“Mạn Nhi, muội đừng nói lung tung.” Liên Chi Nhi liền nói. Tính tình nàng vốn hay xấu hổ, dù trước mặt là muội
muội ruột, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Liên Mạn Nhi xuống khỏi giường gạch, đi
ra ngoài nhìn một chút, thấy không ai ở gần đây, liền đóng cửa quay lại, tới gần chỗ Liên Chi Nhi ngồi. Hai chị em ngồi dựa vào bệ cửa sổ, phía
ngoài có người đi qua hay đến gần, các nàng đều sẽ cảm giác được.
“Tỷ tỷ , lúc này chỉ có hai chị em chúng ta. Tỷ xấu hổ với người khác, còn muội thì ngại gì.” Liên Mạn Nhi dùng cùi chỏ đụng vào Liên Chi Nhi, nhỏ giọng nói.
Liên Chi Nhi thở dài một tiếng, không nói gì, sắc mặt dần dần trở lại bình thường.
“Dù cho các nàng có quan tâm hay không, chuyện của ta, cuối cùng vẫn do cha mẹ làm chủ.” Liên Chi Nhi chậm rãi nói.
Liên Mạn Nhi nhìn Liên Chi Nhi một cái,
trong lòng dần dần thả lỏng. Dù tính tình Liên Chi Nhi dịu dàng hay xấu
hổ nhưng cũng là người có chủ ý.
“Dù cha mẹ làm chủ, nhưng cũng phải xem
tỷ có nguyện ý hay không.” Liên Mạn Nhi nói. “Tỷ tỷ, nếu tỷ có chuyện gì không tiện nói với cha mẹ, thì nói với muội đi. Muội sẽ truyền lời giúp tỷ, bảo đảm sẽ khiến tỷ vừa lòng.”
“Tiểu quỷ lém lĩnh” Liên Chi Nhi xì một tiếng, vui vẻ nói.
Nàng không kiên trì nói sẽ nghe theo cha mẹ nữa, cũng không cự tuyệt Liên Mạn Nhi, ý của Liên Chi Nhi là đồng ý
rồi. Liên Mạn Nhi mỉm cười.
“Tỷ, tỷ nói thử xem, Hỉ Bảo kia là người như thế nào?” Không khí tốt như vậy, Liên Mạn Nhi liền rèn sắt khi còn nóng hỏi.
“Ta làm sao mà biết, ta đâu có quen hắn.” Liên Chi Nhi nói.
“Muội thấy hắn lớn lên cũng không đến
nỗi, tuy gia đình hắn cho vay cắt cổ, danh tiếng không được tốt, nhưng
cũng chưa từng nghe qua nhà hắn đã từng làm chuyện gì xấu. Chuyện nhận
biết một người tốt hay xấu, đôi khi không thể nghe bên ngoài a, người ta hay nói gió thành bão.” Liên Mạn Nhi nói chuyện, lại nhớ đến lời Triệu
Tú Nga. “Chi dâu Tú Nga nói nhà hắn hư hỏng như thế, nếu chuyện đó là sự thật, tại sao một chút, chúng ta cũng không hay biết.”
“Nhà hắn và nhà chúng ta không chung một đường.” Liên Chi Nhi liền nói. “Thiên hạ nhiều người tốt xấu, chúng ta không thể biết hết được. Chuyện gì cũng còn phải dựa vào duyên phận.
Hình dáng bên ngoài là cha mẹ cho, chỉ cần không quá xấu tính là được,
Mạn Nhi, sau này muội nhìn người cũng đừng chỉ nhìn bề ngoài.”
“A?” Liên Mạn Nhi giật mình a một tiếng, nàng biết tính cách của Liên Chi Nhi chững chạc, nhưng nàng không nghĩ
tới, tư tưởng của Liên Chi Nhi lại trưởng thành đến mức độ này.
“…. Muội nhìn nhà của chúng ta xem, Tam
lang ca lớn lên rất dễ nhìn đúng không? Nhưng hắn lại rất lười, sau này
lập gia đình, vợ hắn nhất định sẽ rất mệt mỏi. Còn có Hoa Nhi tỷ, cũng
rất xinh đẹp, nhưng tính tình lại không tốt.” Vì muốn thuyết phục Liên
Mạn Nhi, Liên Chi Nhi lấy mấy người ra ví dụ.
Đây là chuyện rất hiếm thấy ở Liên Chi Nhi, bởi vì nàng chưa bao giờ nói xấu người khác, huống chi là người trong nhà.
Liên Mạn Nhi có chút cảm động, nàng hiểu Liên Chi Nhi làm vậy là vì muốn tốt cho nàng.
“Vâng, muội nhớ kỹ rồi. Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Nhìn thái độ Liên Chi Nhi như vậy, đúng là không có ý gì với Hỉ Bảo. Như vậy……..
“Tỷ tỷ, ngươi thấy Hưng ca thế nào?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Liên Chi Nhi tránh ánh mắt của Liên Mạn Nhi, hai tay vô thức nghịch nghịch chéo áo.
Trong lòng Liên Mạn Nhi thông suốt, xem ra thái độ của Liên Chi Nhi đối với Ngô Gia Hưng và Hỉ Bảo không giống nhau.
“Tỷ tỷ, tỷ nói gì đi chứ.” Liên Mạn Nhi kéo kéo chéo áo Liên Chi Nhi, cố ý nói.
“Muốn ta nói gì đây, người ta tới giúp
chúng ta trồng trọt, lại là thân thích, bình thường lui tới…. Chuyện
này, cuối cùng vẫn do cha mẹ quyết định.” Liên Chi Nhi nói.
“Muốn nói đến thân thích, nhà chúng ta
với nhà hắn cũng không tính là gần. Lại nói, so với nhà hắn, nhà Ngô nhị thúc còn gần hơn, sao không thấy nhà Ngô nhị thúc đến giúp chúng ta
trồng trọt? Hai ngày nay, Gia Hưng ca rất hay nhìn trộm tỷ, tỷ, tỷ có
phát hiện không?”
“Đừng có nói bậy.” Mặt Liên Chi Nhi hơi
đỏ lên, ánh mắt lướt nhanh ra ngoài cửa sổ, dường như sợ bị người nào
nghe được những lời Liên Mạn Nhi vừa nói.
Liên Mạn Nhi cười thầm, nàng tin chắc, tâm ý của Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi không thể nào không biết.
Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng vốn không
phải là người rảnh rỗi, nếu muốn giúp Liên Thủ Tín, chỉ cần giới thiệu
hai người làm thuê đến là được. Nhưng hai người bọn họ lại tự mình tới, ý tứ của Ngô Ngọc Quý đã tương đối rõ ràng.
Mà có lẽ trong lòng Liên Thủ Tín và
Trương thị cũng đã rõ. Ngày đó trên bàn rượu, có qua có lại, chỉ còn
chưa nói rõ ra thôi. Trương thị không phải là người không có chừng mực,
nhưng lại hỏi ngày sinh của Ngô Gia Hưng, nhìn Ngô Gia Hưng trả lời cao
hứng như vậy, cũng đã chứng minh vấn đề này rồi.
Bởi vì hai nhà có quan hệ thân thích,
hay qua lại, không giống nhà người khác, nhìn qua thấy vừa ý, phải tìm
người đến cửa làm mai. Chủ yếu hai nhà đều thấy hài lòng về mọi mặt,
tránh cho cầu hôn xong lại có chuyện gì không ổn, sẽ làm ảnh hưởng đến
giao tình của hai nhà.
Mà thái độ của Liên Chi Nhi đối với Ngô Gia Hưng có vẻ cũng vừa lòng.
“Tỷ, ngày đó muội nghe cha mẹ nói
chuyện, dường như không nỡ để cho tỷ xuất giá sớm. Nếu coi trọng người
nào, thì đính hôn trước, đợi một hai năm, chuẩn bị đủ đồ cưới, mới để
cho tỷ thành thân.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi về chuyện mà ngày
đó nàng nghe được từ Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Ừ.” Liên Chi Nhi nhẹ nhàng ừ một
tiếng, khóe mắt đã có chút ươn ướt. “Cuộc sống của chúng ta vừa mới tốt
lên một chút, Ngũ Lang và Tiểu Thất còn phải đi học, muội còn nhỏ, cha
mẹ quá bận rộn, ta cũng không yên lòng.”
Liên Thủ Tín và Trương thị muốn Liên Chi Nhi ở lâu hai năm là vì Liên Chi Nhi. Mà Liên Chi Nhi cũng không muốn
xuất giá sớm vì muốn gánh vác chút việc nhà giúp gia đình.
Liên Mạn Nhi lại nghĩ đến một phương diện khác.
“Như vậy cũng tốt. Nhìn Nhị Lang ca và
chị dâu Tú Nga, đính hôn không bao lâu, liền thành thân, ai cũng không
hiểu ai. Đính hôn trước, đợi hiểu rõ tính tình rồi mới thành thân, thì
sẽ không gặp phải chuyện như vậy.”
Không phải chỉ có hai bên gia đình hiểu
rõ, trước khi thành thân hai người cũng nên tìm hiểu một chút, tránh cho tính tình không hợp, sau này thành vợ chồng lại bất hòa. Suy nghĩ này ở niên đại này không dễ nói thành lời, nhưng cũng không có nghĩa là không ai biết. Nhiều thanh mai trúc mã hoặc gia đình thân thiết kết thân cũng vì coi trọng gốc rễ hai nhà.
Hai chị em thân thiết nói chuyện hồi
lâu, thấy thời gian không còn sớm nữa, mới dọn dẹp một phen, khóa cổng
lại, đi đến cửa hàng điểm tâm.
Gần đến buổi trưa, cửa hàng đã đóng cửa, Liên Thủ Tín và Ngũ lang đang thu dọn cửa hàng. Bởi vì năm nay có người giúp đỡ, bọn họ đã gieo trồng xong từ sớm. Nhưng trường tư thục vẫn
đang trong kỳ nghỉ, nên mấy ngày nay Ngũ lang và Tiểu Thất đều không
phải đi học.
Liên Chi Nhi vừa đến, liền đi xuống phòng bếp, chuẩn bị làm cơm trưa.
“Cha, mẹ đâu rồi? Mẹ đang làm gì vậy?” Liên Mạn Nhi nhìn quanh cũng không thấy Trương thị đâu, liền hỏi Liên Thủ Tín.
“…. A, mẹ ngươi có chút việc đi ra ngoài, lát nữa sẽ trở lại.” Liên Thủ Tín trả lời có chút mơ hồ.
“Vậy Tiểu Thất?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Lúc này, Liên Thủ Tín đã đi ra ngoài. Ngũ lang cười cười với Liên Mạn Nhi.
Có cổ quái. Liên Mạn Nhi lập tức phán đoán.
“Ca, có chuyện gì đúng không? Nói cho muội nghe chút đi.” Liên Mạn Nhi liền đến gần Ngũ lang, nhỏ giọng hỏi.
“Không biết. Đừng hỏi linh tinh.” Ngũ lang liếc phòng bếp một cái, cũng nhỏ giọng trả lời.
“À.” Liên Mạn Nhi có chút hiểu được, à một tiếng.
Một lúc sau, Trương thị mang Tiểu Thất
trở lại. Hai người cũng không phải đi từ bên ngoài trở lại, mà là từ
trong miếu đi ra. Trương Thị vào nhà thấy Liên Chi Nhi đang nấu cơm, dặn dò hai câu, rồi vội vàng đi qua cửa hàng mới tìm Liên Thủ Tín.
Liên Mạn Nhi nhìn Tiểu Thất, ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn.
Tiểu Thất vui vẻ chạy tới.
Liên Mạn Nhi liền kéo Tiểu Thất đến một góc vắng người.
“Tiểu Thất, lúc nãy đệ ở cùng với mẹ hả?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Vâng.” Tiểu Thất gật đầu.
“Nói đi, mẹ đang làm gì vậy?” Nàng lại hỏi nhỏ.
“Hì hì.” Tiểu Thất bắt đầu che miệng
cười. Năm trước Tiểu Thất đã bắt đầu thay răng, đến bây giờ còn chưa mọc lại. Ngày hôm qua, hắn lại rụng thêm một cái răng. Tiểu tử này không
muốn người khác nhận ra hắn sún răng, nên bây giờ rất ít nói chuyện. (lovely quá ~.~)
Liên Mạn Nhi trợn mắt, nhìn Tiểu Thất chăm chú.
“Mẹ không cho đệ nói.” Tiểu Thất cười nói.
“Cũng không phải nói với người ngoài. Nói với tỷ thì lo cái gì.” Liên Mạn Nhi dụ dỗ.
Tiểu Thất lại cười hì hì.
“Nói hay không?” Hai tay Liên Mạn Nhi nắm hai má mềm mại, nhiều thịt của Tiểu Thất kéo sang hai bên.
Mặt bánh bao của Tiểu Thất lập tức thay đổi hình dạng.
“Đệ nói, đệ nói.” Tiểu Thất lập tức xin tha nói.
Liên Mạn Nhi đành phải lưu luyến buông
tay, trong lòng có chút bất mãn. Nếu Tiểu Thất có thể anh dũng, bất
khuất thêm một chút thì tốt rồi, nàng có thể lợi dụng cơ hội nắm mặt hắn thêm một lúc nữa.
“Vừa rồi, mẹ đi tìm trụ trì đại sư.” Mắt to của Tiểu Thất quét khắp nơi một lần, thấy xung quanh không có ai,
liền nhích lại gần Mạn Nhi, nhỏ giọng nói. “Mẹ nhờ trù trì đại sư xem
thử mệnh của đại tỷ và Gia Hưng ca có hợp với nhau không?”
Nói đến xem mệnh, chính là đem tuổi,
ngày sinh, tính toán xem hai người có hợp hay không. Ở thời đại này, nam nữ muốn kết thân, trước hết phải xem có hợp mệnh hay không, nếu như
tương hợp mới có thể thành thân.
“Mẹ không có nói cho trụ trì biết là
xem mệnh cho đại tỷ và Gia Hưng ca, nhưng mẹ vừa nói ra, đệ liền biết là xem cho hai người.” Tiểu Thất đắc ý nói.
“Kết quả thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Trụ trì nói xong.” Tiểu Thất trả lời “mẹ rất cao hứng.”
Mới vừa rồi, sắc mặt Trương thị quả thật có chút vui mừng, nói cách khác, trụ trì đại sư tính toán, mệnh của
Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng là tương hợp.
“Tỷ, tỷ nói xem, có phải cha mẹ định gả đại tỷ cho Gia Hưng ca không?” Tiểu Thất hỏi LIên Mạn Nhi.
“Nha…” Liên Mạn Nhi ra vẻ cao thâm trầm ngâm.
“Mẹ có nói gì không?” Mạn Nhi hỏi lại Tiểu Thất.
“Mẹ chỉ bảo không được đem chuyện này kể cho người khác biết.” Tiểu Thất trả lời.
“Ừ, chuyện này chỉ mình tỷ biết là được rồi, người khác, ai hỏi cũng không được nói, biết không?” Liên Mạn Nhi nói.
“Tỷ, đệ biết. Đệ nhất định sẽ không nói
cho người khác biết.” Tiểu Thất gật đầu lia lịa nói, lại hỏi Liên Mạn
Nhi. “Tỷ nói xem, có phải cha mẹ định gả đại tỷ cho Gia Hưng ca không?”
“Chuyện này à…. Hai ngày nữa chúng ta sẽ biết.” Liên Mạn Nhi nói.
Buổi trưa, lúc ăn cơm, ánh mắt Trương thị nhìn Liên Chi Nhi, khiến cho Liên Chi Nhi có chút sợ hãi.
“Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì?” Liên Chi Nhi hỏi.
“Không, không có gì.” Trương thị vội
vàng che dấu, nhưng nụ cười ở khóe miệng không cách nào dấu được. “ Cha
bọn nhỏ, sao chàng ngẩn ngơ thế?”
“Nàng xem, chúng ta có nên ra đồng giúp ông nội bọn nhỏ không?” Liên Thủ Tín ăn một ngụm cơm nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT