủ dậy, phải gấp gọn chăn đệm, cuốn lại, buổi
tối trở về, buông tấm đệm là ngủ được luôn.
Về sau có gia đình riêng, có phòng ốc của mình, cùng Chu thị sanh con dưỡng cái, liền bỏ thói quen này. Mấy năm gần đây, không biết vì cái
gì, ông lại có thói quen này.
Hộ nông dân bình thường, vào ban ngày, trên giường gạch đều muốn thu
thập gọn gàng, không cho phép để chăn đệm lộn xộn. Tại Liên gia, cũng
chỉ có Liên lão gia tử có đặc quyền này.
Chu thị cùng Liên Tú Nhi ngồi cách Liên lão gia tử khoảng cách tầm
hai cánh tay, hai mẹ con đều cẩn thận không phát ra bất kỳ thanh âm nào, Chu thị thỉnh thoảng quay đầu liếc Liên lão gia tử, mấy lần muốn mở
miệng nói chuyện, tuy nhiên cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
“Ai…” Liên lão gia tử phát ra một tiếng thở dài thật dài, rốt cục mở mắt.
“Lão đầu tử…’Chu thị có chút bận tâm mở miệng.
Liên lão gia tử hướng Chu thị khoát tay áo, ra hiệu nàng không nên nói cái gì.
“Trong lòng ta đều biết, ngươi cái gì cũng đừng nói.”
Chu thị không lên tiếng.
Liên lão gia tử ngồi thẳng người, chậm rãi móc thuốc từ túi ra. Nhét
đầy thuốc lá rời vào tẩu, đốt lên, rồi bắt đầu hút xoành xoạch. Sương mù lượn lờ bay lên, mơ hồ mặt Liên lão gia tử lâm vào trầm tư.
Trong lòng Liên lão gia tử rất không bình tĩnh.
Một đại gia đình chung sống cùng nhau, không sợ không có người xuất
lực, sợ nhất chính là tâm không giống nhau. Mỗi người đều có tư tâm của
chính mình, không chịu bao dung lẫn nhau. Tựa như xe ngựa, nếu như mấy
con ngựa kéo xe đều làm theo ý mình. Dùng sức kéo đi các phương hướng
khác nhau, cỗ xe ngựa không chỉ không thể đi về phía trước, chỉ sợ còn
có thể lật xe. Mà nếu như có ngựa không chịu ra sức. Chỉ cần những con
ngựa khác chịu xuất lực, nghe chỉ huy, thì xe ngựa có thể thuận lợi đi
về phía trước.
Mà với tư cách là người khống chế xe ngựa, phát hiện có ngựa không
xuất lực, đương nhiên sẽ thúc giục. Nhưng hắn sẽ không đem tất cả lực
chú ý đều đặt ở việc thúc giục con ngựa không xuất lực ngay lập tức,
trái lại, vì để cho xe ngựa chạy nhanh hơn, ổn định hơn, hắn sẽ thúc
giục những con chịu xuất lực, nghe chỉ huy nhiều hơn.
Nghe thì có vẻ không công bằng, nhưng thiên hạ này làm sao có công
bằng tuyệt đối. Với tư cách là người khống chế xe ngựa, quan trọng nhất
chính là khống chế xe ngựa vững vàng đi về phía trước, điều này không
phải sao? Đặt quá nhiều lực chú ý vào con ngựa lười, không chỉ có hiệu
quả thấp. Hơn nữa nếu để cho những con ngựa còn lại bị thứ khác chỉ huy, dẫn dắt chịu xuất lực, như vậy thì đại sự không ổn rồi.
Liên lão gia tử đương nhiên cũng biết có câu tục ngữ, gọi là tiên tử khoái mã. Khoái mã đa gia tiên, đây là khẳng định, câu này rất đúng, nhưng ông sẽ không ngu xuẩn để cho sự tình phát triển đến mức đấy.
Nhưng mấy tháng này, mọi chuyện dần dần đi chệch khỏi quỹ đạo, càng ngày càng khó khống chế.
Ông tin tưởng chắc chắn ông làm không tệ, nhưng đây là tại sao chứ?
Liên Thủ Nhân lâu như vậy mà không được làm quan không phải là một
trong những nguyên nhân trọng yếu, mà do trong nhà liên tiếp phát sinh
vài trận tai họa, đương nhiên, còn có một nguyên nhân trở nên càng ngày
càng rõ ràng.
Nhóm cháu của ông đều trưởng thành, bắt đầu đã có chủ ý của chính
mình. Lại cả Nhị Lang lấy vợ, việc này cũng hỏng, nếu đổi lại là người
như vợ lão Tứ, tuyệt sẽ không đến mức như thế.
“Kiếp trước không có tích đức…” Liên lão gia tử khẽ thở dài. Tuy được cho là người nửa đọc sách, nhưng Liên lão gia tử cũng như những người
nông dân, gặp chuyện mà sức người không có cách nào giải quyết, đều đổ
cho vận mệnh.
Chỉ là, chuyện trước mắt nên làm cái gì bây giờ, còn cần ông nghĩ ra đối sách.
Triệu Tú Nga giả bị bệnh, cả nhà chi thứ hai làm ầm ĩ như vậy, ông
đều nhìn thấy trong mắt. Ông hiểu được, đây hết thảy đều do Liên Kế Tổ
muốn dùng tiền.
Trong lòng của ông hiểu rõ, nhưng không vạch trần, một là vì Triệu Tú Nga mang thai cốt nhục của Liên gia, việc này quan hệ đến con nối dõi,
nối dõi tông đường là đại sự, hai là vì, chi thứ hai xoay thành một
đoàn, xem ra là hạ quyết tâm. Nếu như vạch trần, mấy phòng xích mích, ai cũng bị mất thể diện, không có lấy một người chịu nhún nhường a.
“Một người hiểu chuyện cũng không có.” Liên lão gia tử hung hăng hút thuốc lá rời.
Nếu như chi thứ hai không ầm ĩ như vậy, đem tiền công dự chi trở về.
Nếu như phòng lớn không đòi tiền chung của cả nhà, lấy vốn riêng mà con dâu Cổ thị đã tích lũy đem ra một ít.
Nếu như Chu thị chịu đem đồ cưới tích lũy cho Liên Tú Nhi xuất ra một hai kiện.
Lại nếu như…
Cái nhà này cứ thuận theo như cũ thì có phải đều tốt đẹp cả không?
“Nguyên một đám đều không hiểu chuyện, không để cho người ta bớt lo
gì cả.” Liên lão gia tử cảm thấy đau đầu, “Ta không có tích đức, không
có tích đức a.”
“Lão đầu tử, ” Chu thị thấy Liên lão gia tử một hồi hung hăng hút
thuốc lá rời, một hồi lại nhắm mắt tức giận, một hồi lại có bộ dạng lầm
bầm lầu bầu, liền mở miệng nói, “Trong tay của ta cũng không còn tiền
rồi, lão Nhị lại muốn thêm tiền, ta không có tiền cho hắn. Còn có Kế
tổ, một xâu tiền kia, ta cũng không đưa ra được. Ngươi đừng đánh chủ ý
vào đồ của Tú Nhi, tình cảnh của chúng ta bây giờ, ngươi sẽ đem đồ của
nàng vét sạch, chuyện làm mai cho Tú Nhi ngươi làm như thế nào. Trước
kia Tú Nhi đều không có trải qua ngày tốt lành nào, là ta nợ Tú Nhi
rồi. Tú Nhi cũng không phải khuê nữ của một mình ta, ngươi làm cha
không thể giúp nàng thì thôi, ngươi cũng dám vơ vét của nàng?”
“Có lời này ta phải nói luôn, chuyện này ta quyết không đáp ứng .”
Chu thị xụ mặt, nhìn chằm chằm vào Liên lão gia tử, biểu thị nàng quyết không nhượng bộ.
Liên lão gia tử cũng không nói gì.
“Một lũ tâm sói tài đen a, vợ lão Đại cùng con dâu của nàng, có hai
rương đồ tuyệt không chịu lấy ra, chỉ muốn chiếm của công làm của riêng. Vợ Nhị Lang là người mang đến sự xui xẻo, đồ sát tinh a, nếu không phải nàng, trong nhà cũng không có nhiều chuyện như vậy.” Chu thị lại cắn
răng, đem mọi người trong nhà mọi người, ngoại trừ chính nàng ta, Liên
Tú Nhi cùng Liên lão gia tử, cơ hồ mắng mấy lần.
Liên lão gia tử nhíu mày, than thở không ngừng.
“Nếu không, tiền mà Kế Tổ cần, thì nói với lão Tứ. Nếu hắn không có
tiền vậy thì thôi, nhưng bây giờ hắn có tiền rồi, ra ở riêng, hắn liền
không phải họ Liên nữa hả? Cửa hàng kia suốt ngày tiền bạc trôi vào ào
ào, nhìn trong nhà vì tiền đều gấp đến độ lửa cháy khắp phòng rồi, hắn
còn không chịu chìa tay ra giúp đỡ, hắn không sợ người trong thôn chỉ
trỏ hắn sao?” Chu thị thương lượng cùng Liên lão gia tử, “Nhà lão Nhị
gia chỉ có tiểu tâm tư, ai cũng minh bạch, nếu tiền Kế Tổ cần mà lão Tứ
bỏ ra, bọn hắn cũng không giằng co nữa.”
“Mỗi ngày đều ầm ĩ như thế này, có người muốn làm mai cho Tú Nhi,
người ta cũng không dám tiến vào cửa nhà chúng ta.” Chu thị nói đến đây, trên mặt cũng lộ ra u sầu.
Trong nhà, hết thảy sự tình, đều có Liên lão gia tử, chuyện như thế
nào Chu thị cũng chưa từng buồn phiền. Thế nhưng mà hôn sự của Liên Tú
Nhi, bà rất để bụng.
“Trong nhà ai cũng không muốn xuất tiền, lại để cho một người đã ra ở riêng xuất tiền, lời này ngươi cũng nói ra được, nhưng ta nói không nên lời. Truyền đi rồi, cũng không tốt đẹp gì.” Liên lão gia tử mở miệng
nói.
“Có gì mà tốt đẹp với không tốt đẹp, cũng không phải ta ép buộc hắn.
Một hồi gọi lão Tứ đến, ta nói với hắn. Chừng đấy tiền cũng không nhiều
lắm, chỉ có một xâu tiền, ta cùng hắn nói, ” Chu thị lên nói, “Lễ vật
tam tiết (Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán) ta đều không cần hắn biếu,
chỉ để hắn bỏ ra một xâu tiền thôi.”
“Chuyện này không phải như vậy.” Liên lão gia tử nói.
“Cứ như vậy mà nói đi, Tú Nhi, đi gọi Tứ ca ngươi đến, nói cha ngươi
tìm hắn.” Chu thị nói với Liên Tú Nhi. Tiết Đoan Ngọ lần trước, Liên Thủ Tín mang đồ tới, bà thật ra rất cao hứng, dù sao cũng là con do bà sinh ra, gây khó dễ nhiều năm như vậy, Liên Thủ Tín vẫn sợ bà.
Bà nóng nảy, đem thịt heo vứt trên mặt đất. Cũng không phải là bà
ghét thịt heo kia, nàng chỉ là muốn cho Liên Thủ Tín biết rõ, đừng tưởng rằng đưa ít đồ đến nghĩa là hắn hiếu thuận rồi. Bà không thể tỏ vẻ đã
thoả mãn, như vậy sẽ để cho Liên Thủ Tín cho rằng đưa như vậy là đủ rồi, lần sau sẽ không phụ lòng bà.
Muốn cho Liên Thủ Tín vẫn cảm thấy thực có lỗi với bà, thiếu nợ bà về mặt tình cảm, về công ơn nuôi dưỡng, bà mới có thể gây khó dễ, khống
chế Liên Thủ Tín.
Đáng hận Liên Mạn Nhi tới, đem thịt cầm đi, còn nói bà là người sai,
sau đó Trương thị cũng dám cầm dao phay đến hù dọa bà. Cũng may Liên Thủ Tín về sau đối với bà vẫn đồng dạng như cũ, nhưng mấy mẹ con Trương thị đều là tâm lang sói cả đấy, về sau khẳng định ngăn cản Liên Thủ Tín
tặng đồ cho bà.
Trước hết phải để cho Liên Thủ Tín bỏ ra một xâu tiền này, chuyện sau này chậm rãi nói sau, đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai.
… … …
Bên trong Tây sương phòng, Liên Thủ Tín nghe thấy Liên Tú Nhi gọi đi phòng trên, người một nhà đều có chút kỳ quái.
“Ừ.” Liên Thủ Tín vội vàng đáp ứng, rồi đứng lên.
“Ông nội bọn nhỏ tìm chàng có chuyện gì?” Trương thị hỏi.
“Ta cũng không biết, có việc sao vừa rồi không nói a?” Liên Thủ Tín cũng có chút ít mê hoặc.
“Cha, nếu ông nội và nội muốn vay tiền, cha cũng không thể đáp ứng nha.” Liên Mạn Nhi nghĩ rồi nói thẳng.
“Đã nói là vay, có vay có trả cũng không được?” Liên Thủ Tín nói.
Quả nhiên, Liên Thủ Tín là có ý muốn cho phòng trên vay tiền giúp bọn hắn xoa dịu tình hình. Chỉ bởi vì nhìn ra Liên Thủ Nhân cùng Liên thủ
hai phòng nội đấu, hắn không tiện chủ động mở miệng. Nếu Liên lão gia
tử, Chu thị mở miệng muốn mượn tiền, chỉ sợ Liên Thủ Tín nguyện ý.
“Cha, người bình thường lúc nào mới cần vay tiền?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Trong nhà không có tiền, hiện tại rất muốn dùng tiền, không còn cách nào khác, nếu không ai muốn vay tiền? Thò tay lấy tiền, mở miệng cũng
khó nói.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, cha nói phòng trên thật không có khả năng đưa ra được một xâu
tiền sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi, “Những thứ khác con không nói, nhà Đại
bá bọn hắn còn có hai cái rương đồ riêng. Ngày đó nội đi mở rương hòm,
con ở bên cạnh nhìn thấy. Đều là xiêm y làm bằng chất liệu tốt. Đại
thẩm chỉ dám mở một rương đó, mà không dám mở hai rương còn lại, chẳng
lẽ hai rương đó kém hơn rương kia”
” Nội vơ vét lấy một hai kiện là cũng đủ rồi. Kế Tổ ca nếu thi đỗ
thành tú tài, cử nhân, ai là cha của tú tài, ai là mẹ tử tú tài, Đại bá
bọn hắn giữ chặt vốn riêng, chỉ biết trông cậy vào người khác, đây là
muốn làm cái gì? Lúc trước chúng ta không ở riêng, tiền mua thuốc cho
con là mẹ lấy cây trâm ra đó.”
“Tiền này không thể cho vay, cho vay lần này, sau này khẳng định lại
có lần nữa.” Liên Mạn Nhi giữ chặt tay áo Liên Thủ Tín, không cho hắn đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT