Triệu Văn Tài ngồi một hồi, thấy Liên Thủ Tín một chén nước trà cũng
không có đưa ra, đối với lời hắn nói cũng không mời chào, chỉ đành tự
mình mở miệng.
“Tứ đệ a, lần này ta đến, là vì chuyện của cháu trai thứ hai và cháu
dâu của đệ, ….. Ta là thân thích đứng đắn. Tú Nga đứa nhỏ này gả vào
Liên gia các ngươi, liền như là thân khuê nữ của các ngươi …. Chuyện này cũng không lớn lắm, thế nào lại bỏ Tú Nga ở thị trấn, hờ hững không
quan tâm. Ai, những cái này ta không nói nữa.” Triệu Văn Tài ra vẻ rộng
lượng, “Cũng là vì tốt cho bọn nhỏ. Không thì, các ngươi không đi đón,
tự chúng ta đưa Tú Nga về đến rồi. Chúng ta đã làm đến mức này đã đủ
rồi a.”
Triệu Văn Tài nói xong, lại nhìn Liên Thủ Tín. Chỉ cần nói với Liên
Thủ Tín hắn làm đến mức này đã đủ, như vậy tự nhiên phải có qua có lại,
thí dụ như khách khí nói sẽ cùng bọn họ đi Liên gia, lại đứng về phía
bọn họ mà hòa giải, khiến cho Liên gia chấp nhận Triệu Tú Nga lần nữa,
bọn họ cũng dễ lấy lại mặt mũi.
Triệu Văn Tài nắm chắc, Liên Thủ Tín sẽ không bỏ mặt mũi của hắn. Bởi vì Liên Thủ Tín là người thành thật nổi danh ở mười dặm tám thôn, việc
thuyết phục người thành thật này, là sở trường của Triệu gia hắn đấy.
Ngoài dự liệu của hắn, Liên Thủ Tín chậm chạp không có gật đầu.
“Tứ đệ, đệ nói câu gì a.” Triệu Văn Tài chờ có chút nóng nảy, thúc
giục nói. Liên Tứ huynh đệ từ lúc vào cửa, giờ đến Tứ đệ, xưng hô của
hắn với Liên Thủ Tín càng ngày càng thân thiết rồi.
“Triệu đại ca, huynh cũng biết, một phòng chúng ta đã ở riêng rồi.”
Liên Thủ Tín nghĩ một lát, mới mở miệng nói, “Chuyện phòng trên, có
chút chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Việc lần này, lão gia tử và lão
thái thái trong nhà cực kỳ nóng giận, nhất là lão thái thái, giận đã rất nhiều ngày không ăn được cơm. Bên cha mẹ Nhị Lang, nói với ta, đều lạnh tâm… . Cả nhà mười lăm này đều không sống tốt. Trong nhà, nếu ai dám
nhắc chuyện này. Lập tức bị mắng một trận.”
“Đúng vậy.” Trương thị tiếp lời, giải thích với ba mẹ con Triệu Tú
Nga: “Không cần các ngươi tới tìm. Nếu chúng ta có thể giúp đỡ nổi,
chúng ta đã sớm giúp. Chúng ta từng hỏi hai lần, muốn nói hoà nói giải.
Kết quả sao. Vừa mở miệng, liền mang mẹ con ra mắng …. Còn nói nếu chúng còn nói nữa. Chính là không có lòng tốt, cố tình muốn tức chết nàng.”
“Thế nào có thể như vậy!” Bốn người Triệu gia hai mặt nhìn nhau,
bọn hắn đã chủ động đưa người trở về, ý Liên gia sao lại cứng rắn như
thế này, đây thật là không muốn Triệu Tú Nga rồi hả? Vậy phải làm sao
bây giờ?
Liên Thủ Tín cùng Trương thị trao đổi ánh mắt. Triệu gia là dạng
người gì, nếu có cách khác, bọn họ có thể đưa Triệu Tú Nga trở về sao. Đã đưa về đến rồi. Vậy Liên gia cho bọn hắn sắc mặt gì, bọn họ cũng
chỉ phải nhìn xem.
Đối đãi người chẳng phải phúc hậu gì, phải dùng biện pháp chẳng hề
phúc hậu. Như vậy, bọn hắn mới có thể trung thực. Mà nếu ngươi dùng biện pháp phúc hậu đối với bọn hắn, bọn hắn không chỉ không lĩnh tình, ngược lại cho rằng ngươi mềm yếu dễ khi dễ.
“Tứ đệ a” Triệu Văn Tài khổ ra mặt, một tay bắt được tay Liên Thủ
Tín, năn nỉ nói, “Cách ngôn nói: thà hủy một tòa miếu, không phá một cửa thân. Tứ đệ ngươi trước mặt lão gia tử, nói chuyện sẽ có tác dụng. Vì
hai đứa nhỏ này, ngươi liền ra mặt hòa giải. Đây cũng là làm việc thiện
tích đức.”
“Chị dâu Tú Nga, hoa đăng mười lăm trong thị trấn có đẹp không, ngươi hãy nói cho chúng ta một chút nha.” Liên Mạn Nhi từ buồng trong đi ra,
cười tủm tỉm mà nói với Triệu Tú Nga
“Cái gì hoa đăng, ta không có nhìn.” Triệu Tú Nga lập tức nói.
” Tú Nga tẩu, tẩu không có đi à? Ta đã nói mà, nhất định là nha đầu
Đóa Nhi kia lại lừa gạt ta, nhất định ta sẽ tìm nàng tính sổ.” Liên Mạn
Nhi nói xong, liền quay người lại vào buồng trong.
Ba mẹ con Triệu Tú Nga ngồi ở chỗ kia, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Những ngày này, Triệu Tú Nga tại thị trấn, phần lớn thời gian đều ở
trong nhà Liên gia. Nhưng mà vào tết nguyên tiêu, lại ăn mặc, trang điểm xinh đẹp chạy tới thị trấn xem hoa đăng. Việc này truyền khắp làng,
khiến cho Liên gia giận dữ. Đây cũng là nguyên nhân mà Ngô gia huynh đệ, không chịu vì Triệu gia hoà giải.
“Tú Nga nhà bà ngoại nàng ngay tại thị trấn, những năm qua Tú Nga đứa nhỏ này trong một năm, mười bận thì bảy bận ở nhà bà ngoại. Không thì,
mười lăm tháng giêng, bà ngoại nàng phái người đến tiếp nàng, nàng liền
đi hai ngày.” Ngô thị – mẹ Triệu Tú Nga cười nói, “Hai ngày này bề bộn,
chưa kịp báo, cái này không phải là đang định nói với thân gia sao.”
“… Cũng không phải chuyện một cái hai cái, dù sao lão gia tử, lão
thái thái còn có nhị ca đệ, nhị tẩu đều rất tức giận. Mạn Nhi tính tình
trẻ con, Triệu đại ca huynh chạy từ xa đến chỗ đệ, đệ vừa vặn nhắc nhở
huynh một câu. Việc này, người khác ai đi nói đều vô dụng, tốt nhất vẫn
là chính các ngươi đi, mới có thể nói rõ ràng.” Liên Thủ Tín nói:
“Trong nhà lão gia tử, lão thái thái cũng không phải không người không
nể mặt, Triệu đại ca các ngươi liều chịu ủy khuất chút, dù sao cái này
xét về vai ghế, các ngươi cũng không thiệt thòi thế nào. Hiện trong nhà
mọi người đều ở, các ngươi vừa vặn đi, một lúc nữa là đến muộn, liền
không dễ nói rồi.”
Liên Thủ Tín đứng lên, ý bảo Triệu Văn Tài ra ngoài.
“Triệu đại ca, Triệu đại tẩu, đệ tiễn các người đi ra ngoài. Theo
quan đạo ra trước…. haha, khẳng định các ngươi đều nhận ra được đường.”
Một nhà bốn người Triệu Văn Tài, chỉ phải đi ra ngoài lên xe ngựa,
hướng nhà cũ Liên gia mà đi. Bọn hắn cũng không có đạt được thứ bọn hắn
muốn ở chỗ Liên Thủ Tín, ngược lại nợ một nhân tình ‘nhắc nhở’ của Liên
Thủ Tín. Hơn nữa, trải qua cuộc nói chuyện cùng Liên Thủ Tín, khí thế
lúc đến miễn cưỡng trưng ra, bây giờ là không còn sót lại chút gì rồi.
“Làm ầm ĩ, cho mày làm ầm ĩ. Không phải là mày nói có sở trường ấy ư, sở trường của mày ở đâu? Mày bắt được một cái Nhị Lang có cái rắm dùng, hắn ăn cơm mặc kệ sự tình. Hiện tại, cha mẹ mày còn phải hạ mình đi
nhận lỗi cho mày.” Trên đường vào thôn, Triệu Văn Tài trầm mặt, mắng
Triệu Tú Nga.
“Con đủ ủy khuất rồi, ông còn giận mắng nó làm cái gì. Nếu là ông có
chút bản lĩnh, hài tử cũng không thể rơi vào cảnh như hôm nay.” Ngô thị – mẹ Triệu Tú Nga che chở khuê nữ.
“Ai bảo hai người hạ mình rồi, không phải hai người ép buộc, thử xem con nguyện ý trở về đó à. Hiện tại con trở về nhà, con sợ bọn họ không
đến cầu ta trở lại kia.” Triệu Tú Nga vẫn mạnh miệng nói.
“Bà cô của ta ơi, lúc đến chúng ta đã nói thế nào?” Chị dâu của Triệu Tú Nga cùng cười, dụ dỗ Triệu Tú Nga, “Tốt xấu phải nhẫn nại nhẫn nại,
về sau mới có thể trở nên nổi bật, đến lúc đó ăn ngon uống sướng, trên dưới một trăm dặm xung quanh, mới nhìn ra được bản lĩnh của ngươi.”
Triệu Tú Nga liền không nói.
Trong lòng Triệu Văn Tài thở dài một hơi, vung một phát roi ngựa, để cho xe đi nhanh một chút.
… …
Sáng sớm trong cửa hàng, người một nhà đang quét dọn thu thập.
“Triệu gia thật đúng là đưa đến cửa rồi, sớm biết hôm nay, cớ gì lúc trước làm cái kia.” Trương thị nói.
“Bọn hắn mới không nghĩ như vậy đâu.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mẹ đã nhìn ra, nàng là muốn từng bước một khuất phục cả một nhà.
Nàng cũng không ngẫm lại, nàng chỉ là một người cháu dâu, cái này cũng
không có khả năng a.”
“Nếu gặp gỡ người trung thực dễ khi dễ, nàng có thể liền thành công
rồi. Nàng không thử, thì nào biết được a.” Liên Mạn Nhi cười.
“Mạn Nhi, ban nãy sao con lại nói là Đóa Nhi…” Trương thị hỏi.
“Thuận miệng nói.” Liên Mạn Nhi lập tức nói. Đúng lúc này, nàng còn
thật không ngờ, nàng nhắc tới Liên Đóa Nhi, không biết tại sao, lại làm
cho Triệu Tú Nga từ nay về sau càng hận Tưởng thị.
“Không biết lúc này, trong nhà muốn giải quyết việc này thế nào.” Trương thị nói.
“Cha là người có tính toán, cha bảo bọn Nhị Lang lên núi làm việc,
có thể không chỉ vì kiếm hai đồng đơn giản như vậy.” Liên Thủ Tín đi
tới nói.
“Thu thập xong rồi, ta cũng về thăm nhà một chút a.” Liên Mạn Nhi nói.
“Con đúng là con nít tò mò!” Trương thị cười.
Tuy là nói như vậy, người một nhà vẫn là đem cửa hàng khóa, hướng khu nhà cũ đến.
Lúc bọn hắn đến khu nhà cũ, bên trong phòng trên, Triệu Tú Nga đang
muốn lần lượt cho Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị
dập đầu, bọn họ bỏ lỡ cảnh vợ chồng Triệu Văn Tài hướng Liên lão gia tử
nhận lỗi, nói hết nước hết cái.
“Trước đỡ nàng đứng lên…” Liên lão gia tử trước không chịu nhận cái
dập đầu của Triệu Tú Nga, lại để cho Liên Tú Nhi đỡ Triệu Tú Nga đứng
lên.
“Liên gia đại thúc, mất đầu còn không bằng chĩa đầu xuống đất. Tú Nga đứa nhỏ này biết sai rồi, chúng ta là cha mẹ cũng đã bồi lễ rồi. Liên
gia đại thúc, người là người nổi danh có đức khắp mười dặm tám thôn…”
Triệu Văn Tài cho rằng Liên lão gia tử vẫn không chịu để cho Triệu Tú
Nga trở về, liền vội hỏi.
“Cái dập đầu đừng vội dập đầu, có mấy lời chúng ta nói ra trước đã.” Liên lão gia tử không nhanh không chậm nói.
“Được, đại thúc người có cái gì nói, cứ nói đi.” Triệu Văn Tài chỉ
đành phải nói. Hắn biết rõ Liên lão gia tử muốn ra điều kiện, nhưng
chuyện đã tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể nghe.
“Bây giờ Nhị Lang đang làm việc ở trên núi, việc này rất mệt mỏi, nếu còn ở thị trấn nữa, thì không thuận tiện lắm. Ta dự định, bán tòa nhà ở thị trấn đi, lại để cho Nhị Lang chuyển về nhà ở. Nếu các ngươi nguyện
ý, Tú Nga ở lại, thì từ nay trở đi, sẽ ở trong thôn. Nếu các ngươi không muốn, chúng ta cũng không miễn cưỡng, các ngươi cứ trở về, từ nay về
sau, nam hôn nữ gả, tất cả không liên quan.”
Lời nói của Liên lão gia tử khá dứt khoát, mấy người Triệu Văn Tài, Triệu Tú Nga nghe được đều thay đổi sắc mặt.
“Liên gia đại thúc, cái này lúc trước chúng ta đáp ứng gả Tú Nga tới, đã nói rồi, để Tú Nga bọn họ sống ở trên thị trấn.” Ngô thị, mẹ Triệu
Tú Nga vội vàng nói.
“Ta còn không có già đến mức hồ đồ, lúc trước là vì chuyện sính lễ mà xì xào vài ngày, cũng không có nói chuyện phòng ở gì. Phòng ở trên thị
trấn, vẫn là cha Nhị Lang nói với ta, ở trong thôn quá chật, để sau khi
Nhị Lang thành thân, ở đó trước đã.” Liên lão gia tử nói.
“Cái này nếu không phải Liên nhị ca đã đáp ứng, đem cái phòng đó cho
Tú Nga và Nhị Lang, chúng ta cũng không thể đáp ứng hôn sự này. Nhị ca,
lúc trước huynh nói với ta thế nào?” Triệu Văn Tài liền hỏi Liên Thủ
Nghĩa.
Liên Thủ Nghĩa vốn đang làm việc trên núi, sau khi người Triệu gia
đến về, Liên lão gia tử phái người bảo hắn lúc rảnh bữa ăn trưa, về một
chuyến.
“Phòng ở trên thị trấn kia là của nhà chúng ta, phòng ở lớn như vậy,
thế nào có thể cho Nhị Lang bọn họ ở.” Liên Thủ Nghĩa đáp vô cùng láu
cá, nhưng mà câu kế tiếp còn vô cùng lợi hại rồi. “Lúc trước là lúc
trước, bây giờ là các ngươi cầu đưa cô nương về, ngươi còn nói cái gì
lúc trước?”
Nói xong, Liên Thủ Nghĩa còn vui vẻ cười hai tiếng hắc hắc.
Liên lão gia tử ít nhất nói chuyện còn chừa lại cho Triệu Văn Tài vài phần mặt mũi, nhưng Liên Thủ Nghĩa thì không hề khách khí chút nào,
đánh thẳng vào mặt.
Dù là Triệu Văn Tài mặt dày, vẫn không khỏi đỏ mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT