Liên lão gia tử phát hỏa, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, cơm cũng dừng lại không ăn, đều nhìn Cổ thị và Tưởng thị.
Cổ thị và Tưởng thị vừa thẹn vừa lúng
túng, hai người, mẹ chồng nhìn nàng dâu, nàng dâu nhìn mẹ chồng, cuối
cùng vẫn là Cổ thị mở miệng nói chuyện.
“Cha, dạ, trên đường đi, hai đứa nhỏ không cẩn thận bị ngã, cơm, cơm bị…” Chỉ nói bao nhiêu đó, Cổ thị liền cúi đầu.
Nhìn dấu bùn trên người Liên Diệp Nhi và Liên Đóa Nhi, quả thật giống bộ dáng bị ngã.
“Ngươi, các ngươi, chỉ bảo các ngươi đem cơm mà…các ngươi nói xem, các ngươi còn có thể làm gì!” Liên lão gia tử tức giận, lấy tay chỉ vào Cổ thị vầ Tưởng thị.
Cổ thị và Tưởng thị dựa vào cùng nhau, cúi đầu gạt lệ.
Cuối cùng Liên lão gia tử cũng không nói thêm gì nữa, mà chán nản buông thỏng cánh tay xuống. Xa gần đều có bà
con cùng thôn đang trồng trọt, đừng nói ông không thường mắng con dâu,
cháu dâu, cho dù có mắng, cũng không mắng trước mặt nhiều người như vậy. Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, ông thật sự chịu không nổi.
Tại sao ông không bắt buộc Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ xuống ruộng làm việc, tại sao không bắt buộc những con
dâu bó chân như Cổ thị, bọn nha đầu làm việc. Không phải ông bất công,
mà ông biết, những người này căn bản không phải là người có thể làm việc nhà nông. Bắt buộc bọn họ đến làm, chỉ thêm phiền.
Ví dụ như hôm nay, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ trồng cái rãnh kia, ông đều phải làm lại toàn bộ. Còn mẹ chồng
nàng dâu Cổ thị và Tưởng thị đưa cơm, bọn họ phải nhịn đói cả buổi sáng. Mà Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Cổ thị, Tưởng thị lại vô cùng thảm hại.
Qua đi, ông dựa theo tính tình của con
cháu mà phân chia công việc, không ai nói không công bằng, có khả năng
chịu mệt nhọc, không thể làm cũng sẽ không thêm phiền, khi đó là cỡ nào
trôi chảy.
Nhưng hiện tại, Liên lão gia tử nhắm mắt.
Triệu Tú Nga ra mặt làm ầm ĩ, rõ ràng
đây không phải chỉ là ý của một mình Triệu Tú Nga. Tuy rằng đám người
Liên Thủ Nghĩa, Hà thị không nói gì, nhưng thái độ cuẩ bọn họ đã nói rõ, bọn họ ủng hộ Triệu Tú Nga. Chi thứ hai chiếm nhiều lao động ở Liên
gia, ý kiến cùng thái độ của chi thứ hai, hắn không thể không lo lắng.
Không có biện pháp, chỉ có thể đáp ứng
cái gọi là công bằng của bọn họ. Kết quả chính là như bây giờ, công việc bị chậm trễ, tất cả mọi người đều không tốt.
Liên lão gia tử ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa, Liên Thủ Tín và Trương thị mang theo bốn đứa nhỏ vùi đầu
làm việc, Ngũ Lang và Liên Chi Nhi đương nhiên làm việc gì ra việc đó,
còn hai người nhỏ nhất Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất cũng vô cùng chăm chỉ.
Trên mặt hai tiểu tử kia còn mang theo tươi cười, dường như công việc
các nàng đang làm không hề dơ bẩn cũng không vất vả.
Liên lão gia tử thở ra một hơi thật dài, đưa bát cơm của mình cho Liên Diệp Nhi.
“Diệp nhi, bát này cháu ăn đi, ông nội
không ăn.” Liên lão gia tử đứng lên. “Mọi người ăn nhanh đi, cơm nước
xong thì tiếp tục làm việc, buổi tối về nhà để mẹ con nấu nhiều cơm, lại thêm đồ ăn.”
“Không được, các con ăn đi.” Liên lão gia tử đứng dậy đi ra.
Nhóm người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ
Nghĩa, Liên Thủ Lễ liếc nhìn lẫn nhau, cuối cùng liền cúi đầu, ôm bát
cơm lang thôn hổ yết. Bụng bọn họ đều rất đói, nếu không ăn cơm thì buổi chiều không có cách nào làm việc.
Liên lão gia tử đã đi vào ruộng, khom
lưng bắt đầu làm việc. Mấy người đang ăn cơm cũng đẩy nhanh tốc độ hơn,
thức ăn vào trong miệng, liền vội vàng nuốt xuống bụng, thuần thục ăn
cơm, ăn xong liền đứng lên. Đi theo phía sau Liên lão gia tử, một lần
nữa bắt đầu công việc.
Cổ thị và Tưởng thị mang theo Liên Đóa
Nhi và Liên Diệp Nhi dọn dẹp chén đũa cùng, bồn cơm vào rổ, cúi đầu,
bước chân nhỏ lúc la lúc lắc đi trở về.
Những người nhà nông trồng trọt, nói đi
sớm về tối, một chút cũng không sai. Mặt trời sắp xuống núi rồi, Liên
lão gia tử mới nâng người lên, mà nói kết thúc công việc. Buổi trưa ông
chưa ăn cơm, mọi người cũng chưa ăn no, nếu tiếp tục làm nữa, sợ mọi
người chịu không nỗi.
“Lão Tứ, hôm nay làm đến đây thôi.” Liên lão gia tử thấy một nhà Liên Thủ Tín còn chưa về, liền nói.
“Cha, xong chỗ này, chúng con sẽ về.” Liên Thủ Tín nói.
“Đừng quá tham, bọn nhỏ cũng đói bụng.” Liên lão gia tử nói một câu, liền mang theo mọi người trở về.
Chờ mấy người Liên lão gia tử đi ra
ngoài không xa, cái rãnh theo như lời nói của Liên Thủ Tín cũng xong
rồi. Cả nhà vội vàng thu dọn, đóng xe, đi về.
Đến cửa thôn, Liên Thủ Tín vội vàng đi
cửa hàng điểm tâm bên kia để dỡ hàng (từ trên xe xuống), Trương thị mang theo Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi trở về nhà cũ bên này. Bình thường
các nàng đều ăn cơm chiều ở nhà cũ bên này.
Vừa mới đi vào cửa lớn, đã nghe thấy tiếng mắng của Chu thị truyền đến từ chính phòng.
“Lại có chuyện gì thế ?” Trương thị ôm một bó củi đi về, lẩm bẩm.
“Ông nội trở về, trách mắng bà nội. Nói
nhiều người như vậy mà không nấu được một bữa cơm, khiến cho mọi người
làm việc ngoài ruộng không kịp ăn cơm. Sau đó, bà nội liền nóng nảy, kêu đại bá nương lên để mắng.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi.
“A.” Liên Mạn Nhi a một tiếng thật dài.
Nàng tưởng, lúc trưa, không phải Liên lão gia tử đã biết, mấy người Cổ
thị đi nhầm đường cho nên mới đưa cơm tới trễ sao ? tại sao trở về còn
trách mắng Chu thị ? Đúng vậy, Liên lão gia tử không tiện mắng con cháu
dâu nhưng có thể mắng Chu thị. Nhóm con cháu dâu trong nhà không phải do Chu thị quản sao ? xảy ra chuyện này, mắng đầu lĩnh Chu thị cũng không
có gì sai.
“Ngươi đừng có làm bộ dáng buồn rầu,
không nói chuyện. Sợ mọi ngươi ăn cơm không kịp, ta đã cố ý nấu cơm sớm, cho các ngươi đem đi, các ngươi đem cơm đến đâu? Ngươi đi đường vòng
trở về nhà bà ngoại mình à ? trễ như thế mới đến ? Khóc, ngươi còn mặt
mũi để khóc? Ngươi khóc cho ai xem, ta ngược đãi ngươi ? Đừng cho là ta
không biết trong lòng ngươi nghĩ gì, ta biết, trong lòng ngươi hận chết
ta. Cho nên mới làm chuyện xấu sau lưng ta, muốn ta tức chết mà.”
Ở chính phòng, Chu thị đang chỉ vào Cổ thị mà chửi mắng.
Dường như Cổ thị có biện luận vài câu, nhưng thanh âm nàng rất nhỏ, Liên Mạn Nhi ở bên ngoài không nghe được.
“Ngươi còn biện bạch cái gì, ta còn
không biết tâm tư của ngươi sao. Ngươi thông minh như vậy, đưa cơm còn
đưa không được, không phải ngươi cố ý thì là gì? Vợ lão đại, ngươi thật
ác độc a. Các ông làm việc ngoài ruộng, ở đó cũng có lão đại và Kế Tổ,
ngươi lại nhẫn tâm để cho bọn họ bị đói bụng. Ngươi lòng lang dạ sói, cả trái tim ngươi đều đen a, còn có chuyện gì mà ngươi không dám làm a…”
Chu thị mắng Cổ thị, không ai dám lên
tiếng khuyên bảo, cuối cùng, vẫn là Liên lão gia tử từ sau viện trở về,
nói một tiếng nên ăn cơm, Chu thị mới ngừng mắng.
Không giống chính phòng, từ ngoài ruộng
trở về là có cơm ăn, một nhà Liên Mạn Nhi trở về, còn phải tự mình nấu
cơm. Cũng may ba mẹ con các nàng tay chân đều lưu loát, mượn nồi nhà
Liên Diệp Nhi để nấu cơm, còn nồi nhà mình dùng để chưng đồ ăn, chỉ một
lát, đồ ăn đã làm xong.
Ăn xong cơm chiều, Trương thị và Liên
Thủ Tín nói thầm với nhau một hồi, liền thay đổi quần áo, muốn đi la cà. Liên Mạn Nhi hiểu tình huống, muốn đi cùng, Trương thị không cho nàng
đi.
“Mẹ có việc, một lát sẽ trở lại.” Trương thị có chút thần thần bí bí.
Liên Thủ Tín vẫn theo quy củ cũ, ăn cơm
xong, muốn đi chính phòng thăm hỏi Liên lão gia tử và Chu thị, trò
chuyện với hai người. Trương thị không cho Liên Mạn Nhi đi cùng, Liên
Mạn Nhi liền đi theo Liên Thủ Tín đến chính phòng.
Trong chính phòng đầy đủ mọi người, trời đã tối, trong phòng cũng không đốt đèn, mọi người chỉ ngồi như vậy,
dường như đang thương lượng chuyện gì quan trọng. Liên lão gia tử thấy
Liên Thủ Tín đến, liền bảo hắn lên giường ngồi.
Liên Thủ Tín ngồi lên giường, kế bên
Liên Thủ Lễ, Liên Mạn Nhi thấy Liên Diệp Nhi cùng Triệu thị ngồi ở đầu
giường đặt xa lò sưởi, liền đi đến ngồi cùng Liên Diệp Nhi.
“… Con đưa cơm, chắc chắn sẽ không có
việc gì. Sẽ không xảy ra chuyện đưa một nửa quăng một nửa, còn lẫn hạt
cát vào trong đó.” Hà thị nói tiếp những k[ì vừa rồi.
Liên Mạn Nhi dùng ánh mắt hỏi Liên Diệp Nhi.
“Nhị bá nương nói nàng muốn ở nhà nấu
cơm, để cho đại bá nương và đại tẩu ra ruộng làm việc.” Liên Diệp Nhi
thấp giọng nói bên tai Liên Mạn Nhi.
Ở nhà nấu cơm, gió thổi không tới, nắng
chiếu không đến, công việc cũng thoải mái hơn rất nhiều so với làm việc
ngoài ruộng. Chẳng qua, trước kia, Hà thị chưa từng tranh giành.
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Triệu Tú Nga đang ngồi bên cạnh Hà thị.
“Nhị thẩm,thẩm nói vậy là sao ? Không
phải tại hai đứa trẻ bị ngã, mới làm đổ cơm sao. Sao Thẩm nói cứ như
chúng ta cố ý vậy ?” Cổ thị lớn tiếng nói.
“Đại bá nương, người đừng quá nhạy cảm. Mẹ cháu chỉ nói thẳng, không có tính toán nhiều như vậy.” Triệu Tú Nga cười nói.
“Đúng, ta cũng không có ý xấu kia.” Hà thị nói.
“Chúng ta là người một nhà, các ngươi
nói chuyện như vậy, coi là gì? Nếu chúng ta không nể mặt ngươi, ta đã la lên, cho người ngoài chê cười ngươi rồi. Ta đến nhà này cũng mười mấy
năm, trước kia nhà này không phải như vậy.” Cổ thị nói. Nàng tự nhận là
mẹ của tú tài, nói chuyện giảng đạo lý, khinh thường cãi nhau cùng Hà
thị và Triệu Tú Nga.
“Bình thường không phải đều là thay
phiên nhau nấu cơm sao? Sao bây giờ đều là người một nhà các người. Các
ngươi thích nấu cơm như vậy, sao bình thường không thấy các ngươi mỗi
ngày đều nấu cơm.” Hà thị nói.
“Việc này, ai nói cũng không tính, nghe ông bà nội.” Tưởng thị nói.
Liên lão gia tử không hé răng, hiển nhiên là giao quyền quyết định của việc này cho Chu thị.
“Chút chuyện ấy, các ngươi cũng tranh
đến tranh đi, đều là làm việc, các ngươi tưởng rằng có tiện nghi để
chiếm?” Chu thị tức giận nói, “Được, nếu các ngươi đã muốn tranh…tránh
để người khác nói ta bất công. Muốn thay nhau làm, vậy thì thay nhau làm đi.”
Hà thị có chút đắc ý, ở nhà nấu cơm
thoải mái hơn ra ruộng làm việc rất nhiều, trước kia lúc tới mùa thu
hoạch vụ thu, cho tới bây giờ, nàng chưa từng được làm việc này.
Bên kia, Cổ thị và Tưởng thị cũng không
nói thêm gì nữa, các nàng chưa từng ra ruộng làm việc một ngày, muốn các nàng ra ruộng làm việc, chẳng khác gì muốn mạng của các nàng. Tưởng
rằng Chu thị sẽ thiên vị các nàng một chút, thứ nhất, phòng lớn có con
trai trưởng, cháu đích tôn thì có Tưởng thị, thứ hai, Chu thị ghét bỏ Hà thị làm việc lôi thôi. Nhưng bây giờ, Chu thị lại đáp ứng thay phiên
nhau nấu cơm.
Tưởng thị không khỏi vụng trộm liếc nhìn Cổ thị một cái. Xem ra, chuyện hôm nay, Liên lão gia tử trở về đã trách mắng Chu thị, Chu thị nhận định là do Cổ thị làm chuyện xấu, bởi vậy
mới đáp ứng đề nghị của chi thứ hai, muốn trừng phạt các nàng.
Đương nhiên, còn có một người. Hết thảy đều do Triệu Tú Nga cầm đầu.
Cổ thị và Tưởng thị liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều nhìn về phía Triệu Tú Nga
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT