Chu thị bắt đầu có chút sợ hãi, từ nhỏ
con trai thứ tư của bà đã ngoan ngoãn vâng lời, tất cả tâm tư đều bày ở
trước mặt bà, chưa bao giờ nói một chữ không với bà, chớ nói chi là
chơi xấu, đùa nghịch tâm cơ. So sánh với con trai trưởng và con thứ hai, thì con trai thứ tư rất ngốc, trung thực, muốn bắt chẹt như thế nào thì bắt chẹt như thế ấy.
Đứa con trai này rất để ý hiếu đạo, chỉ
cần bà mắng hắn bất hiếu, hắn sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của bà. Mà nếu
như bà khóc, đứa con trai này sẽ bị dọa cho thất hồn lạc phách, sau đó
mặc kệ bà bày bố.
Con trai thứ tư của bà tuyệt sẽ không khóc, sẽ không quỳ xuống trước mặt bà, muốn bà bóp chết hắn!
Bà không chỉ không đoạt được nhiều đồ cưới cho khuê nữ, mà còn hoàn toàn mất đi quyền khống chế với đứa con trai thứ tư này rồi!
Nghĩ vậy, Chu thị ngồi bệt trên giường gạch, khóc ồ lên.
“Đồ vương bát đản, ta nuôi ngươi uổng công rồi, ta nuôi ngươi uổng công rồi…”
“Tứ ca, huynh đây là muốn làm gì, huynh muốn giết chết mẹ của chúng ta sao?” Liên Tú Nhi quát Liên Thủ Tín.
Liên Mạn Nhi yên tĩnh nhìn Chu thị và
Liên Tú Nhi. Trên thế giới này, có nhiều người và nhiều việc, có đôi khi kỳ diệu như thế đấy. Nói thí dụ như Chu thị và Liên Tú Nhi, trải qua
những ngày quan sát cẩn thận, hiện tại nàng cảm thấy điệu bộ của hai
người kia, không phải là đang diễn trò. Tâm tình của các nàng đều là
chân thật, các nàng thật sự cho là mình đúng, là mình bị ủy khuất.
Mà đây chính là chỗ kỳ diệu của chuyện này.
Liên Mạn Nhi nghĩ đến một câu, “Dùng
kính có thể soi mình”. Con người cần phải tiếp xúc với mọi người nhiều
thì mới có thể điều chỉnh được hành vi và suy nghĩ của mình một cách kịp thời. Chu thị là đương gia ở Liên gia nhiều năm như vậy, ảnh hưởng đến
nhiều người như vậy. Bà đã hoàn toàn xem mình là trung tâm, từ hành động đến giá trị đạo đức đều lấy bà làm tiêu chuẩn. Bà hoàn toàn lấy tiêu
chuẩn này để đánh giá mọi người và mọi việc. Mà cái tiêu chuẩn này chỉ
tồn tại ở Liên gia, phong bế trong đại viện này.
Sao mà Chu thị lại may mắn như vậy,
trong nhà này, bà là nữ nhân có bối phận cao nhất, trong nhà này, con
cháu của bà phải nhẫn nại đối với bà. Mặc dù không biết những đời tiếp
theo có thể vĩnh viễn nhẫn nại hay không. Nhưng Liên Tú Nhi, cuối cùng
cũng phải rời khỏi nhà này. Nếu nàng vẫn lấy tiêu chuẩn này áp dụng cho
hoàn cảnh mới, thì tất sẽ chịu cảnh đầu rơi máu chảy.
Trừ phi nàng thoáng cái liền trở thành
chúa tể trong hoàn cảnh mới. Mà trong xã hội này, một con dâu mới vào
cửa, thường chỉ là tiểu bối, không thể nào trở thành chúa tể được. Dù
sao, ai cũng phải xuất giá làm vợ, không có ai xuất giá làm mẹ chồng cả. Không ai muốn nữ nhi mình sinh ra, để tùy ý cho người khác nô dịch.
Liên Mạn Nhi ở đây xuất thần. Thậm chí quên phản bác lại lời nói của Liên Tú Nhi.
“Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến kẻ không có lương tâm đó, mẹ đừng khóc nữa…” Liên Tú Nhi vừa khuyên nhủ Chu thị, vừa buồn bã khóc lên.
Hai mẹ con Chu thị và Liên Tú Nhi khóc
thương tâm như thế, giống như là Liên Thủ Tín khi dễ các nàng, mặc dù sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Liên Mạn Nhi xoa trán, kéo suy nghĩ của
mình về hiện thực.
“Cha, chúng ta đi thôi.” Liên Mạn Nhi
kéo Liên Thủ Tín. Sau khi Liên Mạn Nhi suy tư xong, nàng đã hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ giảng đạo lí với Chu thị.
“Ừ.” Liên Thủ Tín chậm rãi đứng lên.
“Mẹ, con không muốn nói cái gì làm tổn
thương đến tình cảm gia đình. Có một số việc, trong lòng của con và mẹ
đều hiểu rất rõ ràng.” Liên Thủ Tín nói với Chu thị, “Mẹ, về sau mẹ có
yêu cầu gì, con làm con cũng không phản đối, nhưng yêu cầu như hôm nay,
về sau, vẫn là thôi đi.”
“Vâng, đúng.” Liên Mạn Nhi nhịn không được gật đầu, chính là những lời này, thái độ của Liên Thủ Tín như thế này là được rồi.
Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, đi tới cửa, Liên Thủ Tín bỗng dưng dừng lại.
“Mẹ, nếu mẹ muốn mắng con bất hiếu, thì
mẹ cứ mắng đi, ở nhà mắng, đi ra ngoài mắng, đều tùy mẹ. Con cũng không
còn gì để nói.” Liên Thủ Tín nói xong câu đó, liền lôi kéo Liên Mạn Nhi
đi ra khỏi chính phòng.
Chu thị bị câu nói sau cùng của Liên Thủ Tín làm cho chấn động, bất chấp mình đang khóc, lập tức đứng lên. Chờ
khi hai cha con Liên Thủ Tín đi rồi, bà mới trở lại bình thường, hổn
hển, đưa tay ném sọt đồ may vá và cây chổi xuống đất.
Liên Thủ Tín muốn làm phản rồi, không hề chấp nhất với cái thanh danh “Hiếu” kia nữa, như vậy trong tay bà còn
có lợi thế gì có thể dùng để khống chế Liên Thủ Tín nữa. Rốt cuộc bà
cũng không thể gây khó dễ cho Liên Thủ Tín nữa rồi.
“Cái đồ vô lương tâm… Ngươi về sau sẽ bị báo ứng.” Chu thị tuyệt vọng kêu khóc.
Khi Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi đi đến
sân nhỏ, nghe Chu thị kêu khóc. Liên Thủ Tín cảm nhận được nỗi tuyệt
vọng trong tiếng khóc của Chu thị, bước chân của hắn có chút chần chờ.
Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài, nàng biết
rõ, ban nãy Liên Thủ Tín là bị Chu thị bức bách, mới cắn răng nói ra
những lời đó. Cuối cùng, Liên Thủ Tín vẫn chỉ là một nam nhân dễ mềm
lòng. Mềm lòng thì dễ dàng hồ đồ, dễ dàng thỏa hiệp, hơn nữa đối phương
còn là người thân nhất của mình.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như
Trương thị khóc, hoặc tiểu Thất khóc, hoặc Liên Chi Nhi và Ngũ Lang
khóc, thì nàng cũng sẽ mềm lòng. Chỉ là nàng may mắn hơn nhiều so với
Liên Thủ Tín, những người thân nhất của nàng đều không phải là những
người cố tình gây sự. Không có ai trong số bọn họ dùng nước mắt để bức
bách nàng.
Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi rất đồng tình với Liên Thủ Tín, dù sao cũng không có ai có thể lựa chọn cha mẹ ruột cho chính mình.
“Cha, nếu bây giờ cha quay lại, thì cha
sẽ tiếp tục bị bà nội nắm trong tay, những lời cha vừa nói đều sẽ uổng
phí. Sau này, bà nội lại tiếp tục náo như vậy, chúng ta phải xử lý như
thế nào?” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Liên Thủ Tín, “Không phải có
câu nói này ư, đau dài không bằng đau ngắn, có chút đạo lý, bà nội cũng
đã đến lúc phải suy nghĩ kỹ lại rồi.”
“Về sau, lúc nào nên trách thì phải
trách, nên hiếu thuận thì hiếu thuận, phải tỏ vẻ kiên cường hơn” Liên
Mạn Nhi lại nói, “Cha, chúng ta phải nhìn về tương lai lâu dài.”
Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, Liên Mạn Nhi nói có đạo lý, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua khi thực hành, đối với hắn mà nói, có chút khó khăn. Hắn không phải là một nam
nhân quyết đoán, càng không có ác tâm, cho dù là vì tốt cho mọi người mà tạm thời phải quyết tâm hung ác.
Có điều, mấy ngày qua mở cửa hàng buôn
bán, mua đất, làm chủ gia đình, có chút kinh nghiệm, giúp hắn mở rộng
tầm mắt, cũng học hỏi được không ít thứ.
“Đúng, đau dài không bằng đau ngắn.” Liên Thủ Tín gật đầu, mang theo Liên Mạn Nhi bước nhanh ra cửa.
Trở lại cửa hàng, Liên Mạn Nhi liền kể lại chuyện này cho Trương thị nghe.
Đầu tiên, Trương thị rất tức giận.
“Chi Nhi của ta, cái gì cũng chưa chuẩn
bị, vậy mà bà nội của các con lại có thể nói ra những lời đó. Chi Nhi
không phải là cháu gái ruột của bà ta? Bà ta không giúp được chút gì thì thôi, còn muốn vơ vét của Chi Nhi. Những năm qua, Chi Nhi không có lấy
một ngày tốt lành, ta làm cha mẹ mà còn cảm thấy thật sự rất có lỗi với
con cái của mình a.”
Có điều khi kể đến đoạn Liên Thủ Tín cự tuyệt Chu thị, Trương thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng cười.
“Nếu chuyện này cha con cũng có thể đáp
ứng, thì mấy mẹ con chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ấy.”
Trương thị lại cười nói, “Cha con cũng không dễ dàng gì, người nào không biết tính tình của bà nội con, lần này cha con có thể chống lại, thật
không dễ dàng gì!”
“Dù sao cháu trai, cháu gái cũng cách
một lứa, trong mắt của bà, cũng không có ai quý trọng bằng Tú Nhi.”
Trương thị than thở tức giận, nói với Triệu thị.
“Còn không phải vậy, các muội còn tốt,
cố nhịn để được ra ở riêng, đáng thương cho Diệp Nhi nhà chúng ta, chỉ
có đôi vợ chồng chúng ta lo lắng, đến lúc đó cũng không biết sẽ thành
cái dạng gì nữa.” Triệu thị nói.
Nói đến Liên Diệp Nhi, Triệu thị mới phát hiện Liên Diệp nhi không trở về cùng Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, sao Diệp Nhi không trở về cùng với cháu?” Triệu thị hỏi Liên Mạn Nhi.
“Chút nữa Diệp Nhi sẽ trở lại.” Liên Mạn Nhi đáp.
Liên Diệp Nhi không trở về cùng nàng, mà ở lại khu nhà cũ, giúp đỡ nàng thăm dò những chuyện diễn ra sau đó.
Quả nhiên, ước chừng qua nửa canh giờ, Liên Diệp Nhi vui vẻ chạy về.
“Sau đó thế nào? Bà nội còn tiếp tục mắng chửi không?” Liên Mạn Nhi thấy Liên Diệp nhi trở lại, vội vàng hỏi.
“Mạn Nhi tỷ, trước cho muội uống miếng nước đã.” Liên Diệp Nhi làm điệu bộ thở không ra hơi.
“Sau khi Tứ thúc và Mạn Nhi tỷ đi khỏi,
bà nội lại tiếp tục mắng một hồi, nội nói về sau coi như chưa từng sinh ra đứa con trai như Tứ thúc. Ông nội từ bên ngoài trở về, bà nội và cô
cáo trạng với ông nội, ông nội nghe xong, một câu cũng không nói Tứ thúc không tốt, còn mắng bà nội không nên ép Tứ thúc.” Sau khi Liên Diệp nhi uống ừng ực hết một cốc nước lớn, mới mở miệng nói chuyện, “Sau đó, bà
nội nhao nhao nói với ông nội, nói cũng tại ông nội nên cuộc sống của họ mới trôi qua không tốt. Ông nội tức giận, nhưng cũng không tranh cãi
với bà nội, khiêng cái cuốc đi ra ngoài.”
“Như thế là xong rồi?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Không có, vẫn chưa xong đâu, nếu chỉ có thế thì muội đã sớm về rồi.” Liên Diệp Nhi lại nói, “Bà nội mắng ông
nội xong rồi, còn chưa hết giận, lại mắng đại bá nương thêm một trận.”
“Bà nội của cháu mắng đại bá nương của cháu cái gì?” Trương thị hỏi.
“Bà nội nói đại bá nương không tốt,
những năm qua, toàn bộ tiền trong nhà đều bị nàng nuốt hết.” Liên Diệp
Nhi nói, “Mắng xong Đại bá nương, vừa lúc Nhị bá nương trở về, bà nội
buông tha cho đại bá nương, liền bắt đầu mắng Nhị bá nương, nói nhị bá
nương là đồ sao chổi, thông đồng với anh của mình, đào tiền của Liên
gia.”
“Muội thấy tối nay, nhất định Đại bá
nương và Nhị bá nương không được ăn no rồi.” Cuối cùng, Liên Diệp Nhi
nói, “Mẹ, hôm nay chúng ta không nên về sớm, muộn chút nữa hãy về,
tránh để bà nội đem chúng ta ra trút giận.”
“Sớm muộn gì cũng phải trở về, trận mắng này, chúng ta không tránh được.” Triệu thị mang bộ dáng nhận mệnh, “Bà
nội con là người cho con ăn uống, làm sao bà có thể quên mắng con, cách
mười ngày nửa tháng lại có một trận, làm sao bà có thể bỏ sót chúng ta.”
“Vậy muộn một chút hãy về, ít nhất chúng ta còn có thể giúp Tứ thẩm làm thêm chút việc vặt.” Liên Diệp nhi nói.
“Vậy cũng được.” Triệu thị gật đầu.
Triệu thị may vá tốt, nàng muốn trước ngày đính hôn của Liên Chi Nhi, giúp Trương thị làm thêm mấy bộ quần áo mới.
Chạng vạng tối, cả nhà Liên Mạn Nhi trở
lại khu nhà cũ ăn cơm, Chu thị và Liên Tú Nhi nhìn thấy các nàng, đều
lập tức xoay người sang chỗ khác chải tóc. Liên lão gia tử ở trong sân,
gọi Liên Thủ Tín lại, trấn an một phen, ý tứ đại khái là Chu thị già
rồi, đau lòng Liên Tú Nhi, nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, Liên Thủ Tín không cần để trong lòng. Liên Thủ Tín tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
“Tính tình của mẹ ngươi là như vậy, mấy năm nay, căn bản là không ai đến gần bà được. ai” Liên lão gia tử thở dài.
Trận ồn ào này không ảnh hưởng chút nào đến hôn sự của Liên Chi Nhi, đảo mắt, đã đến ngày đính hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT