Edit: Huyền Phạm

“Tứ thúc, Mạn Nhi, mọi người đây là làm gì?” Liên Kế Tổ bước lên phía trước ngăn cản. “Không phải nói cha cháu bị bệnh, không dậy nổi khỏi giường à, có chuyện gì cứ nói trước với cháu.”

“Đúng vậy a.” Tưởng Thị ôm bé gái Nữu Nữu đến bên người Liên Mạn Nhi, trên mặt cười theo, “Mạn Nhi, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì hảo hảo nói chuyện.”

Liên Mạn Nhi đối với Nhị Lang cùng Tam Lang liếc mắt ra ý một cái, hai người này liền đẩy Liên Kế Tổ ra ngoài. Lúc ở nhà đi ra ngoài, Liên lão gia tử có nói chuyện, nói là vào thành, đương nhiên là Liên Thủ Tín làm chủ, nhưng là nếu gặp chuyện gì, thì đều theo nghe theo Liên Mạn Nhi đấy. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất tất nhiên là ủng hộ Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lại nắm trong tay quyền sở hữu tài sản, dọc theo con đường này làm việc đâu ra đấy, đi Tống gia một chuyến, đều đem tiền trở về rồi. Tại  trong mắt Nhị Lang cùng Tam Lang, uy tín của Liên Mạn Nhi càng ngày càng tăng lên, Liên Mạn Nhi lại có tẩu thuốc của Liên lão gia tử ở trong tay, đương nhiên bọn hắn là nghe theo Liên Mạn Nhi đấy.

Liên Thủ Nhân lợi dụng Liên Thủ Nghĩa, lại để cho Liên Thủ Nghĩa mang tiếng xấu, Nhị Lang cùng Tam Lang trong lòng cũng mang tức giận.

“Tứ thúc, Mạn Nhi, mọi người đây là đang làm gì?” Liên Kế Tổ thấy mọi người không có đáp lại hắn, liền hỏi lại.

Liên Mạn Nhi quét mắt liếc Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị, nàng nhớ rõ Liên Thủ Lễ nói lúc vào thành cũng không có nhắc đến hai người này.

Trên đời có một số ít người, rất là vô cùng trùng hợp “Không có ở đây.”

Nói thí dụ như con gái của Chu Thị cùng Liên lão gia tử là Liên Lan Nhi, vợ chồng Liên Thủ Nhân ở trong thành những ngày này, cũng có một số ngày là ở nhà của Liên Lan Nhi đấy. Theo lý thuyết, giữa các nàng có quan hệ mật thiết hay lui tới. Nhưng là Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ vào thành tìm Liên Thủ Nhân, Liên Lan Nhi chỉ tìm người dẫn bọn hắn đi tìm, cũng không có đi theo một lúc nào.

Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ tới tìm Liên Thủ Nhân đòi nợ đấy, điểm này bọn hắn sẽ không có gạt Liên Lan Nhi.

Lại nói thí dụ như Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị, tại  thời điểm Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa đến, bọn hắn cũng không có xuất hiện, không biết tại thời điểm đó, bọn hắn đang ở nơi nào.

Nghĩ như vậy liền thấy, mỗi lần phòng Liên Thủ Nhân có chuyện gì đó hại thân, vợ chồng Liên Kế Tổ đại đa số đều không có mặt ở đây.

Số lần nhiều lắm, rất khó để người ta tin tưởng đấy là trùng hợp.

“Đại ca, đại tẩu, các người…” Liên Mạn Nhi nói một nửa liền dừng lại, không cần phải hỏi hai người kia mấy ngày hôm trước có phải hay không không ở tại ngôi nhà này. Đáp án nhất định là không, nhưng lại không có lý do không ở đây.

“Mạn Nhi, ngồi xuống nói chuyện a. Ngươi cầm cái tẩu thuốc này là…” Tưởng Thị cũng cười hỏi.

“Đây là tẩu thuốc của ông nội, gặp vật như gặp người.” Liên Mạn Nhi chỉ nói một câu này, cũng không nhiều lời nữa.

Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị đứng ở đó, hai mặt nhìn nhau.

Chỉ nghe thấy bên ngoài có thanh âm ồn ào, một lúc liền thấy Nhị Lang cùng Tam Lang từ từ khiêng Liên Thủ Nhân đi vào, Cổ Thị trong tay ôm một cái áo khoác, chạy chậm ở phía sau.

“…Đại bá của các cháu bệnh như vậy, đây là các cháu muốn dày vò chết hắn. Cái này còn có quy củ hay không…” Cổ Thị trong miệng liền không ngừng ồn ào.

“Cũng nhờ có người dẫn đường, nếu không chúng ta cũng không có tìm ra đại bá.” Nhị Lang thanh âm  buồn bực, cùng với Tam Lang đem Liên Thủ Nhân bỏ ở trên mặt đất, quay người đứng ở bên cạnh Liên Thủ Tín. Cổ Thị vội vàng chạy lên,đỡ lấy người của Liên Thủ Nhân, đem áo khoác trên tay khoác lên người của Liên Thủ Nhân.

Liên Mạn Nhi không khỏi dò xét cẩn thận Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị. Nghe nói Liên Thủ Nhân đã bệnh không dậy khỏi giường, nhưng sắc mặt lại phơn phớt hồng nhuận, so với thời điểm ở tại nông thôn còn mập hơn chút ít, chỉ là chòm râu không có cạo gọn gàng, bởi vậy bộ dáng có chút suy sụp tinh thần, có lẽ bị Nhị Lang và Tam Lang mang kháng tới đón gấp nên trên người chỉ mặc áo kép thiếp thân.

Cổ Thị so với thời điểm ở nông thôn thì không có biến hóa gì lớn.

“Đại bá, đại thẩm, là ông nội để cho chúng ta vào thành, ông lại để cho cháu đại biểu người, nói với mọi người mấy câu.” Liên Mạn Nhi nói xong lại dùng hai tay nâng tẩu thuốc ở trước ngược, “…gặp vật như gặp người.”

Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị đứng yên không nhúc nhích.

“Mạn Nhi, Đại bá của cháu bệnh như vậy, có lời gì cần nói thì để cho ông ấy ngồi xuống đã rồi nói.” Cổ Thị nói chuyện, muốn vịn Liên Thủ Nhân ngồi vào ghế bên cạnh.

“Đại bá, đại thẩm, hai người không nghe thấy lời của cháu nói sao? Ông nội đưa cho cháu cái tẩu thuốc này, nói gặp vật như gặp người. Hai người thấy ông thì nên làm gì, mà còn dùng những lời như vậy nói?” Liên Mạn Nhi không khách khí mà nói lớn.

Hiển nhiên Liên Thủ Nhân và Cổ Thị là có chút không phục, nhưng đến khi nhìn thấy Liên Thủ Tín, Nhị Lang, Tam Lang, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng Liên Mạn Nhi đều có sắc mặt giận giữ, đám người hầu của Tống gia không biết lúc này lại chạy hết đi đằng nào.

“Để ta giập đầu với lão gia tử, đại bá cháu bệnh không nhẹ, liền ngay đối với lão gia tử thì cũng nên miễn cái lễ này đi.” Cổ Thị không phục, không cam lòng, vẫn có ý đồ giãy dụa đến cuối cùng.

Liên Thủ Nhân thật sự bị bệnh thật sao? Liên Mạn Nhi không xem đấy là bệnh thật. Bộ râu ria kia là giả bộ bệnh, nhưng không có nghĩ tới Nhị Lang cùng Tam Lang sẽ đi đến bắt người, không có cơ hội trang điểm thêm một bước, cái bộ dạng giả bệnh như thế kia, ai tin tưởng chứ.

Coi như thật là bị bệnh, như vậy cũng không thể khoan dung.

“Đại bá, đại thẩm, hai người để cho Nhị bá cùng Tam bá mang tiền trở về trước, ông nội đã nhận được.” Liên Mạn Nhi nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị, “Tâm tư của hai người, ông nội đều  đã rõ ràng.”

Liên Thủ Nhân có chút bối rối mà dời ánh mắt đi.

“Mạn Nhi, chúng ta cũng thế….” Cổ Thị có ý giải thích.

“Phụ thân bị các ngươi làm cho tức giận mà ho ra máu!” Liên Thủ Tín rống to, tiến lên, nắm lấy cổ áo của Liên Thủ Nhân, nhấc hắn lên, “Người khác ta mặc kê, nhưng đại ca, ca có phải là con trai của phụ thân hay không, ca có còn lương tâm hay không, ca quỳ hay không quỳ?”

“Phụ thân thực sự ho ra máu?” Liên Thủ Nhân thanh âm run rẩy.

Liên Thủ Tín một tay đẩy Liên Thủ Nhân trên mặt đất.

“Phụ thân ah….” Liên Thủ Nhân đứng lên rồi quỳ rạp trên mặt đất, ô ô mà khóc lên.

Cổ Thị thấy thế, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, lặng lẽ không có thanh âm mà quỳ xuống, gục đầu xuống. Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị liếc nhau một cái, cũng học theo Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị mà quỳ xuống phía sau lưng.

“Ca còn có  mặt mũi khóc!” Liên Thủ Tín giận giữ chỉ vào mặt Liên Thủ Nhân mà mắng. “Phụ thân đã nhiều tuổi rồi, ca có biết hay không? Phụ thân để tạo điều kiện cho ca đi học, cho ca làm quan mà chịu khổ nhiều năm như vậy, chưa nói qua một câu oán hận, thế nhưng ca hồi báo phụ thân thế nào? Phụ thân đã lau mông cho ca bao nhiêu lần rồi hả? Tại đây, ca được nhậu nhẹt, ăn  ngon, có kẻ hầu người hạ, thiếu nợ ca còn không muốn trả, ca có mặt mũi tính toán với phụ thân? Ca muốn làm cho phụ thân tức đến chết mới vui đúng không?”

Liên Mạn Nhi cầm tẩu thuốc trên tay, Liên Thủ Tín nổi giận, nàng đỡ phải nói lời cần nói rồi. Bất quá, Liên Thủ Tín vẫn thiện tâm nương tay, bởi vì Liên Thủ Nhân “Bệnh” nên không có dùng nắm đấm với Liên Thủ Nhân.

“Đại bá, cha cháu là anh em ruột với bá,  như thế nào bá lại đem cha cháu biến thành “nhị” trẻ con mà đùa nghịch?” Nhị Lang trừng mắt đối với Liên Thủ Tín.

Nhị là thổ ngữ ở nơi này, ý tứ là ngốc.

“Lão tứ, phụ thân chết rồi hả?”Liên Thủ Nhân thoáng cái thân thể mềm nhũn, run rẩy ngẩng đầu, một đôi mắt trống trơn, đã mất đi tiêu cự, trong mắt tràn đầy nước mắt cũng không phải là giả.

“Không thể, lão gia tử thân thể cường tráng, nếu lão gia tử thật đã chết rồi, thì sao Liên Mạn Nhi làm sao có thể mặc xiêm y sặc sỡ thế kia?” Cổ Thị vốn ngây ra một lúc, liền nói gấp.

“Không có đem ông nội tức chết, trong lòng của đại thẩm còn cảm thấy chưa đủ đúng không?” Liên Mạn Nhi nói.

“Ta không phải ý tứ này.” Cổ Thị nhanh chóng khoát tay nói, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cái tội danh này nàng cũng không thể đảm đương nổi. Vừa rồi quá sốt ruột, nên không có tìm từ để nói, nói xong rồi mới phát hiện lời mình nói khiến người khác không muốn nghe.

Liên Mạn Nhi liếc nhìn Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị, như nàng nhìn  thấy, nghe được tin tức Liên lão gia tử thổ huyết, Liên Thủ Nhân là thương tâm thực sự, như là mất đi chỗ dựa không biết phải làm sao. Về phần Cổ Thị cũng có chút ít kinh hoảng,  nhưng chưa hẳn là thương tâm. Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị đều cúi đầu, không thấy được bọn hắn giờ phút này là đang nghĩ gì.

Nghe nói Liên lão gia tử không có chết, dường như Liên Thủ Nhân buông lỏng tâm chút ít, không còn khóc nữa, Cổ Thị lại lớn tiếng khóc to lên, vừa khóc còn vừa kêu phụ thân ah phụ thân, bộ dạng như vậy sợ là con gái Liên lão gia tử đích thân sinh ra cũng không bằng ah.

Liên Mạn Nhi dùng tẩu thuốc đập đập xuống bàn.

“Đại bá, ông cho bá về nhà, hiện tại liền đi thôi.” Liên Mạn Nhi  nói.

Liên Thủ Nhân cúi đầu đứng lên. Liên lão gia tử bệnh nặng, chuyện đại sự cần hắn đứng bên cạnh, ai cũng không dám nói không quay về.

“Còn phải chào từ biệt Tống gia lão phu nhân a.” Cổ Thị cầm khăn lau khóe mắt, mạch suy nghĩ cũng vô cùng rõ ràng. “Cũng còn phải dọn dẹp một chút nữa.”

“Đều không cần, lập tức liền đi.” Liên Mạn Nhi nói, “Phía bên Trầm lão phu nhân, chúng ta đã thay mọi người nói qua rồi. Tòa nhà cùng mọi người hầu thì Tống gia sẽ thu hồi lại. Đại bá, đại thẩm, các ngươi vì kiếm tiền,đều mang mọi thứ đều bán hết, chỉ còn xiêm y trên người, cái kia có thể có cái gì thu thập, cứ mặc xiêm y trên người mà đi a.”

Cổ Thị á khẩu, không nói được gì.

“Nhị Lang ca, Tam Lang ca, các  ca khiêng đại bá, chúng ta đi.” Liên Mạn Nhi nói, “Ông nội nói, ai không muốn trở về thì không cần trở về, về sau cũng không còn là người của Liên gia nữa.”

“Đừng, đừng, đừng, đừng, chúng ta trở về, chúng ta đều trở về.” Liên Kế Tổ, Cổ Thị cùng Tưởng Thị đều vội vàng nói.

Cuối cùng vẫn là do Tưởng Thị nói một hồi, Liên Mạn Nhi mới đáp ứng cho bọn hắn đi thu thập một ít  hành lý đi ra.

“Nhị tỷ, nên dùng tẩu thuốc gõ bọn hắn vài cái.” Ngồi trên xe, Tiểu Thất tức giận mà nói.

“Chúng ta ở riêng rồi, về sau nói chuyện hay làm việc đều nên giữ một khoảng cách.” Liên Mạn Nhi tựa ở trên xe nói, chuyện nên làm thì làm cho tốt, trừ việc đó ra, nàng không muốn can thiệp vào quá sâu. Việc vào thành đòi nợ, mang một nhà Liên Thủ Nhân trở về, là vì Liên lão gia tử. Còn có nguyên nhân, Liên Mạn Nhi không có quên, thời điểm vay nặng lãi, bọn hắn chưa có ở riêng.

Trải qua chuyện này, Liên lão gia tử có lẽ cũng đã tỉnh ngộ, Liên Thủ Tín có lẽ cũng như vậy. Từ nay về sau, hoàn toàn cách nhà kia một khoảng cách, Liên Mạn Nhi không muốn phải đi thu dọn tàn cuộc của bọn hắn.

Đang lúc hoàng hôn, xe ngựa rốt  cục cũng dừng lại ở của lớn của Liên gia.

Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị tranh xuống xe trước, Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị theo phía sau, ngược lại đem mấy người bọn Liên Mạn Nhi bỏ lại ở phía sau. Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị chạy một mạch vào trong sân, bắt đầu khóc  gọi phụ thân.

Một người ở trong phòng trên đi ra, đón Liên Thủ Nhân, không đợi phân trần, một quyền đánh Liên Thủ Nhân ngã xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play