Edit: An Nguyễn
Tết Đoan Ngọ, nhà Liên Mạn Nhi buôn bán đến trưa, sau khi đóng cửa
mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho nhà mình, đây chính là cỗ tết Đoan Ngọ.
Tam Thập Lý doanh tử có phong tục, lễ mừng năm mới và các ngày lễ tết
đều ăn tiệc vào buổi trưa.
Hôm nay trường tư thục cho nghỉ, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều ở nhà, bọn họ còn mời Lỗ tiên sinh tới từ sớm.
Một nhà đoàn tụ ngày tết, cùng nhau ăn cơm, Triệu thị và Liên Diệp Nhi buổi sáng giúp đỡ công việc xong cũng trở về nhà cũ.
Có Lỗ tiên sinh, nên bữa tiệc này của nhà Liên Mạn Nhi càng thêm thịnh soạn.
“Mẹ biết các con thích ăn thịt viên, nhưng trời càng ngày càng nóng,
món này không để lâu được, mẹ sẽ làm ít đi một chút, đủ ăn hai ngày là
được.” Dầu được đun nóng, Trương thị bưng một chiếc khay, phía trên đặt
một bát thịt ba chỉ lớn.
Tết Đoan Ngọ nhà các nàng chuẩn bị làm ba dạng thịt viên, một loại là thịt viên truyền thống dùng miến, đậu phụ viên thành; một loại khác làm theo ý kiến của Liên Mạn Nhi, dùng bột mì nhào với trứng gà, bên trong
cho thêm táo tàu ngọt đã bỏ hạt, một loại khác cũng là bột mì nhào với
trứng gà, bên trong thêm thịt, gọi là viên bánh nhân thịt.
Nhà nông dân chỉ có khi qua năm mới mới có thể ăn thịt viên, bây giờ
tết Đoan Ngọ có thịt viên ăn, hơn nữa còn có bánh nhân thịt, táo tàu
viên, mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi đều vui mừng.
Trương thị và Liên Thủ Tín sống vô cùng tiết kiệm nhưng về cái ăn của mấy đứa trẻ thì luôn luôn tiêu xài không xót tiền. Có lẽ bởi vì cuộc
sống khổ sở trong quá khứ, trong trí nhớ của Trương thị, bọn nhỏ ăn
không đủ no, không được ăn ngon nên từ khi có tiền trong tay, Trương thị luôn muốn hết sức đền bù lại.
Thật ra thì các nàng sống như vậy, nếu bị những người nông dân quen
tiết kiệm kia nhìn thấy sẽ nói là tiêu tiền như nước. Đồng dạng là nhà
nông nhưng cuộc sống lại khác nhau.
Liên Mạn Nhi cảm thấy, tiết kiệm quá đáng và phô trương quá đáng đều
không phải việc tốt. Nhà các nàng tiêu xài nhiều về phương diện ăn mặc
nhưng tuyệt đối không xa hoa, lãng phí. Mấy đứa trẻ đều đang tuổi lớn,
Ngũ Lang và tiểu Thất cần đọc sách. Trương thị và Liên Thủ Tín mỗi ngày
phải làm rất nhiều việc, dinh dưỡng nhất định phải đầy đủ. Số tiền này
nhất quyết không thể tiết kiệm. Hơn nữa, ăn uống chính là một thú vui
của đời người. Liên Mạn Nhi không phải là người chỉ biết kiếm tiền, mà
là kiếm tiền để phục vụ lại người.
Mọi việc đều có hạn độ, chín quá hóa nẫu. Như trong thôn các nàng, có một nhà tiểu địa chủ họ Vương, cũng có trên dưới một trăm mẫu đất, cũng có của cải nhưng cả nhà lại không nỡ ăn, không nỡ mặc, chỉ tiếc không
thể chia một đồng tiền thành hai nửa để tiêu. Bọn họ ăn mặc thậm chí còn không bằng người nông dân bình thường. Kết quả là người trong nhà đều
xanh xao vàng vọt, nhìn rất đáng thương.
Cũng có một loại người, gia cảnh không tốt, nhưng lại ăn ngon mặc
đẹp. Ví dụ nhà anh của Hà thị – Hà lão lục. Nhà hắn có chút sản nghiệp
nào đều bị hắn ăn uống, chơi gái, đánh bạc đến cạn sạch. Thỉnh thoảng
kiếm được ít tiền thì không phải mua rượu chính là mua thịt, trong phút
chốc liền tiêu xài hết, khiến cho bữa nay ăn thịt nhưng bữa sau ngũ cốc
cũng chẳng có mà ăn.
Trương thị và Liên Thủ Tín theo thói quen chịu trách nhiệm viên thịt, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi ở bên cạnh chuẩn bị món ăn khác.
Thịt lợn hấp, gà hầm nấm hương, cá chép dấm đường, thịt kho tàu với
khoai tây, giò hầm, cải xào nấm, trứng tráng mộc nhĩ, thịt bung xào đậu
côve và ớt, thịt sò xào rau hẹ, tương thịt, bên cạnh còn có cái mâm lớn
gồm thịt thái sợi trộn đậu hủ non, rong biển trộn, rau dại trộn, rau
trộn sứa, ngoài ra còn có một con vịt kho nước tương mua trừ trấn trên
về.
Món chính có cơm tẻ, bánh bao nổi danh của Liên kí, dĩ nhiên còn có bánh chưng.
Các loại thức ăn chen chúc, tràn đầy một bàn. Ngũ Lang đã mời Lỗ tiên sinh tới. Liên Thủ Tín và Lỗ tiên sinh ngồi cùng nhau, mở vò rượu Hạnh
Hoa thôn Ngô Gia Hưng tặng ra, cùng nhau uống không say không về.
Mọi người cười cười nói nói, Ngũ Lang ở bên cạnh rót rượu cho Lỗ tiên sinh và Liên Thủ Tín, một bữa cơm ăn hết nửa canh giờ. Lỗ tiên sinh và
Liên Thủ Tín đều có chút say mới tan tiệc.
Lỗ tiên sinh do Ngũ Lang và tiểu Thất đỡ về miếu nghỉ ngơi, Liên Thủ Tín được Trương thị đỡ đến giường gạch trong phòng.
Tính tình Liên Thủ Tín lúc uống rượu cũng tương đối tốt, cười ngây ngô một lúc rồi lăn ra ngủ.
Một lúc sau, Ngũ Lang và tiểu Thất trở về, nói đã hầu hạ Lỗ tiên sinh đi ngủ, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi dọn dẹp sạch
sẽ phòng trong phòng ngoài.
“Tối nay trừ điểm tâm ra, đều ăn nốt chỗ đồ này.” Trương thị nói.
Cộng thêm Lỗ tiên sinh là có bảy miệng ăn, bọn họ ăn còn chưa hết một nửa bàn thức ăn lớn.
“Dọn dẹp xong rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút.” Trương thị lại nói, “Xem cha con ngủ ngon chưa.”
“Mẹ nghỉ ngơi ở đây, con về nhà cũ.” Liên Chi Nhi cầm chìa khóa nói,
“Lợn và gà mới cho ăn hồi sáng, con phải về nhanh cho ăn thêm bữa nữa.”
Bữa cơm ngày tết này nhà các nàng làm ở cửa hàng mới, ăn cũng ở cửa
hàng mới. Cả nhà buổi sáng từ nhà cũ tới đây, cũng chưa trở về bên kia.
Dù sao hôm qua Chu thị náo loạn một hồi, ai biết hôm nay sẽ thế nào. Khó được một tết Đoan Ngọ, nhà Liên Mạn Nhi tất nhiên là muốn vui vẻ trải
qua.
“Vậy cũng được.” Trương thị gật đầu.
“Mẹ, con theo tỷ trở về.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Tỷ, đệ cũng trở về.” tiểu Thất nói.
“Đệ ở lại bên này đi, bên này yên tĩnh.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Đệ nghỉ một lát rồi cùng ca đọc sách.”
“Vâng.” tiểu Thất đáp ứng, từ khi vào trường tư thục, hắn cũng không có nhiều thời gian chơi như quá khứ.
“Hôm nay là tết, nghỉ một ngày đi.” Trương thị liền nói, “Nếu con
không nghỉ thì đi tìm Tiểu Đàn Tử chơi, nhớ đem chút thịt viên chay cho
hắn.”
“Vâng.” tiếng của tiểu Thất so với vừa rồi thoải mái hơn nhiều.
Liên Mạn Nhi mỉm cười lắc đầu, nhưng cũng không nói gì nữa. Tiểu Thất hiểu chuyện nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, cũng không thể bắt buộc hắn đọc
sách.
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi ra cửa, cùng nhau về nhà cũ. Nội viện
Liên gia im ắng, xem ra đã ăn cơm trưa xong rồi. Hai người trở về Tây
sương phòng, một người cho heo ăn, một người băm rau quả, trộn vỏ trấu
cho gà ăn.
Làm xong việc, hai người về phòng, Tưởng thị ôm Nữu Nữu đi tới.
“Mới vừa rồi lục trong hòm, tìm thấy mấy dạng hoa văn, ta thấy không
tệ, Chi Nhi, Mạn Nhi, các muội lựa chọn đi, thích loại nào ta giúp vẽ
lại cho.” Tưởng thị đặt Nữu Nữu trên giường gạch, rút từ trong ngực ra
một quyển sách, bên trong kẹp hoa văn, chỉ cho Liên Chi Nhi và Liên Mạn
Nhi nhìn.
Tưởng thị khéo tay, trước kia vẫn ở trấn trên, sau còn ở huyện thành
một thời gian ngắn. Hoa văn trong tay nàng nhiều, cũng mới lạ mà tinh
xảo, xinh đẹp.
Liên Chi Nhi làm giày cho Ngô Gia Hưng, còn thiếu Liên Mạn Nhi vài
đôi giày. Hơn nữa còn đồng ý thêu hoa lên quần áo mới của Mạn Nhi. Nàng
thấy những hoa văn này, dĩ nhiên vui mừng, lập tức lựa chọn.
Liên Mạn Nhi đem một cái bàn lên, lấy ra các loại điểm tâm cho Nữu
Nữu ăn. Sau đó cầm tới bút chì đá và giấy mỏng, nhìn Tưởng thị vẽ hoa
văn.
“Sao hôm nay yên tĩnh như vậy?” Liên Mạn Nhi hỏi Tưởng thị.
“….Nhị bá, Tam bá trở lại ăn cơm trưa, xong lại đi làm việc. Bà nội
và lão cô nghỉ trưa, trong nhà Nhị bá chỉ còn vợ Nhị Lang nghỉ ngơi. Nhị thẩm mang theo Đóa Nhi ra ngoài xuyến môn.” Tưởng thị nói đến đây,
ngừng một chút mới nói tiếp, “Ông nội nghe người ta nói có trường tư
thục tuyển người, dẫn theo Đại bá của các muội đi. Đại thẩm, Tam thẩm,
còn có Diệp Nhi bị bà nội sai đi đào rau dại. Kế Tổ ca của các muội ở
trong phòng đọc sách.”
“Kế Tổ ca rất chăm chỉ.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Đại bá nếu có thể đi dạy học cũng là chuyện tốt.”
“Ai nói không phải đâu.” Tưởng thị cũng cười nói, “Cũng không biết có thể được nhận vào hay không.”
Ba người đang nói đùa thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên
ngoài, sau đó màn cửa bị vén lên, Liên Kế Tổ cầm một tờ giấy đứng ở cửa.
“Mẹ Nữu Nữu, ngươi đi ra ngoài ngay.” Liên Kế Tổ gọi Tưởng thị.
“Chuyện gì vậy?” Tưởng thị sửng sốt, nàng và Liên Kế Tổ những năm này vợ chồng hòa thuận. Liên Kế Tổ tính cách ôn hòa, rất ít tức giận nàng.
“Gọi ngươi ra ngoài thì ngươi phải đi ra.” Liên Kế Tổ nhíu mày nói.
Tưởng thị mím môi, Liên Kế Tổ làm như vậy là làm bẽ mặt nàng trước
hai đường muội, trong nội tâm nàng mất hứng, sắc mặt thay đổi, lộ ra một nụ cười.
“Ngươi nghiêm mặt như thế, không sợ làm sợ Nữu Nữu và ta, chẳng lẽ
cũng không sợ làm sợ Chi Nhi và Mạn Nhi sao?” Tưởng thị trách cứ, giống
như Liên Kế Tổ không phải đến làm bẽ mặt nàng mà là trò đùa nhỏ giữa hai vợ chồng với nhau.
Nói như vậy, Tưởng thị đứng lên, quay đầu lại nhìn Nữu Nữu một cái,
chần chờ nghĩ xem có nên ôm Nữu Nữu ra ngoài với Liên Kế Tổ không, rất
nhanh, nàng quyết định để Nữu Nữu ở lại.
“Kế Tổ ca của muội tìm tẩu có việc, lát nữa tẩu sẽ trở lại.” Tưởng
thị cười nói với Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi, rồi dặn dò Nữu Nữu “Ngoan ngoãn ở lại chơi với cô Chi Nhi và cô Mạn Nhi, đừng nghịch ngợm.”
“Dạ.” Nữu Nữu nãi thanh nãi khí trả lời.
Liên Kế Tổ có chút mất kiên nhẫn, đi ra ngoài trước, sau đó Tưởng thị cũng đi ra ngoài.
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.
“Sắc mặt Kế Tổ ca rất dọa người.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Liên Chi Nhi.
“Đúng vậy.” Liên Chi Nhi gật đầu, “Chưa từng thấy hắn như vậy, không biết có chuyện gì.”
Hai người các nàng đang kì quái thì nghe thấy tiếng gầm giận giữ của Liên Kế Tổ bên ngoài.
“Ta lập tức viết hưu thư, bỏ ngươi. Bỏ người vợ không tuân thủ nữ tắc như ngươi!”
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi cả kinh, hai người đeo giày xuống đất, ra khỏi Tây sương phòng.
Ở cửa thượng phòng, Liên Kế Tổ dùng sức hất Tưởng thị ra, nổi giận
đùng đùng đi ra ngoài, Tưởng thị đã khóc mặt đầy nước mắt lại không chịu cao giọng.
“Đây, đây là tại sao?” LeienMạn Nhi lẩm bẩm nói, ánh mắt vô tình
hướng về phía Đông sương phòng, chỉ thấy màn cửa Đông sương phòng đung
đưa, mơ hồ thấy bóng lưng Triệu Tú Nga.
“Triệu Tú Nga, Triệu Tú Nga ngươi đi ra ngoài, chúng ta nói cho rõ
ràng.” Tưởng thị thấy Liên Kế Tổ đi ra ngoài, thì chạy đến cửa Đông
sương phòng la to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT