“Cũng là cái giá này.” Liên Mạn Nhi nghĩ rồi nói, chịu cầm xiêm y
dùng tiền đến giặt rửa có lẽ không quan tâm đến điểm này. Bất quá, các nàng giặt xiêm y, cũng phải có chút đặc biệt, mới có khả năng hấp dẫn
khách hàng.”Xiêm y giao cho chúng ta giặt rửa, chúng ta miễn phí ủi nóng cho hắn.”
Trên núi các đại nam nhân mặc dù có thể tự giặt quần áo, nhưng chắc chắn sẽ không tự ủi nóng được. Ủi không chỉ cần công cụ đặc thù, còn
cần cả kỹ xảo. Ở thời này không có bàn là điện, đều là dùng bàn ủi ủi
nóng quần áo, hơi chút vô ý, sẽ đem xiêm y bị cháy.
“Mạn Nhi nói rất đúng, ta thêm ủi nóng a. Bọn hắn trên chân núi làm
việc, mặc xiêm y trong thời gian dài, luôn luôn bị rạn đường chỉ, hay có lỗ hổng nhỏ gì đấy, để cái giá này a.” Trương thị nói.
“Cái kia nếu muốn sửa miếng vá lớn, phải xem rồi lấy thêm tiền a.”
Liên Chi Nhi nói. Sửa miếng vá lớn cần thêm vải, có lẽ phải xem tình huống rồi lấy thêm tiền đấy. Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Nếu dùng tới hồ để làm, cũng nên tăng tiền a.” Triệu thị nói. Trong
khoảng thời gian làm việc tại cửa hàng điểm tâm sáng, Triệu thị đã sáng
sủa lên không ít, dám trước mặt người khác nói chuyện.
Mọi người ngươi một lời ta một câu, cuối cùng liền đem giá cả định ra giặt một kiện xiêm y một văn tiền, miễn phí ủi nóng. Hồ một kiện xiêm y cũng là một văn tiền, bình thường cần hồ xiêm y thì khó giặt rửa hơn,
quá trình hồ cũng rất phí công. Giá cả miếng vá thì gặp mặt trả giá.
Ngũ Lang liền đem áp phích viết xong luôn, tổng cộng viết ba cái, một tờ dán tại cửa ra vào của cửa hàng điểm tâm, còn lại hai cái dán ở trên núi.
“Ta phải mở cửa hàng điểm tâm, hai ngày nữa Ngũ Lang cùng tiểu Thất
cũng phải đến trường.” Trương thị nói, “Lại vừa mới lập xuân, công việc
trong nhà và ngoài ruộng, ta sợ là bận rộn không làm được.”
“Mẹ, giặt và hồ xiêm y chúng ta thu xiêm y rồi phân cho người trong
thôn giặt a.” Liên Mạn Nhi liền đem ý nghĩ của mình nói ra, “Vì để quản lý tốt, cho các nàng giặt rửa ở cùng một chỗ, ta nhìn xem là được. Để
các nàng chính mình cầm chậu, chính mình múc nước. Ta chuẩn bị xà phòng
giặt quần áo cho họ. Số tiền này, ta một nửa, người giặt một nửa.”
Người một nhà cùng thương lượng rồi quyết định dựa theo ý Liên Mạn Nhi mà xử lý.
Trước lúc ăn cơm chiều áp phích được dán ở cửa hàng, Trương thị đi ra ngoài liên hệ với hai phụ nhân có quen biết với mình. Hộ nông dân thiếu nhất là tiền mặt, một văn tiền trong mắt bọn họ cũng có chỗ để trọng
dụng đấy, chỉ cần giặt rửa kiện xiêm y, may vá có thể kiếm được tiền,
bọn họ đêu nguyện ý.
Ngày hôm sau, cửa hàng điểm tâm mở cửa, Liên Thủ Tín mang chuyện này
nói với khách nhân dùng cơm, hơn nữa Liên Thủ Lễ đi trên núi làm việc,
cũng nói với mọi người trên đó, đến buổi trưa, đã có người thừa dịp ăn
cơm, nhàn rỗi, đưa xiêm y đến.
Liên Mạn Nhi đã sớm chuẩn bị một bản sổ sách, vội vàng viết danh tự, ghi chép các mục.
“Mạn Nhi, ” Triệu thị nhìn Liên Mạn Nhi thu vài món xiêm y. Liền đi
tới, cùng Liên Mạn Nhi thương lượng, “Có thể hay không trước phân cho
thẩm vài món xiêm y giặt rửa?”
“Mạn Nhi tỷ, muội và mẹ muội cùng làm một chỗ. Muội cũng có thể giặt
quần áo sạch sẽ rồi.” Liên Diệp Nhi đi theo bên người Triệu thị nói.
“Thẩm nghĩ, nhân lúc rảnh rỗi thì ở đây giặt thêm quần áo. Kiếm thêm
chút tiền… , ” Triệu thị nói đến đây, tựa hồ có chút ngượng ngùng.”Thẩm
có ý định tiền kiếm được thì để dành cho Diệp Nhi.”
Không cần Triệu thị nói thêm gì nữa, Liên Mạn Nhi đã hiểu ý của nàng.
“Vậy thì có cái gì không được.” Liên Mạn Nhi một ngụm nhận lời luôn,
Triệu thị và Liên Diệp Nhi làm việc luôn làm cho người khác yên tâm,
tiền này cho ai kiếm cũng được, huống chi trong lòng nàng còn muốn giúp
đỡ Triệu thị cùng Liên Diệp nhi đấy.”Mặc kệ kiếm được nhiều hay ít, đều
không cần nói với phòng bên kia. Cũng cho Diệp Nhi tích lũy chút tiền
tiêu vặt.”
“Ta chính là có ý tứ này.” Triệu thị nở nụ cười.
Từ ngày hôm đó, cửa hàng mỗi ngày đều có thể thu được vài món xiêm y
cần giặt hồ và may vá, Liên Mạn Nhi đều an bài cho Triệu thị cùng Liên
Diệp Nhi làm đầu tiên. Trong miếu có giếng nước, Trương thị để cho nhóm
phụ nhân đến giặt ở đó, đem xiêm y giặt sạch sẽ sau đó phơi nắng ở chỗ
đất trống phía sau cửa hàng.
Đợi xiêm y được hong khô rồi thì thu vào, ở ngay tại bên trong cửa
hàng may vá, hồ cùng ủi nóng. Qua một thời gian, Trương thị cũng cho
phép đám phụ nhân đem xiêm y mang về nhà may vá, ủi nóng.
Đừng coi thường sinh ý nhỏ này, mỗi ngày cũng có kiếm thêm mấy văn
tiền, thời điểm tốt, một ngày có thể kiếm hơn mười văn tiền. Số tiền kia sau khi trải qua thương lượng của cả nhà, cũng không nhập vào trong sổ
sách, mà là cho Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi làm tiền riêng.
Mỗi ngày kiểm tra túi tiền riêng đang dần dần nhiều lên, Liên Mạn Nhi trong lúc ngủ mơ cũng cười đấy.
Ngoài ra, Liên Diệp Nhi cũng có tiền riêng của chính nàng, Liên Mạn
Nhi nhìn bộ dạng của Liên Diệp Nhi, đoán chừng nàng trong giấc mộng cũng là cười đấy.
Tháng hai gió xuân lạnh như cắt mặt vậy, đã qua trung tuần tháng
hai, gió đã không còn lạnh như vậy nữa, nhưng đợi gió thổi không mang
theo khí lạnh nữa thì còn một khoảng thời gian dài nữa đấy.
Ngũ Lang và tiểu Thất chuẩn bị đi học ở trường tư thục trên thị trấn.
Trường tư thục trên thị trấn là thân sĩ, phú thương của mấy thôn
trang bỏ vốn đầu tư, đến nay đã có lịch sử vài thập niên rồi. Trong hơn
mười năm, từ trường này cũng khảo thi ra mấy tú tài, nhưng lại không có cử nhân. Tam Thập Lý doanh tử có nhà Vương cử nhân, lúc trước cũng bỏ
vốn vào trường này, nhưng các đệ tử Vương gia có tiên sinh đến nhà dạy
chứ không đến tư thục đọc sách.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất muốn đi học chỉ có thể đến trường tư thục. Tư thục có thể khảo thi ra tú tài, trước mắt đối với bọn họ mà nói cũng
coi như phù hợp.
Liên Kế Tổ muốn đọc sách, cũng phải đi tư thục.
Liên lão gia tử đã kêu Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đến
phòng trên. Ba cháu trai đi học, Liên lão gia tử không thể thiếu dạy bảo những lời nói thấm thía. Cũng bất quá là nói bọn hắn phải hảo hảo học
bài, cố gắng làm rạng rỡ tổ tông, còn muốn ba người bọn hắn ở bên ngoài
giúp đỡ lẫn nhau.
“Kế Tổ, cháu tuổi tác lớn nhất, lại đã ở trên thị trấn vài năm, phải
chiếu cố Ngũ Lang và tiểu Thất.” Liên lão gia tử nói với Liên kế tổ.
Liên Kế Tổ gật đầu đáp ứng.
Liên Mạn Nhi cũng theo Ngũ Lang và tiểu Thất đi đến, ngồi cùng một
chỗ với tiểu Thất. Ngũ Lang và tiểu Thất có thể đi đến trường, nàng lại
không thể, trong lòng Liên Mạn Nhi không vui vẻ gì, nhưng cũng không thể làm gì khác được. Dù sao, trong vòng mười tám dặm quanh đây, nhà nào
cũng biết nhau, nàng muốn học Chúc Anh Đài nữ giả nam trang, cũng sẽ bị
vạch trần.
“Đó là Liên gia Liên Mạn Nhi.” Nàng cũng có thể tưởng tượng ra được tràng diện bi kịch lúc đó như thế nào.
Thị trấn cách Tam Thập Lý doanh tử chỉ có hai ba dặm đường, Ngũ Lang và tiểu Thất có ý định học ngoại trú.
“Trong nhà việc nhiều, sáng sớm với buổi đêm ca cùng tiểu Thất có
thể giúp đỡ trong nhà làm điểm tâm sáng. Buổi trưa trở lại dùng cơm,
cũng đỡ phải ăn cơm trên thị trấn, còn phải dùng tiền.” Ngũ Lang tuổi
tác tuy nhỏ, có lẽ vì là Tứ Phòng con trai trưởng, so với bạn cùng lứa
tuổi hiểu chuyện hơn.
Liên Kế Tổ lại có ý định ở đến trên thị trấn.
“Ông nội, Ngũ Lang và tiểu Thất vừa học vỡ lòng, mỗi ngày học vài
trang sách là được. Cháu không giống như thế.” Liên Kế Tổ mở miệng nói
với Liên lão gia tử, “Cháu lập tức phải tham gia thi, bài học nặng. Ông
nội, cháu có ý định ở trên thị trấn, sáng sớm với đêm cũng có thể ôn bài thêm một lúc.”
“Kế Tổ muốn khảo thi tú tài, cần có một chỗ yên tĩnh học bài.” Liên Thủ Nhân nói.
Ở tại trên thị trấn thì khẳng định phải ăn ngày ba bữa cơm ở đó, cộng thêm học phí ở trường tư thục một năm nhất định là một số tiền không
nhỏ. Liên Mạn Nhi trong lòng hạch toán.
“Kế Tổ, cháu định ở đâu, ở bên trong trường có chỗ ở sao?” Liên lão gia tử rút khẩu thuốc lá rời ra, hỏi.
“Ông nội, ở trên thị trấn chúng ta còn có phòng chưa bán đấy thôi,
nếu không, trước hết cháu ở đó.” Liên Kế Tổ nói, “Lúc nào muốn bán thì
cháu sẽ chuyển ra ngoài.”
Liên lão gia tử tựa hồ đang trầm tư, không có lập tức trả lời.
“Ở trên thị trấn, một ngày ba bữa cơm nếu ở bên ngoài ăn sẽ tốn không ít tiền. Nếu không, lại để cho mẹ Nữu Nữu nàng đi cùng cháu, nàng nấu
cơm, chiếu cố cháu, cháu cũng có thể an tâm học bài.” Liên Kế Tổ lại
tiếp tục nói.
Trong phòng phòng lớn chỉ có hai cha con Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế
Tổ hai cha con, Cổ thị, Tưởng thị đều ở lại Tây phòng, cũng không đến.
Nếu là thường ngày, Liên lão gia tử có lẽ sẽ thống khoái mà đáp
ứng. Nhưng là hôm nay, ngoài ý muốn Liên lão gia tử còn không có phát
biểu ý kiến.
“Phụ thân, con thấy làm như vậy được đấy.” Liên Thủ Nhân nói, “Kế Tổ
mấy năm nay đèn sách, nhưng vẫn còn thiếu để vững vàng làm tú tài.
Chuyện này cần nửa năm đến một năm, nên để cho hắn chuyên tâm học bài,
chuyện gì cũng đừng quan tâm. Kế Tổ con dâu vất vả thì vất vả. Phòng
trên thị trấn cũng để không, trước không có bán để cho hai người bọn họ
mang theo Nữu Nữu đến ở, cũng có thể tiết kiệm một chút tiền thuê phòng. Nhà mình nấu cơm, so với ăn ở bên ngoài cũng yên tâm, còn tiết kiệm
tiền.”
Liên Thủ Nhân vừa nói xong, Triệu Tú Nga và Hà thị nhấc rèm cửa lên từ từ đi vào.
“Ban nãy ngoài cửa cháu nghe thấy đại bá nói chuyện, gia, nhà trên
thị trấn lại không có ý định bán?” Triệu Tú Nga vừa vào phòng, cùng với
Hà thị ngồi ở mép giường, mở miệng hỏi.
Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ nhanh chóng liếc nhau một cái.
Liên Mạn Nhi mẫn cảm mà thấy được, trong không khí có mùi thuốc súng tản mát ra.
“Bán, thế nào không bán.” Liên lão gia tử nói.
“Trước không bán được, phòng cũng để không. Ta tạm thời ở, cũng có thể tiết kiệm một chút tiền cho nhà mình.” Liên Kế Tổ nói.
“Nhị Lang và Tú Nga ở, cha nói là sợ chậm trễ việc bán phòng kia mà.” Hà thị nói.
Liên lão gia tử dập đầu tẩu thuốc, vừa rồi sở dĩ hắn không lập tức
đáp ứng Liên Kế Tổ, thì ra là vì vậy. Nhị Lang cưới Triệu Tú Nga, tình
trạng trong nhà không giống lúc trước. Hắn với tư cách nhất gia chi chủ, mỗi lần làm một chuyện, đêu phải cân nhắc nhiều sự tình.
Phòng ở trên thị trấn là vấn đề rất mẫn cảm.
Hắn rất muốn đồng ý với đề nghị của Liên Kế Tổ. Thế nhưng mà, nếu để
cho Liên Kế Tổ và Tưởng thị đến ở phòng trên thị trấn, có lẽ có vài
người sẽ không để yên, không biết sẽ náo thành chuyện gì đâu.
Liên lão gia tử thật khó khăn.
Nhưng Triệu Tú Nga và Hà thị tinh thần lại vô cùng phấn chấn, mới vừa rồi là Tứ Lang tại gian ngoài nghe thấy được Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ nói chuyện, trở về nói cho các nàng. Triệu Tú Nga lập tức ngồi không yên, nàng cho rằng phòng lớn muốn nhân cơ hội này chiếm tòa nhà trên
thị trấn. Nàng nói với Hà thị, hai người lập tức đến phòng trên.
Hiện tại, các nàng đợi Liên lão gia tử mở miệng nói chuyện, hai bà
tức hai cái khó có lúc nhất trí như thế này, vô luận như thế nào, không
thể để cho đại phòng chiếm cái nhà trên thị trấn được.
Triệu Tú Nga trong lòng còn có một ý nghĩ khác, nàng cho rằng đây là
Tưởng thị muốn lên thị trấn ở, ai không muốn đi thị trấn. Liên gia không cho nàng đi, nàng cũng sẽ không để Tưởng thị được như ý.
Liên Mạn Nhi cũng có chút ít chờ mong, Liên lão gia tử đến tột cùng sẽ nói như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT