Triệu Văn mới đó mà đã tới cửa rồi. Trong phòng, Liên Mạn
Nhi liếc mắt trao đổi với Trương thị, hai người cũng biết, Trương Văn đến nhà bọn
họ tuyệt đối là vô sự không đăng tam bảo điện.
Tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt cười, huống chi giữa
bọn họ còn có quan hệ của Triệu Tú Nga với Nhị Lang. Bởi vậy, mặc dù Liên Thủ
Tín không có ấn tượng tốt đối với Triệu Văn nhưng vẫn mời người ta vào nhà.
Sauk hi Triệu Văn tiến vào, liền đem hai bao bánh bông lan
trong tay bỏ lên ngăn tủ.
“Lão Triệu đại ca, huynh đây là đang làm gì vậy?” Liên Thủ
Tín vội vàng ngăn lại nói.
“Chỉ là hai bao bánh bông lan, là đồ trong cửa hàng nhà
mình, cho bọn nhỏ làm đồ ăn vặt mà thôi.” Triệu Văn cười cười nói, “Lão Tứ
huynh đệ, nếu đệ không nhận là xem thường đại ca của đệ rồi.”
Triệu Văn cùng Liên Thủ Tín lôi kéo cả buổi, cuối cùng vẫn
là Liên Thủ Tín nhường một bước. Bởi vì nếu không như vậy thì hai người bọn họ
không thể ngừng lại được.
Nói đúng ra thì Triệu Văn và Liên Thủ Tín là cùng một thế hệ,
mà Triệu Văn lại lớn hơn, hắn tặng lễ cho Liên Thủ Tín không hề phù hợp với quy
củ thân thích lui tới. Hơn nữa, hiện tại không năm không tiết, cũng không phải
thời điểm tặng lễ.
Nhất định là Triệu Văn có việc muốn nhờ.
Liên Thủ Tín mời Triệu Văn đến trên giường gạch ngồi, không
mặn không nhạt nói mấy chuyện lặt vặt. Liên Mạn Nhi cùng Trương thị ở bên cạnh ủi
quần áo. Các nàng nhận hai kiện áo choàng ngắn, lụa tơ tằm, đã giặt sạch, phơi
khô xong, bây giờ cần phải ủi nóng.
Niên đại này không có bàn là điện, nhưng không có nghĩa là mọi
người không mong muốn quần áo của mình phẳng phiu đẹp đẽ. Để ủi nóng, các nàng
chọn dùng bàn ủi. Bàn ủi bình thường có cái cần điều khiển rất dài, tấm ủi đại
khái là một khối thiết bản dày hình tam giác. Đem thiết bản dày để vào trong lửa
cho nóng, sau đó lót một tấm vải ướt lên trên, sau đó mới bắt đầu tiến hành ủi,
như vậy sẽ không làm hư hại vải vóc quần áo.
Liên Mạn Nhi cảm thấy bàn ủi điện và bàn là hơi nước sau này
hẳn là sáng tạo dựa trên phương pháp ủi nguyên thủy này.
Hai mẹ con cứ như vậy một bên ủi đồ, một bên nghe Liên Thủ
Tín cùng Triệu Văn nói chuyện với nhau.
Không biết Triệu Văn vì chuyện gì mà tìm tới tận cửa, còn
dùng tư thái nịnh nọt như vậy, kỳ thật trong lòng mọi người đại khái đều có
chút hiểu.
Việc bộ khoái và chủ nợ thu phòng cướp đoạt đồ cưới của Triệu
Tú Nga, Triệu gia bị thua thiệt lớn cho nên không thể không hận Liên gia. Triệu
gia đem tám đời tổ tông của Liên gia đều mắng từ trên xuống dưới. Về sau Triệu
gia còn dẫn người đến hai lần, rất hùng hổ muốn Liên gia đền tiền hoặc lấy đồ vật
ra bồi thường tổn thất cho Triệu Tú Nga. Liên lão gia tử cùng Chu thị không ra
mặt, chỉ sai Liên Thủ Nghĩa đuổi bọn họ.
Làm ầm ĩ như vậy, Triệu gia với Liên gia đã xé rách mặt
nhau.
Chuyện nên phát sinh hay không nên phát sinh đều đã xảy ra,
trong bụng Triệu Tú Nga còn đang mang hài tử. Một ngày hai ngày hoặc một tháng
hai tháng còn có thể, không có khả năng ở lại Triệu gia cả đời.
Chỉ cần Triệu Tú Nga không muốn tái giá, thì phải trở về
Liên gia.
Thế nhưng Liên gia tức giận Triệu gia không lưu tình cảm,
Triệu Tú Nga bất hiếu, dữ dằn nên chẳng quan tâm tới Triệu Tú Nga.
Liên Mạn Nhi cùng Trương thị đều đoán, Triệu gia muốn đưa
Triệu Tú Nga trở về nhưng lại không muốn mất mặt cho nên muốn Liên gia cho họ một
bậc thang để leo xuống. Với lại, Cả nhà Liên Thủ Tín là người Liên gia duy nhất
không có xung đột cùng Triệu gia cho nên đây là lựa chọn thích hợp nhất.
Lần này Triệu Văn tới,
nhất định là muốn Liên Thủ Tín ra mặt giảng hòa.
Kỳ thật Liên gia cũng đang đợi người Triệu gia tới hoà giải,
không nghĩ tới Triệu Văn tự mình đến, còn đưa lễ, đem tư thái bày thấp như vậy.
Chỉ là vì tình thế bức bách sao?
“… Cha chồng thiếu tiền, lại muốn dùng đồ cưới của con dâu…
Nói cái gì là cậu của Nhị Lang mượn, sớm muộn gì cũng trả, có kiểu vay tiền như
vậy sao? Con gái ta gả vào Liên gia, còn phải đưa đồ cưới trả nợ cho huynh đệ của
mẹ chồng?” Triệu Văn nói từng chữ từng câu đêu thấm đẫm máu và nước mắt. “… Lão
Tứ huynh đệ, chuyện này, đệ nói một câu công đạo đi. Trong thiên hạ này làm gì
có đạo lí như vậy?”
Liên Thủ Tín còn có thể nói gì, hắn chỉ có thể nghe, cùng
lắm thì hàm hàm hồ hồ phát ra một hai tiếng: ừ, a, nha, không có chút ý nghĩa
nào. Hắn là người phúc hậu, tuy những chuyện này đều không liên quan đến hắn, nhưng
trong lòng hắn cảm thấy vấn đề này rất khó nói. Bởi vì người gây ra chuyện này
chính là ca ca của hắn. Hắn còn cảm giác mình có chút thực xin lỗi Triệu gia.
Nhưng đã xảy ra nhiều sự tình như vậy, từ trước đến nay Liên
Thủ Tín đều không hề nói bậy trước mặt vợ con, cha mẹ, hoặc huynh đệ nhà mình nửa
câu, huống chi trước mặt một người ngoài như Triệu Văn.
Nếu Triệu Văn muốn để Liên Thủ Tín nói giúp hắn, thì hắn đã
tính sai rồi.
Liên Mạn Nhi cùng Trương thị liếc nhau một cái, hai mẹ con vụng
trộm hé miệng cười vui vẻ.
Triệu Văn nói xong lời cuối cùng, thở dài một tiếng. Hắn nói
cả một lô lời nhưng Liên Thủ Tín tựa hồ một câu hoàn chỉnh cũng chưa nói.
“Lão Tứ huynh đệ, đệ nói mấy lời đạo lý đi.” Triệu Văn nhất
định phải bắt Liên Thủ Tín tỏ thái độ.
“Lão Triệu đại ca.” Đúng lúc này, Trương thị lên tiếng tiếp
nhận câu chuyện. “Việc này huynh đừng hỏi ông nhà muội. Huynh cũng biết, chúng
ta ra ở riêng không phải mới ngày một ngày hai. Nhà ai nhà ấy tự ăn tự quản.
Nhà nhị bá có chuyện gì cũng không thương lượng với chúng ta. Ông nhà muội ấy,
hắn là người trung thực. Nhị bá là bậc trên, ông nhà muội chỉ là bậc dưới, chuyện
gì cũng không đến lượt ông nhà muội nói chuyện.”
“Đúng vậy.” Liên Thủ Tín lập tức gật đầu, rót thêm nước vào
chén cho Triệu Văn, “Lão Triệu đại ca, huynh uống nước đi.”
Liên Mạn Nhi cũng thấy những lời của Trương thị nói rất hay.
Đấy là Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều có lòng đồng tình, mọi thứ đều muốn
nghĩ cho người khác. Nếu đổi lại là nàng, nàng căn bản sẽ không ở đây nghe Triệu
Văn nói nhảm mà đã sớm đuổi hắn ra khỏi nhà.
Ngươi nói những lời
này với chúng ta có tác dụng gì, nên nói với ai thì đi đến chỗ người đó mà nói.
Triệu Văn ho khan một tiếng, không nhận được thái độ như
mong muốn từ Liên Thủ Tín cùng Trương thị, có điều hắn cũng không nổi giận.
Chánh sự hắn muốn nói còn ở phía sau.
“… Mười tám dặm quanh đây đều nói Liên gia các người là nhà
có gia giáo nên chúng ta mới nguyện ý gả con gái tới. Hiện tại Tú Nga bụng lớn,
suốt ngày mẹ nàng cùng chị dâu nàng phải hầu hạ nàng. Chúng ta không phải nuôi
không nổi khuê nữ, mấu chốt không phải là chuyện này.” Triệu Văn liếc nhìn Liên
Thủ Tín, rốt cục nói đến chủ đề chính. “Đứa nhỏ trong bụng Tú Nga chính là cốt
nhục của Liên gia, là đứa chắt trai đầu tiên của Liên gia a. Nếu nó sinh dưỡng
tại Triệu gia chúng ta, về sau đừng nói Nhị Lang, ngay cả Liên đại thúc khi đi
ra ngoài cũng không còn mặt mũi gì nữa đúng không? Lão Tứ huynh đệ, đệ là ông
thúc ruột thịt đấy. Liên đại lão bản, Liên đại chưởng quỹ là nhân vật nổi tiếng,
nếu chuyện này đồn ra ngoài thì cũng không có gì đẹp mặt cả có phải không?”
“Lão Triệu đại ca, đệ nghe nói Nhị Lang đi qua đón vợ con hắn
trở lại nhưng vợ hắn không muốn trở về cùng hắn. Nhị Lang đi về còn nói hắn bị
người ta đánh đấy.” Liên Thủ Tín chậm rãi nói.
Triệu Tú Nga nghĩ muốn lấy lại tài vật nhưng không có kết quả,
nên đã trở lại thị trấn. Liên Thủ Nghĩa nói Triệu Tú Nga không còn con đường
nào khác, nhất định sẽ tự trở về. Liên lão gia tử là người phúc hậu, cảm thấy
lúc này cũng nên để lại cho người ta chút mặt mũi nên bảo Nhị Lang đi đón vợ về.
Nhị Lang đi, không chỉ không đem được người trở về, ngược lại còn bị đánh.
Không chỉ có thế, còn bị Triệu Tú Nga, mẹ Triệu Tú Nga cùng chị dâu đuổi theo mắng
tới cẩu huyết lâm đầu.
Triệu gia không chỉ mắng Nhị Lang, còn hung hăng mắng cả
Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, hầu như mắng tất
cả người Liên gia. Những người này trong miệng người Triệu gia đều thành “lão
trư, lão cẩu” rồi.
Hai lần như thế, những lời nói này đương nhiên đều truyền
vào trong lỗ tai của người Liên gia. Người Liên gia cũng nổi giận.
Liên gia là nhà phúc hậu, tôn trọng hiếu đạo, dù cho các trưởng
bối có phạm sai lầm thì cũng không đến lượt các tiểu bối như bọn họ có thể lên
tiếng. Bọn tiểu bối phải mãi mãi kính cẩn nghe lời, bị ủy khuất cũng phải như
thế, không thể bất mãn. Các trưởng bối có tấm lòng tốt, hiền lành, tự nhiên sẽ
càng thêm yêu thương bọn tiểu bối. Như thế mới là phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ
cung, một nhà hòa thuận mỹ mãn. Đối với Triệu Tú Nga, bọn họ đã đặc biệt tử tế
rồi, có thể là Triệu Tú Nga không thèm để ý, không thèm để tâm. Dù sao bọn họ
đã nhân nghĩa đến cùng, không còn gì để nói nữa.
Từ đó về sau, Liên lão gia tử cũng không thèm quan tâm đến
chuyện của Nhị Lang với Triệu Tú Nga nữa. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đương
nhiên cũng sẽ không nhắc đến Triệu Tú Nga.
“Lão Tứ huynh đệ, ai gặp phải chuyện này mà không tức giận.
Với lại, chuyện lúc trước, Liên gia các ngươi cũng không còn gì để nói a. Lão Tứ
huynh đệ, đệ cũng có khuê nữ, nếu gặp phải chuyện như vậy thì…”
Liên Mạn Nhi lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn về phía
Triệu Văn.
“Lão Triệu đại ca, huynh muốn nói gì thì cứ nói, tại sao lại
nhắc đến con gái của ta làm gì?” Liên Thủ Tín có chút mất hứng.
Trương thị cũng không cao hứng, so sánh Triệu Tú Nga với Chi
Nhi, Mạn Nhi nhà nàng, đây là đâm vào lòng nàng. Nhân phẩm của Triệu Tú Nga có
thể so được với khuê nữ nhà nàng sao?
“Cha của bọn nhỏ, ngươi nên đi làm việc đi, phải đi bón phân
rồi đấy.” Trương thị nói với Liên Thủ Tín.
Đây là gián tiếp ra lệnh đuổi khách.
Có Liên Thủ Tín cùng Trương thị nói chuyện, Liên Mạn Nhi mừng
rỡ thanh nhàn, ủi xong cái tay áo của bộ đồ cuối cùng, liền đem bàn ủi để ở một
bên, cẩn thận gấp quần áo lại.
Một kiện áo choàng ngắn, lụa tơ tằm giặt giũ ủi phẳng xong
xuôi, các nàng có thể kiếm được ba bốn văn tiền lời.
“Không phải, không phải, ta không có ý tứ gì khác.” Triệu
Văn nén giận, trên mặt còn cố cười, “Lão Tứ huynh đệ, không vì cái gì khác,
không phải vì Nhị Lang sao? Ta lớn tuổi như vậy làm được cái gì, chẳng phải vì
nhi nữ a…”
Lời nói của Triệu Văn lại làm cho tâm Liên Thủ Tín mềm nhũn
ra.
“Lão Triệu đại ca, huynh có ý gì thì huynh cứ nói thẳng đi.”
Liên Thủ Tín nói.
“Ta còn có ý định gì?…” Triệu Văn cúi hạ đầu, “… Hà lão lục
đã ký chứng từ kia, nói là đem tiền trả lại cho Tú Nga chúng ta. Đây là lời
nghe từ người khác, ta không tin. Nếu lão Tứ huynh đệ chịu đứng ra đảm bảo cho
Hà lão lục, thì hiện tại kêu Nhị Lang qua đón Tú Nga, Tú Nga sẽ trở về cùng hắn.
Hai người bọn họ vẫn là vợ chồng, qua mấy tháng nữa, Liên đại thúc đã có thể ôm
chắt trai rồi.”
Rõ ràng là rơi xuống thế hạ phong, cầu Liên gia đi đón Triệu
Tú Nga trở về, lại hết lần này tới lần khác muốn kéo Liên Thủ Tín vào chuyện
này, muốn hắn làm đảm bảo.
Có Liên Thủ Tín đảm bảo, Triệu Tú Nga không có tổn thất gì,
vậy còn Liên Thủ Tín thì sao?
Liên Thủ Tín không làm đảm bảo, Liên Thủ Nghĩa còn có thể lấy
được số tiền kia từ trong tay Hà lão lục. Nếu như Liên Thủ Tín thật sự làm đảm
bảo thì sau này muốn đòi tiền từ Hà lão lục là điều không tưởng. Cuối cùng, chẳng
phải số tiền này đều do Liên Thủ Tín móc ra sao.
Trách không được Triệu Văn bằng lòng sách hai bao điểm tâm tới
đây, còn ăn nói khép nép với bọn họ như vậy, nguyên lai là có tính toán từ trước.
Quả thật buồn cười!
“Triệu đại thúc, ta thêm nước cho thúc .” Liên Mạn Nhi đem
nước nóng ra, mỉm cười nói.
“Tốt, tốt… NGAO…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT