Không còn tòa nhà ở trấn trên, thật sự
giống như Liên lão gia tử nói “của đi thay người”. Liên Thủ Nghĩa, Liên
Thủ Lễ, Nhị Lang cùng Tam Lang đi lên núi làm công giống như trước kia,
họ thật sự là đã tiếp nhận giáo huấn, Liên Thủ Nghĩa dốc sức làm việc
hơn rất nhiều so với dĩ vãng, tiền kiếm được cũng không bỏ túi riêng, mà tất cả đều đem về nhà. Trước mặt Liên lão gia tử cùng Chu thị, Liên Thủ Nghĩa ngày càng tỏ ra hiếu thuận .
Lúc trước Cổ thị là con dâu không được
Chu thị chào đón nhất, bây giờ người thay thế nàng chính là Hà thị. Ngày đó, Hà lão lục đi lên thị trấn đến nay vẫn chưa về, không biết đã chạy
đến nơi nào. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đi Hà gia đòi nợ, kết quả chỉ
nhìn thấy vợ Hà lão lục cùng mấy đứa nhỏ ở nhà. Các nàng không chỉ không trả tiền, còn nói mình không có miếng ăn, không có đồ uống, muốn Liên
Thủ Nghĩa cùng Hà thị nể tình thân thích mà giúp đỡ các nàng, không thể
trơ mắt nhìn các nàng chết đói.
Liên Thủ Nghĩa không tiếp tục khách khí
với các nàng nữa, hắn đem tất cả những thứ mà Hà gia có thể chuyển
thành tiền đến Liên gia, nhưng những vật này cộng lại cũng không đáng
giá mấy lượng bạc.
Không lấy được tiền trở lại, Hà thị chột dạ. Chu thị đuổi nàng đi, nàng đương nhiên không đi. Chu thị mỗi ngày
ba bữa đều mắng chửi Hà thị, nàng chỉ có thể cúi đầu nghe, những việc
nặng trong nhà như cho heo ăn, cho gà ăn, nhóm lửa, đương nhiên Hà thị
đều phải làm. Lúc ăn cơm, đối với việc Hà thị tham ăn, Chu thị không
tiếp tục mở một con mắt nhắm một con mắt như trước, bà thế nhưng lại
giảm bớt đồ ăn của Hà thị. Khiến cho Hà thị mỗi ngày đều như quỷ đói đầu thai, trông thấy cái gì đều muốn ăn, nhìn thấy Chu thị cũng giống như
chuột nhìn thấy mèo.
Triệu Tú Nga đi lên huyện thành đòi lại
đồ cưới của nàng, kết quả tay không mà về. Khi nàng trở về trấn trên
liền bị bệnh, Nhị Lang đón nàng trở về thôn, còn bị người của Triệu gia mắng chửi.
Trừ chuyện lần đó ra, cuộc sống của cả nhà so với lúc trước còn muốn yên bình, tốt đẹp hơn.
Gió xuân tháng ba còn mang theo một
chút lạnh lẽo, bất quá mọi người đều biết đây là chút dư âm cuối cùng
của mùa đông. Qua một thời gian nữa chính là cảnh tượng ngày xuân. Trên
cành dương liễu thấp thoáng vô số chồi non. Loại chồi này giống như sâu
róm, con nít nhà nông thích nhất là ngắt chồi non trêu đùa nhau.
Những đứa trẻ ở Liên gia cũng không
ngoại lệ, sau khi Tiểu Thất cầm những chồi non này đến hù dọa Liên Mạn
Nhi, Liên Mạn Nhi cũng bẻ cành hù dọa lại Tiểu Thất. Hai đứa đùa giỡn
một hồi, cảm thấy mình dọa đối phương không được, liền quyết định cùng nhau đi hù dọa người khác.
Liên Chi Nhi cùng Liên Diệp Nhi đều bị
các nàng quấy rầy. Cũng may các nàng đều hoàn hảo, không bị dọa sợ, dù
sao đều là con cái nhà nông, đối với những thứ này đều rất quen thuộc.
Liên Đóa Nhi lại bị dọa sợ đến bật khóc. Nàng tuy cũng coi như con cái
nhà nông, nhưng phần lớn thời gian đều ở tại thị trấn, cũng giống như
việc “nuôi dưỡng tại khuê phòng”. Nàng chưa từng xuống ruộng làm việc,
cũng không chơi đùa cùng các bạn nhỏ khác trong thôn cho nên có nhiều
thứ ở trong thôn mà nàng không biết.
Tiểu Thất không đi hù dọa Liên Nha Nhi.
Hắn cảm thấy Liên Nha Nhi có chút ngây ngốc, còn bị Tứ Lang, Lục Lang
khi dễ, rất đáng thương.
Mùa xuân ở thôn Tam Thập Lý có nhiều
gió. Chong chóng xoay gió là món đồ chơi mà các bạn nhỏ yêu thích nhất,
chợ trên trấn có bán rất nhiều chong chóng xoay gió, đủ mọi màu sắc, rất đẹp nhưng phải có một hai đồng tiền mới mua được. Người nhà nông làm
sao dám bỏ tiền mua cho bọn nhỏ mấy thứ này, nhưng vì chúng là thứ trẻ
em yêu thích, cho nên dù chỗ đó có nghèo thế nào, thì chong chóng xoay
gió vẫn cứ tiếp tục tồn tại.
Trẻ em ở thôn Tam Thập Lý đều tự mình làm chong chóng xoay gió để chơi.
Mấy người Liên Mạn Nhi đều có tiền tiêu
vặt của chính mình, nhưng vì thói quen tiết kiệm, nên cũng không nỡ lấy
tiền đi mua chong chóng.
“Nhị tỷ, tỷ làm cho đệ một cái chong
chóng để chơi đi.” Hôm nay tan học, làm xong bài tập, Tiểu Thất liền nói với Liên Mạn Nhi. Một đôi mắt to trong vắt, tràn đầy thần sắc chờ đợi.
“Được.” Liên Mạn Nhi lập tức đáp ứng.
Cả hai chị em cười hì hì, lấy một cái
hộp từ trong tủ chén, mở ra, bên trong có rất nhiều giấy màu màu sắc rực rỡ, đó là bức tranh năm ngoái lấy từ trên tường xuống, đáy hộp được lót bằng giấy màu hồng, còn có giấy hoa lúc mua hàng chủ quán dùng để gói
đồ. Những thứ này có một phần là của nhà mình còn phần còn lại là nhặt
được.
Giấy làm chong chóng cần phải cứng một chút mới tốt.
Cuối cùng Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất
chọn bức tranh năm trước. Một tờ tranh tết, Liên Mạn Nhi không nỡ dùng
hết, chỉ cắt một nửa, vừa vặn có thể cắt thành hai hình vuông to nhỏ
bằng nhau.
Nàng gấp bốn góc hình vuông lại, sau đó
dọc theo nếp gấp, đem hai góc đối xứng cố định ở trung tâm của tờ giấy. Không cố định toàn bộ mà ở trung tâm của bốn phía lưu lại một khoảng
rộng ước chừng hai ngón tay, sau đó dùng đinh sắt hoặc cây tăm bằng trúc cố định bốn góc lại, tiếp theo lại dùng một khúc gỗ, hoặc cành cây làm
cán, chong chóng liền hoàn thành.
Đinh sắt khó kiếm, trong thôn Tam Thập
Lý cũng không có cây trúc. Cũng may cán chổi ở Liên gia làm bằng trúc,
mỗi năm đến thời điểm này, cán chổi đều thiếu mất mấy nhánh nhỏ, chính
là bị bọn nhỏ lấy đi làm chong chóng xoay gió.
“Nhị tỷ, đệ ra ngoài chơi đây.” Tiểu Thất cầm chong chóng, nói với Liên Mạn Nhi.
Bên ngoài gió lớn, thích hợp chơi chong
chóng hơn, với lại hắn có được chong chóng xinh đẹp nên muốn đem ra khoe khoang với nhóm bạn của mình.
Liên Mạn Nhi cũng muốn chơi, nàng cầm một cái chong chóng khác, cùng Tiểu Thất chạy ra ngoài chơi.
Bên ngoài có nhiều đứa trẻ lớn nhỏ không đồng nhất cầm chong chóng chơi đùa. Có nhiều đứa dùng giấy mềm hoặc
giấy giòn làm chong chóng, bị gió thổi qua, chong chóng không bị ỉu xìu
thì cũng bị rách. Còn có một vài bạn nhỏ dùng giấy thì phù hợp, nhưng
chong chóng làm không cân xứng, lớn nhỏ không đồng đều nên chong chóng
quay không nhanh.
Chong chóng của Liên Mạn Nhi làm thì
không bị như vậy, chong chóng đón gió, quay nhanh giống như một đạo hư
ảnh, dẫn tới nhiều ánh mắt hâm mộ của những đứa trẻ khác.
“Mạn Nhi, chong chóng của hai ngươi là
mua phải không?” Nhị Nha hỏi Liên Mạn Nhi. Các nàng cũng biết nhà của
Liên Mạn Nhi mở quầy buôn bán, chắc là có tiền để mua chong chóng.
“Không phải mua, chong chóng này là do tỷ tỷ của ta tự mình làm.” Không đợi Liên Mạn Nhi trả lời, Tiểu Thất kiêu ngạo tuyên bố.
“Là ta làm, có thể nhìn ra a, ta dùng tranh tết cũ của nhà ta để làm.” Liên Mạn Nhi cho Nhị Nha xem chong chóng của nàng.
“Đúng như vậy.” Nhị Nha gật đầu, phía
trên chong chóng của Liên Mạn Nhi, Nhị Nha lờ mờ có thể nhìn thấy hình vẽ một bàn chân mập mạp, nhà nàng cũng có một tờ tranh tết giống vậy.
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất ở bên ngoài chơi một hồi, tay đông lạnh, mặt hồng hồng mới trở về nhà.
“Mạn Nhi trở về rồi, sưởi ấm xong thì lại đây giúp mẹ gấp tiền giấy.” Trương thị ngồi ở trên giường gạch, nói với Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, gấp tiền giấy làm gì?” Liên Mạn Nhi vừa rửa tay vừa hỏi.
“Ngày mai là thanh minh, cha với ông nội con phải đi viếng mộ.” Trương thị đáp.
Tết thanh minh đến rồi, người nhà nông
thường phải đi viếng mồ mả tổ tông. Tục xưng là tảo mộ thanh minh, thêm
đất cho phần mộ, đốt chút tiền giấy vàng bạc cho các vị tổ tông ở dưới
đất.
Liên Mạn Nhi lau tay sạch sẽ, liền leo lên giường gạch ngồi, giúp Trương thị gấp tiền giấy.
Có thể mua tiền giấy gấp sẵn ở cửa hàng
vàng mã, cũng có thể tự mình mua giấy về làm. Mỗi cửa hàng tạp hóa đều
có bán loại giấy chuyên dùng để gấp tiền giấy, loại giấy này giống với
giấy nháp, một tờ rất lớn, gọi là giấy lớn.
Nhà nông dân gia bình thường đều tự mình mua giấy lớn về, sau đó cắt thành hình đồng tiền, gấp lại, liền thành
tiền giấy dùng để đốt khi viếng mồ mả.
Trương thị đem một xấp giấy lớn gấp làm
đôi, lại đem nó gấp thêm lần nữa thành hình chữ nhật, sau đó cắt thành
hình đồng tiền, kế tiếp liền đưa cho Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi gấp.
Liên Mạn Nhi đem sấp giấy lớn dính cùng
một chỗ tách ra từng cái một, sau đó dựa theo nếp gấp của Trương thị,
lần lượt gấp. Cứ mười tờ làm thành một xấp, dùng một tờ tiền giấy bao
chúng lại với nhau. Một xấp tiền giấy như vậy mới tính là đẹp.
Ba mẹ con động tác nhanh nhẹn, vừa nói vừa làm, rất nhanh đều làm xong.
Ngày hôm sau là tết thanh minh. Trường
học cho nghỉ, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều đến cửa hàng ăn sáng giúp đỡ.
Đợi đến lúc mặt trời lên cao ba sào, Liên Thủ Tín mới từ cửa hàng đi ra, dẫn Ngũ Lang cùng Tiểu Thất về nhà, sau đó cùng Liên lão gia tử và mọi
người đi viếng mồ mả.
Quy củ của thôn Tam Thập Lý chỉ có nam tử mới được đi viếng mồ mả tổ tiên.
Tiểu Thất kiễng chân nói thầm mấy câu vào tai Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi liền để sổ sách xuống.
“Mẹ, con cũng đi xem một chút. Sổ sách này chờ đến buổi trưa con trở về lại tính tiếp.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ đi làm gì, muội đi với tỷ được không?” Liên Diệp Nhi vội hỏi.
“Các con đi chơi nhưng không được đi
theo đoàn người viếng mộ….Được rồi, thích đi chơi thì đi chơi đi.”
Trương thị phất phất tay nói.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi đi ra cửa hàng, theo Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi theo hướng nhà cũ.
Phòng trên, tất cả nam tử Liên gia đều
đến đông đủ. Liên Kế Tổ cũng nghỉ ở nhà, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ,
Nhị Lang, Tam Lang bốn người làm việc trên núi cũng xin nghỉ. Tết thanh
minh, ở niên đại này, là khoảng thời gian rất quan trọng.
Chu thị còn đang chuẩn bị giấy tiền vàng bạc, chủ ý của Liên lão gia tử là lần này bọn họ mua nhiều giấy lớn hơn so với những năm trước. Liên lão gia tử cùng Chu thị đều nhất trí cho
rằng, gần đây trong nhà vận rủi liên tục nên muốn đốt nhiều chút giấy
tiền vàng bạc cho ông bà tổ tiên, để tổ tông phù hộ khiến vận rủi trong
nhà tán đi.
Đi viếng mộ là nam nhân, chuẩn bị giấy tiền vàng bạc lại là nữ quyến.
Bởi vì mua rất nhiều giấy lớn, Liên lão gia tử mượn con dấu in tiền của hàng xóm cạnh nhà. Con dấu có hai đầu,
một đầu là khối sắt, một đầu khác là hai vòng tròn, vòng ngoài là hai
miếng sắt hình cung, vòng trong là khối sắt hình trụ rỗng ruột. Đem con
dấu này đóng lên giấy lớn, dùng búa nhỏ để gõ, ở trên giấy lớn sẽ in lại hình đồng tiền. Liên Thủ Lễ đang làm như vậy, bởi vì khí lực của hắn
lớn, một lần có thể khắc rất nhiều hình đồng tiền lên giấy lớn.
Liên Thủ Lễ khắc đồng tiền xong sẽ giao cho Chu thị đang ở trên giường gạch, Chu thị cùng Liên Tú Nhi, Cổ thị,
Tưởng thị đem tiền giấy gấp lại.
“Bên phía con xong việc rồi?” Liên lão gia tử thấy Liên Thủ Tín đến liền hỏi.
“Xong rồi.” Liên Thủ Tín đơn giản hồi đáp, viếng mồ mả tổ tông là chuyện lớn, các chuyện khác đều xếp lại, khi về sẽ làm.
Chu thị ngẩng đầu, nhìn thấy Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi đang bước vào, ánh mắt liền nghiêm nghị.
“Tại sao hai nha đầu này cũng tới đây?”
Ánh mắt Chu thị nghiêm khắc nhìn lướt qua Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ, sau đó hạ mí mắt xuống, tiếp tục gấp giấy trong tay, “Nhóc con mà cũng
muốn đi theo viếng mộ, sẽ mang lại xui xẻo cho nhà ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT